2
Dương Tịch nhìn anh cười xấu . " Tiểu bảo bối anh tên gì ? "
Hắn quay đi mím môi không để ý .
Cô luồn tay lấy điện thoại hắn , lùi lại một khoảng nhanh tay nháy qua máy mình lưu thành ' Bảo bối ' rồi vào danh bạ...
Ầu men chỉ có duy nhất một số của mẹ hắn .
Thôi kệ báo cáo cho mẫu thân cái đã .
" Alo ? Thiên à tốt quá cuối cùng con cũng gọi cho mẹ " Người phụ nữ giọng nói ấm áp vui mừng nói .
Cô đánh mắt qua phía hắn , hắn chỉ trừng mắt chứ không có ý giật lại điện thoại .
" Không phải cháu là bạn gái của anh ấy , anh ấy bị người ta đánh " Dương Tịch lễ phép đáp chuyện .
" ... Bác sẽ đến ngay " Đầu dây bên kia có chút ngạc nhiên .
Cạch . Cửa mở ra , một người phụ nữ tuổi trung niên nhưng nhan sắc quả thật là hữu hạng bước vào .
Cảm giác rất thân thiện gần gũi . " Chào cháu , bác là mẹ của Vương Thiên " .
Bà Thiên mỉm cười ánh mắt đánh giá cô đôi chút .
" Vâng ạ cháu có việc xin phép về trước , hôm khác sẽ qua nhà bác thăm anh ấy sau ạ " Cô chào hỏi một hồi thân thiện hết sức rồi rời đi .
" Cô ấy là bạn gái con thật sao ? " Bà Thiên nhìn hắn nhẹ nhàng hỏi .
Một lúc sau Vương Thiên mới mở miệng . " Không phải "
" Con bé khá được đấy , cục cưng con lo mà bám chân con bé cho mẹ " Bà Thiên cười cười mặt lộ đầy ý không trong sáng .
" Mẹ , con mới là học sinh cấp 3 " Hắn vẫn mang cái dáng lạnh lùng nhưng gần gũi hơn khi nói chuyện với bà .
Bà Thiên như nhớ ra gì đó nhăn mặt tỏ vẻ đang tức giận" Con mau về mà thăm em con đi nó nhớ con lắm đấy "
" Vâng " Hắn nhìn ra cửa sổ dõi theo bóng lưng cô gái kia .
---------------------------------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro