Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Đêm trôi qua thật chậm, Hannibal mang thức ăn lên và thay băng cho anh một cách cẩn thận trong lúc tâm trí Will đang chạy hết tốc lực. Anh cố gắng nghĩ về tình hình hiện tại, về cách sẽ trốn thoát, nhưng mọi thứ mà anh có thể nhớ là khuôn mặt của những nạn nhân và trong tâm trí của Hannibal. Mình đã nói gì chứ ? Will bật cười đau khổ với bản thân. Hắn là một kẻ tàn bạo mà gần như không thể bắt được. Hắn ta thông minh, nhạy bén và nghĩ rằng mình ở trên xã hội. Hắn sẽ không mắc phải bất kỳ sai lầm nào

Có lẽ, dù cho... chỉ là có lẽ, đem Will theo là một sai lầm mà Hannibal đã phạm phải. Theo như anh có thể nói, cách duy nhất Hannibal ngăn Will rời đi là làm tổn thương các cơ bắp khiến anh không thể di chuyển, nhưng sau khi lành vết thương, anh không thấy ổ khóa nào trên cửa và đủ khôn ngoan để thoát khỏi đây. Hannibal hẳn phải có một kế hoạch, Will xác định

Anh dành cả đêm một mình, lắng nghe những tiếng cọt kẹt và xào xạt của ngôi nhà, nghe từng giờ tích tắc và cố gắng không chợp mắt. Mỗi lần khép lại, anh cảm thấy như Hannibal đang ở trong căn phòng, một cơn ác mộng ẩn nấp tại khóe mắt mà anh không thể đoán trước được. Khi cuối cùng cũng thiếp đi, anh nghĩ đến hắn. Anh mơ thấy Hannibal đang lớn dần lên, trên cả những ngọn cây, nhìn xuống anh với nụ cười của nhà trị liệu cùng bộ cánh thanh lịch, đang cúi xuống nhặt anh lên nhưng vô tình khiến anh bị vặn vẹo. Trong một phiên bản khác của giấc mơ, Hannibal giữ anh trong lòng bàn tay khổng lồ của hắn, vuốt ve anh nhẹ nhàng như một con chim bị thương, trái tim Will đập điên cuồng trong lồng ngực 

Anh tỉnh dậy trong mồ hôi lạnh cùng đôi mắt mờ sương. Đồng hồ chỉ năm giờ, nhưng Will quyết định không để cho rủi ro của bất kỳ cơn ác mộng nào hơn nữa

Ngồi dậy bằng sức lực của cơ bụng và cử động để lau đi mồ hôi khỏi trán, nhưng thật đáng nguyền rủa khi cánh tay anh chỉ co giật, những ngón tay chỉ siết chặt lại. Anh không thể nâng cánh tay mình hay di chuyển chân và phía sau sự bất lực khủng khiếp hòng thoát khỏi giấc mơ, giờ đây anh cảm giác như mình còn tệ hơn khi bị trói và nhốt lại

Có lẽ đây là một phần kế hoạch của Hannibal? Đau đớn hơn nhiều về mặt tâm lý để biết rằng cơ thể đã ngăn cản sự bỏ trốn, không phải do hoàn cảnh xung quanh. Là một kiểu ngược đãi hoàn toàn khác và khiến gây khó khăn cho Will để muốn tin vào cơ thể mình nếu thời điểm đến khi anh có thể thoát khỏi đây

Sau cùng Will nghe thấy tiếng vòi hoa sen đang chảy qua những căn phòng và nhắm mắt tuyệt vọng rằng anh không một mình ở trong chốn địa ngục này. Hannibal đã thức tỉnh. Will nhắm mắt và cố lờ đi khoảng thời gian trôi qua, mang Hannibal đến gần hơn với mỗi giây

Khi Hannibal cuối cùng đã đến trước cửa phòng Will, gần một giờ sau với mái tóc, bộ đồ cùng đôi mắt gần như không thể đoán được và hoàn hảo như mọi khi, hắn nấn ná một lúc, quan sát Will. Cuối cùng, Will từ bỏ việc giả vờ ngủ và để đôi mắt mở to. Anh dán mắt vào trần nhà, không nói một lời khi Hannibal dần đi đến bên giường. Hắn đặt tay lên trán Will, kiểm tra cho cơn sốt và chạm nhẹ nhất vào từng vết thương. Không nhận thấy sự nhiễm trùng hoặc tương tự, hắn cười xuống với Will, người cương quyết phớt lờ hắn

" Tôi ngờ cậu sẽ cần đến nhà tắm. Will, cậu có cần giúp không ? ". Hannibal đỡ bên dưới Will và giúp kéo anh lên vào tư thế ngồi. Will cố gắng không rùng mình khi nghĩ đến việc đi cùng với Hannibal mỗi khi anh phải đi vệ sinh và cau có

" Tôi sẽ ổn thôi nếu ông đưa tôi đến nhà tắm ". Một cách yên lặng, Hannibal để cánh tay bên dưới vai Will và giúp đẩy anh sang bên giường. Đôi chân anh vô dụng như nó đã vậy, chỉ đơn thuần căng ra khi nó cố gắng cung cấp hỗ trợ trong việc di chuyển. Nó yếu như một đứa trẻ mới sinh, nhưng Will bám lấy hy vọng rằng chúng sẽ cử động khi anh cần đến. Bàn chân anh chạm sàn nhà và cánh chân chao đảo một lúc trước khi hoàn toàn bỏ cuộc

Rốt cuộc anh nằm dài ra sàn, đã không đập đầu mình chỉ bởi vì Hannibal ở đó, thầm lặng nhưng với nụ cười nhẹ nhàng ẩn giấu. Will cảm thấy khuôn mặt anh đỏ lên

" Um " anh khẽ nói. " Tôi không thể... " tất nhiên, thật ngu ngốc khi cảm thấy có lỗi với người đã khiến anh bị thương tật, nhưng một phần trong anh vẫn xem bản thân như là một gánh nặng cho bác sĩ và người bạn của mình, ngay cả khi giờ đây biết rằng tất cả chỉ là một lời dối trá 

" Mm " Hannibal nói dửng dưng, che giấu biểu hiện của hắn là một sự pha trộn của khát vọng và tình cảm thuần khiết. Hắn thật sự sẽ thích phần tiếp theo này. Đó là một phần lý do tại sao hắn quyết định làm tổn thương Will như hắn đã làm. " Liệu cậu sẽ cho phép tôi... ? " Không chờ câu trả lời, Hannibal bế anh lên trong vòng tay, theo kiểu bế cô dâu, phớt lờ đi khuôn mặt đang đỏ ửng của chàng trai trẻ

Cậu nhẹ hơn Hannibal trông đợi, và giờ đây họ rất gần gũi nhau, Hannibal cảm thấy như hắn có thể ngửi và chạm vào mọi thứ trên Will. Mùi mồ hôi của anh, thứ kem cạo râu kinh khủng và cũ mà anh đã sử dụng, những lớp vải trên cơ thể, cơn mưa anh đã mang theo chỉ vừa mới một ngày trước. Làn da mềm mại đến không ngờ, giống như hắn đã tưởng tượng, nhưng có một sự đúng đắn mà hắn không ngờ tới khi hắn giữ Will, một cảm giác khiến trái tim hắn đập thình thịch với sự phấn khích và khiến hắn muốn chiếm lấy anh, ngay lúc đó và tại đó

" Hoàn hảo " hắn khẽ thích thú, không suy nghĩ và Will co rúm đi trong vòng tay hắn. Điều đó nhạy cảm cho cậu ấy ? Hắn không muốn làm hỏng sự ngạc nhiên nếu Will bắt đầu dự đoán tất cả những gì Hannibal dành cho anh. " Cậu không quá nặng ", hắn nói thêm vào, giọng hắn cố tình khô khan để bù đắp cho cảm xúc bất ngờ. " Tôi nghi ngờ mình sẽ làm việc này rất nhiều trong vài ngày tới ". Hắn kèm theo một tiếng thở dài

Will cúi đầu và chống lại sự thôi thúc một lần nữa để xin lỗi

Hắn để anh ổn định trong phòng tắm và đóng cửa lại trên đường ra ngoài. Phòng tắm đã bị chặn bởi bất cứ thứ gì thậm chí rất nhỏ có khả năng gây hại cho bản thân hắn hoặc Will. Hắn thậm chí lấy đi cả rèm tắm và gương. Cửa sổ trong phòng tắm đó, hắn đã che phủ bằng những thanh thép. Một dấu hiệu khác của việc anh đang bị giam cầm. Will thực hiện công việc một cách vụng về, ráng sức để cử động cánh tay, nhưng cuối cùng đã xoay sở sau nhiều cố gắng mệt mỏi. Bên ngoài, Hannibal sửa lại ga trải giường và khẽ ngân nga dưới hơi thở, một tác phẩm cổ điển mà hắn dự định chơi vào đêm hôm đó

Ah, thật là một khoảng thời gian dễ chịu. Hắn thấy mình cố định tại chỗ, dán mắt nhìn khi tưởng tượng màn đêm sẽ diễn ra như thế nào. Will, bất lực trong vòng tay hắn, kêu khóc và vật vã, cảm nhận được cơ bắp ấm áp của hắn, khi anh cố gắng để không...

Hannibal mỉm cười. Nếu hắn cho phép bản thân quá nhiều ảo mộng, hắn sẽ không bao giờ làm được gì

Hắn đón Will từ phòng tắm, anh trông có vẻ thất vọng và lại mệt mỏi, hắn lại ôm anh một lần nữa. Anh im lặng chán nản đến khi Hannibal đặt anh xuống giường. Anh ngước nhìn Hannibal và cuối cùng hỏi. " Sao tôi lại ở đây, Dr. Lecter? "

Hannibal nhìn anh và mỉm cười. " Bởi vì tôi muốn cậu như thế". Hắn nói, điều chỉnh tư thế của Will trên giường để anh nằm xuống. " Tôi vô cùng thích thú con người của cậu, Will. Và tôi vẫn chưa kết thúc với cậu khi Jack Crawford làm gián đoạn tiến trình "

" Kết thúc? " Will kích động

Hannibal chỉ cười. " Chúng ta có nhiều việc phải làm, nhưng tôi không thiếu kinh nghiệm trong việc ảnh hưởng đến tâm trí, Will. Giờ đây sẽ khó hơn khi cậu nhận thức rõ về việc tôi là ai - là thứ gì, nhưng tôi sẽ khiến cho cậu hoàn hảo "

" Tôi không muốn ông làm cho tôi bất cứ gì cả  "

" Nhưng cậu thật sự không có lựa chọn nào trong vấn đề này. Chúng ta sẽ bắt đầu tối nay ". Hannibal quét đôi mắt trên quần áo rẻ tiền mà Will đang mặc, nhăn nhúm đi vì cơn mưa và có mùi như những con chó. " Cậu có thể mặc chúng, vì dù sao chúng cũng cần phải được xử lý "

Will cố gắng vặn vẹo người vào tư thế ngồi thẳng hơn, nhưng cuối cùng lại ngồi phịch xuống với một tiếng thở dài mệt mỏi. " Và trong lúc này ? " Will khẽ hỏi. " Tôi sẽ phải làm gì ? "

" Chúng ta có thể dành cả ngày với nhau ", Hannibal nói với một nụ cười. " Tôi sẽ mang cho cậu vài thức ăn và chúng ta có thể trò chuyện cho đến chiều tối, khi tôi có những dự định. Tôi hiểu điều này sẽ gây dư chấn cho cậu, vậy nên tôi sẽ hết lòng trả lời bất kỳ câu hỏi nào mà cậu có thể có "

" Tôi cảm kích ", Will nói một cách nhăn nhó. Sự hiếu kỳ đã thu hút anh. " Ông làm gì vào tối nay ? "

" Chuẩn bị " Hannibal nói, có một sự xấu xa trong đôi mắt hắn khiến Will im lặng. " Cho buổi tối "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro