Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 2.

Anh bừng tỉnh ngồi thẳng dậy, hơi thở gấp gáp, trái tim lại đập mạnh hơn bao giờ hết, tựa hồ bản thân đã vừa trải qua một cơn ác mộng vậy. Chưa kịp nghĩ đến điều gì khác, đập vào mắt chính là trần nhà trắng tinh, vật dụng xung quanh được bài trí đơn giản, nhìn chung là rất sạch sẽ. Cơ mà ánh sáng cũng thật chói mắt, không hợp với người mới tỉnh dậy như anh tí nào.

Chưa kịp load mình đang ở đâu thì Tiêu Chiến mới cảm nhận đến bàn tay mình, tê a. Anh nhíu mày nhìn xuống, hình một cậu trai đang nắm chặt bàn tay mình, ngủ bên giường mình rồi cười ngốc gì đấy. Người này ngủ thôi cũng nhìn thật đẹp, khuôn mặt anh tuấn, đường nét lãnh ngạnh sắc bén, nhìn theo góc độ này, quả thực không khỏi khiến người ta nao lòng. Tay cậu ấy cũng thật to, lại còn bấu chặt như thế, chả trách gì lại...

“Anh tỉnh từ lúc nào thế? Sao không gọi em dậy” Vương Nhất Bác giật mình tỉnh giấc. Hắn vừa nhìn thấy anh liền khẽ nhíu tâm mi lại hỏi, giọng điệu đầy ý trách móc.

Thật ra thì... Khụ! Nhìn anh Chiến cũng rất vừa mắt. Cằm cổ nhỏ thon, khuôn mặt lại rất xinh xảo, tựa như tượng tạc, có điều là da hơi ngăm một chút. So với sáu năm trước, Tiêu Chiến bây giờ lại gầy hơn một chút.

Không sao! Nếu gầy thì vỗ béo là được. Chừng này hắn có thể lo nổi.

Mặc dù Tiêu Chiến không trả lời, nhưng đến lúc bị người ta nhìn chằm chằm một hồi lâu như thế, anh cũng có chút phản ứng.

Tiêu Chiến dường như không kìm được tin tức tố của mình, trực tiếp phóng thích, phiêu tan trong không khí. Trong phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc khử trùng này, bây giờ lại tràn ngập mùi hương rượu vang của Alpha.

Hít hít vài cái, Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được mùi vị nhàn nhạt của rượu hòa tan trong căn phòng, là pheromone của anh. Tiếc rằng, một Beta như hắn lại không cảm nhận được rõ ràng mùi hương đó, trên người cũng không có pheromone để mà quấn lấy Alpha trước mặt.

Vậy cũng tốt, Alpha  đối diện không thể quyến rũ hắn rồi!

Không gian bỗng trở nên tĩnh mịch, Tiêu Chiến chắc có lẽ là không quen nổi cái không khí quái quỷ này. Miệng hơi mấp máy, lo lắng đến đổ mồ hôi hột.

Ọt... Ọt... Âm thanh bỗng gào lên như muốn xé nát dạ dày của anh. Không biết nói gì hơn, Tiêu Chiến chỉ giơ tay lên gãi đầu, cười gượng nhìn hắn.

“Anh mới tỉnh dậy, nên nằm nghỉ chút đi, để em đi mua chút gì cho anh ăn” Hắn gượng gạo, khuôn mặt như phủ một lớp mây hồng rồi khẽ chạy đi.

Lần đầu tiên trong đời, anh thấy một Beta đáng yêu như hắn. Cái bộ dạng dạng hắn gấp rút chạy đi, không hiểu sao anh như có cảm giác thành tựu mà khẽ cười.

Đầu óc cũng có hơi choáng một chút, Tiêu Chiến khẽ nâng tay lên đầu rồi xoa xoa vài cái. Kí ức từng mảnh từng mảnh lìa xa, tuy có phần mờ mờ ảo ảo, bây giờ như có thể nhìn rõ một chút. Tiếc là, thái độ ân cần của người xuất hiện trong kí ức của mình là ai? Anh thật sự không nhìn được. Hình ảnh người đó cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu anh, sau đó lại biến mất, cuối cùng để lại một mảng đen kịt... làm anh không khỏi bối rối.

Kí ức của năm năm trước, nói quên sạch cũng phải, mà nói có nhớ cũng chẳng sai. Người anh nhớ à, cũng chỉ có người thân của anh... có cả chiếc bánh kem gắn số hai chín xấu xí kia nữa. Còn việc nó có trùng hợp xuất hiện vào ngày sinh nhật của anh hay không? Anh hoàn toàn không biết.

Thú thật, năm năm qua anh không có một ngày nào muốn tìm lại kí ức của mình cả. Anh vẫn sống vô lo vô lự đấy, có làm sao đâu?

Nhưng bây giờ lạ lắm! Nhìn cái cậu Vương Nhất Bác kia không khỏi khiến anh có cảm giác xao xuyến. Lại gần hắn, tim anh có chút trật nhịp hơn so với ban đầu...

Cạch! Cửa phòng lại nhẹ nhàng mở ra, hắn cầm trên tay một cái phích nhỏ và cả chai nước khoáng rồi đặt lên bàn.

“Bác sĩ bảo dạ dày anh còn yếu, ăn chút cháo cho ấm bụng đã nhé” Nói rồi, Vương Nhất Bác cháo ra tô cho anh. Trước giờ vẫn vậy, hắn đối với anh chính là nhất mực sủng ái, đến cả việc đút cho anh ăn cũng là theo thói quen của trước kia. Trong mắt hắn, Tiêu Chiến chính là một con thỏ nhỏ, chính là kiểu thích được hắn bảo vệ như Omega, lại vừa mang bản tính của Alpha mà hung dữ với hắn.

“A...” Tiêu Chiến giơ miệng ra ngậm lấy thìa cháo, biểu tình xem ra là rất thỏa mãn. Nhưng được hắn đút cho mãi thế cũng không hay, Tiêu Chiến ngay sau đó liền lắc đầu bảo: “Tôi tự múc ăn được”

Vương Nhất Bác cho dù không muốn đồng ý cũng phải đưa bát cho anh tự xúc.

May mắn, hắn là Beta, mà Beta không có tính chiếm hữu như Alpha. Nếu không, cứ giữ cái tính như Alpha, sớm muộn cũng bị Tiêu Chiến nghĩ hắn là tên biến thái mất, hắn không muốn như thế...

Tiêu Chiến sau khi cầm được tô cháo, liền lập tức vứt thìa nhỏ sang một bên, trực tiếp húp hết trong một lượt. Cảnh tượng này hắn cảm thấy không quen tí nào!

“Cậu nhìn chằm chằm tôi như thế là có ý gì?” Anh liếc nhìn đến hắn, buột miệng hỏi.

Hắn cứ như thế, anh tự nhiên vểnh mặt lên suy nghĩ, liệu có khi nào người này là u mê nhan sắc của anh rồi không? Không sao! Một Alpha trội như anh thì có nhiều người yêu từ cái nhìn đầu tiên là điều bình thường mà. Dù sao, trai đẹp là tài nguyên chung của thế giới, để người ta ngắm một chút cũng không mất miếng thịt nào.

Bất tri bất giác, Vương Nhất Bác lại phì cười trước hành động này của anh.

“Này, cậu cười cái gì chứ? Chẳng lẽ tôi nói sai sao?”

“Không, không phải!” Vương Nhất Bác xua tay. Sau đó mới cúi đầu xuống, áp sát lại gần mặt người đối diện, tay không yên mà chạm đến sống mũi của anh. “Anh nói đúng, tôi vừa gặp đã thích anh rồi”.

“Vô liêm sỉ! Beta bây giờ đều vô liêm sỉ như cậu sao?” Tiêu Chiến cau mày.

“Với mỗi anh thôi!”

Dứt lời, hắn đứng dậy cầm cái tô rỗng trên tay Tiêu Chiến cất qua một bên. Thuốc lúc nãy y tá đưa cho, hắn còn nhớ lấy ra đưa cho anh, còn dặn dò anh đủ thứ chẳng khác gì bảo mẫu trong nhà. Đương nhiên, sức khỏe là trên hết, Tiêu Chiến nghe xong liền gật đầu đồng ý.

Công việc của Vương Nhất Bác khá bận rộn, sáng nay lại có lịch quay nhưng lại hủy. Chiều nay tuyệt đối không thể lỡ thời gian kiếm tiền, hắn phải đi bù cho buổi sáng, lại phải chạy show cho tối nay. Tiêu Chiến bây giờ cũng tỉnh dậy rồi, hắn không có lý do gì để ở lại chăm sóc anh nữa. Để anh ở một mình lại không an tâm, lỡ anh không ăn thì làm sao? Cho nên hắn ở lại thêm một chút, nhất định phải thấy Tiêu Chiến ăn uống đầy đủ rồi mới yên tâm rời đi.

Sau khi Vương Nhất Bác đi, Tiêu Chiến lại tự tát mình một cái rồi cười cười. Không hiểu sao anh cảm thấy Beta này rất thú vị, rất biết dụ dỗ anh, tiếp cận với hắn lại làm anh như được hoá thân vào một con sói đang đi săn con mồi thực thụ. Ngoài mặt dù anh không có biểu tình đồng ý, nhưng cũng không hẳn là từ chối hắn.

“Vương Nhất Bác sao? Tôi hứng thú với cậu rồi”

Nằm yên một nơi cũng chán, Tiêu Chiến liền khoác áo lên, vốn định đi ra ngoài cho khuây khỏa. Cánh cửa vừa mở ra, anh lại bắt gặp bóng dáng một cô gái, cũng là Beta, hình như người này cũng rất quen...

Cô thấy Tiêu Chiến thì tránh như tránh tà, liền quay sang hướng khác rồi đi mất.

**** Tiểu Kịch Trường****

Zhan: Tự nhiên anh cảm thấy cậu nhóc nhà mình... cũng rất thú vị.

Bo: Anh Chiến khen tôi rồi! Mấy chị còn không mau khen tôi đi.

Zhan: Tôi muốn ăn em ấy ngay lập tức có được không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro