Chương 4
Thịnh Lâm mặc dù không để bạn học cũ phải leo cây mà đến nhà đối phương nhưng một chút tâm tư đánh bóng cũng không có.
"William, tôi nhớ là cậu có một người bạn gái trên danh nghĩa phải không? Mau dạy tôi một chút, hai người làm sao ở chung một chỗ!"
Mặt William đầy mờ mịt, sai bảo người giúp việc đem dù che nắng chống giữ ở sân bóng, lại dặn dò pha cà phê, đem chuyện vận động biến thành buổi uống cà phê, ngồi ở sân bóng nghe Thịnh Lâm nói đến cuộc gặp gỡ bất ngờ đầy lãng mạn tối hôm qua của kim chủ.
Thịnh Lâm và William là bạn học lúc du học ở Anh, mặc dù đối phương là một trực nam nhưng là người hài hước thú vị, rất biết hưởng thụ, tính cách rất hợp với Thịnh Lâm. Đối phương mặc dù không khoa trương như Hứa Ẩn, thay người như thay áo nhưng bất kể đi đến đâu cũng có thể làm quen được những cô gái đẹp. William cũng không giấu diếm gì Thịnh Lâm, nói là bạn gái nhưng thật ra đều là y dùng tiền để cua gái, quan hệ sống chung cũng không khác gì bao nuôi, mỗi tháng đều gửi một khoản lì xì, ngày lễ liền gửi một chút hồng bao nhỏ, mời khách mua túi tặng quà, không để tâm chỉ chi tiền.
"Ài, chính là vì cô ấy đẹp, hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của tôi...Nhưng cậu đừng vì thấy cô ấy tốt với tôi như vậy mà lầm, nếu không phải vì tôi ra tay hào phóng thì cô ấy cũng đã sớm chạy rồi." William đem Wechat hai người nói chuyện phiếm cho Thịnh Lâm xem, nghiêm túc chỉ dạy, " Tiền mà, cũng không có gì đáng kể, nếu cậu thật sự thích người ta thì đừng có keo kiệt, nếu không cô ấy ở bên ngoài tìm người khác khiến cậu tức chết. Khẩu vị nuôi lớn cũng không sợ, xé trời lại có thể tìm cậu còn muốn cái gì?"
Thịnh Lâm vô cùng tán thành , liên tục gật đầu. Khắc sâu trong lòng —— cho tiền, càng nhiều càng tốt.
"Chẳng qua mẹ tôi chỉ sợ tôi làm lớn bụng người ta tới nhà ép cưới, chắc là xem nhiều trên tivi, chẳng may bố tôi đến đánh tôi, còn cậu thì không lo lắng chuyện này rồi!"
Thịnh Lâm cười, "Đúng vậy."
Nhưng William vẫn dặn dò cậu:"Nói đi nói lại, vẫn phải tìm người điều tra về bối cảnh của người đàn ông kia, phải biết lai lịch của đối phương như vậy mới tương đối yên tâm. Tuy rằng bình thường đều không có vấn đề gì, nhưng sự nghiệp nhà cậu quá lớn, ngộ nhỡ gặp tai họa gì cậu mà không biết cũng rất phiền toái."
Thịnh Lâm được nhắc nhở, sau khi về nước thì cậu không có việc làm, chủ yếu trong nhà quả thực không thiếu phần của cậu. Nghề chính của cậu chính là tiêu tiền, người khác mua xe mua nhà, cậu mua công ty mua sự nghiệp, cũng không khác nhau mấy, đều là mua mua mua. Dù sao tiền để ở đó không tiêu chính là làm tăng lãi , bỏ ra còn có thể trợ giúp người khác thực hiện lí tưởng tại sao lại không làm chứ? Chẳng qua cậu không biết chuyện gì trong nhà cả, không có khái niệm nguy hiểm, vì vậy liên tục phụ họa với William:" Cậu nói đúng, trở về liền cho anh của tôi đi điều tra, tôi mà tra cũng chẳng có ích gì."
William cảm thấy có cách dạy dỗ, liền bắt đầu nhiều chuyện:" Cậu nói anh ta làm nghề gì? Diễn viên nhỏ?"
"Đúng vậy, nhưng tôi cũng không biết anh ấy diễn cái gì."
"Vậu cậu tìm Weibo của hắn, diễn viên đều có mà, chị dâu cậu cũng có."
Thịnh Lâm cũng không dùng cái này, nghĩ không ra, " Tôi cũng không dùng , hay là cậu kiểm tra giúp tôi đi."
William liền móc điện thoại ra, chọt chọt trên màn hình rồi đưa cho Thịnh Lâm, "Cậu gõ tên hắn đi."
Thịnh Lâm nhập vào: Phó Tử Việt.
Thanh tìm kiếm lập tức xuất hiện một người sử dụng, ảnh đại diện là Phó Tử Việt.
Thịnh Lâm nhấn vào đó, chốc lát hô lớn:" ĐM... Anh ấy có ba trăm vạn fan??"
William sửng sốt, lấy điện thoại nhìn một lát cũng rất kinh ngạc, "Ba trăm vạn fan Weibo mà cũng phải tìm người bao nuôi ư???"
William cũng không thường dùng Weibo, cũng không có khái niệm với mấy con số này, chẳng qua là bị dọa sợ không nhẹ. Y cảm giác lý trí vẫn còn, nhớ tới chị dâu Thịnh Lâm cũng là một nữ minh tinh nhà nhà đều biết, Thịnh Lâm còn phun tào đám người paparazi ngồi xổm trước cửa nhà cậu, liền nói:" Cậu tìm kiếm chị dâu cậu thử xem, nhìn xem chị ấy có bao nhiêu fan rồi chúng ta so sánh thử."
Thịnh Lâm nhập vào tên chị dâu: Ân Nhược Du.
Weibo cũng xuất hiện một người sử dụng, ảnh đại diện mặc dù không phải chị dâu cậu, nhưng nhà anh cả có nuôi chó là một con golden retriever thông minh xinh xắn. Có thể sử dụng ảnh đại diện này thì chắc là chị dâu rồi.
Vì vậy Thịnh Lâm nhấn vào.
"Bao nhiêu bao nhiêu? Có bao nhiêu?" William cảm giác tự mình xem cổ phiếu cũng không hưng phấn như vậy.
Sắc mặt Thịnh Lâm bình tĩnh, "Hơn sáu ngàn vạn."
"..." William nhấp một ngụm cà phê, vì bản thân vừa mới thất thố cảm thấy không đáng giá, " Người kia bị cậu bao nuôi không thiệt."
Thịnh Lâm cũng khôi phục nhẹ nhõm.
Hai người lại nói chuyện phiếm một lúc, Thịnh Lâm nói:"Buổi tối tôi có hẹn Hứa Ẩn cùng anh ấy đi ăn cơm, cậu đi chung luôn không? Có thể dẫn theo cô bạn gái nhỏ kia cùng đi."
William cự tuyệt:"Bốn người các cậu đều gay, tôi đi làm gì? Tôi ở Anh đã chịu đủ rồi, cậu cho tôi một chút thanh tịnh đi."
Thịnh Lâm cười to, cũng không cưỡng ép, lại cùng Hứa Ẩn hẹn thời gian.
William cảm nhận được Thịnh Lâm đối diện với người đàn ông này là bên trên, hai người ăn chung cơm trưa xong liền tiễn Thịnh Lâm rời đi.
Thịnh Lâm vui vẻ lên xe, cảm giác thời gian vừa khéo, cậu hỏi tài xế đường đi, lúc đến hội Hưng Ngiệp cổ xưa vừa vặn bốn giờ, nói không chừng có thể bắt gặp phần cuối hoạt động của Phó Tử Việt, cậu có thể nhìn một chút cảnh tượng náo nhiệt sau đó chờ một lát nữa, buổi tối liền đi ăn cơm.
Bên kia, Phó Tử Việt tiến hành thuận lợi, tất cả đều diễn ra như kế hoạch.
Tối hôm qua hắn nghỉ ngơi tốt, hôm nay bỏ ra mười hai phần tinh thần công việc. Lần này hoạt động nhãn hàng mời người so với năm kia trẻ hơn sáu tuổi, tên là Bách Văn, là đại sứ thương hiệu của đối phương, tất cả chương trình cơ bản đều CUE cậu trai kia, Phó Tử Việt cùng một nghệ sĩ khác cũng chỉ làm nền, vì vậy toàn bộ quá trình hắn mỉm cười, gật đầu, thỉnh thoảng dựa theo kịch bản, thổi phồng mấy câu với khách hàng là sản phẩm dễ xài như thế nào, hy vọng mọi người mua thử nhiều hơn.
Bên ngoài quầy hàng sản phẩm vây quanh không ít fan, chủ yếu đều là fan của vị kia. Nhưng Phó Tử Việt cũng thấy phía xa xa có hai ba người cầm slogan của hắn, hắn nhìn chăm chú xác thực sau đó vẫy vẫy tay với hướng đó.
Quản lý ở dưới đài vô cùng hài lòng, Phó Tử Việt mặc dù tính tình âm thầm lạnh lùng nhưng cũng là nghệ sĩ, ở nơi làm việc chưa bao giờ hàm hồ, điểm này làm cô một mực yên tâm vui vẻ.
Nhìn một lát, quản lý liền phát hiện ánh mắt Phó Tử Việt tựa hồ dùng lại ở một hướng khác xa xa. Trước tiên nhíu mày lại, sau đó lại ngơ ngẩn cuối cùng là cười, vẫy vẫy tay về hướng đó. Phó Tử Việt như vậy có chút xa lạ, Đoạn Lang Lang theo ánh mắt Phó Tử Việt tìm kiếm, thế nhưng dừng lại ở một thanh niên trẻ tuổi.
Người kia tóc tai cắt ngắn, mặt mũi thanh tú, nhìn tuổi không lớn lắm. Người nọ mặc một bộ đồ thể thao màu xám tro nhạt, da dẻ trắng nõn, đứng ở phía ngoài cùng đám người, dáng vẻ không muốn đi chen vào phía trong nhưng cũng khiến cho Phó Tử Việt vẫy tay, hai người này hiển nhiên là có quen biết.
Đoạn Lang Lang nhớ hôm qua Phó Tử Việt nói đi gặp bạn, uống nhiều rượu thế nên không rời khỏi đó.
Chắc là cậu trai này đi.
Là nam thì tốt. Đoạn Lang Lang thở phào, Phó Tử Việt là một trong những nghệ sĩ cô coi trọng nhất, công ty mấy năm gần đây ký thêm người mới, cũng chẳng bằng năng lực diễn xuất của Phó Tử Việt lúc mới tốt nghiệp đại học. Hắn trước sau như một giữ mình trong sạch, Đoạn Lang Lang chưa từng nghe nói hắn có bạn gái hay là đối tượng mập mờ, cũng biết Phó Tử Việt coi trọng sự nghiệp, hai người họ có thể tín nhiệm lẫn nhau cùng nhau phát triển.
Cô đang suy nghĩ thì hoạt động kết thúc, người chủ trì đã bắt đầu cám ơn cũng mời nghệ sĩ xuống sân khấu. Đoạn Lang Lang bước nhanh mấy bước đến thềm sân khấu tiếp đón nghệ sĩ.
Phó Tử Việt vừa xuống liền nói:"Có một người bạn đến tìm tôi đang đứng ở bên kia, mặc bộ đồ tennis màu xám tro, chị qua hỏi cậu ta giúp tôi xem có muốn vào hậu trường không. Nếu muốn thì dẫn cậu ta đến còn nếu không muốn thì chị cũng không cần phải để ý đến, để cậu ta tùy tiện là được."
"Tôi vừa nhìn thấy rồi." Đoạn Lang Lang nói, "Vậy cậu và Châu Châu đi vào trước đi, tôi lát nữa đi tìm người."
Châu Châu chính là người tuyên truyền của Phó Tử Việt.
Thịnh Lâm vốn chỉ muốn nhìn Phó Tử Việt một lát.
Dáng vẻ âm thầm công tác của đối phương hoàn toàn bất đồng, hắn thay quần áo không còn mặc bộ đồ lúc rời đi vào buổi sáng. Nửa tay áo sơ mi may nhuộm màu trắng phối hợp với quần ống rộng, dáng vẻ Phó Tử Việt ở trên sân khấu có mấy phần lười biếng tùy tính. Màu sắc quần áo đơn giản, ở trên người Phó Tử Việt không hề lộ ra nương khí, ngược lại lộ ra vẻ thanh quý khó gần . Trong đầu Thịnh Lâm nghĩ thì ra cái này gọi là cảnh đẹp ý vui.
Cậu chụp mấy bức ảnh gửi cho Hứa Ẩn, "Thật đẹp trai, thật thích."
Hứa Ẩn trả lời liên tiếp một chuỗi ha ha ha, hỏi cậu, "Tối qua sướng không? Sự việc như thế nào?"
"Cậu cho rằng tôi là cậu sao, không làm." Thịnh Lâm gõ chữ nhanh, khung nói chuyện biểu thị đối phương đang nhập, cậu đã gõ xong một câu, "Tôi muốn để Phó Tử Việt kiểm tra sức khỏe trước, làm sao nói với anh ấy đây?"
Hứa Ẩn gửi một cái biểu tình trợn mắt trắng* , sau đó hỏi:" Tôi quen một bác sĩ, danh thiếp đem cho cậu, cậu dặn Phó Tử Việt tự mình liên lạc rồi đến kiểm tra là được, báo cáo kiểm tra sức khỏe của hắn sẽ trực tiếp gửi đến cho cậu."
*
Thịnh Lâm vui vẻ, trả lời biểu tượng teletubbies ôm** , Hứa Ẩn cũng gửi một cái hôn(mơ mơ ta)***.
**
***
Đang muốn tiếp tục trả lời thì có một cô gái đi tới bên cạnh Thịnh Lâm.
"Xin chào, là bạn của Tử Việt sao?"
"Tử Việt?" Thịnh Lâm sửng sốt một lát mới phản ứng, " À! Phó Tử Việt, phải, làm sao vậy?"
"Tôi là quản lí của hắn,xin chào, Tử Việt bảo tôi tới hỏi cậu có muốn tới phòng nghỉ ngơi tìm hắn? Hắn một lát nữa mới có thể kết thúc công việc."
Thịnh Lâm kinh hỉ cười rộ lên, "Có tiện không?"
Trong đầu Đoạn Lang Lang nghĩ cho dù không tiện, Phó Tử Việt cũng đã nói rồi, cô từ chối cũng không tốt lắm.
"Không sao, cậu đi với tôi."
"Cám ơn cô thật tốt!" Thịnh Lâm mừng tít mắt, đi theo sau Đoạn Lang Lang.
Đoạn Lang Lang nghiêng người quan sát Thịnh Lâm, cả người đối phương mặc RalphLauren, đồng hồ đeo tay là đồng hồ thông minh của LV, trên người lại không có trang sức khác càng chứng tỏ thân phận . Cậu trai tuổi không lớn lắm, chắc hẳn chỉ mới 20 tuổi đầu, chẳng lẽ cũng là một diễn viên nhỏ? Học đệ của Phó Tử Việt? Cô suy đoán nhưng không mở miệng hỏi.
Dẫn Thịnh Lâm một đường đến cửa phòng nghỉ ngơi, Đoạn Lang Lang giơ tay gõ cửa phòng, "Là tôi, Tử Việt."
"Vào đi."
Đoạn Lang Lang đẩy cửa ra chỉ thấy Phó Tử Việt đang thay quần áo, nửa người dưới còn mặc quần ống rộng, áo đã cởi, người trần truồng đứng khẽ mỉm cười với Thịnh Lâm, "Sao cậu lại tới đây?"
Thịnh Lâm không nghĩ tới vừa tiến vào liền mở mang tầm mắt, cười thấy răng không thấy mắt, chỉ nói bản thân tới thật đúng lúc. Ba bước thành hai bước tới gần, "Bên kia kết thúc, tôi liền ghé thăm anh một lúc... làm gì mà cởi quần áo, dáng người anh đẹp thật."
Ánh mắt rõ ràng đều dính lên ngực mình, ngoài miệng còn oán giận hắn. Phó Tử Việt cười giải thích, "Quần áo mượn của nhãn hàng, không phải của tôi, phải trả cho bọn họ."
Thịnh Lâm sửng sốt, "Không trả được không? Mua nó đi, nhìn đẹp."
Phó Tử Việt nghiêng đầu nhìn Đoạn Lang Lang, người quản lí vội vàng nói:"Đây đều là mẫu quần áo của họ, rất nhiều nghệ sĩ đã từng mặc qua, không đáng mua."
"Nhãn hiệu gì vậy? Đem tôi xem chút." Thịnh Lâm nhận lấy quần áo, nhìn nhãn hiệu là PARADA, lại nhìn số đo sau đó trả lại, hào phóng nói:"Tôi biết rồi, một lát nữa sẽ cho người đưa một bộ mới tới cho anh, anh thay rồi chúng ta cùng đi ăn cơm."
Quản lí cho rằng Thịnh Lâm còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, liền nhỏ giọng nhắc nhở:" Đây là kiểu mới, một bộ có thể hơn một vạn."
Thịnh Lâm không để ý: "Ừ, quần áo PARADA cũng không đắt."
Quản lí cùng người tuyên truyền đồng thời sửng sốt, hai người trố mắt nhìn nhau: Giọng điệu này, hình như không thích hợp lắm?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro