cười
Nhìn vào vật chất và sự vật lúc này.
Tất cả chẳng cần thiết với tớ nữa.
Nhưng hãy cứ vui cười.
Chúng ta hiểu, rồi cũng ổn mà thôi.
Hãy cười.
Khi không thể khóc.
Tớ nghĩ, rồi sẽ bình yên lại mà thôi.
Hãy yếu ớt, tớ cho phép mà.
Và hãy buồn, tớ sẽ ôm cậu.
Bầu trời này chúng ta cùng yêu.
Nụ cười này đừng để ôi thiu.
Trái tim này hãy bảo trọng lấy.
Tớ lúc này và cậu khi nãy sẽ chẳng thể mãi mãi bên nhau.
Nhưng này, hãy yêu, hãy thương, và tha thứ.
Tớ biết cậu đẹp và dễ thương vô cùng.
Hãy hạnh phúc dẫu khổ đau bủa vây.
Và xin hãy tự do bất cứ đâu.
Đôi cánh đó sẽ do cậu giữ lấy.
Hành trình này sẽ do cậu đi.
Tớ xin tạm biệt cậu lúc này.
Và cậu hãy đi thật xa nhé.
Tình yêu của tớ, giấc mơ của tớ, nhà của tớ.
Tớ yêu cậu, yêu thân thể cậu, yêu từng chữ cậu viết, từng câu cậu nói.
Tớ mến cậu, mãi mãi sẽ vậy.
Xin hãy yêu lấy tớ nữa.
Phần hồn buồn thảm này rất muốn được thương mà.
Tớ yêu cậu.
Xin lỗi vì đã tổn thương cậu.
Tớ thương cậu.
Xin lỗi đã chẳng thể hiểu thấu cậu.
Tớ và cậu, làm ơn đừng ghét bỏ nhau.
Và cùng nhau, yêu cuộc sống này nhé !
Mẹ chúng ta cũng cần được yêu.
Ba chúng ta cũng cần quan tâm.
Gia đình nhỏ, Dương Nhiên Hoà Phượng đó.
Tất cả đều đáng quý, đều đáng yêu cả.
Tớ yêu.
Yêu cậu.
Cậu, hãy yêu cả tớ, đừng khắt khe quá nha.
Trước ngày thi,
tớ nhận ra
cậu quên yêu tớ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro