Chap 1: Xây lại ký túc xá
Một năm học mới lại bắt đầu. Hoa lại nở, cây lại xanh, Hạ lại đi loanh quanh khắp sân trường cùng con bạn. Cô vươn vai, hưởng thụ cái không khí trong lành của tháng Tư thoang thoảng mùi hoa hồng trồng hai bên, cười thoả mãn.
- Nhi, đi nhanh chút nào! Nhi không thấy hứng thú với lễ khai giảng sao?
- Ha... Hớ... - Nhi ngáp dài, cười méo xệch và chỉ gật nhẹ một cái.
Cô liền nắm lấy cổ tay Nhi, kéo thật nhanh về phía hội trường nơi diễn ra lễ khai giảng mà cô hằng mong mỏi.
"Kít!"
Tiếng phanh của ô tô in hẳn vào tai mọi học sinh còn trên sân trường. Lần này Nhi lại là người kéo Hạ tiến về phía tiếng phanh xe vang lên. Cô rất khoẻ, nhưng không khoẻ bằng nhỏ mỗi khi việc thường niên đó xảy ra. Hạ liền buông tay ra, mặc nhỏ đi về chỗ đó như một đứa nghiện.
Trước cổng trường là một chiếc limo dài chắc cũng phải 10 mét. Bước ra là một chàng trai, mặc đồng phục trường Stars giống Hạ cùng chiếc áo đen khoác qua loa trông rất có vẻ "sang chảnh", bước xuống thảm đỏ được các nữ sinh trải riêng dành cho hắn, mỉm cười với tất cả các nữ sinh đứng xung quanh. Cả sân trường đều vang dội cái tên "Trương Thế Phong", cô nghe mà chói tai. Hạ không muốn dây dưa vào, liền lẳng lặng bước vào hội trường. Đúng lúc gần tiến tới rồi thì lại va phải một người, cô ngã nhào, riêng cái kẻ đụng trúng thì vẫn đứng yên, không một chuyển động. Cô đứng lên, cúi đầu rồi lại lẳng lặng đi tiếp, nhưng một bàn tay
đã chặn vai cô.
- Va vào người ta mà không biết xin lỗi?
Hạ bị bất ngờ và rùng mình vì câu nói vừa rồi.
- Cúi đầu rồi mà... Xin lỗi ha, được chưa? Giờ thì thả tôi ra...
Cô ngước mặt lên nhìn, đập vào mắt cô là khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai với cặp kính đen, ẩn trong nó là đôi mắt xanh của biển. Dội vào cô là cảm giác vô cùng thân quen.
- Đôi mắt màu biển... A, không... Không có gì! Anh thả tôi ra được chưa, Tr...ương Thế... Phong? - Cô nheo mắt nhìn thẻ học sinh của hắn lủng lẳng trên cặp.
- Khoan, cô không biết tôi?
- Ờ, thì?
- Vậy tên cô là gì?
- Mạc Hạ.
Hắn sững sờ, thả vai cô ra khỏi tay, đồng thời cô cũng chuồn luôn vì không muốn dính dáng gì đến cái đám nữ sinh mình đầy oán khí đứng ở xung quanh.
...
Buổi khai giảng kết thúc, đối với cô là khá vui, trừ một điều: Ông già hiệu trưởng ra lệnh xây lại ký túc xá từ hồi đầu năm ngoái, và giờ cái ký túc xá cũ thân thương đã bị phá và chỗ đó đang thi công để xây nhà truyền thống. Tất cả các học sinh sẽ bốc số phòng và dọn đồ ở đó. (Ghi nhớ: 2 đứa một phòng ha :3)
Mọi nữ sinh, ai ai cũng háo hức bốc số để được ở chung phòng với Trương Thế Phong.
...
- Phòng số... 120... là đây à? - Hạ ngập ngừng, gõ cửa nhẹ nhàng tránh sự cố. - Tôi vào đây... Hả?
Trong phòng 120, Trịnh Thế Phong đang thay áo trước mặt cô. Hạ lập tức chuồn ngay và luôn, nhưng đã bị hắn nắm cổ áo từ bao giờ. Hai người chằm chằm nhìn nhau một lúc, rồi cô dùng tay trái tát vào mặt mình một phát.
- Chắc tôi nhầm phòng rồi... À mà này, anh không đeo kính trông đẹp trai hơn đấy, với lại anh nên mặc áo ngay và luôn đi giùm tôi. Giờ chào tạm biệt!
- Cô bị đui sao? Tờ giấy cô cầm có số "120" đấy, và đây là phòng 120. Có vẻ cô với tôi chung phòng rồi. Nào, vào phòng!
- Ngưng hư cấu đê...!!!
Cô cười méo xệch khi thấy hắn nắm cổ áo mình lôi xềnh xệch vào phòng rồi đóng sầm cửa lại. Hạ im re, nằm dài trên giường rồi lăn qua lăn lại như một con dở. Một lúc sau, cô lại đứng dậy, tự động xếp đồ đạc như một cái máy, không để ý việc hắn đang nhìn mình suốt nãy giờ mà cười.
- Tôi đói. - Phong bắt đầu lên giọng.
- Tự túc là hạnh phúc nha cưng! - Cô cười giễu cợt.
- La là lá la, a cô nói cái gì tôi không nghe thấy. À, tôi đói. - Hắn đánh trống lảng đỉnh cấp thật, khiến Hạ tức sôi máu và cầm quyển sách đập hắn một cái mới hả giận.
Hai người lại im re một lúc. Hạ thì bận bịu làm đồ ăn cho hắn sau khi xếp đồ xong, còn hắn thì ngồi đọc sách nhởn nhơ.
"Rầm!"
Hạ đang đi lấy sốt cà chua thì trượt chân, ngã sượt ra thềm. Phong bước ra, tặng cho cô thêm vài tiếng vỗ tay và tiếng chụp ảnh từ cái smartphone của hắn. Như zombie trỗi dậy, cô gượng đứng, hai gối khuỵu lại, đôi mắt trợn tròn đáng sợ, tay cầm lọ tương ớt xịt thẳng vào người hắn không chút do dự.
- Xoá ngay... - Hạ lên tiếng, nở một nụ cười rợn tóc gáy, sẵn dự phòng trường hợp xấu, cô tạo tư thế chuẩn bị xịt tương.
- V... âng... - Sợ đến nỗi ấp úng được mỗi một câu, Phong chuyển động tay lia lịa trên smartphone để ấn nút "Delete" cái ảnh hắn đã chụp cô lúc ngã.
Hạ trở lại bình thường, mở tủ, đặt lọ tương ớt vào trong và lấy ra lọ tương cà để chuẩn bị cho bữa trưa đầu tiên của hai người.
Đúng 12 giờ, cô dọn bàn, bưng ra hai đĩa spaghetti thơm lừng và nóng sốt. Phong cũng vừa tắm xong, giờ việc của hai người là ngồi vào bàn, và ăn thôi. Nhưng có tội là hai người vừa ăn vừa làm loạn, cãi cọ, rồi ganh đua xem ai ăn xong trước... Đến một bữa cũng không yên.
Tối đến. Hạ lúc này đã bay thẳng vào giấc mơ, còn Phong nằm bên cạnh thì đang chăm chú vào cái smartphone của hắn, cười thầm đắc ý.
- Con ngốc... Tư thế ngã của cô, tôi chụp tận 3 tấm cơ... A ha ha ha...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro