13
Gần đây , Dương Tịch cảm giác như bị người ta theo dõi .
Thật đáng sợ ! Luôn có kẻ xấu muốn hại ta.
Tại phòng ăn , cả đám Vương Thiên , Cẩn Từ và Trác Hàng tụm lại một chỗ . Âu cũng là để được ngồi cùng ai đó .
Cẩn Từ gắp đùi gà vào khay đồ ăn của Dương Tịch , chỉ đến nửa đường thì bị ngăn lại .
Nếu ánh mắt có thể giết người , có lẽ hắn đã chết không biết bao nhiêu lần .
Vương Thiên và Trác Hàng nhìn hắn sát khí đùng đùng .
Cẩn Từ không khỏi rùng mình , không khí trở nên kì quái .
Dương Tịch giật giật khóe miệng lên tiếng phá vỡ bầu không khí : " Mấy người các anh ăn cũng không yên sao ? "
Mọi thứ suôn sẻ không quá năm phút , Lộ Mộc hung hăng tiến vào . Thỉnh thoảng , còn đạp bàn ghế khiến đám người xung quanh khó chịu.
Bước đến cạnh bàn đám Dương Tịch cô ta dừng lại , ánh mắt lóe lên tia căm hận .
Trác Hàng khó chịu quay lại trừng Lộ Mộc .
Phá hoại bữa ăn của người khác thật đáng đánh mà !
Lộ Mộc giật thót , cơ thể mất kiểm soát mà lùi lại . Nhưng sau đó , sự đắc ý ban đầu trở lại .
Cô ta không sợ , cô ta bây giờ đã có hậu thuẫn . Con nhóc nhãi nhép Dương Tịch có thể làm gì cô ta cơ chứ .
Không sợ ! Không sợ !
Dương Tịch thấy Lộ Mộc cứ đứng ngây ra đó nhìn chằm chằm vào mình , quay lại chớp chớp mắt nhìn cô ta .
" Cô đói vậy sao ? Hay do tôi quá đẹp ? Nhìn tôi là mất phí đấy ."
Lộ Mộc xấu hổ hừ lạnh , tìm một chỗ ngay đó mà ngồi xuống .
Dương Tịch có chút không hiểu con người này .
Thế tóm lại cô ta làm màu từ nãy tới giờ để làm gì ? Bệnh thần kinh .
Bên ngoài hành lang , tiếng bước chân ồn ào càng lúc càng gần . Đám học sinh ngồi gần cửa ra vào hình như thấy gì đó , sắc mặt tái mét vội đổi chỗ .
Tiếng rì rầm to nhỏ truyền nhau : " Ôi chao ! đó là chị đại của khối trên mà . Không biết hôm nay ai sẽ bị ăn đòn đây ?"
Lộ Mộc có vẻ đắc ý , khóe miệng cong lên . Mặt chỉ thiếu dán lên chữ ' TA CÓ Ý XẤU '
Nhã Y dẫn theo một đám cả nam lẫn nữ sinh tiến vào . Khuôn mặt nhỏ nghênh ngang hếch lên , rất thách thức .
Cô ta khoanh tay trước ngực , miệng nhỏ nhẹ nhàng nhếch lên .
" Ai là Dương Tịch ? Bước ra đây ."
Dương Tịch ngồi không cũng bị dính đạn , chớp mắt x5 .
Ủa ? Lạ lắm à nghen . Ta ăn cơm thôi mà có cần tiếp đón hùng hậu thế không ?
Một lúc sau , không thấy ai lên tiếng . Lộ Mộc rời vị trí chạy tới bên cạnh Nhã Y . Cô ta trừng mắt chỉ về phía Dương Tịch đang ngồi ăn một cách tự nhiên nhất .
" Y Y tỷ là cô ta ."
Nhã Y híp mắt nhìn Dương Tịch nói : " Tại sao tao gọi mày không đứng lên ? "
Dương Tịch nhã nhặn lấy khăn giấy lau miệng , chớp mắt lần thứ n tiếp đến nở một nụ cười tỏa nắng.
" Cô là cái giống gì ? Tại sao tôi phải nghe theo ý cô ?"
Khuôn mặt Nhã Y đen lại , hai tay nắm chặt thành nắm đấm . Vẫn giữ vẻ tươi cười , Dương Tịch nói tiếp .
" Cô đừng có nói : Xưa nay chưa ai dám làm vậy với cô, tôi đã thành công thu hút sự chú ý của cô nha ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro