Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Câu chuyện 1: Tết

Tết năm nay... thật kì lạ.
Đến rất nhanh rồi đi như thổi, Tết bỏ lại những đứa trẻ như tôi đây với khuôn mặt ngơ ngác cùng câu hỏi:
“Vậy là hết Tết rồi ư?”
Có lẽ là vì năm cuối cấp 2 và trường tôi bắt đầu học trễ hơn mọi năm nên phải cận Tết tôi mới được nghỉ. Tết năm nay không có cái cảm giác se se lạnh, tôi dường như đã quên đi khoảnh khắc mà tôi trùm chăn lại, tay run cầm cập năn nỉ bà tôi để được ngủ thêm một chút nữa... thời tiết cũng có lúc phải nghỉ ngơi sao? Kì lạ thay, tôi muốn được dọn nhà, muốn được lau những tấm kính, chùi những rãnh nhỏ đầy bụi bám đầy bụi khô trên bộ ghế tràng kỷ. Nhưng lại không thể, tôi phải học và tất cả những thứ đó chỉ có một mình bà tôi làm. Việc của tôi là lau nhà vào đêm giao thừa, giao thừa năm nay lại là 29 Tết. Lúc này mọi người sẽ cùng nhau vui chơi hay ít nhất là ngồi lại với nhau trò chuyện chờ đến năm mới, nhưng tôi lại chọn cách cúng sớm và ngủ sớm. Bạn có nghĩ giống tôi không? Tôi đã đánh mất đi một phần không khí Tết rồi...
Mùng 1. Là ngày mọi người ai cũng dậy sớm, thay quần áo mới đi chúc Tết ông bà. Tôi cũng vậy, dậy sớm, thay quần áo mới rồi đi chúc Tết ông bà. Tôi có anh chị, ai cũng lớn và trưởng thành, tôi không biết họ như thế nào, chỉ biết học thật sự rất tốt với tôi thôi. Nhà tôi mỗi Tết là cùng nhau chụp hình để đăng lên mạng xã hội lưu giữ kỉ niệm. Ai cũng rất vui vẻ cả nhưng tôi thấy được một chút gì đó mệt mỏi, đượm buồn trong đôi mắt họ trong đôi mắt họ.
Mùng 2, mùng 3, mọi người tụ tập đánh bài như thường lệ, bắt đầu trong tiếng cười và kết thúc trong cơn buồn ngủ. Chơi cũng không bao giờ đầy đủ cả 8 người.
Mùng 4, tôi thật ghen tị khi nhìn thấy bạn bè tôi đi chơi đây đó, tôi chỉ ở nhà và ăn uống chơi bời với cái điện thoại. Thật nhàm chán...
Mùng 5, hai người chị của tôi đã trở về nơi làm việc rồi, mọi thứ bắt đầu chán rồi, đã đến lúc tôi phải hỏi:
“Vậy là hết Tết rồi ư?”
Ơ, gì chứ? Tại sao... đôi mắt của tôi lại có dòng nước chảy ra? Tôi đâu có dễ khóc đến thế đâu. Tôi rất mạnh mẽ mà. Nhưng nước mắt của tôi cứ thế mà rơi. Là do mình yếu đuối và nghĩ mọi chuyện quá xa, hay do Tết đã thay đổi thật rồi và con người trước kia của tôi cũng thay đổi...

-HẾT-




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: