
Chương 17: Tất cả vì đứa bé
Dung Lân nhìn Hoắc Ngôn Sinh, từ lúc quen biết Hoắc Ngôn Sinh đến nay, đây là lần đầu tiên người đàn ông lộ ra vẻ mặt như mưa gió bão bùng này trước mặt cậu.
Nhất thời làm cậu có chút chột dạ.
Lại không thể không có làm ra vẻ trấn định nhìn Hoắc Ngôn Sinh: "Anh muốn nói gì với tôi?"
Đôi mắt đào hoa dễ nhìn của Hoắc Ngôn Sinh, lúc này đã chuyển thành âm u, sau khi biết được tin tức từ phía Trương Vinh Diệu, cả người anh như sắp nổ tung.
Nhưng lúc nhìn thấy Dung Lân, nhìn đối phương đứng trước mặt anh, cố làm ra vẻ kiên cường, ngực anh như bị chọc một cái.
Lúc này cả trái tim, cũng run lên.
Gió bão còn chưa đến, đã tan rồi.
"Sổ hộ khẩu có ở nhà không?"
Nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng Dung Lân trăm triệu lần cũng không ngờ tới Hoắc Ngôn Sinh mở miệng lại nói câu này với cậu.
Dung Lân trùng to mắt nhìn anh, trong mắt đầy nghi hoặc: "Cái gì?"
Không xác định hỏi lại lần nữa, cậu cảm thấy bản thân có thể là nghe nhầm rồi.
"Sổ hộ khẩu có ở nhà không, ở nhà thì mang theo." Nói đến đây, Hoắc Ngôn Sinh nâng đồng hồ lên nhìn, "bây giờ cục dân chính còn chưa tan làm."
Cuối cũng cũng hiểu được, Hoắc Ngôn Sinh muốn làm gì Dung Lân xoạt một cái mặt đỏ bừng: "Anh đây là có ý gì?"
Dung Lân lớn lên vốn dĩ đã trắng, vệt đỏ trên mặt cậu rất rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt đen của cậu, vừa đen vừa sáng đặc biệt hấp dẫn người khác.
"Em là muốn tôi cầu hôn em sao?" Hoắc Ngôn Sinh đi về phía trước vài bước, cúi đầu nhìn vào mắt cậu, ngữ khí thong thả lại mang theo chân thành đáng tin cậy.
Dung Lânn đột nhiên cảm nhận được khí tràng xưa này chưa từng có của anh, hoảng hốt lùi về phía sau một bước: "Tôi không hiểu anh đang nói gì."
Hoắc Ngôn Sinh khẽ thở dài, đột nhiên quỳ một chân xuống.
Dung Lân bị động tác bất thình lình này của anh dọa giật mình, theo bản năng đưa tay kéo lấy anh, kết quả người đàn ông lại nắm ngược lại tay cậu: "Dung Lân, bây giờ nói những lời này có thể là có hơi muộn, nhưng vẫn phải nói một tiếng xin lỗi với em, đây là biện pháp duy nhất mà tôi có thể nghĩ được để bù đắp cho em, gả cho anh, anh sẽ chăm sóc tốt cho em và bé con."
Trái tim Dung Lân vì câu nói này của anh mà co rút một chút, quả nhiên, vẫn là bị anh biết được.
Rút tay về, Dung Lân nói: "Anh không cần như vậy, đứa bé này là ngoài ý muốn, tôi sẽ không vì ngoài ý muốn mà bắt anh chịu trách nhiệm, anh...."
"Tôi biết em có thể đã có tính toán, nhưng trước lúc đó, tôi hy vọng em có thể suy nghĩ thật kỹ, phá bỏ đứa bé là chuyện đơn giản, nhưng sẽ ảnh hưởng đến tương lai của em không thể bỏ qua, ý của tôi là, sinh ra chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng, tôi sẽ cố gắng làm một người cha tốt, hoặc là em không muốn ở cùng với tôi, đưa đứa nhỏ cho tôi, tôi có thể tự nuôi dưỡng, em chỉ cần có thời gian thì qua thăm bé con là được, như vậy có được không?" Nói đến cuối cùng ngữ khí của anh đã lộ ra vài phần khẩn cầu cùng hèn mọn.
Nhìn Hoắc Ngôn Sinh còn quỳ trước mặt cậu.
Trải qua mấy ngày nay, vốn dĩ Dung Lân càng ngày càng không nỡ phá bỏ đứa bé, lúc này đã nảy sinh tia dao động.
"Vậy cũng không cần phải kết hôn...." nói đến đây, Dung Lân nhíu mày, "Anh đứng dậy trước."
Hoắc Ngôn Sinh lại không nhúc nhích, vẫn như cũ dùng đôi mắt đào hoa bẩm sinh đã đẹp thâm tình nhìn Dung Lân: "Tôi là nghĩ, chúng ta kết hôn cho bé con một danh phận, cũng không thể để bé con vừa sinh ra đã.... không phải sao?"
Dung lân chỉ cảm thấy trái tim lạnh lùng của cậu đang bị Hoắc Ngôn Sinh làm tan rã.
Khẽ mím môi, ngón tay vô thức mà đan chặt vào nhau.
Hoắc Ngôn Sinh lại dường như không nhìn ra cậu đang rối rắm, dịu dàng nói: "Bé con mang danh con riêng mà lớn lên, sẽ không tốt cho bé con, sau này bị người khác bắt nạt như vậy, chính là ấm ức cho bé con....."
"Anh đừng nói nữa, tôi kết hôn với anh có thể, nhưng chuyện này chỉ hai chúng ta biết, anh không được nói với bất cứ ai." Dung Lân nói lời này thật loạn, một mặt lo lắng cho đứa bé một mặt lại không muốn kéo lên quan hệ với Hoắc Ngôn Sinh.
Kết quả hoàn toàn quên mất, đợi sau này bụng cậu ngày ngày to lên, còn giấu thế nào, đến lúc đó sinh đứa bé ra, càng nói không rõ được, bọn họ cho dù ai cũng không nói, nhưng người khác cũng sẽ không tin, đứa bé là Dung Lân tự gây giống.
Hoắc Ngôn Sinh gật mạnh, vẻ mặt ngoan ngoãn cậu nói cái gì anh cũng phối hợp, đưa tay nắm lấy tay Dung Lân, bị Dung Lân tâm phiền ý loạn hất ra, anh lại nắm, mấy lần như vậy, Dung Lân cuối cùng cũng không tức giận nữa, nhìn Hoắc Ngôn Sinh vẫn còn quỳ trên mặt đất: "Anh còn không đứng lên?"
Hoắc Ngôn Sinh cười nói: "Đến quá vội vàng, lễ vật cầu hôn cũng không chuẩn bị, có phải là ấm ức cho em không?"
Dung Lân rút tay về, quay người về phòng lấy sổ hộ khẩu.
Lười phản ứng lại Hoắc Ngôn Sinh.
Hoắc Ngôn Sinh nhìn cậu đi vào phòng, khóe miệng khẽ cong lên, rồi đứng dậy.
Đều nói dưới đầu gối nam nhân có dát vàng, nếu như có thể quỳ xuống mà có vợ thì cũng đáng.
Thẩm Đông đứng ở ngoài cửa nửa ngày cuối cùng cũng đợi được cửa mở, nhìn thấy Dung Lân và Hoắc Ngôn Sinh cùng đi ra, Thẩm Đông theo bản năng nhìn người đàn ông phía sau Dung Lân, kéo lấy Dung Lân: "Nặc Nặc, cậu có sao không?"
Dung Lân lắc đầu: "Tớ không sao, Thẩm Đông tớ phải ra ngoài một chuyến, cậu về trước đi."
"Cậu phải ra ngoài, đi đâu, có cần tớ đi cùng không?" Thẩm Đông trong lòng còn sợ hãi nhìn Hoắc Ngôn Sinh, nhìn thấy sắc mặt đối phương tốt hơn không ít, nhưng nghĩ đến vừa nãy, vẫn là cảm thấy không thể để Dung Lân ở một mình với Hoắc Ngôn Sinh.
"Không cần, cậu về trước đi, tớ sẽ gọi điện cho cậu sau, tớ không sao, yên tâm đi."
Nhìn thấy Dung Lân khăng khăng không cần cậu ta đi cùng, Thẩm Đông gật gật đầu: "Vậy cậu có chuyện gì nhớ gọi điện cho tớ!"
Nói xong còn nhìn Hoắc Ngôn Sinh một cái, hư trương thanh thế nói: "Cậu đừng sợ, cho dù ai khi dễ cậu, chỉ cần nói với tới một tiếng, tớ sẽ có thể liều mạng với người đó."
Vì câu nói này, Hoắc Ngôn Sinh ngước mắt lên nhìn cậu ta một cái.
Cảm nhận được ánh mắt của Hoắc Ngôn Sinh, trong lòng Thẩm Đông không nhịn được rùng mình một cái.
Dung Lân cười sờ sờ đầu cậu, cậu nào có thể không hiểu được tính tình của Thẩm Đông, nhưng lúc này vẫn rất cảm động: "Cảm ơn, không có ai có thể khi dễ tớ, đi về lái xe cẩn thận một chút, tối sẽ gửi tin nhắn cho cậu."
"Được, vậy cậu nhớ gửi tin nhắn cho tớ." Thẩm Đông nói xong một bước đi quay đầu ba lần.
Đợi người đi rồi, Dung Lân quay đầu nhìn Hoắc Ngôn Sinh: "Chúng ta đi thôi."
Hai người cùng đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng ngầm, Hoắc Ngôn Sinh lái xe của anh.
Một đường phóng nhanh đến cục dân chính, đúng lúc đuổi kịp là nhóm cuối cùng trước khi tan tầm.
Từ cục dân chính đi ra, Dung Lân vẫn còn có chút hỏng hốt, cậu cứ thế mà lĩnh chứng với Hoắc Ngôn Sinh rồi, tuy rằng vì đứa bé, nhưng không biét tại sao, lại có cảm giác như bị lừa hôn á.
Trầm mặc lên xe đi về, Hoắc Ngôn Sinh trộm liếc nhìn Dung Lân một cái, nhìn thấy đối phương vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng có chút yên tâm, dường như là lơ đãng nói: "Để sổ ở chỗ tôi trước, đợi quay về rồi đưa em."
Dung Lân quay đầu nhìn anh một cái, không muốn nói lại quay đầu đi.
Nhìn thấy cậu không có ý kiến, Hoắc Ngôn Sinh liếm liếm môi dịu dàng nói: "Hoàn cảnh nơi em sống bây giờ không quá tốt, ý của tôi là, em xem chúng ta có nên mua một căn nhà lớn hơn một chút không, sau này đứa bé sinh ra, cũng có thể có phòng riêng, hoàn cảnh tốt hơn một chút?"
Dung Lân vốn dĩ còn vì câu nói vừa rồi của anh mà bực bội, sau đó lại bị câu nói kế tiếp trấn an.
Hoắc Ngôn Sinh chỉ là vì đứa bé.
Tất cả đều là vì đứa bé, kết hôn với cậu, nói cậu chuyển nhà, đều là vì đứa bé.
Mà cậu cũng vì đứa bé mới đồng ý kết hôn với Hoắc Ngôn Sinh.....
Rõ ràng tất cả đều là do hai người thương lượng xong, lại làm cho cậu cảm thấy có chút bực bội.
"Được, anh sắp xếp đi."
Nhìn thấy Dung Lân đồng ý, Hoắc Ngôn Sinh vội vàng nói: "Có nơi thích hợp sẽ dẫn em đi xem, chúng ta đi ăn cơm trước, em có muốn ăn cái gì không?"
"Ăn cái gì cũng được." Cậu bây giờ không có khẩu vị gì, ăn cái gì cũng như vậy.
Dung Lân nhắm mắt dựa lên ghế, vẻ mặt không phải là rất muốn nói chuyện.
"Vậy về nhà, tôi nấu cơm cho em ăn có được không?" Hoắc Ngôn Sinh thăm dò hỏi một câu, nhận được một tiếng 'ừm' của Dung Lân.
Khẽ cười gật đầu, cũng không mở miệng nữa.
Nhìn thấy tốt rồi dừng lại thì anh vẫn biết.
Vốn dĩ Dung Lân chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, thật không ngờ cậu lại ngủ mất, lúc Hoắc Ngôn Sinh khẽ gọi cậu dậy, cậu mới ý thức được về nhà rồi.
Xoa xoa mắt, đẩy cửa xe ra, Hoắc Ngôn Sinh bên này đã đi tới vươn tay đỡ cậu, Dung Lân nhìn anh một cái, không có từ chối, đưa tay đặt lên cánh tay anh, chống lên từ trên xe xuống.
"Sau khi về đến, em có thể nghỉ ngơi trước, nấu xong tôi sẽ gọi em."
Dung Lân gật đầu, sau đó nghĩ gì đó lại nói: "Thực ra anh không cần như vậy, có thể tìm một dì đến."
Hoắc Ngôn Sinh nghe vậy gật đầu: "Dì cũng phải tìm, lỡ như tôi có chuyện không thể lập tức vể ngay, có dì ở tôi cũng có thể yên tâm."
Dung Lân thấy anh hiểu lầm ý cậu, nghĩ muốn giải thích, nhưng nghĩ đến Hoắc Ngôn Sinh làm vậy là vì đứa bé, liền không mở miệng, mặc nhận lời anh nói.
Từ thang máy đi ra, Hoắc Ngôn Sinh đưa Dung Lân về nhà xong nói với Dung Lân một tiếng: "Tôi về lấy chút đồ, lát nữa sẽ qua, em có tiện cho tôi một chìa khóa không?"
Dung Lân nghĩ nghĩ, câu này của anh cũng hợp lý, đưa chìa khóa trong tay cho anh.
Hoắc Ngôn Sinh nắm chặt chìa khóa còn mang theo độ ấm của Dung Lân, cười nói: "Tôi lập tức qua ngay."
Đợi Dung Lân đóng cửa lại, Hoắc Ngôn Sinh quay người lộ ra nụ cười to, không có bất cứ che giấu này, tung chìa khóa trong tay!
Hung hắng đấm một quyền vào không khí!!!
Yes!!!!!!!!!!!!!
Mở cửa ra, liền nhìn thấy một đạo màu hồng bay lại, Hoắc Ngôn Sinh biết là Đô Đô, nâng cánh tay lên cho nó đậu lên, cười sờ sờ đầu Đô Đô: "Đô Đô, lão tử sắp làm cha rồi, ha ha ha, suỵt, lời này không thể nói cho người khác, biết không!!!"
"Đô Đô không nói, Đô Đô ngoan nhất, Đô Đô muốn ăn bánh quẩy chiên, bánh quẩy, bánh quẩy~~~"
Biết Đô Đô là học theo bán bánh quẩy dưới tầng, nhưng lúc này tâm trạng Hoắc Ngôn Sinh rất tốt, cũng không cảm thấy Đô Đô học cái không tốt, lại sờ sờ đầu nó: "Ăn bánh quẩy cái gì, hôm nay thưởng cho mày một túi hạt dưa, tùy tiện ăn."
Xoạt một tiếng, Đô Đô vui vẻ dựng lông, bay lên: "Vạn tuế, vạn tuế!!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro