10
" Vĩnh Niên , đáng đời mày này thì thích chơi chủ tịch giả nghèo ." Âm thanh cười nhạo từ đầu dây bên kia vang lên .
Vĩnh Niên chỉnh lại cổ áo ánh mắt nhìn vào hư không vẻ âm trầm .
" Ha...không vậy sao biết được bộ mặt thật của ả đàn bà mê tiền kia ? Vả lại, em còn gặp được thú nhỏ khá hay ho ."
Dương Tịch đại hiệp đâu biết mình đã 'cứu' phải một trong hai tên song sinh 'biến thái có văn hóa' .
Nếu Dương Tịch không nhảy vào lôi Vĩnh Niên đi , có lẽ hắn đã định gọi cho Vĩnh Lạc anh trai song sinh của hắn xử cả đám người kia rồi .
Dương Tịch vừa về nhà , lối đi bị kẹt cứng xung quanh chất đầy hộp lớn . Bà Dương dễ dàng nhảy qua hùng hổ tiến về phía cô.
" Tiểu Dương con về rồi à ? Mau , mau vào ăn cơm đi ." Kìm nén cảm xúc bà Dương tươi cười kéo tay cô vào.
Dương Tịch đứng hình mắt chữ a mồm chữ ô ...
Mẹ của ta đây sao ??? Dịu dàng thế này có mờ ám .
Bàn ăn thịnh soạn , cuốn hút đang mời chào bỗng dưng cảm giác ngon lành ấy bị dập tắt.
Dương Tịch hú hồn nhìn Trác Hàng và Cẩn Từ đang cười với cô .
Bữa ăn cũng bị đám này làm mất hứng là sao ta ??
Ông Dương chẳng dám ho he , để mặc vợ mình làm chủ . Bà Dương thấy không khí có chút không đúng vội vàng lên tiếng gắp đồ ăn liên tục cho hai kẻ ăn trực .
" Nào Tiểu Trác , Tiểu Từ mau ăn đi kẻo nguội "
Đứa con ghẻ Dương Tịch nhìn mẹ mình mà đau lòng , quay sang lườm hai kẻ hưởng lợi kia .
Bữa cơm kết thúc , chẳng biết bà Dương nghĩ gì bắt cô phải đưa hai tên ăn hại này về .
Dương Tịch tức giận trừng mắt .
" Trác Hàng , Cẩn Từ ...." Cô nghiến răng bẻ bẻ hai tay .
May sao , Trác Hàng nhanh trí bố trí sẵn người đánh xe đến đón .
" Tiểu Dương đừng nóng , tạm biệt ." Trác Hàng ngồi trên xe vẫy vẫy tay nói vọng ra .
Cẩn Từ tội nghiệp bị ăn một trận đòn được xe taxi hộ tống đến tận nơi sản xuất .
Dương Tịch về phòng thở dài , Vương Thiên vậy mà không tin cô , cũng đành chịu .
Cơ mà cứ cảm thấy mình giống nữ phụ sao sao ấy !!
Dạo gần đây , Dương Tịch chẳng để ý đến Vương Thiên khiến hắn cảm thấy có chút trống vắng .
Cứ nhìn thấy cô cùng người khác , hắn lại khó chịu . Hôm ấy , thấy Tiêu Ngâm bị ngã sẵn có chút không thoải mái hắn liền không kiềm chế được .
Thực ra mà nói Tiêu Ngâm giống như thiên thần đến vào lúc hắn đau khổ nhất vậy . Vả lại Tiêu Ngâm vốn mang bệnh cơ thể yếu ớt từ nhỏ . Cho nên...
Dù có nghĩ bao nhiêu lí do biện hộ cho hành động của mình , Vương Thiên đều cảm thấy hối hận.
Cảm giác day dứt ấy cứ bám lấy hắn mãi , trái tim hắn đau đớn khi thấy cô bỏ mặc mình .
Ở một nơi khác , hai đám người đi điều tra tin tức về Tiêu Ngâm đụng mặt . Một bên là của Trác Hàng , một bên của Cẩn Từ .
Hai bên nhìn nhau một hồi , sau đó tự động tách ra hai hướng đường ai nấy đi .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro