Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Chậu hoa bên cửa sổ

Nhân còn gặp Kris thêm vài lần tại sở cảnh sát và cả trước cửa nhà mình, anh ta muốn biết cô có đột nhiên nhớ ra vài chi tiết nào đó liên quan tới vụ án mà anh ta đang đảm nhận hay không. Dĩ nhiên, Nhân đáp rằng tất cả những gì cô còn nhớ, cô đã nói cho anh ta nghe hết rồi và mong anh ta đừng làm phiền cô nữa.

Ba ngày sau khi xuất viện, Nhân buộc phải quay lại nhà thuê cũ, cũng là hiện trường vụ án đang bị phong tỏa bởi cảnh sát. Có một nhân viên luôn túc trực ở đó để đảm bảo hiện trường không bị xáo trộn. Thế nên Nhân cũng không thể vào trong.

"Tôi chỉ muốn kiểm tra hộp thư thôi, thật đấy." Nhân năn nỉ.

"Hay thôi, đây là chìa khóa, anh có thể kiểm tra hộ tôi không?" Nhân xuống nước hết mức có thể.

Kết cục lưỡi muốn gãy mà cả buổi cũng không lay chuyển được được tình thế. Nhân ức muốn khóc. Cái quái gì thế, cô cũng phải sống chứ. Mà muốn sống thì phải có tiền. Muốn có tiền trước hết phải kiếm được việc. Muốn kiếm được việc thì... Nhân nhìn về phía hòm thư.

Hay là đợi đêm rồi quay lại thử xem sao, chắc không đến nỗi gác 24/24 đâu nhỉ. Nghĩ nghĩ một chút bỗng dưng tầm mắt dừng lại ở chậu hoa hồng trên bậu cửa sổ. Đó là loại hoa hồng mẹ cô yêu thích, loại này không ai trồng trong nhà vì nó rất khát nắng. Mà vị trí cửa sổ kia, cô biết rằng sáng lẫn chiều nắng đều không chiếu tới. Hơn nữa, chả ai trồng hoa hồng trong nhà cả. Nhìn kìa, rõ ràng những nụ hoa đều không thể nở bung ra.

Nhân vội vàng gọi điện thoại. Đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi cho Kris.

"Alo!"

"Vâng, tôi Kris đây thưa cô."

"Tôi nghĩ mình cần báo cho anh một việc."

"Cô đang ở đâu? Tôi sẽ chạy tới."

Được rồi, mình sẽ bảo anh ta tới đây, như vậy việc hộp thư cũng sẽ được giải quyết luôn. Nhân cười thầm, tự thấy mình thật thông minh.

Khoảng mười lăm phút sau cuộc gọi, Kris lái xe cảnh sát chạy tới. Còn chưa hết giờ làm việc nên Kris vẫn mặc đồng phục. Bộ đồng phục cảnh sát ở trên người Kris mới thực sự toát được uy nghiêm vốn có. Trong vài giây, Nhân mặc cho mình ngơ ngẩn trước thần thái đặc biệt của Kris.

Kris chào đồng nghiệp, sau đó mới lại chỗ Nhân chào cô.

"Kris, trước hết tôi muốn anh kiểm tra hòm thư giùm tôi." Nhân đưa ra yêu cầu.

"Vậy là, cô lừa tôi đến đây để giải quyết việc riêng của cô?" Kris mau chóng hiểu ra vấn đề.

Nhân giật mình. Có lẽ nào anh ta đã lén lút đặt máy nghe trộm trong đầu cô?

"Cô cung cấp thông tin trước, sau đó tôi sẽ cân nhắc tới việc kia," Kris cởi nón, ngồi xuống bên cạnh Nhân, lạnh lùng nói.

Nhân nuốt ực một cái, mong chờ theo đó rơi xuống dạ dày. Cô quên mất Kris vốn rất thông minh. ốt nhất là cứ thẳng thắn mà giãi bày.

"Tôi không chắc điều tôi nói có ích hay không cho anh. Nhưng hãy hứa anh sẽ giúp tôi cho dù nó có ích hay không." T

"Được."

"Thế này, anh nhìn chỗ cửa sổ kìa, đằng sau cánh cửa kính ấy. Có một chậu hoa hồng. Anh có thấy kì lạ không?"

Kris nhìn theo hướng ngón tay của Nhân.

"Xin lỗi, tôi vẫn chưa hiểu." Kris nhíu mày, hướng phía cô chờ lời giải đáp.

"Không ai trồng hoa hồng trong một cái chậu nhỏ như thế, mà lại để trong nhà. Tôi nghĩ chậu hoa đó vừa mới được mua thôi. Trong Burning hoặc Ikea... vẫn hay bán hoa chiết sẵn trong chậu để người ta dễ cầm về trồng."

Kris có vẻ đã hiểu ý Nhân, anh đưa mắt nhìn khắp vườn. Không có bất cứ một loài hoa nào được trồng cả, ngoài một cây chanh vàng đã già cỗi. Có vẻ như chủ nhà không phải là người yêu hoa.Vậy nên bà ta không có lí do để mua về một chậu hoa hồng cả. Nhưng biết đâu bà ta mua nó vì muốn bắt đầu trồng trọt?

"Còn nữa, hôm đó, tôi đã thấy đôi mắt của anh ta. Nó thực sự rất dữ tợn." Nhân đột nhiên lên tiếng, cắt phăng dòng suy nghĩ của Kris.

"Ngoài mắt, cô còn trông thấy điểm gì nữa không? Sẹo hay là bớt... hay đại loại như thế?" Kris nhanh chóng chuyển suy nghĩ sang chủ đề nhân dạng của hung thủ.

Nhân bực mình. "Anh nghĩ tôi có đủ thời gian để ngắm mặt mũi của gã ta ra làm sao ư?... Nhưng mà..."

"Cô nói tiếp đi."

"Tôi nghĩ anh ta bị hôi miệng."

Kris sém chút nữa đã phì cười nếu không nhớ tới mình đang thực thi nhiệm vụ của một cảnh sát.

"Hẳn là anh ta rất mệt, anh ta thở rất mạnh, và hơi thở thì hôi vô cùng."

Nhân nghiến răng khi thấy vẻ mặt cố gắng nhịn cười của Kris. "Anh thấy buồn cười sao? Anh là cảnh sát kiểu gì vậy? Anh không nghĩ qua lời tôi nói, hung thủ có lẽ là một người cực kì yếu sao? Anh ta đã phải vất vả lắm mới giết được bà Clara."

"Tôi có nghĩ tới điều cô vừa suy luận. Nhưng tôi đang nghĩ, có lẽ nào tôi phải kiểm tra hơi thở của tất cả gã đàn ông ở Melbourne sau khi quần cho họ mệt lử?" Kris cười, nhưng chỉ ở một nửa miệng, còn bên kia vẫn mím chặt một cách mỉa mai.

Thực sự cô muốn tọng một đấm vào mặt anh ta cho bõ tức, nhưng báng súng nhô ra bên hông Kris đủ khiến cô tự động gom cái mong muốn đó mà vò nát.

Bằng một động tác khá kiểu cách, Kris từ trong lòng bàn tay của Nhân lấy được chùm chìa khóa. Anh lắc lắc chùm chìa khóa trước mặt Nhân "Là cái nào?"

"Cái bọc nhựa ở đuôi màu tím." Nhân đáp.

Kris nhanh nhẹn tháo chìa khóa có đuôi màu tím ra, rồi thảy trả chùm chìa khóa cho cô. "Theo luật, chìa khóa này cô không thể sở hữu nữa nên tôi sẽ tịch thu. Còn trong thùng thư, đúng là có một lá thư từ Anh gửi tới dưới tên người nhận là cô."

Nhân đứng dậy, ngạc nhiên lẫn tức giận, chất vấn. "Anh đã kiểm tra thùng thư? Lẽ nào anh đang giữ thư của tôi?"

"Đó là nhiệm vụ của tôi, cô biết mà." Kris móc trong túi áo ra một phong bì thư còn nguyên vẹn đưa cho Nhân.

Được rồi, cuối cùng cũng đạt được mục đích, mọi chuyện khác coi như chưa xảy ra. "Tôi thật hi vọng không bao giờ phải thấy cái bản mặt anh nữa." Nhân nắm chặt lá thư trong tay, trừng mắt nói.

Kris vẫn phản ứng như cũ, anh cười, nhưng chỉ một bên miệng.

lgk-u5z"!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro