Chương 19: Vỏ hạt dưa
Dung Lân ôm con mèo nhỏ lông xù mềm mềm cùng với Hoắc Ngôn Sinh đến bệnh viện thú cưng.
Bác sĩ vừa nhìn mèo nhỏ nằm trong lòng cậu, lập tức cười nói: "Hai người quyết định nhận nuôi nó sao?"
"Không biết nó có chủ nhân không, nếu như không có, thì là như vậy."
"Yên tâm đi, nó không có, hai ngày nay vẫn luôn là nhân viên của chúng tôi cho ăn, nó đang có thai rồi, đã 30 ngày, đại khái là vì con, mấy ngày nay gặp người đều đi theo một lúc, hai người nếu như muốn nuôi dưỡng, hy vọng hai người có thể làm được đừng vứt bỏ nó."
Dung Lân không ngờ con mèo nhỏ này cư nhiên lại mang thai, lập tức trong mắt đầu dịu dàng sờ sờ đầu nó: "Yên tâm đi, không có chủ nhân thì sau này tôi là chủ nhân của nó, giúp tôi kiểm tra cho nó, ngoài ra còn tắm rửa cho nó nữa."
Hoắc Ngôn Sinh đứng phía sau Dung Lân, anh có thể cảm nhận được Dung Lân sau khi biết con mèo nhỏ này mang thai, tâm trạng càng tốt hơn.
Nhìn thấy Dung Lân tính đứng đợi ở đây, Hoắc Ngôn Sinh vỗ vỗ vai cậu: "Chúng ta qua bên đó nhìn xem có thức ăn và đồ dùng cho nó."
"Ừm nhỉ!" Dung Lân nghe vậy gật đầu, trong lòng không nhịn được nghĩ, vẫn là người trong nhà nuôi nhiều sủng vật biết nhiều hơn.
"Trước đây anh từng nuôi mèo sao?"
Hoắc Ngôn Sinh lắc đầu: "Không có."
Anh không phải là rất có hứng thú với cho mèo, anh chỉ thích loài chim có cánh, cho nên anh mới nuôi Đô Đô.
Dung Lân nghĩ đến bồ câu và vẹt ở ban công nhà anh, lại nghĩ đến nhà anh nói không chừng là do nuôi gà phát tài, liền không hỏi nhiều nữa.
Mèo nhỏ đã biến thành mèo thành niên rồi, cho nên trực tiếp đi qua khu dành cho mèo con, đến khu dành cho mèo trưởng thành.
Trừ thức ăn cho mèo ra, nhìn những đồ vật linh ta linh tinh cho vật nuôi, Dung Lân cảm thấy cậu phảng phất như được mở ra cánh cửa thế giới mới.
Hoắc Ngôn Sinh nhìn thấy sự hưng phấn và hiếu kỳ trong mắt cậu, cười nói: "Nếu không thì cứ mua lấy một bộ, về sau sinh ra mèo con, vẫn có thể dùng, em thấy thế nào?"
"Anh nói đúng, có điều tôi cũng không phải rất hiểu những thứ này......"
"Tôi cảm thấy có thể tạo một căn phòng mới độc lập riêng cho bọn nó ở nhà mới, em thấy thế nào?"
Dung Lân nhìn vào mắt Hoắc Ngôn Sinh, trong lòng bị câu nói của Hoắc Ngôn Sinh chọc cho ngưa ngứa.
Không cầm lòng được mà gật đầu: "Được!"
Hoắc Ngôn Sinh bị vẻ mặt trong thoáng chốc này của cậu làm cho tan chảy.
Trong mắt đầy ý cười, lúc đang muốn nói gì đó, bên ngoài vang lên tiếng mua rơi xao động.
Dung Lân quay đầu nhìn ra bên ngoài: "Mưa rồi."
"Xem ra chúng ta còn phải đợi một lúc mới có thể quay về." Hoắc Ngôn Sinh thu hồi ánh mắt lại nhìn về phía Dung Lân, "Chúng ta qua bên kia ngồi một lát, muốn uống nước không?"
Dung Lân lắc đầu: "Tôi không khát."
Cho dù cậu nói như vậy, Hoắc Ngôn Sinh vẫn là đi mua hai chai nước đưa cho cậu một chai, sau đó ngồi xuống nói: "Nếu như thứ 2 tiện, thì đến công ty nhìn xem, đã trang hoàng không sai biệt lắm rồi, hai ngày nay đang tìm người đo lường formaldehye (CH2O) (1), tới kiểm tra đo lường một chút, nếu không có vấn đề gì, định chọn ngày chính thức mở cửa hoạt động."
(1) khí mùi hăng
Dung Lân nghe anh nói đến chuyện công việc liền gật gật đầu: "Được, thứ hai tôi không có chuyện gì có thể qua đó nhìn xem."
"Ừm." Hoắc Ngôn Sinh đáp một tiếng xong, nói tiếp: "Đúng rồi, Cố Hoa Trạch đã có dự án trò chơi rồi, nói muộn một chút sẽ gửi vào email của tôi, hôm nay có hơi muộn rồi, ngày mai tôi gửi cho em xem nhé?"
"Nhanh như vậy?" Dung Lân có chút kinh ngạc hiệu suất của Cố Hoa Trạch, có điều nghĩ đến người này là do ông ngoại giới thiệu, lúc đó đã nói người này trừ sở thích là công việc ra thì không còn gì khác, bây giờ xem ra quả thật là như vậy.
Hoắc Ngôn Sinh cười cười: "Tôi cảm thấy lối suy nghĩ của anh ta còn rất thú vị, tương lai nếu như phát triển tốt, thì sẽ có tương lai rất mở rộng.
"Rốt cuộc là lối suy nghĩ thế nào, anh nói làm cho tôi có chút tò mò."
Hoắc Ngôn Sinh lắc đầu, cố ý để lại sự hồi hộp cho cậu: "Tôi không nói, đợi tự em xem xong rồi sẽ lĩnh hội được."
Anh vừa nói xong câu này, lập tức nhìn thấy Dung Lân vô cùng không vui mà nhướng mày, không nói anh còn nói nhiều như vậy, ghét nhất loại ngoài như vậy, sớm biết thì nghẹn chết mấy người cho rồi.
Cảm giác xa cách của Dung Lân với anh, bởi vì sự xuất hiện đột nhiên của con mèo đó, tiêu tán rồi.
Cho dù Hoắc Ngôn Sinh không thích mèo, lúc này cũng không thể không cảm kích sự xuất hiện của nó.
Anh quyết định tương lai sẽ tốt xử tốt với nó một chút.
"Em định lấy tên gì cho nó?" Nhìn thấy y tá tắm xong cho mèo ôm đến phòng sấy khô, Hoắc Ngôn Sinh khẽ hỏi.
Dung Lân nghĩ nghĩ: "Gọi là Đản Hoàng (lòng đỏ trứng)?"
"Tại sao lại muốn gọi cái tên này?" cái tên ngày làm cho Hoắc Ngôn Sinh cảm thấy đáng yêu, giống như cảm giác đáng yêu Dung Lân mang lại cho anh vậy.
"Bởi vì nó có màu vàng trắng, muốn gọi là trứng gà (kê đản), nhưng trứng gà không dễ nghe, liền gọi nó là Đản Hoàng." Dung Lân lúc nói câu này, đôi mắt đen sáng lên, lấp lanh như ánh sao đầy trời.
Hoắc Ngôn Sinh đột nhiên cười cười, không phải là loại cong khóe miệng như trước đó, là nụ cười thoải mái cười ra.
Làn đầu tiên Dung Lân nhìn thấy anh cười như vậy, chớp chớp mắt, lộ ra vài phần thất thố: "Anh cười cái gì?"
Hoắc Ngôn Sinh lắc đầu: "Không có gì, xin lỗi, chỉ là cảm thấy, em rất....đáng yêu!"
Dung Lân xoạt một cái đỏ bừng mặt, quay đầu nhìn về phía khác, nghĩ muốn làm ra vẻ tự nhiên, nhưng nóng bừng trên mặt quá rõ ràng.
Hoắc Ngôn Sinh nhìn dáng vẻ biệt nữu của cậu, trong mắt đều là ngọt ngào không tan được.
Vẫn may, bầu không khí xấu hổ này không duy trì lâu, có sự xuất hiện Đản Hoàng được tắm rửa sạch sẽ thơm tho mà tan đi.
Lông Đản Hoàng được thổi khô, lông xù lên, đôi mắt xanh mở to, ngập nước như là đem biển sao trời mênh mông cất vào bên trong.
Lúc nhìn về phía Dung Lân, trong mắt đầy dịu dàng và ỷ lại.
Dung Lân đưa tay ôm nó vào lòng: "Rất xinh đẹp, Đản Hoàng."
"Đản Hoàng là tên lấy cho nó sao?" chị gái y tá nghe vậy lập tức hỏi.
Dung Lân gật đầu: "Phải, tôi vừa mới nghĩ ra, không biết nó có thích không, Đản Hoàng, mày thích cái tên này không?"
"Meo~" tiếng kêu nũng nịu, giống như là đáp lại Dung Lân vậy.
Dung Lân lập tức cười cong mắt, chị y tá cũng cười nói: "Nó xem ra rất thích cái tên này, hai người có duyên với nó như vậy, vừa nãy bác sĩ chữa trị chính của chúng tôi đã nói rồi, cậu nếu đã nhận nuôi Đản Hoàng, vậy sau này đến đây cứ trực tiếp tìm anh ấy, anh ấy lấy giá ưu đãi cho cậu."
"Vậy thì giúp tôi cảm ấy bác sĩ." Dung Lân không ngờ nhặt được Đản Hoảng còn có thể gặp được chuyện tốt như vậy, thật sự là con mèo mang điểm lành.
Hoắc Ngôn Sinh bị vắng vẻ một bên, cảm thấy anh còn không lên tiếng, chỉ sợ Dung Lân cứ như vậy quên mất anh ở đây, bên ngoài mưa đã tạnh rồi.
Hoắc Ngôn Sinh khẽ ho một tiếng nói: "Bên ngoài tạnh mưa rồi, chúng ta bây giờ đi về thôi."
Dung Lân nghe vậy nhìn ra bên ngoài, thấy mưa đã tạnh, liền gật đầu nói: "Được, Đản Hoàng chúng ta về nhà nhé."
Dung Lân ôm mèo và Hoắc Ngôn Sinh đi ra khỏi cửa.
Còn về thức ăn của Đản Hoàng, đợi lát nữa sẽ được đưa đến tận cửa.
Không cần bọn họ tự xách về.
Một đường đi Đản Hoàng đều rất ngoan, ngoan ngoãn rúc trong lòng Dung Lân, không kêu không nhúc nhích, vô cùng hiểu chuyện.
Theo Dung Lân về đến nhà, bởi vì căn nhà của Dung Lân là một phòng ngủ một phòng khách, cho nên không có phòng riêng cho Đản Hoàng, chỉ có thể tạm thời nuôi nó ở trong phòng khách.
Vẫn may Đản Hoàng rất ngoan, về đến nhà, Dung Lân cho nó uống chút nước, liền ngoan ngoãn nằm dưới đất, cũng không dụng đến sô pha.
Hoắc Ngôn Sinh đợi Dung Lân đi vào thay quần áo, liền ngồi xổm trước mắt Đản Hoàng, đưa ngón tay gãi gãi cằm nó.
Đản Hoảng mặc dù lúc nhìn thấy anh, sẽ không dịu dàng như nhìn Dung Lân, nhưng cũng không kháng cự với anh.
Hoắc Ngôn Sinh thấy tính khí của nó cũng không tồi, để nó đi theo Dung Lân, anh cũng không lo lắng nó làm loạn ảnh hưởng đến Dung Lân nghỉ ngơi.
Đợi Dung Lân thay quần áo đi ra, thức ăn cho mèo vừa vặn được đưa đến.
Dung Lân lập tức mở một túi, đổ vào bát chuẩn bị cho Đản Hoàng, đặt trước mặt nó: "Ăn cơm thôi Đản Hoàng."
Đản Hoàng không lập tức ăn ngay, mà sắp đến bên cạnh Dung Lân gọi một tiếng, giống như là cảm ơn vậy, đến khi Dung Lân sờ đầu nó, để nó ăn, nó mới cúi đầu ăn.
Cả quá trình Dung Lân ngồi xổm ở đó, đôi mắt dịu dàng nhìn nó.
Mà Hoắc Ngôn Sinh lại đứng phía sau nhìn cậu.
Đến khi Đản Hoàng ăn xong, Dung Lân đứng lên, mới ý thức được Hoắc Ngôn Sinh vẫn còn đang ở đây.
Không khỏi nói: "Đã khuya rồi, anh cũng về nghỉ ngơi đi, tôi bên này không còn chuyện gì nữa."
Hoắc Ngôn Sinh gật đầu: "Sáng mai tôi lại qua, đã liên lạc với bác sĩ rồi, chúng ta đi khám một chút, ngày sau cũng yên tâm."
"Được." Dung Lân đáp một tiếng, không nói gì nữa, cầm bát của Đản Hoàng đi rửa.
Hoắc Ngôn Sinh khẽ thở phào, vừa nãy anh nhìn thấy, anh vừa nói câu đó xong, trên mặt Dung Lân lướt qua một tia không vui.
Xem ra chỉ có thể từ từ.
Từ trong nhà Dung Lân đi ra, Hoắc Ngôn Sinh thở dài, anh bây giờ đúng là còn thật có chút hâm mộ con mèo đó, được Dung Lân dịu dàng đối đãi, thật sự là hạnh phúc chết đi được.
Hoắc Ngôn Sinh mở cửa về nhà, nghênh đón anh chính là vỏ hạt dưa đầy đất.
Hoắc Ngôn Sinh: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro