Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

I Care For You

Summary:

"Em ngất đi."

"It is an absolute human certainty that no one can know his own beauty or perceive a sense of his own worth until it has been reflected back to him in the mirror of another loving, caring human being."

"Chắc chắn rằng con người ta không thể biết được vẻ đẹp hay giá trị của bản thân mình như thế nào cho đến khi nó được phản chiếu như mặt gương ở một người thật sự yêu và quan tâm bạn"

-John Joseph Powell, The Secret of Staying in Love

...

"Em ngất đi."

Katsuki hoang mang quay lại nhìn anh. Đầu cậu bị đập mạnh khiến bây giờ nó đau như búa bổ, và lưng cậu bị co thắt lại. Ngay lập tức cậu hối hận vì đã phản ứng với những từ đó, cậu nhắm nghiền mắt để giảm bớt cơn đau đang âm ỉ trong đầu. Cậu đáng lẽ ra nên làm lơ tên chết tiệt đó.

Hôm nay lớp 1A có một hoạt động, yêu cầu họ ra sân tập làm họ tốn bao nhiêu thời gian tắm nắng trời chói chang. Katsuki quyết định ngồi dưới một tán cây to, lưng thì dựa vào thân cây trong khi hai chân duỗi dài xuống bãi cỏ. Về phía mình, Shouto nỗ lực hạ nhiệt cho cậu bằng cách ngồi bên cạnh phe phẩy quạt. Cơn gió nửa mát nửa không thổi vào mặt cũng làm cậu bớt khó chịu đi được một chút.

Katsuki cảm thấy mệt mỏi, cậu hình như bị cảm lạnh và sốt.

"Mày muốn tao ngất ra đây luôn đấy à, tên khốn này," cậu khó chịu trả lời, cậu quá yếu để nói chuyện một cách hẳn hoi. Thậm chí ngay cả mấy từ thô lỗ cậu nói còn không có tí hằn học nào, nghe cứ như là cách nói chuyện của riêng cậu vậy.

Cậu chỉnh lại cách ngồi vì cảm thấy phía sau tê cứng lại. Mặt đất gồ ghề và hơi chật chột nên cậu cũng mất một khoảng thời gian để khiến bản thân thoải mái. Ở đây mặc dù không có nhiều thời gian nghỉ ngơi nhưng thay vì tham gia cùng các bạn trong lớp dưới ánh mặt trời, cậu vẫn thích ở đây hơn.

"Vậy để tôi đưa em đến bệnh xá," Shouto nói. Anh lấy ra một chiếc khăn từ trong túi và với sự quan tâm được thể hiện rõ ra ngoài mặt, anh nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt Katsuki. "Ở đây em không thấy thoải mái, phải không? Em cần phải nghỉ ngơi hợp lí."

Katsuki để mặc tên này chăm sóc mình, sờ lên người cậu và kiểm tra nhiệt độ. Trong giây lát, cậu quyết định rằng cũng không đến nỗi tệ. Thấy được toàn bộ và trọn vẹn sự ân cần của Todoroki Shouto và được anh lo lắng cho cũng làm cậu vui lên một chút.

Cậu suy ngẫm xem có nên nghe lời anh hay là cứ ngồi ở lại đây. Trong khi cậu đang thích thú vì được quan tâm thì cơ thể cậu như đang gào thét trong đau đớn. Ý tưởng nằm trên giường và ngủ trong mệt mỏi làm cậu có một dự cảm thú vị. Hơn nữa, nếu cậu đi một mình, cậu sẽ đến bệnh xá mà không cần phải giả ngất.

"Chết tiệt, tao sẽ đi một mình," cậu vô thức thốt lên và liếc nhìn xung quanh.

Ở giữa sân, đám cùng lớp còn đang bận dùng quirk trong khi mấy đứa khác hoan hô cổ vũ. Còn mấy đứa con gái cậu không nhận ra đang cười khúc khích và tự nói chuyện với bản thân trong khi cứ nhìn về phía hai người. Làm thế nào để Shouto xử lí được khi cứ bị chú ý như thế kia, cả giáo viên cũng tham gia vào buổi ngày hôm nay, Katsuki không thể đoán được.

Shouto lẩm bẩm gì đó, rằng anh không thể hiểu tình trạng hiện tại của Katsuki. Anh cố gắng làm cho Katsuki thoải mái bằng cách liên tục quạt lên tóc của cậu. "Tôi cần chắc chắn rằng em đến đó an toàn."

Hơi mát làm đầu óc cậu cũng thư giãn được đôi chút và khiến tâm trạng của cậu tốt lên, khiến cậu nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ. Cậu cứ như là đang mê man vậy, hai mắt nửa nhắm nửa mở nhìn anh và cười ôn nhu. "Mày chỉ muốn đi với tao vì không có ai khác trong bệnh xá, phải không?"

"Katsuki," anh trả lời sau một hồi im lặng.

Shouto nhìn cậu chằm chằm. Theo cách hiểu của Katsuki, anh vô cùng vui mừng về những gì mình nghe được và trong đầu hiện lên một kỉ niệm nhỏ. Về những điều làm anh cảm thấy hạnh phúc, Katsuki lại không biết.

"Tôi không nghĩ là em lại suy nghĩ như vậy đấy, em muốn những lúc em ở một mình tôi sẽ làm mấy chuyện xấu à?" Shouto hỏi với ánh nhìn đầy thắc mắc.

Katsuki hít thở trong khi mũi đang bị ngạt. Cậu muốn cằn nhằn anh vì mấy cái thứ anh đang nghĩ, ờ đấy đm, nghĩ đúng cmnr đấy.

Một lần nữa, cậu liếc nhìn xung quanh và thấy bọn con gái vẫn nhìn họ với ánh mắt đó. Chắc bọn họ lại đang để ý là Todoroki Shouto-kun ân cần và chu đáo như thế nào.

Nếu ở bên ngoài nhìn vào thì đây chỉ là một học sinh top lớp 1A đang quan tâm chăm sóc đến bạn cùng lớp bị bệnh. Anh giống như một anh hùng luôn sẵn sàng giúp đỡ những người gặp khó khăn. Thành thật mà nói, điều này làm Katsuki khó chịu.

Shouto được mọi người ngưỡng mộ vì điểm cao là một phần, mọi người ngưỡng mộ Shouto vì tính cách của anh lại là một chuyện khác. Katsuki cảm thấy cậu phải bảo vệ vị trí của mình, rằng chỉ có cậu mới là người duy nhất có-thể-nhìn và nhận được sự dịu dàng trong tính cách của Shouto. Cậu không muốn đám con gái thấy được anh ân cần chu đáo như thế nào vì cậu chắc chắn rằng họ sẽ càng lúc càng thích anh nhiều hơn.

"Tao như thế rồi sao?"

"Ồ." Đôi mắt của Shouto sáng lên, anh mím môi như thể anh không nhịn được cười. "Vậy thì em ngất đi," anh thì thầm nói lần thứ hai.

"Mà mày dù dùng cách gì cũng phải đưa tao đi đấy nhé."

"Tất nhiên, làm như tôi có thể để người khác chạm vào em ấy."

Katsuki bối rối với câu trả lời của anh. Nó không giống với những gì anh mong đợi nhưng lại có gì đó tốt hơn. Anh vô ý bật cười và cuối cùng cũng chiều theo, "Được rồi."

Cậu thả lỏng chân tay xuống và nhắm mắt lại. Một giây sau, cậu nghe thấy Shouto quay về phía lớp hét lên, "Sensei! Bakugo bị ngất, để em đưa cậu ấy đến bệnh xá!"

...

-KRIZZA-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro