Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Editor : Minseul95

Lưu Ý: Chữ in (nghiên) là tiếng Việt

Ở bên này ba anh em cây khế kia vẫn đang bàn bạc sôi nổi về bảy thằng em rể, nhà bọn họ là một gia đình AO bình thường, tuy điều kiện không tốt nhưng vẫn hy vọng sau này em gái sẽ sống hạnh phúc.

Kỳ Nhạc Nhạc ngồi ở một bên không dám hó hé một tiếng nào, bây giờ cô vẫn đang nghi ngờ cuộc sống của mình, ah! Cô thật sự xứng đôi với một thần tượng? đây là mơ hay thực vậy.

"Này Út à, vài bữa nữa em sẽ qua đó hay tụi nhỏ sẽ qua đây?" Kim Thạc Trân hỏi nhỏ em gái còn đang thẩn thờ của mình.

"Chắc là em qua đó, em là sinh viên đang trong kỳ nghỉ hè mà. Họ vẫn đang chuẩn bị cho concert, làm sau họ có thể qua đây được đây." Kỳ Nhạc Nhạc không chút nghĩ ngợi nói.

"Đúng rồi mày ngoại trừ báo ra thì có làm việc gì nữa đâu, thế nào có muốn bọn anh đi cùng  không?"

Kim Thạc Trân lo lắng em gái mình đi nước ngoài một mình, nhưng họ lại muốn cô tự lập hơn một chút, bằng không mỗi ngày ở nhà báo đứa này đến đứa khác ai mà chịu cho nổi.

Kỳ Nhạc Nhạc lại không muốn tạo gánh nặng cho các anh trai và các oppa của mình quá nhiều.

"Hãy thôi đi, em có thể đi một mình mà, còn mọi người có thể đi vào lần sau ạ."

"Được rồi dù sau 100% độ thích ứng, bọn anh cũng không lo lắng bọn họ sẽ đối với em không tốt. Em phải ngoan ngoãn nghe lời họ, tuyệt đối không được bỏ rơi họ, biết chưa!"

Trịnh Hạo Thạc nhắc nhở cô rất nhiều lần, sợ đứa em gái khó chiều lại hay phá phách này sẽ gây phiền phức cho người khác.

"Ai nha, em biết rồi, em biết rồi mà, ba người đã nói rất nhiều lần đó, họ là thần tượng của em mà, sau em lại có thể bỏ rơi họ được chứ." Lỗ tai cô sắp thành cái kén rồi, cô xách cái quần lên, dọt lẹ chạy về nhà

"Này cái nhỏ kia!, sao em ngang ngược như vậy hả?" Kim Thạc Trân hận sắt không thành thép, muốn đánh cô một trận.

"Thôi, chúng ta soạn đồ cho nó trước, ngày mai anh hãy dạy cho nó những việc cần chú ý."

Trịnh Hạo Thạc vội vàng kéo ông anh cả dễ nổi nóng của mình lại, để ổng mà điên lên đọc rap cho hai người họ nghe thì lại khổ.

"Uh? Mà khoan, anh thông báo cho ba đứa kia chưa?" Mẫn Doãn Kỳ đột nhiên lên tiếng.

"Chết mẹ rồi! Anh mày quên nữa! Rồi sao giờ tụi nó đi chơi ở Hà Nội ấy, điện bây giờ thì cũng có về kịp đâu!"

Kim Thạc Trân vỗ tay một cái bép, ba đứa kia mà biết con Út ( Kỳ Nhạc Nhạc: là tui nè) bị 7 thằng đực rựa bên Hàn Quốc cuỗm mất tiêu thế nào cũng quậy lên cho mà coi.

"Rồi xong, chiến này tèo anh rồi, nhất là thằng Minh, tụi em không dám động vào đâu nha." Trịnh Hạo Thạc nghiêm trọng nói.

"Thôi bây giờ anh gọi cho tụi nó đi." Mẫn Doãn Kỳ vừa uống cà phê vừa nói, như đây không phải là chuyện của mình vậy.

"Ok để anh mày gọi..."

....

Kỳ Nhạc Nhạc vừa trở về nhà liền lộn cù mèo lăn lên trên giường của mình, miệng thì hút Coca rột rột, bất đầu lướt FB hít drama, kết quả cô phát hiện mình nhận được tin nhắn từ bảy người lạ trên Messenger.

[I'm Jung Kook, hallo~ ~]

[Here is Jin!]

[SUGA]

[You're my hope, I'm J-hope!]

[Hi, I'm Nam Joon]

[Ji Min coming!]

[V! V! Look at me!]

Làm một Army lâu năm, Kỳ Nhạc Nhạc vừa nhìn thấy nội dung của bảy dòng tin nhắn này liền biết là ai, cô liền hưng phấn đến mức lăn lộn trên giường, bấm pass xong liền ném điện thoại qua một bên dãy đành đạch.

Cô không biết rằng, bảy người đàn ông ở phía đối diện của điện thoại cũng rất hào hứng và ngại ngùng như vậy, vì ngôn ngữ bất đồng, tám người đã trò chuyện một cách ngượng ngùng, với một ứng dụng phiên dịch.

"Ah! Anh vẫn phải học tiếng Việt mới được." Kim Nam Joon đau khổ xoa đầu, anh muốn trò chuyện thoải mái với Nhạc Nhạc, vì anh không thể diễn đạt những gì muốn nói trong lòng mình một cách trôi chảy.

"Em muốn đăng kí một lớp học tiếng Việt, vì Nhạc Nhạc em nhất định có thể." Kim Tae Hyung có động lực như tiêm phải máu gà, anh có thể học bất cứ thứ gì vì tình yêu. Và học tiếng Việt cũng như là ăn một miếng bánh thôi.

"Anh đăng kí cho em nữa, em muốn khóa học cấp tốc nhanh nhất." Jeon Jung Kook thật sự không thể chịu đựng nổi ứng dụng phiên dịch, cậu muốn nói gì điều không được.

Park Ji Min trợn mắt nhìn em út nhà mình. "Tiếng Việt mà em nghĩ muốn học cấp tốc, em nằm mơ đi."

"Ôi chao, tiếng Việt thật sự rất khó, nhưng anh nhất định sẽ không bỏ cuộc." Jung Ho Seok đang tìm kiếm khóa học tiếng Việt đáng tin cậy.

Min Yoon Gi kéo kéo cánh tay anh ấy một cái: "Tìm cho anh một cái nữa, ứng dụng phiên dịch này thật sự khó chịu muốn chết!"

Kim Seok Jin, người không được khỏe, nữa nằm trên sàn nhà lông mày nhíu lại. "A! mọi người đều cùng học thôi."

Bên kia, Kỳ Nhạc Nhạc cũng gặp rất rối vì rào cản ngôn ngữ, cô có nên đăng kí một lớp học tiếng Hàn cấp tốc hay không nhỉ. Ôi! cô thật sự muốn đến xem concert ở Seoul! Nhưng cô vừa không có tiền trước đó cũng không mua được vé, lần này cô có thể hay không.....Tìm cách đi cửa sau thử xem? Vào fandom đã lâu mà cô cũng chưa có được đi xem concert lần nào cả.

Trước khi cô có thể đề cập đến nó. Kim Nam Joon đã tìm ra một phần chức năng của Messenger và lôi kéo tám người vào một nhóm [All For Nhạc Nhạc] sau đó ở trong nhóm trực tiếp mời cô vào ba ngày sau đến xem concert của bọn anh ở Seoul.

Như vậy là, ước mơ của cô sắp trở thành hiện thực rồi đúng không???
.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro