3
Dương Tịch vừa bước chân vào nhà nhà ông bà Dương hùng hổ chạy ra .
" Con nhóc kia , bây giờ còn dám nghỉ học có tin ta đá con ra ngoài đường không ? " Bà Dương nhéo tay cô nghiến răng nói .
Cô nhanh chân chạy đến núp sau ông Dương .
" Mẹ à con là làm đại sự đó "
" Đại sự cái con khỉ con cút ra ngoài cho mẹ " Vừa dứt lời bà liền gom hành lý vứt ra ngoài cùng với cô .
Tại nhà Chi Lam ...
" Tiểu Dương Dương , tiểu Tịch Tịch cậu ăn ở sao mà bị đuổi ra khỏi nhà thế này ? " Chi Lam ôm chán nhìn Dương Tịch .
Cô vẫn thản nhiên ngồi ăn cốc kem trên bàn ung dung như nhà mình .
" Làm đại sự ắt có sóng gió "
Chi Lam vạch đen đầy đầu . Làm đại sự mà bị ba mẹ đuổi khỏi nhà sao ??
Được 3 hôm , Dương Tịch lại chịu kiếp lang thang .
Chi Lam là bạn thân nhất và cũng là duy nhất của cô nhưng ...
Nó cũng đuổi cô đi rồi .
Hôm ấy sau khi trở về bà Vương đã gửi địa chỉ nhà rất rất cụ thể .
Trước cửa nhà Vương Thiên ...
King cong .
Tiếng chuông vừa dứt một cô bé đáng yêu chạy ra . Khuôn mặt nó cau lại khi nhìn thấy cô .
" Chị lại muốn đến dụ dỗ anh của em sao ? Em nghe nói như vậy là hồ ly tinh đó "
Cô nén tức giận trong đầu hiện nên toàn chữ .
Không chấp nhặt với trẻ con .
Cô mỉm cười . " Không có nha là anh em dụ dỗ chị , là mẹ em mời chị đến ".
" Em mới không tin anh em sẽ không thèm dụ dỗ chị , chị là người xấu " . Nó bĩu môi nhìn cô .
Cô cười tươi xoa đầu nó . " Người xấu mặt sẽ rất xấu , em xem chị rất xinh đẹp nha "
Nó ngây ngô gật đầu tỏ ra đồng ý mở cửa đưa cô vào .
" Tiểu bảo bối em tên gì ? " Cô dắt tay nó vào nhà .
" Em tên Bảo Bảo " Nó mỉm cười , bám lấy cô .
" Phòng anh em ở đâu ? " Cô nhéo nhẹ lên má nó .
" Kia kìa , nhưng anh trai không thích người lạ vào phòng đâu " Nó thật thà kể hết cho cô nghe chuyện nó biết về Vương Thiên .
Vừa lúc bà Vương bước ra . " A , là con sao ? Mau , mau qua đây " .
Bà Vương rất thân thiện , thân đến mức bảo cô gọi bà ấy là ' mẹ chồng ' .Dương Tịch mặt dày cũng không ngại mà làm theo .
Phòng ăn , bà Vương cười cười kêu Bảo Bảo đi gọi anh trai xuống ăn cơm .
Vương Thiên mặc một bộ đồ ngủ , vẫn đáng yêu như hôm nào . Hắn thấy cô có phần kinh ngạc nhưng vẫn mặc kệ , ăn xong liền vào phòng .
Dương Tịch đứng trước cửa phòng hắn đưa tay gõ cửa . Mãi một lúc sau cánh cửa mới mở ra .
Hắn im lặng nhìn cô một lúc trực đóng cửa .
" Ế ! Khoan đã bảo bối không nhớ em sao ? " Cô lấy chân ngáng cánh cửa , tay chống lên tường .
Ánh mắt hắn lóe lên đôi chút nếu không nhìn kĩ sẽ không nhận ra . Cuối cùng , Dương Tịch bị cú hập cửa bất ngờ của hắn suýt chút nữa đập đầu vào tường .
Cô ra ngoài xin phép bà Vương ra về trước khi đi , để lại cho Bảo Bảo một lá thư kêu nó đưa cho anh trai .
[ Bảo bối đừng bơ người ta như vậy . Cơ mà nhìn anh sao cũng thấy đáng yêu ]
Vương Thiên cầm tờ giấy trên tay , trái tim hắn đập nhanh hơn , rất khác thường .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro