Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Không muốn rời xa

Trong nháy mắt khi Phó Tử Việt dính sát kia, cơn buồn ngủ của Thịnh Lâm cũng biến mất.
Nhiệt độ cơ thể của hắn, mùi của hắn và cái hôn lúc nãy khiến cho Thịnh Lâm lập tức có phản ứng.
Thịnh Lâm quay đầu lại quan sát Phó Tử Việt, dựa vào một chút ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ, chỉ có thể nhìn rõ đường nét khuôn mặt Phó Tử Việt. Hắn cúi đầu xuống liền ở trên mình rất gần. Tim Thịnh Lâm đập mạnh, loại cảm giác rung động này đối với cậu mà nói lại có chút lâu rồi không gặp. Lòng bàn tay Phó Tử Việt ấm áp dán vào vai cậu trượt xuống nhẹ nhàng vuốt ve, Thịnh Lâm luôn sợ nóng, lúc này cũng không cảm thấy khó chịu.
Phó Tử Việt thấy Thịnh Lâm nhìn mình chằm chằm, có chút do dự có nên hôn cậu hay không.
Nhưng lại sợ Thịnh Lâm để ý.
Vì vậy chỉ có thể sờ xuống, dùng tay ôm lấy eo đem người kéo vào trong ngực mình.
" Chờ... Chờ một chút..." Thịnh Lâm níu lấy chăn, giọng nói có chút run rẩy.
Phó Tử Việt nhanh chóng dừng động tác lại.
Thịnh Lâm trở mình quay lại đưa tay ôm lấy Phó Tử Việt, "Cứ như vậy đi, không cần làm, chúng ta ngủ đi."
Vừa mới quen biết đã lên giường, Thịnh Lâm còn có chút chướng ngại tâm lý. Hứa Ẩn không hiểu tại sao nhiều năm như vậy rồi mà cậu ngay cả bạn tình cũng không có, nguyên nhân bắt nguồn từ nơi này. Huống chi bây giờ Thịnh Lâm có chút không yên tâm về Phó Tử Việt, nghĩ ngày mai hỏi lại Hứa Ẩn một chút, sắp xếp như thế nào trước tiên để Phó Tử Việt đi kiểm tra sức khỏe.
Phó Tử Việt ngẩn ra, như là không ngờ tới kết quả như vậy.
Thịnh Lâm ngẩng đầu lên, thấy đối phương nghiêng người liền lùi người lại, vén chăn lên, " Anh cởi áo khoác tắm đi, rồi nằm vào."
Phó Tử Việt như là do dự mấy giây mới cởi áo khoác tắm ra, Thịnh Lâm không nghĩ tới bên trong hắn không mảnh vải che thân, không phòng bị liền thấy thứ đồ vật lớn phía dưới của đối phương, thoáng chốc mặt đỏ tới mang tai, vui mừng vì không bật đèn.
"... Anh đi mặc quần lót vào!"
"Được." Phó Tử Việt nghe lời, ở bên cạnh mặc xong quần lót rồi mới lên giường. Có lẽ là sợ Thịnh Lâm để ý, nằm xuống giải thích, " Tôi nghĩ cậu muốn làm cho nên không mặc."
Thịnh Lâm muốn để Phó Tử Việt ôm mình ngủ, mới vừa ôm một lát cảm giác rất tốt, dựa vào ngực hắn cực kì thoải mái. Sau khi Thịnh Lâm trưởng thành không cùng người khác ngủ chung, người đàn ông trưởng thành nằm bên cạnh cơ thịt rắn chắc, trong lúc nhất thời khó tự kiềm chế. Lúc này lại có chút ngượng ngùng lên tiếng, liền nói:" Không vội, ngủ đi, ngày mai tôi còn phải đi đánh tennis."
Phó Tử Việt cũng rất tự giác, cánh tay thon dài rất tự nhiên đặt lên đầu giường, giống như muốn để Thịnh Lâm gối đầu.
Thịnh Lâm cuối cùng cũng biết cái gì gọi là " Đang buồn ngủ gặp chiếu manh", lúc này gối đầu lên, theo khuỷu tay lăn một vòng vào trong, Phó Tử Việt thu tay lại, đem người ôm vào trong ngực.
Trên người Phó Tử Việt vừa trơn vừa chặt, Thịnh Lâm nhắm hai mắt, ngửi thấy trên người hai người mùi thơm sữa tắm giống nhau, quanh quẩn nơi chóp mũi đều là vị ngọt. Cậu dựa vào lồng ngực Phó Tử Việt, ôm lấy vòng eo mình mơ ước đã lâu, đắc ý không thôi.
Ba mẹ, anh cả, anh hai.
Con cuối cùng cũng hiểu được có tiền thật tốt.
—— Đây là suy nghĩ cuối cùng của Thịnh Lâm trước khi ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Lâm bị tiếng điện thoại khách sạn đánh thức.
Cậu cùng Phó Tử Việt cơ hồ là đồng thời mở mắt ra, cậu quấn lấy đối phương cả đêm, Phó Tử Việt rất có đạo đức nghề nghiệp, cũng thật sự ôm cậu cả đêm. Hai người lúc tỉnh lại có chút không phù hợp, thân thể dán sát vào nhau, phía dưới đỉnh vào nhau. Lúc Thịnh Lâm ý thức mơ mơ màng màng dường như còn theo bản năng cọ lên đùi Phó Tử Việt mấy cái. Lúc này tỉnh táo lại, ngượng đến mặt đỏ rần.
Phó Tử Việt buông hắn ra, rất tự giác trở người đi nhận điện thoại.
Là trước quầy lễ tân.
" Thịnh tiên sinh, xin lỗi vì đã quấy rầy, có một vị khách họ Thịnh xưng là anh của ngài, muốn lên phòng gặp ngài."
Phó Tử Việt cau mày nói: "Chờ một chút."
Thịnh Lâm ở phía sau hắn nghe thấy, cũng có chút ngoài ý muốn, thấy Phó Tử Việt quay đầu lại, liền nói:" Không cần để ý tới, để cho anh ấy ở dưới lầu chờ."
Phó Tử Việt không thể làm gì khác hơn đành truyền đạt lại nguyên văn cho lễ tân.
Thịnh Lâm chậm chạp lấy điện thoại gọi cho anh hai cậu, " Anh tìm em sao?"
" Mộc Mộc, anh đưa quần áo tới cho em, dì nói em muốn đi đánh tennis?  Anh còn đem theo mấy cái khác, em tối nay về không?"
Thịnh Lâm ở Thượng Hải cũng có nhà riêng nhưng cậu không thường ở đó, hai gian bỏ trống, còn lại cũng đã cho người thuê kiếm tiền tiêu vặt, lần này tới vốn là ở lại nhà của anh hai. Anh hai còn chưa kết hôn, bình thường cũng không mang người về nhà cho nên cậu ở đó rất tự do. Bị hỏi như vậy, Thịnh Lâm cảm thấy thân thiết, thuận miệng nói:" Anh để ở quầy lễ tân đi, đừng có lên đây, chỗ em có người."
Người bên kia điện thoại rõ ràng im lặng một lát sau đó mới cười:" Hiếm thấy nha Mộc Mộc, không phải là Hứa Ẩn chứ?"
" Làm sao có thể chứ!' Thịnh Lâm xù lông, "Tên ngốc kia. . . Bỏ đi, hắn gần đây làm được chuyện tốt, không mắng hắn nữa."
Nói xong cậu quay đầu nhìn Phó Tử Việt, đối phương đã mặc dép lê xuống giường xem ra là muốn rửa mặt.
Vì vậy Thịnh Lâm kéo dài giọng gọi:" Anh ở Thượng Hải lâu không?"
Phó Tử Việt đi từ nhà vệ sinh ra, " Tôi hôm nay có việc, ngày mai rảnh."
Xem ra ở bao lâu cũng không sao, Thịnh Lâm cười, khoát khoát tay với hắn, tiếp tục nói chuyện điện thoại:" Vậy em không về nhà, đồ thì cứ để ở quầy lễ tân đi."
" Biết rồi, tài xế đợi em dưới lầu, anh đến công ty, có việc gì sẽ liên lạc."
Thịnh Lâm cúp điện thoại, cũng xuống giường đi đến nhà vệ sinh. Phó Tử Việt đang đánh răng, Thịnh Lâm đứng bên cạnh hắn, có thể thấy rõ dưới cằm đối phương râu nhú ra màu xanh, cậu đưa tay sờ lên, Phó Tử Việt không kiểm soát được, kem đánh răng rơi trên mu bàn tay Thịnh Lâm.
Phó Tử Việt không biết làm sao, hàm hồ nói" Làm bẩn cậu rồi, để lát nữa rồi sờ", sau đó cắn chặt bàn chải đánh răng trong miệng, buông tay ra, nắm lấy cổ tay Thịnh Lâm để dưới dòng nước chảy sau đó súc miệng.
Toàn bộ quá trình Thịnh Lâm chỉ cười hì hì, chờ hắn rửa mặt xong mới nói, "Không bẩn, tôi thấy anh có râu nhìn cũng rất đẹp trai, hay là sau này đừng cạo râu nữa, để râu đi."
Mặt Phó Tử Việt lộ vẻ do dự, giống như là sợ nói xong khiến Thịnh Lâm mất hứng, "Hôm nay có một hoạt động cần phải hóa trang, vẫn phải cạo."
"Ồ, vẫn là công việc quan trọng." Thịnh Lâm liền đưa tay sờ, không quá tiếc. Râu mà, chính cậu cũng không phải không dài chỉ là không thể nhìn Phó Tử Việt đẹp mắt hơn thôi.
Thịnh Lâm cầm bàn chảy đánh răng rửa mặt, tiện tay đem dao cạo râu một lần cho Phó Tử Việt.
Phó Tử Việt thấy cậu không quá để ý chuyện này, nhìn vào gương cẩn thận cạo râu.
Trong lúc hai người nói chuyện, lễ tân đem quần áo anh hai Thịnh Lâm đem tới và quần áo tối hôm qua đã giặt xong đến. Dì thật chu đáo, chuẩn bị ba bộ đồ tennis chắc là sợ cậu không về, quần áo hằng ngày cũng ba bộ còn có một đôi giày. Thịnh Lâm để cho lễ tân treo quần áo vào tủ đồ, thuận tay móc hai tờ một trăm trong ví tiền đưa cho lễ tân, trên mặt lễ tân treo nụ cười khéo léo lại rõ ràng kích động cúi người rời đi.
Lúc Thịnh Lâm vẫn đang còn chọn quần áo, thấy trong gương Phó Tử Việt đi tới chỗ cậu, liền hỏi:"Hoạt động của anh là gì, ở đâu? Tôi lát nữa đi chơi bóng có thể để cho tài xế chở anh đến đó trước."
Lúc này cậu đối với Phó Tử Việt là tình ý mặn nồng,  có phần không nỡ tách ra, chẳng qua là ngại nói.
Phó Tử Việt đứng ở sau lưng cậu, thấy Thịnh Lâm quần áo thể thao hai màu xám nhạt và xanh đậm do dự không quyết định, cũng không lên tiếng, trả lời cậu:" Cám ơn nhưng tôi lát nữa có quản lí tới đón, nhãn hàng sắp xếp xe. Buổi chiều tôi ở hội cổ xưa Hưng Nghiệp, là một hoạt động thương nghiệp của nhãn hàng mỹ phẩm dưỡng da."
Thịnh Lâm có chút thất vọng, chỉ là áp chế không biểu hiện ra, ngược lại quan tâm hỏi Phó Tử Việt, "Anh còn là người đại diện sao? Thật lợi hại."
" Không phải, tôi lần đầu tiên tham gia hoạt động kiểu này, còn có các nghệ sĩ khác nữa."
Thịnh Lâm bị Phó Tử Việt sờ cánh tay nhỏ, chút khó chịu lúc nãy liền phai đi, cậu suy nghĩ một chút, người hẹn đánh bóng là bạn học trước kia, quan hệ rất tốt, sắp đến buổi hẹn mà thả chim bồ câu*( ý chỉ cho leo cây) cho đối phương thì không tốt lắm nhưng mà về sớm một chút chắc không sao đâu, liền hỏi:" Vậy anh mấy giờ thì xong việc? Tôi đi đón anh, buổi tối cùng Hứa Ẩn ăn một bữa cơm."
Lần này Phó Tử Việt không từ chối, " Hai rưỡi bắt đầu, sau đó còn có mấy cái phỏng vấn nhỏ, có lẽ bốn rưỡi kết thúc nhưng mà tôi cũng không chắc."
"Không sao, khi nào kết thúc anh gửi Wechat cho tôi."
"Được."
Hai người ở trong phòng sờ soạng lẫn nhau một hồi, thấy sắp đến giờ Thịnh Lâm liền đứng dậy rời đi.
Phó Tử Việt đeo kính râm đưa cậu tới lầu một rồi mới rời đi.
Hắn vốn dặn quản lí mười rưỡi đến dưới lầu đón hắn, cùng Thịnh Lâm dính nhau một hồi, nhìn đông hồ đã gần mười một giờ.
Quản lí Đoạn Lang Lang gọi mấy cuộc điện thoại hắn đều không bắt máy, trực tiếp cúp máy, thấy Thịnh Lâm lên xe hắn mới gọi lại.
Đoạn Lang Lang đã tức giận đến nỗi đầu bốc khói, lớn tiếng nhắc nhở:"Hoạt động thương nghiệp đến muộn! Phó Tử Việt, cậu đừng mơ sớm quá!"
Phó Tử Việt nhìn thấy chỗ GL8 đậu, tự mình đi tới lên xe, từ đầu tới cuối không hề lên tiếng. Mặc kệ Đoạn Lang Lang miệng lưỡi lưu loát nói linh tinh vài câu lợi và hại của nghề này, cuối cùng mới nói:"Chị Lang Lang, tôi biết rồi."
Hắn không tốt nghiệp đại học mà kí hợp đồng với công ty giải trí Hạo Việt bây giờ, khi đó trong nghề quản lí Diệp Tuyên danh tiếng vang xa chính là quản lí tổng giám của giải trí Hạo Việt, Phó Tử Việt vào công ty liền dứt khoát ký hợp đồng mười năm. Không ngờ đến năm thứ hai Diệp Tuyên cùng đại cổ đông công ty ồn ào, dẫn theo hai nam diễn viên hot nhất rời đi, từ đó về sau giải trí Hạo Việt một đường tuột dốc. Bốn năm trôi qua, người ngoài nghề sẽ nói một câu "Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa" Phó Tử Việt thân ở trong đó, chỉ có thể cảm nhận được "Kéo dài hơi tàn".
Công ty đối đãi hắn rất tốt, chăm chỉ, cố gắng chỉ là chưa có cơ hội. Dùng hết mười phần khí lực, cũng chẳng qua tại danh lợi chìm nổi, trong vòng giải trí nhanh chóng tiêu phí ba phần địa vị. Phó Tử Việt không thoát thân nổi, chỉ có thể tự cứu.
Quản lí ở bên cạnh nói qua một lần quy trình hoạt động, liền đi tới sân hoạt động. Trang điểm, thay quần áo, chụp ảnh, theo như yêu cầu đăng quảng cáo lên Weibo. Liên hoan phim Thượng Hải lần này, Phó Tử Việt công việc không ít, lúc trước tham gia tuyên truyền phim điện ảnh, chụp hai bộ ảnh ở đường phố, còn hôm nay không dễ dàng hoạt động hàng hiệu. Vì vậy, trong đoàn hội không chỉ có quản lí đi theo, người phụ trách tuyên truyền hắn cùng thương vụ cũng đều tới. Quản lí thương vụ với hắn tương đối xa lạ, chủ yếu là giới thiệu khách hàng cùng hắn quen biết, sau đó liền biến mất đi social.
Người tuyên truyền cùng Phó Tử Việt bình thường tiếp xúc khá nhiều, đối phương nhỏ tuổi hơn hắn, tính cách hoạt bát cũng rất thú vị.Thấy trong phòng nghĩ không còn người ngoài, người tuyên truyền ngồi gần một chút, nhỏ giọng hỏi:"Anh Tử Việt,  tối hôm qua chép xong ID, không trở về khách sạn, anh đã đi đâu vậy?"
Đối phương hỏi như vậy, tự nhiên không phải vì bát quái.
Nghệ sĩ yêu đương luôn phải báo cáo với đoàn đội, dù là có chút tình huống cũng phải báo cáo mới an toàn. Lỡ như xuất hiện chuyện gì, đoàn đội ứng phó không kịp, không có cách nào xử lý.
Huống hồ trong lúc diễn ra liên hoan phim Thượng Hải, tất cả nhân vật nổi tiếng trong ngành, nghệ sĩ đang nổi tiếng, tài nguyên quyền thế đều tụ tập nơi này. Các diễn viên âm thầm xã giao, nghiêm chỉnh, không đứng đắn, một lời khó nói hết. Ngay cả Đoạn Lang Lang vì mở rộng giao thiệp,mỗi đêm  đều phải ra ngoài uống rượu. Hắn biến mất cả đêm, đoàn đội không tìm được nên mới phải "quan tâm" một chút.
Nhưng lần này hắn đi ra ngoài, thậm chí không nói cho Đoạn Lang Lang. Một là không biết có kết quả như thế nào, hai là chưa nghĩ ra nên cùng quản lí nói như thế nào.
Đây là lần đầu tiên hắn như vậy.
Nghĩ đến trưa hôm nay cùng Thịnh Lâm dính nhau một lát, thằng bé cơ hồ không giấu được nét cười, chắc là rất thích hắn.
Phó Tử Việt thở dài, hắn không nghĩ tới, lần đầu tiên lại thành công như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy