Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1:

Khi anh thức giấc, Nhiễm Thành nhận ra một sự thật đáng buồn.

Anh yêu em trai của mình rồi.

Thực ra họ không phải là anh em ruột.

Khi anh mới tám tuổi, cha mang về một cậu em trai nhỏ.

Cậu bé trốn đằng sau lưng cha anh, chỉ thò ra một nửa khuôn mặt bụ bẫm đáng yêu.

"Nhiễm Thành, đây là Chung Lâm, từ giờ thằng bé sẽ là em trai của con." Cha đẩy Chung Lâm ra trước mặt ông. "Từ giờ các con hòa thuận với nhau nhé."

Vào lúc ấy, Nhiễm Thành vẫn đang chơi robot với mấy đứa nhóc khác, và cả khuôn mặt của cậu bé toàn bùn đất. Ngược lại, khuôn mặc Chung Lâm trắng trẻo và mềm mại, còn đôi mắt to tròn của cậu như trọc thẳng vào trái tim Nhiễm Thành.

Nhiễm Thành nhanh chóng quệt sạch khuôn mặt nhem nhuốc, giật kẹo mút trên tay thằng nhóc đang đứng bên cạnh và đưa cho Chung Lâm. Cậu bé đập tay lên ngực và nói, "Lâm Lâm, từ giờ anh sẽ bảo vệ em."

______

Chiếc chăn đằng sau anh chuyển động và một cánh tay vươn lên dịu dàng ôm eo anh. Giọng của chàng trai trẻ vẫn còn khàn khàn như chưa tỉnh ngủ, "Sao anh không ngủ thêm một lát nữa đi?"

Nhiễm Thành xoa thái dương, hít một hơi thật sâu. Anh quay người lại, nói với giọng nghiêm trọng, "Lâm Lâm, tối qua có chuyện gì đã xảy ra..."

"Anh trai muốn nói tới gì vậy?" Không đợi Nhiễm Thành nói hết, Chung Lâm ngồi dậy và chiếc chăn rơi khỏi người, để lộ ra một phần ngực lớn. Cả ngực của cậu không còn trắng trẻo như trước mà giờ đây lại bao phủ bởi nhiều dấu hôn đỏ thẫm và vết hằn xanh xanh tím tím, thậm chí còn có cả dấu răng. Tất cả những vết tích ấy đều là kết quả của sự điên loạn từ đêm qua.

Nhiễm Thành, khó nhọc di chuyển ánh mắt ra xa, nhìn xuống chiếc chăn xanh đậm và nói, "Tối qua anh đã quá bốc đồng, anh..."

"Anh trai không muốn chịu trách nhiệm với em sao?"

Đôi tay anh bị nắm lấy. Nhiễm Thành ngẩng đầu lên và đối diện một đôi mắt ngập nước. Chung Lâm chớp đôi mi dài và bắt đầu khóc, "Em có vấn đề gì sao? Anh trai không sướng ạ?"

"...."

Nếu không phải giờ hạ bộ của anh đang đau nhói, anh sẽ tin vào lời nói dối của Chung Lâm.

Một Omega mềm mại yếu đuối và dễ bị bắt nạt?!

Đứa em trai của anh chắc chắn là Omega giả!

"Anh ơi?"

Nhiễm Thành định thần lại. Anh nhìn đứa em trai Omega của mình, thở dài, quệt nước mắt cậu rồi nói, "Anh sợ em sẽ không thể chấp nhận anh."

Trong chốc lát Chung Lâm đã không thể thốt lên lời. Rồi cậu còn khóc thảm thiết hơn. Khóe miệng cậu nhếch lên, còn đôi mắt thì vẫn tỏa sáng. Tựa như ánh nắng len vào từ khe hở của tấm rèm. "E, Em có thể chấp nhận anh, anh trai, em..." cậu nói, tựa đầu vào vai Nhiễm Thành và ôm chặt anh, "Em hạnh phúc lắm, anh ơi..."

Nhiễm Thành lại thở dài lần nữa, chạm vào lưng cậu rồi nằm xuống giường, "Ngủ tiếp thôi anh, vẫn còn sớm lắm."

Nhiễm Thành bỏ tay Chung Lâm khỏi eo mình, "Lâm Lâm, anh không thể ngủ như này được."

Chung Lâm nhanh chóng rút tay lại, và trong giây lát, chen vào giữa hai chân anh trai, rồi kéo chúng lên vai mình.

"Nếu anh trai không thể ngủ, chúng ta có thể làm chuyện khác mà." Chung Lâm vùi mặt vào cổ Nhiễm Thành, hôn lên tuyến thể anh. Mùi hương của pheromone ngọt ngào bao phủ khắp phòng, có vị như bánh trái cây mà họ đã cùng nhau ăn khi còn nhỏ.

"Anh ơi..." Hôn dọc khắp cơ thể Nhiễm Thành, Chung Lâm nấn ná trên xương quai xanh, như chờ đợi cho bông hỏa đỏ mà cậu nuôi trồng nở hoa, "Anh có muốn đánh dấu em không?"

Nhiễm Thành phấn khích với câu nói này tới mức cảm giác máu đang dồn lên não. Anh nắm lấy tóc Chung Lâm và ép cậu ngẩng đầu lên. Đôi mắt đen của anh như đang hút lấy cậu vào trong. Anh nói, "Lâm Lâm, đừng hốt hận. Bởi vì," Anh đặt ngón tay vào miệng Chung Lâm và ép lưỡi mềm của cậu xuống, "đã quá trễ rồi để hối hận rồi."

______

Nhiễm Thành tốt nghiệp cấp 3 và ghi danh vào Học viện Quân sự. Chung Lâm đã thấy anh trong bộ quân phục khá nhiều lần rồi. Với vai rộng và chân thẳng, bộ quân phục xanh thẫm phác thảo thân hình của anh khá hoàn hảo. Đôi chân thẳng tắp cùng đôi bốt quân đội sáng màu khiến anh nhìn càng mảnh mai và quyến rũ hơn.

Người đàn ông đẹp tới vậy hiện giờ đang khỏa thân dưới Chung Lâm. Lỗ nhỏ của Nhiễm Thành đang chậm rãi nuốt lấy ngón tay của Trung Lâm.

"Anh à, bên trong anh mềm lắm."

Nhiễm Thành tập thể dục quanh năm, cơ thể của anh khá cân đôi và cơ bắp. Chung Lâm xoa bóp ngực anh, và cố đẩy thêm một ngón tay nữa vào. Khi cậu nhận ra cơ thể Nhiễm Thành đang cứng đờ, cậu cúi xuống hôn môi anh.

"Không sao đâu, anh trai. Thư giãn đi. Sẽ sớm ổn thôi."

"Ưm..."

Tuy nhiên, một Alpha thì không thể dẻo dai bằng Omega được, và ngón tay thứ hai chỉ vào được một nửa thôi. Chung Lâm dừng lại, kéo ngón tay ra và chạm vào cặc đang cương cứng của Nhiễm Thành, vuốt ve thật chậm rãi.

Nhiễm Thành đáng thương đã độc thân hơn 20 năm rồi, và trước kia anh chỉ ở cạnh một nhóm Alpha nhàm chán trong quân đội. Anh thậm chí còn chưa tự mình sóc lọ. Nên khi bị Chung Lâm vuốt, anh gần như đã bắn ngay tại chỗ.

Nhiễm Thành cắn chặt răng để ngăn không rên rỉ. Giọng nói ngọt ngào của cậu em trai lởn vởn ngay bên tai anh, "Anh trai đang sướng lắm."

Nhiễm Thành đầy tủi thân và phẫn nộ nhắm chặt mắt lại.

"Anh trai ngại tới vậy sao?" Động tác của Chung Lâm nhanh hơn, và tay anh vuốt dọc khe quy đầu của Nhiễm Thành, "Không phải anh trai thoải mái lắm sao? Vậy đừng giữ lại chứ."

"Lâm Lâm!" Giây tiếp theo, người Nhiễm Thành cong lên và bắn vào tay Chung Lâm.

Chung Lâm nhìn chất lỏng màu trắng trên tay mình, liếm hết trước mặt Nhiễm Thành, rồi nhếch mép, "Ngọt lắm."

Mặt Nhiễm Thành nhanh chóng đỏ lên, và anh nhìn chằm chằm Chung Lâm một lúc lâu.

Đứa em trai đáng yêu dễ thương ngày xưa đâu mất rồi?!

"Thả lỏng đi, anh trai."

Ngón tay ngập tinh dịch lại xâm nhập vào lỗ nhỏ một lần nữa. Lần này, nhờ có tinh dịch bôi trơn, ngón tay của cậu đã dễ dàng di chuyển hơn. Chung Lâm cẩn thận nới rộng lỗ nhỏ của Nhiễm Thành để anh không bị đau. Sau đó, cậu rút ngón tay ra và cầm cặc đang cương cứng của mình thúc vào bên trong Nhiễm Thành.

"Anh trai à, chào thằng nhỏ của em đi, nó sẽ chuẩn bị chịch anh thêm lần nữa đó. Anh ơi?"

Nghe thấy những từ ngữ bẩn thỉu từ mồm của cậu em trai, Nhiễm Thành có vẻ đã nổi giận. Nhưng anh thật sự phải công nhận thằng nhỏ của Chung Lâm rất lớn, không giống như kích cỡ thông thường của Omega, và tối qua gần như đã làm anh rách da. Tuy nhiên, anh lại giả vờ hờn dỗi, "Em học mấy thứ này ở đâu vậy - Ah!"

Bên trong anh dường như đã được mở rộng hoàn toàn, và nỗi đau dần dần lan dọc theo cột sống. Nhiễm Thành nắm chặt lấy ga giường. Dù anh có chấp nhận bằng cả trái tim, thì bản năng Alpha của anh vẫn chống lại sự xâm nhập, và cặc hung dữ của cậu em trai thì vẫn cứ đẩy vào trong anh.

Chung Lâm cũng không chịu nổi. Cặc của cậu bắt đầu đau bởi lỗ nhỏ siết chặt. Pheromone của họ trào ra mất kiểm soát. Hương thơm ngọt ngào được hòa lẫn với mùi hương thơm mát của cây cỏ - hương của mặt trời sau cơn mưa. Hơi thở của họ hòa quyền, tạo ra một thứ dục vọng mãnh liệt như chất gây nghiện, quyến rũ người ta phải cắn vào.

Chung Lâm cắn lên đầu lưỡi của Nhiễm Thành và cố chống lại sự thôi thúc mãnh liệt muốn cắn anh. Cậu hôn lên tai Nhiễm Thành và xoa dịu anh bằng giọng nói nhẹ nhàng, "Anh à, không sao đâu. Cứ dựa hết vào em. Em sẽ thật chậm rãi. Vâng, đúng như vậy rồi. Anh trai thật giỏi."

Nhiễm Thành cố để thả lỏng. Hương pheromone xanh mát và ngọt ngào của Chung Lâm quanh quẩn trong mũi anh, và thứ đang lấp đầy bên trong anh đang di chuyển thật chậm rãi. Anh thở hổn hển và hít thêm pheromone. Trong giây lát, bản năng Alpha của anh đang gào thét, và anh sắp phá vỡ lý trí của mình bất cứ lúc nào; đôi tay vẫn đang giữ nắm lấy eo anh dần chặt hơn.

Như cảm thấy được sự kỳ lạ của Nhiễm Thành, Chung Lâm ngừng lại, hôn lên môi anh và hỏi, "Anh trai sao vậy? Anh có ổn không?"

"Anh vẫn ổn," Nhiễm Thành cau mày, hạ thấp giọng. "Thúc nhanh lên đi."

Chúa mới biết được mong muốn muốn đẩy Chung Lâm xuống thân mình của anh mạnh mẽ tới mức nào.

Chung Lâm thở hổn hển. Cuối cùng, cậu đặt một nụ hôn lên môi Nhiễn Thành, "Bám chặt lấy em, anh trai"

"Ưm, chậm đã, ah!" Cặc nóng hổi nhanh chóng khuấy đảo lỗ nhỏ. Mắt Nhiễm Thành mở to, anh há miệng ra như cá thiếu nước và anh thở hổn hển một cách dữ dội. Cả cơ thể anh co giật và bao phủ bởi mồ hôi.

Cặc của Chung Lâm quá to. Anh có ảo giác rằng bụng mình sắp bị chọc thủng. Trước khi anh có thể làm quen, cặc to di chuyển và nghiến vào thành bụng. Mỗi khi nó va vào nơi sâu nhất của anh, Omega sẽ rút ra rồi lại đâm vào. Lực mạnh tới nỗi nó gần như xé nát lỗ nhỏ của anh.

"Lâm Lâm, em, ah!" Anh muốn bảo Chung Lâm chậm và nhẹ lại, nhưng lời nói của anh bị đánh gãy bởi những cú thúc mãnh mẽ từ phía sau. Anh chỉ có thể cong chân, nắm chặt ga trải trường và rên rỉ.

"Anh trai..." Chung Lâm hạ đầu và chôn mặt vào ngực của Nhiễm Thành. Cậu ngậm một núm vú của anh và mút mạnh. Tiếng rên rỉ bên tai cậu dần to hơn. Chung Lâm đỡ anh dậy, khóa anh giữa ngực mình, và cào mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh. Cậu hỏi bằng giọng ngọt ngào, "Anh thấy sướng hơn chưa?"

Nhiễm Thành gật đầu. Dù cho thể chất alpha không phù hợp nằm dưới, nhưng lại thích nghi rất nhanh chóng.

"Tốt lắm." Với nụ cười trên khuôn mặt, Chung Lâm kéo Nhiễm Thành lại gần cần cổ trắng nõn của cậu, ngay chỗ tuyến thể pheromone, "Anh trai đánh dấu em đi."

Nhịp tim Nhiễm Thành đập mạnh. Khi anh còn trẻ, anh luôn thấy rằng cậu em trai của mình đặc biệt đẹp mã, nhất là những lúc em ấy nở nụ cười. Kể cả hoa hồng được cha anh tự tay trồng trong vườn cũng vì nụ cười cậu mà nở rộ.

"Lâm Lâm."

Trong giây lát, cậu em đẹp trai ấy nhẹ nhàng nghiêng đầu dựa vào vai anh, và tuyến pheromone trên cổ của cậu tiết ra hương thơm hấp dẫn. Nhiễm Thành ôm Trung Lâm, môi anh ép vào tuyến thể Omega, để lộ răng nanh sắp nhọn, chậm rãi cọ vào da thịt cậu. Anh cảm nhận được Chung Lâm rùng mình và rồi nói bằng giọng chậm rãi, "Em có nghĩ đây là ý tưởng hay không?"

Đáp lại anh là những cú thúc ngày càng mạnh hơn.

Pheromone mạnh thuộc về một Alpha bùng phát ngay lập tức và tràn ngập mùi thơm ngọt ngào. Nhiễm Thành cắn vào tuyến thể của cậu em trai, mùi thơm tươi mát của cây cỏ ngấm dần vào cơ thể Chung Lâm, quét qua mọi ngóc ngách như một làn sóng.

Ngón tay của Chung Lâm bám vào eo Nhiễm Thành, pheromone của anh trai đang trào dâng trong cơ thể cậu. Dây thần kinh của cậu như bị một bàn tay vô hình nắm giữ. Hai pheromone dần hòa quyện vào nhau.

"Anh trai..." Cậu đặt cằm vào vai Nhiễm Thành, và nước mắt cậu lăn dài trên gò má. "Anh trai có thật nhiều pheromone, ưm, em đau quá, anh trai thật dữ..."

Việc đánh dấu kéo dài hơn mười phút. Nhiễm Thành buông tuyến thể của em trai ra, liếm đi những giọt máu nhỏ. Cảm giác đánh dấu tuyệt tới mức lỗ chân lông của anh như được kéo dài ra. Vị ngọt của anh trai được lưu giữ trong đánh dấu của mình, hòa quyện với hương thơm của cỏ cây.

"Anh ơi, hức..."

Sau đó, Nhiễm Thành nhận ra em trai đang khóc. Anh ôm mặt cậu và liếm đôi mắt đẫm lệ vì đau, "Đừng khóc mà. Là do anh trai tệ."

"Hic, đau quá, hichic..." Nhưng lại một cú thúc sâu và điểm G của anh bị đâm trúng.

Vòng eo của Nhiễm Thành mềm mại, và anh đang treo trên người Chung Lâm. Như để an ủi cậu, anh phát ra một tiếng rên rỉ ngọt ngào, "Không, Lâm Lâm, chậm lại, ah! Đừng... Đừng làm vậy mà..."

"Anh trai," Chung Lâm cất lời, nhấn anh xuống giường và thúc thật mạnh, "Em thuộc về anh, anh trai."

Khi nghe thấy điều này, Nhiễm Thành trao cho Chung Lâm một nụ hôn sâu dưới những cú thúc điên cuồng của em trai mình.

------

🍊: Xin hãy đọc ở wattpad chính chủ quytkhonganca. Đọc ở web reup là 🐕🐕🐕

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro