Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7

Quay trở lại phòng, Bakugo đang ngồi trên mép giường đợi Todoroki chuẩn bị.

Cậu đã thay một chiếc quần bơi màu đỏ sẫm, không thèm mặc áo. Làn da vẫn ửng hồng vì sức nóng của chuyến trek vừa rồi, lớp mồ hôi mỏng rịn ra khiến cơ bắp cậu sáng lên yếu ớt dưới ánh sáng mờ ảo.

Todoroki bước ra khỏi phòng tắm với chiếc quần bơi màu đen và một chiếc áo phông trắng đơn giản, liếc nhìn Bakugo khi chỉnh lại gấu áo. Anh dừng lại một lúc, nín thở khi nhìn thấy Bakugo đang ngồi đó—không mặc áo, cơ thể đó săn chắc và bằng cách nào đó cậu ấy trông thoải mái hơn so với những gì Todoroki từng thấy.

Cậu ấy trông... ổn áp phết.

Todoroki không thể phủ nhận sức hút mà bản thân cảm nhận được, cách bản năng Dom của anh ngân nga hài lòng khi bắt gặp dáng vẻ của Bakugo. 

Anh vẫn luôn biết Bakugo hấp dẫn đến nhường, nhưng giờ khi đã biết rõ tường tận bí mật mà cậu ấy luôn che giấu, thật khó để anh phớt lờ đi nỗi khao khát âm ỉ trong lồng ngực mình.

Bakugo bắt gặp Todoroki đang nhìn chằm chằm mình, cậu nhướn mày. "Gì đấy? Có chuyện gì không ổn sao?"

Khuôn mặt của Todoroki dịu lại thành một nụ cười nhỏ, nhưng vẫn thoáng qua một điều gì đó hơn thế. "Không, không có gì cả," anh nhẹ nhàng nói. "Trông cậu... hơi đỏ nhỉ. Cậu ổn chứ? Có cần thêm thuốc ức chế không?"

"Tao ổn." Ánh mắt của Bakugo lúng túng chuyển hướng, và cậu nhìn đi chỗ khác, xoa gáy với vẻ mặt ngại ngùng mà Todoroki hiếm khi được nhìn thấy. "Chỉ là... bản năng của tao đang gây rối mà thôi. Ở chung phòng rồi lại còn chung giường với Dom..."

Todoroki do dự một lúc, rồi gật đầu nhẹ ra hiệu hiểu. "Không sao đâu. Cậu có muốn mượn áo tớ không?" anh đề nghị, cảm nhận được sự bồn chồn trong giọng nói của Bakugo. "Nếu cậu cần"

"Tại sao tao lại cần chứ?" Bakugo quát lên, mặt ửng hồng trái ngược với thái độ.

"Tớ không biết, tớ chỉ... Tớ nghĩ nếu cậu ngừng đấu tranh với bản năng của mình, chúng sẽ lắng xuống một chút. Vậy nên chỉ cần mặc thứ gì đó có mùi giống tớ, nó sẽ khiến cậu cảm thấy bình tĩnh hơn."

Bakugo dừng lại, nhưng cuối cùng cũng lên tiếng. "Được thôi... Cảm ơn."

Todoroki nhanh chóng lục tung túi xách của mình, lấy ra một chiếc áo phông xám mềm mại và đưa cho Bakugo.

Khi Bakugo mặc nó vào, cậu đưa một góc áo lên mũi, hít hà mùi hương của Todoroki mà không hề ngượng ngùng.

Todoroki nhìn cậu, ngực thắt lại vì một điều gì đó mà anh không thể nêu tên. Một phần trong anh muốn Bakugo là của mình—hoàn toàn, trọn vẹn. Nhưng một phần khác trong anh biết điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.

"Cậu biết đấy," Todoroki khẽ nói khi anh chỉnh lại áo của mình, cố gắng nói bằng giọng điệu không phán xét nhất có thể, "nếu cậu thực sự muốn làm dịu bản năng của mình, cậu có thể đeo vòng cổ."

Bakugo giật mình trước lời đề nghị, các ngón tay siết chặt quanh gấu áo vừa mượn được. "Cái đó thì hơi quá rồi," cậu lẩm bẩm, lắc đầu. "Bản năng của tao sẽ ngu đi nếu phải giả vờ bản thân thuộc về kẻ khác trong khi tao không thực sự như thế. Thực sự, chỉ nghĩ đến thôi dạ dày tao cũng đau điếng lên rồi." 

"Trái tim Todoroki thắt lại trước câu trả lời, nhưng anh sẽ không ép buộc. Anh chỉ gật đầu hiểu ý, sự dịu dàng lan tỏa trong từng câu nói cũng như hành động của anh.

"Tớ hiểu rồi," anh nhẹ nhàng nói. "Chỉ là gợi ý thôi."

Bakugo nhìn anh một cách lặng lẽ, sự pha trộn giữa lòng biết ơn và sự thất vọng trong biểu cảm của mình.

Cậu không quen với việc có ai đó dịu dàng với mình như vậy, đặc biệt lại còn là Dom nữa. Nhưng có thứ gì đó đến từ sự dịu dàng của Todoroki khiến ngực cậu như thắt lại, buộc lý trí cậu phải đấu tranh với bản năng của mình.

Khi Bakugo lồng áo vào, Todoroki nhìn cậu, tâm trí anh như đang trên đường đua.

Một phần trong anh muốn tin rằng Bakugo có thể tin tưởng anh, rằng có lẽ—chỉ có lẽ mà thôi—rằng họ có thể trở thành thứ gì đó thực sự từ mối liên kết kì lạ này. Nhưng phần nào đó trong anh biết rằng, Bakugo vẫn còn quá thu mình, quá cảnh giác để có thể mở lòng.

Tuy nhiên, khi Bakugo ngồi đó, trông thoải mái hơn nhiều so với những ngày trước, Todoroki bâng khuâng không biết nên làm gì.


*


Mặt trời đã lên cao trên đỉnh, hạ xuống những luồng sáng vàng ấm áp xuống khu vực hồ bơi của khu nghỉ dưỡng. Không khí nhẹ nhàng râm ran tiếng trò chuyện, tiếng nước bắn tung tóe và thỉnh thoảng là tiếng thì thầm của những du khách thư thái.

Bakugo và Kirishima đứng ở rìa hồ bơi, nhìn Midoriya tràn đầy năng lượng nhảy vọt và lao xuống nước với một cú bắn nước mạnh. Cậu ta ngoi lên mặt nước với một nụ cười toe toét, lắc đầu để nước bắn tung tóe khắp nơi.

Bakugo thở dài, khoanh tay trước ngực khi nhìn Midoriya bơi vòng quanh như một chú cún con phấn khích. "Nó lấy đâu ra mà nhiều năng lượng thế nhỉ?" cậu lẩm bẩm, giọng nói pha lẫn sự khó chịu và thích thú.

Kirishima cười khúc khích, quét mắt quanh khu vực hồ bơi một lúc trước khi phát hiện ra một vài chiếc ghế trống gần đó. "Không biết nữa, bạn ạ. Tôi đã từ bỏ việc cố gắng tìm hiểu rồi", cậu ta nói, giọng hơi cao lên.

"Oiii, Midoriya! Tụi mình lấy mấy cái ghế bên đó nha. Lát nữa gặp nhau ở đằng kia nha!"

Midoriya, vẫn cười toe toét, giơ ngón tay cái lên trước khi lặn xuống nước, rõ ràng là đang được thả trong môi trường tự nhiên của mình.

Kirishima cười toe toét và chỉ về phía những chiếc ghế. "Qua chiếm chỗ trước khi chúng biến mất đi", cậu ấy nói khi bắt đầu bước tới.

Bakugo đi theo, không nhiệt tình lắm nhưng cũng rất thận trọng. Khi họ đến ghế hồ bơi, Kirishima cởi áo của mình, gấp gọn gàng bên cạnh áo của Midoriya và dùng chúng làm gối khi ngả người ra sau, duỗi tay ra với tiếng thở dài thỏa mãn.

Bakugo cũng cởi áo mình ra, cảm thấy hơi ấm của mặt trời trên da gần như ngay lập tức. Nhưng có thứ gì đó nhói lên ở sau gáy—cảm giác như cậu đang bị theo dõi.

Bản năng của cậu bùng lên, và khi đưa mắt liếc xung quanh, nghi ngờ của cậu đã được xác nhận. Một vài tên Dom gần đó đang nhìn chằm chằm vào cậu, một số nhìn với ánh mắt tò mò, những kẻ khác thì mỉm cười vô liêm sỉ khi quét mắt vào cơ thể cậu từ trên xuống dưới.

Cơ bắp căng cứng dưới những ánh mắt đấy. Cậu đã quen với việc bị nhìn chằm chằm vì to tiếng hoặc thô lỗ, nhưng lần này thì khác.

Cậu biết chúng đang nghĩ gì, và điều đó khiến cậu gai cả người. Thực sự thì cậu là Sub, và cậu được mong đợi phải hành động như một Sub, nghĩa là bây giờ cậu không thể cứ đi ra đó rồi bảo chúng nó cút mẹ mày đi được.

Cậu muốn hét lên, bảo chúng nó liệu mà nhìn đi chỗ khác, nhưng thay vào đó, cậu nắm chặt tay và cố gắng phớt lờ cảm giác khó chịu đang sôi sục dưới da mình.

Kirishima, luôn nhạy bén với những chủ đề liên quan đến Bakugo, nhận ra sự căng thẳng ngay lập tức. "Này," cậu ấy nói, giọng trầm nhưng nhẹ nhàng. "Đừng để điều đó làm phiền ông, bro à. Ông cũng biết là mình sẽ thu hút ánh nhìn mà. Không phải lúc nào người ta cũng thấy một Sub vạm vỡ và nam tính như ông đâu. Có lẽ hầu như chỉ là do tò mò thôi."

Bakugo càu nhàu, lắc đầu. "Làm như tao thèm quan tâm đến đám Dom quần chúng tọc mạch đấy ấy. Chả có gì to tát hết." 

Nhưng thực sự là có. Thực ra thì, những ánh nhìn đó khiến cậu muốn gỡ lớp da của mình ra, muốn đi đến một nơi khất mắt nào đó để không ai tìm thấy mình. Cậu ghét cái cảm giác bản thân bị coi như là một món đồ, cảm giác bị nhìn chằm chằm chỉ vì cậu không hề giống với khuôn mẫu Sub mà mọi người vẫn luôn mặc định là phải như thế. 

Từ phía bên kia hồ bơi, Todoroki, người vừa trở về từ quầy bar, tay cầm những ly đồ uống đầy màu sắc.

Anh không hề bỏ lỡ cái cách những tên Dom khác đang dò xét vào Bakugo, một cảm giác muốn bảo vệ bùng lên trong anh, một bản năng nguyên thủy mà anh chưa bao giờ biết đến cho tới tận lúc này. Không chút do dự, Todoroki tiến đến những chiếc ghế cạnh hồ bơi nơi Kirishima và Bakugo đang ngồi, đặt đồ uống xuống một cách bình tĩnh và chính xác.

"Đây," Todoroki nói, đưa một ly daiquiri dâu tây cho Kirishima, người nhận nó với một nụ cười toe toét. "Và cái này nữa," anh nói thêm, đưa cùng một ly đồ uống cho Bakugo, người cau mày nhìn nó, rõ ràng là không ấn tượng với màu hồng tươi của ly nước.

Bakugo mở miệng, định phàn nàn, nhưng trước khi kịp phát ra tiếng, Todoroki đã giật ly daiquiri khỏi tay anh và thay bằng một thức uống khác—mojito. "Tớ nghĩ là cậu không thích thứ gì quá ngọt," Todoroki giải thích, một nụ cười nhỏ hiện lên ở khóe môi. "Vậy nên tôi cũng lấy thêm ly này để phòng hờ."

Bakugo nhìn chằm chằm vào ly mojito một lúc trước khi cầm lấy, nét mặt dịu đi đôi chút. "Cảm ơn," cậu lẩm bẩm, nhấp một ngụm.

Hương vị mát lạnh của bạc hà thật sảng khoái, và cậu gật đầu nhẹ với Todoroki để cảm ơn.

Todoroki mỉm cười, cầm lấy đồ uống của mình—một ly nước khoáng có ga đơn giản—và ngồi xuống cạnh Bakugo, ngả lưng trên cùng loại ghế một cách thoải mái.

Anh cởi áo của mình ra, các cơ ở cánh tay và ngực anh hơi cong lên khi ngồi xuống. Bakugo không thể không nhìn trộm từ khóe mắt mình. Todoroki luôn điềm tĩnh, bình tĩnh một cách dễ dàng, và thật bực mình khi thấy cách anh khiến Bakugo thoải mái đến thế. 

Todoroki, nhận thấy Bakugo vẫn tiếp tục khó chịu dưới cái nhìn của những Dom khác, nghiêng người lại gần hơn và nói, "Cậu có muốn ngồi với tớ không?"

Bakugo nhướn mày, không chắc Todoroki đang muốn nói gì."Nếu chúng ta trông giống... một đôi hơn," Todoroki tiếp tục, giọng nói trầm tràn đầy chân thành, "có lẽ họ sẽ ngừng nhìn chằm chằm vào cậu."

Khuôn mặt Bakugo đỏ bừng, một cảm giác vừa xấu hổ vừa bực bội dâng lên trong lồng ngực. Cậu không muốn thừa nhận rằng ý tưởng đó thực sự hấp dẫn cậu. Bất cứ điều gì để rời mắt khỏi cậu.

Không nói một lời, Bakugo gật đầu cứng nhắc.

Coi đó là câu trả lời đồng ý, Todoroki hơi dịch người, dang rộng hai chân để nhường chỗ cho Bakugo ngồi ở giữa. Hít một hơi thật sâu, Bakugo ngồi thụp xuống, xích lại gần hơn cho đến khi lưng cậu áp vào ngực Todoroki, để cơ thể mình vừa khít giữa hai chân anh.

Một cánh tay của Todoroki quàng quanh phần giữa cơ thể Bakugo, cử chỉ nhẹ nhàng không hề áp đặt, lại mang tính chiếm hữu rất cao.

Bakugo cố gắng thư giãn, tim đập nhanh hơn mức cậu nghĩ. Nhấp thêm vài ngụm đồ uống, chất lỏng mát lạnh làm dịu đi sự căng thẳng trong cổ họng.

Cậu hơi ngả đầu về sau, tựa vào vai Todoroki. Hơi ấm từ cơ thể anh mang lại cảm giác dễ chịu lạ thường.

Giọng nói của Todoroki nhẹ nhàng, phả hơi thở ấm áp vào tai Bakugo. "Cậu đang uống thuốc thế thì uống đồ có cồn có sao không? Tớ không rõ về thành phần thuốc lắm, nhưng tớ mong cậu được an toàn."

Bakugo gật đầu, quay đầu vừa đủ để liếc nhìn Todoroki. "Ừ, ổn mà. Tao đã từng làm thế rồi."

Họ ngồi im lặng thoải mái trong vài phút, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh hồ bơi.

Midoriya vẫn đang trò chuyện vui vẻ với một vài vị khách khác dưới nước, sức hút tự nhiên của cậu ấy thu hút mọi người.

Kirishima, với vẻ mặt ngây ngô của thường ngày, đứng dậy với nụ cười tươi rói trước khi chạy đến mép hồ bơi. Và với một tiếng hét lớn, cậu lao thẳng xuống nước, làm nước bắn tung tóe vào người đang cười thích thú là Midoriya.

Bakugo và Todoroki nhìn họ vả cùng nhau nở những nụ cười nhẹ, một khoảnh khắc bình tĩnh hiếm hoi bao trùm lấy họ.

Quá chìm đắm vào khung cảnh bình yên đấy, tay Bakugo vô tình đặt lên đùi Todoroki mà chẳng thèm nghĩ ngợi gì.

Cảm giác thật tự nhiên, như thể đã quen thuộc đến mức cậu không hề nhận ra là mình đã làm điều đó biết bao nhiêu lần rồi. Todoroki nhận ra hành động đó, liếc xuống bàn tay của Bakugo khi má anh nóng lên. Cách họ ngồi sao mà thân mật quá, sao mà có gì đó, dù cho cả hai chưa thừa nhận, nhưng lại được lửng lơ chính giữa, hứa hẹn rồi cũng sẽ đến trong mai sau.

Lạc vào khoảnh khắc, bản năng của Todoroki như được trỗi dậy trong một giây, và trước khi anh kịp tỉnh lại, môi anh đã hôn nhẹ lên bờ vai trần của Bakugo.

Cái chạm nhẹ tựa lông hồng, chắc là chỉ hơn một cái hôn phớt một chút, nhưng nó tạo ra cơn sốc cho toàn bộ cơ chế phòng vệ trong cơ thể Bakugo.

Hơi thở của cậu nghẹn lại trong cổ họng, và người cậu cứng đờ chỉ trong một giây trước khi quay đầu lại, trừng mắt nhìn Todoroki.

"Mày đang làm cái mẹ gì thế?" Bakugo rít lên, giọng trầm trầm bực bội.

Tuy nhiên, cậu không di chuyển, không. Cậu không hề cố thoát ra.

Todoroki chớp mắt, sức nặng của hành động vừa rồi hiện rõ, nhưng anh không có vẻ gì là hối lỗi. "Xin lỗi," anh nói, giọng điệu của anh bình tĩnh và chân thành.

Bakugo trừng mắt nhìn thêm một lúc nữa, nhưng ngọn lửa trong mắt cậu nhanh chóng tắt ngúm. Cậu không giận anh, không hẳn.

Hơn hết thảy, đấy chính là việc cậu bối rối—bối rối vì cách cơ thể cậu phản ứng với cái chạm của Todoroki, bối rối vì những cảm xúc mâu thuẫn đang cuộn trào trong lồng ngực.

Todoroki nhìn đi chỗ khác, nhấp một ngụm đồ uống như thể muốn cho Bakugo một chút thời gian để lấy lại bình tĩnh.

Anh không phải kiểu người dễ bị phân tâm trong công việc anh hùng, nhưng có điều gì đó ở Bakugo khiến anh khó có thể bỏ qua. Cách Bakugo biểu hiện, sức mạnh của cậu ấy trong từng hành động, sự yếu đuối mà cậu hằng giấu kín dưới lớp giận dữ và lòng kiêu hãnh ấy—tất cả đều khiến anh... xao nhãng.

Về phần mình, Bakugo thở dài chán nản và một lần nữa dựa đầu vào vai Todoroki. "Chỉ là... mày đừng hòng có ý gì khác, hiểu không?" cậu lẩm bẩm,  giọng nói đã dịu đi.

Todoroki mỉm cười yếu ớt, vòng tay siết chặt quanh eo Bakugo để đáp lại. "Tớ sẽ không làm thế đâu", anh hứa, mặc dù ngọn lửa trong lồng ngực anh vẫn chưa biến mất.

Họ ngồi đó, yên lặng và thoải mái, ngắm nhìn hồ bơi và những người xung quanh dù biết rằng có điều gì đó đã thay đổi. Cả hai đều chưa thể diễn tả thành lời, nhưng mối liên kết vẫn luôn tồn tại đang bắt đầu xuất hiện, ngày càng mạnh dần lên, đến mức không thể phủ nhận được nữa.

Và lần đầu tiên sau một thời gian dài, Bakugo không ngần ngại dựa vào lồng ngực đó.


*


Ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt hồ, tạo nên những gợn sóng nhẹ nhàng trên những chiếc ghế dài xung quanh. Midoriya và Kirishima nằm dài ở phần nước nông, chân của Midoriya lười biếng hắt nước khi cậu trò chuyện với một vài cặp đôi khác rải rác khắp hồ bơi.

Khu nghỉ dưỡng đã thu hút rất nhiều Dom và Sub từ khắp cả nước, nhưng những cuộc trò chuyện của Midoriya lại khiến cậu cảm thấy bồn chồn hơn.

Cậu ấy đã nói chuyện với một vài Sub và Dom, đặt ra những câu hỏi thông thường về trải nghiệm của họ tại khu nghỉ dưỡng. Phần lớn các Sub dường như đều có chung một cảm xúc: khu nghỉ dưỡng tuân thủ những kỳ vọng rất truyền thống đối với mối quan hệ Dom-Sub.

Rõ ràng từ cách họ nói thì khu nghỉ dưỡng này được thiết kế là để bồi dưỡng một loại hành vi nhất định của Sub—ngoan ngoãn, nghe lời và háo hức tuân theo mệnh lệnh.

Các Sub mà Midoriya nói chuyện cùng đều có vẻ cam chịu, trong khi các dom thì lại tỏ ra hài lòng với cái dynamic "cổ hủ" mà họ chứng kiến.

Khi cuộc trò chuyện tiếp tục, Midoriya không khỏi nhận ra một điểm chung.

Tất cả các Dom dường như đều thích được nhìn thấy các Sub khác tuân lệnh, bất kể người đó đã có bạn đời hay chưa. 

Có một niềm vui được dấy lên trong sự tò mò của cách các tên Dom kia quan sát các hành động của những Sub bao quanh, giống như là toàn bộ khu nghỉ dưỡng này không chỉ được thiết kế cho các cặp đôi để ở bên nhau, mà còn là để biểu diễn quang cảnh phục tùng này cho tất cả mọi người thấy vậy.

Sự khó chịu của Midoriya tăng vụt lên khi cậu nhận ra rằng tâm lý chung này của bọn họ đã bị lan rộng đến mức nào.

Ngay cả một số Dom dù đã có ​​Sub riêng rồi nhưng lại cũng quan tâm những Sub khác, nhìn họ bằng ánh mắt trìu mến mà Midoriya ghê tởm. Khiến da gà da vịt của cậu thi nhau lên hết một lượt.

Quyết định rằng mình đã nghe đủ, Midoriya xin phép rời khỏi cuộc trò chuyện và bơi đến chỗ Kirishima, người đang dựa vào thành hồ bơi, trông vẫn thoải mái như mọi khi.

Kirishima liếc lên khi Midoriya đến gần, nhận thấy vẻ mặt bồn chồn của bạn mình. "Này, mọi thứ ổn chứ?" Kirishima hỏi, lông mày nhíu lại vì lo lắng.

Midoriya lắc đầu, gánh nặng của những cuộc trò chuyện đè nặng lên tâm trí. "Không," cậu nói khẽ, "nơi này có vẻ... kỳ lạ. Càng nói chuyện với mọi người, tớ càng nhận ra khu nghỉ dưỡng này thực sự kỳ quái như thế nào."

Mắt Kirishima mở to một chút, cậu đẩy mình ra khỏi bức tường, quay lại để dành toàn bộ sự chú ý cho Midoriya. "Ý cậu là gì? Họ đang nói gì vậy?"Midoriya hít một hơi thật sâu, liếc nhìn quanh hồ bơi để đảm bảo không có ai nghe lén. 

"Hầu như mọi Dom mà tớ nói chuyện đều có vẻ ám ảnh với việc xem Sub hành động theo những cách cổ hủ truyền thống ấy. Kiểu như, họ thích thú khi thấy các Sub khác đeo vòng cổ và tuân lệnh, ngay cả khi đó không phải Sub của mình. Không chỉ là về mối quan hệ của riêng họ—mà giống như họ thích màn biểu diễn tuân lời từ mọi người ở đây vậy. Và các Sub... ừm, có vẻ như họ không có nhiều lựa chọn."

Kirishima cau mày, thái độ ngây ngô của cậu thay đổi khi sức nặng của lời nói của Midoriya lắng xuống. Cậu theo bản năng tiến lại gần Midoriya hơn, vòng tay trấn an qua vai bạn mình. "Còn các Dom mà cậu nói chuyện, họ có tỏa ra cảm giác xấu nào không?"

Midoriya gật đầu, ánh mắt xa xăm khi nhớ lại cuộc trò chuyện. "Có, một vài người trong số họ đặc biệt đáng sợ. Bọn họ không quan tâm đến các sub như con người đâu. Giống như họ đang chiêm ngưỡng một bộ sưu tập búp bê hay gì ấy. Cảm giác... rất ghê tởm."

Bản năng bảo vệ của Kirishima bùng lên, cậu siết chặt tay Midoriya hơn một chút khi liếc quanh hồ bơi. "Được rồi, chỉ cho tớ biết là những ai đi. Tớ muốn để mắt đến bọn chúng."

Khi Midoriya bắt đầu liệt kê những Dom mà cậu đã nói chuyện, Todoroki và Bakugo đang ngồi gần đó ở mép hồ bơi.

Cuối cùng Todoroki đã thuyết phục được Bakugo cùng anh xuống bể bơi, mặc dù Bakugo chỉ đồng ý ngồi trên mép hồ với đôi chân nhúng vào làn nước mát.

Cậu ngồi cạnh Kirishima khi Todoroki đứng ở đầu nông hơn, người dựa vào thành hồ bơi.

Bakugo khoanh tay trước ngực, mặt hiện lên vẻ cau có thường ngày khi nhìn chằm chằm vào mặt nước, dù tâm trạng của đã dịu đi rõ rệt kể từ căng thẳng trước đó ở chỗ ghế ngồi.

Kirishima, nhận thấy khoảnh khắc bình tĩnh hiếm hoi của Bakugo, cười toe toét với cậu."Ông thấy tôi đã rám nắng chưa?" Kirishima trêu chọc, rõ ràng là đang rất vui.

Bakugo liếc nhìn, vẻ cau có của cậu sâu hơn, trái ngược với vẻ thích thú trong đôi mắt đỏ. "Thứ cháy nắng duy nhất tao thấy ở đây có mà là tóc mày ấy."

Kirishima cười khúc khích, ngả người ra sau. Todoroki đứng cạnh họ trong nước, quan sát cuộc trò chuyện với một nụ cười lặng lẽ. Tuy nhiên, anh nhanh chóng nhận ra sự căng thẳng trong biểu cảm của Midoriya và nhướn mày lo lắng.

"Có chuyện gì vậy, Midoriya?" Todoroki hỏi, giọng anh bình tĩnh nhưng đầy quan tâm.

Bakugo và Kirishima ngay lập tức cũng tập trung vào Midoriya, sự vui vẻ trước đó của họ đã biến mất.

Midoriya do dự, mắt liếc từ Todoroki sang Bakugo trước khi mở lời. "Nơi này... có gì đó không ổn. Tớ đã nói chuyện với một số Sub cũng như Dom, và có vẻ như mọi người ở đây chỉ bị ám ảnh bởi những dynamic lỗi thời. Và cả cách những tên Dom khác nhìn các Sub—như thể bọn họ quan tâm nhiều đến cách Sub vâng lời hơn là các mối liên kết bạn đời thật sự ấy."

Kirishima gật đầu, tiến lại gần Midoriya, choàng tay qua vai cậu ấy như một cử chỉ bảo vệ. "Chúng ta chỉ cần cẩn thận thôi", cậu nói, giọng chắc nịch. "Bọn tớ sẽ để mắt đến những tên Dom mà cậu đã nói chuyện".

Todoroki cũng cảm thấy một làn sóng bảo vệ dấy lên, mặc dù bản năng của anh đã kéo anh theo một hướng khác.

Anh hướng ánh mắt về phía Bakugo, người vẫn đang ngồi trên mép hồ bơi, đôi chân đung đưa trong nước. Nếu những Dom ở đây hành động kỳ lạ, Todoroki sẽ cần phải để mắt đến Bakugo. Điều cuối cùng mà anh không muốn nhất là viễn cảnh Bakugo gặp nguy hiểm.

Không thèm nghĩ thêm, Todoroki đột ngột đưa tay lên và nhẹ nhàng đẩy một đầu gối của Bakugo ra, banh rộng hai chân cậu để Todoroki có thể tiến lại sát hơn. Bakugo chớp mắt, trong một thoáng mất cảnh giác, nhưng cậu không hề phản kháng.

Todoroki đứng giữa hai chân cậu, hai tay đặt ở bên ngoài đùi Bakugo khi anh hơi ngả người ra sau, một cử chỉ mang đậm tính bảo vệ mà không hề ép buộc.

Trong lúc đó, Bakugo dường như đang lắng nghe cuộc trò chuyện của Midoriya và Kirishima, dù rằng tâm trí cậu chỉ có một nửa ở nơi đó.

Có thể là do bản năng, cậu đưa tay lên luồn qua máu tóc hai màu, ngón tay nhàn nhã đùa giỡn với những lọn tóc như thể đây là hành động tự nhiên nhất trên thế giới. Ban đầu thậm chí cậu còn không nhận ra mình đang làm gì—một hành động được sinh ra từ sự tin tưởng, từ mối liên kết kỳ lạ đã được tạo nên giữa họ kể từ khi bắt đầu nhiệm vụ này.

Kirishima, người luôn để ý tất cả mọi thứ, nhận thấy sự thân mật trông như thói quen giữa hai người đồng đội của mình, cậu không thể không cười toe toét. Cậu gẩy đầu về phía bên kia hồ bơi. "Các cậu biết đấy, thật kỳ lạ khi người ta bảo mình là những Sub độc thân thường tụ tập ở hồ bơi, nhưng kể từ khi chúng ta đến đây, mọi thứ... lạ thật sự. Tất cả những tên Dom ở đây làm tớ rởn tóc gáy."

Todoroki, vẫn tập trung vào Bakugo, liếc nhìn Kirishima. "Có thể nơi này thường được sử dụng để tìm kiếm các Sub. Họa chăng thì đây là nơi họ bị theo dõi với định giá trước khi bị nhắm tới."

Bakugo, người đã tương đối im lặng cho đến giờ, cuối cùng cũng quyết định lên tiếng. "Nơi này khiến tao rùng mình. Tao về phòng tắm rửa đây."

Todoroki cũng không định để cậu tự đi một mình, không phải ở một nơi như thế này. "Tớ sẽ đi cùng cậu," Todoroki bật ra ngay, di chuyển và nhấc mình ra khỏi hồ bơi để theo chân cậu.

Bakugo không phản đối.

Todoroki đặt tay lên mép hồ bơi và dễ dàng đẩy mình lên, các cơ ở cánh tay và ngực của anh uốn cong khi cơ thể ấy từ từ lên bờ.

Bakugo, mặc dù không muốn, nhưng không thể không thôi nhìn chằm chằm trong giây lát, quan sát cách Todoroki uyển chuyển biến hành động nhỏ nhặt ấy thành một cảnh sắc tuyệt mỹ.

Kirishima cười toe toét. "Bọn tớ sẽ ở đây thêm một lúc nữa," Kirishima nói, nháy mắt với Todoroki. "Gặp lại các cậu sau."

Todoroki nhẹ gật đầu, lấy áo của anh và Bakugo từ chỗ họ để lại trước đó, và đưa tay ra cho Bakugo cầm.

Bakugo do dự một giây trước khi nhận lấy bàn tay kia, để Todoroki dẫn mình trở lại phòng khách sạn. Đường về của họ rất yên tĩnh, nhưng sự im lặng giữa họ lại mang theo sự thoải mái, thân quen.

Khi họ đến phòng, Todoroki đặt đồ xuống rồi nhìn Bakugo. "Đi tắm trước đi. Tớ đi lấy ít nước có ga từ máy bán hàng tự động ở cuối hành lang. Tớ sẽ quay lại ngay."

Bakugo vẫy tay chào anh, cậu đã đi được nửa đường đến phòng tắm. "Ừ, ừ. Đi đi."

Todoroki rời khỏi phòng, để lại Bakugo một mình trong khoảng thời gian mà cậu nghĩ là chỉ vài phút vừa trôi qua. Bakugo đang cởi đồ, chỉ còn lại quần lót, thì bỗng nghe thấy tiếng cửa mở sau lưng.

Nghĩ rằng Todoroki để quên đồ, Bakugo chỉ nhấc mắt lên khi nghe thấy tiếng bước chân tiến đến gần cửa phòng tắm. "Gì đấy, mày quên mang—"

Tất cả những từ ngữ cậu định nói ra bỗng trở nên im bặt, trừng mắt nhìn vào Todoroki trước mặt mình.

Bakugo đưa tay xuống che quần lót của mình. "Mày đang làm cái đéo gì thế, hả đồ biến thái?"

Nhưng khi chạm mắt với Todoroki, cậu đột nhiên biết có điều gì đó không ổn.

Giống hệt  như Todoroki. Vẫn là mái tóc hai màu, vẫn là vẻ mặt điềm tĩnh, mọi thứ vẫn là như thứ. Nhưng có điều gì đó không ổn.

Có thứ gì đó trong không gian, thứ gì đó trong cách hắn ta đứng, trong cái nhìn ánh lên của hắn ta.

Ruột gan Bakugo quặn thắt.

"Todoroki" dựa vào khung cửa, môi cong lên thành một nụ cười khẩy khi hắn ta quét mắt nhìn khắp cơ thể Bakugo. "Ôi trời, quả thật là một Sub tuyệt đẹp. Ta chỉ biết là mình cần phải có em." 

Bản năng của Bakugo bùng lên, và mọi cảnh báo trong tâm trí cậu đều hét lên nguy hiểm.

Cậu bước lùi lại, sẵn sàng sử dụng Quirk của mình, khi Todoroki giả lên tiếng thêm lần nữa, giọng hắn hạ xuống thành một câu lệnh.

"Đứng yên."

Đó là một Mệnh lệnh, và bản năng của Bakugo đã phản ứng trước khi tâm trí cậu theo kịp.

Cơ thể cậu bị khóa chặt tại chỗ, mọi cơ bắp đều cứng đờ trước ý muốn của mình. Sự hoảng loạn dâng trào trong khi cậu nhận ra mình không thể cử động.

Cơ thể cậu đã tự vâng lời, như thường lệ, nhưng đây không phải là Todoroki thật.

Đây là một kẻ khác—một kẻ nguy hiểm.

Phải là vậy.

Đúng không?

Todoroki trước mặt bước tới, thu hẹp khoảng cách giữa họ bằng những chuyển động chậm rãi đầy thận trọng.

Hắn đưa tay ra và nhẹ nhàng lê lướt những ngón tay trên xương đòn của Bakugo, động chạm nhẹ nhàng khiến cơ thể tê liệt của Bakugo như bị một làn sóng ghê tởm bao trùm. "Ngay cả khi có những vết sẹo kia... Em vẫn thật quyến rũ."

Bakugo gần như ngạt thở, tâm trí cậu hoàn toàn đắm chìm vào việc cố gắng thoát ra.

"Ta tự hỏi chúng đến từ đâu. Liệu em có xứng đáng với những dấu tích này không." Todoroki cười khẩy. "Hình như ai đó đã là một bé Sub hư đốn nhỉ."

Cơn giận của Bakugo đã tích đủ để cậu có thể gầm gừ phát ra tiếng. "Chết đi."

"Aww, thôi mà. Vừa đúng lúc ta nghĩ mình không thể bị em thu hút hơn nữa đấy." Todoroki lướt ngón tay qua xương gò má của Bakugo. "Hãy nhớ rằng ta có thể ra lệnh khiến em ngừng thở bất kỳ lúc nào ."

"Em thực sự nên cẩn thận hơn," Todoroki nói một cách bí ẩn, nụ cười nhếch mép của hắn ta mở rộng khi những ngón tay lướt qua ngực Bakugo. "Một Sub như em... ừm, em sẽ là một phần quà đắt giá."

Trái tim Bakugo như sắp nổ tung trong lồng ngực, hơi thở trở nên yếu ớt khi cậu gượng chống lại những sợi xích vô hình đang giữ chặt mình tại chỗ.

Cậu hét lên với cơ thể mình để di chuyển, để chống trả, nhưng bản năng của cậu từ chối tuân theo. Cậu bị kẹt rồi.

Tay Todoroki buông thõng, và hắn bước lùi lại, nở nụ cười chế giễu Bakugo lần cuối. "Quỳ xuống."

Bakugo ngay lập tức đổ rạp xuống, tự nguyền rủa bản thân, thù ghét chính mình sao lại dễ bị kiểm soát đến thế và thù ghét việc đập đầu gối xuống sàn phòng tắm sao lại đau đớn đến như vậy.

Todoroki nhìn cậu một lúc, rõ ràng là đang tận hưởng cảnh tượng đó trước khi lẻn ra khỏi phòng mà không nói thêm lời nào, để lại Bakugo một mình quỳ rạp trên sàn phòng tắm.

Bakugo run rẩy, mọi cơ bắp căng cứng khi cậu cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của Mệnh lệnh.

Tâm trí cậu quay cuồng, tâm trí cậu dâng trào hoảng loạn và giận dữ. Tao không yếu đến thế, cậu tuyệt vọng nghĩ. Tao không—

Sau đó, Todoroki thật bước vào phòng.

"Suki?" Giọng Todoroki nhẹ vang lên khi anh nhìn vào phòng tắm, tự hỏi tại sao cánh cửa lại để mở, trên tay cầm hai lon nước có ga. Anh mỉm cười, vẻ mặt nhẹ nhõm. "Cậu có cần gì không?"

Mắt Bakugo mở to, cơ thể vẫn bị khóa chặt, tâm trí quay cuồng.

Cậu không thể tin.

Cậu không thể tin tưởng anh ta.

Todoroki đang đứng trước mặt cậu lúc này— trông vẫn vậy, giọng nói vẫn vậy—nhưng tâm trí Bakugo đang gào thét.

Nụ cười của Todoroki tắt dần khi anh nhận ra tư thế kỳ lạ của Bakugo, nỗi sợ hãi trong mắt anh dâng lên. Đặt lon nước xuống bồn rửa, thận trọng bước tới. "Katsuki? Có chuyện gì vậy? Cậu ổn chứ?"

Todoroki đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào bên má Bakugo, nhưng ngay lập tức hối hận.

Bakugo giật mình tránh khỏi sự đụng chạm của anh, cơ thể run rẩy, tâm trí vẫn quay cuồng vì cuộc chạm trán với kẻ mạo danh.

Todoroki cau mày, quỳ xuống trước mặt cậu, đôi mắt đầy lo lắng. Không suy nghĩ, Todoroki sử dụng Mệnh lệnh của mình, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền. "Thả lỏng nào."

Mệnh lệnh phá vỡ sự hoảng loạn, và cơ thể Bakugo cuối cùng cũng được thoát ra.

Cậu khom người về phía trước, hai tay ôm chặt lấy mình và đầu gối đau nhói vì quỳ trên sàn cứng quá lâu.

Todoroki tiến lại gần hơn, đôi tay anh nhẹ nhàng khi anh luồn qua mái tóc vàng mềm mại của Bakugo, cố gắng trấn an cậu."Không sao đâu," Todoroki thì thầm, giọng nói dịu dàng. "Tớ ở đây rồi. Xin lỗi cậu, tớ biết mình đã hứa sẽ không Ra lệnh cho cậu như thế."

Hơi thở của Bakugo trở nên gấp gáp khi cậu quay lại trừng mắt nhìn Todoroki, giọng khàn đặc vì bối rối và tức giận. "Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?"

Mắt Todoroki mở to vì hoảng hốt. Anh không hiểu Bakugo đang nói về điều gì.




tbc. 

quà halloween muộn cho cả nhà iu của kem. Cũng định cúp rồi nhưng thấy cmt xong nghĩ cũng tội lỗi qa nên phải lôi máy ra làm. 

Chúc cả nhà đọc triện zui zẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro