Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

Chiếc chuông nhỏ trên cửa nhẹ kêu leng keng khi họ bước vào, tiếng thì thầm nhẹ nhàng của Kirishima và Midoriya vang vọng trong không khí.

Cửa tiệm nhỏ hơn Todoroki nghĩ, nhưng lại trưng đầy những chiếc vòng cổ tinh tế, tất cả đều đẹp đến chóng mặt.

Có những chiếc vòng cổ tinh xảo, nạm đá quý dành cho những ai thích sự thanh lịch, có cả những chiếc vòng cổ bằng da chắc chắn và đủ mọi thể loại ở ngay chính giữa.

Todoroki quan sát Bakugo thật cẩn thận, để ý cách ánh mắt chàng trai tóc vàng đảo quanh các kệ hàng, biểu cảm của cậu căng thẳng khi bắt gặp những thiết kế mới choang.

Sau vài phút suy nghĩ trong thầm lặng, Bakugo dường như đã đạt đến giới hạn của mình.

Cậu lùi lại một bước và va vào Todoroki, sự tự tin bốc lửa thường thấy đã bị thay thế bằng sự do dự và không chắc chắn.

Nhưng cậu ấy không rời đi, thay vào đó vẫn kè kè bên cạnh Todoroki—đứng gần một cách bất thường—và nói bằng tông giọng nhỏ đến mức anh gần như không thể nghe được. "Mày có thể... cứ chọn bừa một cái không?"

Todoroki chớp mắt ngạc nhiên. Anh đã mong đợi Bakugo sẽ vượt qua chuyện này, chọn lấy một thứ gì đó và tỏ ra bướng bỉnh như thường.

Nhưng cậu chàng tóc vàng chỉ đứng đó, với ánh mắt tránh né và đôi vai hơi khom xuống. 

"Được thôi," Todoroki nhẹ nhàng nói, bước lên bức tường treo đầy những chiếc vòng. 

Anh nhanh chóng quét mắt qua các hàng, tìm kiếm một thứ đơn giản nhưng không phô trương—thứ gì đó sẽ không khiến Bakugo cảm thấy quá tự ti. Cuối cùng, mắt anh dừng lại ở một chiếc vòng cổ đen tuyền đơn giản, bóng bẩy nhưng giản dị, không có bất kỳ điểm tô diêm dúa nào.

"Cái này được không?" anh hỏi, đưa nó ra cho Bakugo xem.

Bakugo liếc một cái rồi gật đầu, vẻ mặt cảnh giác. "Ừ. Sao cũng được."

Todoroki gật đầu, vòng tay qua lưng dưới của Bakugo để dẫn cậu đến quầy thanh toán. Cử chỉ nhỏ đáng ra sẽ mang tính an ủi hay khích lệ, nhưng người Bakugo lại cứng đờ khi được bàn tay ấy chạm vào. Todoroki ngay lập tức nới lỏng vòng tay, tạo cho cậu nhiều không gian hơn.

Nhân viên bán hàng đúng sau quầy nhướn mày khi họ đến gần, ánh mắt cô ta liếc nhìn họ với một chút tò mò. "Lựa chọn thú vị đấy", cô ả nhận xét, một nụ cười tinh nghịch hiện lên trên môi. "Anh để quên chiếc vòng cổ thường dùng ở nhà à, hay là muốn đổi gió?"

Todoroki không bỏ lỡ một nhịp nào. "Đây là thói quen rồi", anh nói nhẹ nhàng, trượt chiếc vòng cổ lên quầy. "Mỗi lần đi du lịch, tôi đều mua cho em ấy một chiếc mới. Mặc dù có cả bộ sưu tập ở nhà, nhưng khi đi nghỉ thì tôi vẫn thích được chiều hư em ấy hơn."

Nụ cười của nhân viên bán hàng nở rộng hơn, ánh mắt cô dịu lại. "Ngọt ngào thế. Không nhiều người dành nhiều công sức như vậy cho bạn đời của mình đâu".

Todoroki chỉ mỉm cười, đưa tiền ra. "Em ấy xứng đáng mà."

Bên cạnh anh, Bakugo hơi dịch người, vẻ mặt căng thẳng nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. Todoroki có thể thấy sự lo lắng trong tư thế của cậu, cách cậu vẫn luôn giữ ánh mắt nhìn trân trân xuống sàn nhà.

Khi họ cuối cùng bước ra khỏi đó, Bakugo thở ra một hơi dài, run rẩy, như thể cậu đã nín thở suốt thời gian kể từ khi bước vào đến bây giờ.

"Cậu ổn chứ?" Todoroki nhẹ nhàng hỏi, liếc nhìn cậu qua kẽ mắt. 

Bakugo gật đầu, vai cậu ấy hơi thả lỏng khi luồng không khí mát lạnh tràn qua. "Ừ. Chỉ là... thế là quá nhiều rồi."

"Tớ biết," Todoroki thì thầm, giọng anh nhẹ nhàng. "Nhưng cậu đã làm rất tốt."

Bakugo liếc xéo anh, không hề có chút ác ý nào. "Đừng có mà coi thường tao, đồ ngốc."

Todoroki cười khúc khích, giơ hai tay lên đầu hàng giả tạo. "Không hề. Tớ chỉ nói sự thật thôi." 

Bakugo thở phì phò, không phản đối. Thay vào đó, cậu liếc xuống chiếc vòng cổ trên tay Todoroki, biểu cảm không thể đọc được. 

"Vậy... bây giờ sao?"

"Bây giờ chúng ta quay lại phòng và chuẩn bị cho bữa tối," Todoroki trả lời đơn giản. "Và sau đó chúng ta sẽ sống sót qua bữa tiệc này mà không để lộ ra sơ hở nào."

"Tuyệt," Bakugo lẩm bẩm.


*


Vài giờ sau, Todoroki thấy mình đang lơ đãng xem tivi khi buộc dây giày. Anh đã chọn một bộ vest ba mảnh màu xanh đậm ôm sát cơ thể một cách thoải mái, chất vải mềm mại và mát mẻ trên da.

Anh hướng mắt lên khi Bakugo bước ra khỏi phòng tắm, cậu trai tóc vàng mặc một bộ vest đen bóng bẩy với cà vạt đen và áo lót bên trong cùng tông màu. 

Trong một khoảnh khắc, Todoroki không thể rời mắt. 

Bakugo trông thật... sắc sảo. Bộ vest giúp tôn lên vóc dáng cùng cơ bắp của cậu, và sự tương phản của trang phục khiến cho mái tóc vàng kia còn nổi bật hơn nữa. 

Cậu ấy đang loay hoay với mái tóc của mình, mặt hiện lên vẻ cau có khác thường.

"Bộ đồ đẹp đấy." Todoroki nói một cách bình thản, giọng nói có chút thích thú. "Cậu để dành bộ đó để đi đám tang à?"

Bakugo trừng mắt nhìn anh, ánh mắt có thể làm tan chảy cả thép. "Im đi. Tao mang đầy loại nhé, chỉ là tao chọn màu này vì hợp với cái màu xanh của mày thôi. Tao đang cố tử tế lắm rồi đấy, thằng chó."

Todoroki chớp mắt, không tính đến sự thấu đáo bất ngờ. "Ồ... Ồ, cảm ơn nhé. Cậu trông tuyệt lắm."

Bakugo chế giễu, nhưng má cậu ửng hồng khi cậu giơ chiếc vòng cổ lên. "Hãy... mày giúp tao tròng cái thứ chết tiệt này vào được không."

Tim Todoroki hẫng một nhịp, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản khi bước tới, nhận lấy chiếc vòng cổ từ tay Bakugo. Sao anh lại có thể quên được chứ?

Anh tiến lại gần hơn, những ngón tay lướt nhẹ trên cổ Bakugo khi anh cài chặt chiếc móc. Anh đảm bảo rằng nó không quá chật, điều chỉnh cẩn thận cho đến khi nó vừa khít với làn da của Bakugo. 

"Được chưa?" Todoroki nhẹ nhàng hỏi, giọng anh nghe gần như là một tiếng thì thầm. 

Bakugo trông như không thể thở nổi, mắt nhắm nghiền dường như đang dồn hết tâm trí để tập trung vào thứ gì đó chỉ cậu ấy mới biết. 

Todoroki cẩn thận quan sát, một cỗ lo lắng thoáng qua trong lồng ngực anh. "Katsuki?" anh thì thầm, lùi lại một chút. "Chặt quá hay sao?"

Mắt Bakugo mở to, và cậu đẩy Todoroki ra một cách thô bạo, vẻ mặt căng thẳng. "Không, ổn mà."

Todoroki giơ tay lên ra hiệu xoa dịu, ánh mắt anh vững vàng. "Được rồi. Tớ xin lỗi."

Bakugo hít thở sâu vài hơi, những ngón tay cậu nhẹ nhàng kéo chiếc vòng cổ như thể đang đo lường sức nặng của nó. Sau một lúc, cậu có vẻ đã bình tĩnh hơn, vai không còn căng cứng như trước nữa.

"Giải quyết cho xong nào," cậu khẽ nói, quay người về phía cửa.

Todoroki gật đầu, trái tim anh đau nhói với một cảm xúc hỗn tạp kỳ lạ. Khi họ rời khỏi phòng, anh không thể thoát khỏi cảm giác rằng cả hai đều đang đi trên dây, cân bằng một cách bấp bênh giữa lòng tin và nỗi sợ hãi.

*

Phòng khiêu vũ lớn được bao phủ với những ánh đèn mờ ảo, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ lên vô số hình bóng bên trong. Những ánh đèn màu tím và xanh lam dịu nhẹ, xen kẽ với ánh nến thi thoảng nhấp nháy, mang đến cho căn phòng một cảm giác thanh thoát.

Một cảnh tượng như trong mơ—hoặc có lẽ là một cơn ác mộng. Bầu không khí bị bao phủ dày đặc với một loại sức ép kỳ lạ, tiếng thì thầm của những giọng nói hòa vào nhau thành tiếng vo ve đều đặn khi các nhóm Dom và Sub di chuyển khắp không gian.

Todoroki bước vào trước, giữ Bakugo trong một cái nắm tay chặt nhưng dịu dàng. Họ thậm chí còn chưa đi được năm bước vào bên trong thì một người phục vụ đã xuất hiện trước mặt và đưa hai ly sâm panh từ một chiếc khay bạc. Todoroki gật đầu chấp nhận cả hai, đưa một cái cho Bakugo, cậu đưa tay ra nhận lấy một cách máy móc, ánh mắt đảo quanh phòng một cách lo lắng.

Nhìn quanh, nơi nào cũng có những cặp Dom-Sub, một số ngồi ở bàn, những người khác tụ tập thành từng nhóm, trò chuyện với nhau. Todoroki có thể thấy một vài Sub quỳ bên cạnh Dom của họ, thậm chí còn có cả dây xích nối liền với vòng cổ. Một cảnh tượng khiến bụng anh nhộn nhạo, nghĩ đến việc Bakugo hẳn phải khó chịu đến mức nào khi nhìn thấy thứ đó.

Anh biết rằng khu nghỉ dưỡng này thực sự nghiêng về văn hóa Dom và Sub lỗi thời, nhưng như vậy cũng hơi quá rồi. Có thể là Todoroki có thể sẽ cởi mở hơn một chút nếu anh đang trong mối quan hệ với một Sub thích kiểu đó, nhưng đây chắc chắn không phải là kiểu người như thế.

Không phải đối với Sub pha kè-Bakugo, người chỉ cần thở thôi cũng hoảng loạn đến phát điên.

Người phụ nữ giống như lễ tân ở gần lối vào gọi họ, với giọng nói đầy du dương, chào đón. "Có thể cho tôi xin tên được không ạ?"

Todoroki hắng giọng, giữ giọng lịch sự. "Todoroki."

Những ngón tay của nữ lễ tân di chuyển nhẹ nhàng trên danh sách dài trước mặt, lướt qua các tên cho đến khi tìm thấy thứ mình đang tìm. "À, đây rồi. Shoto và Katsuki Todoroki. Chào mừng!" Cô ấy mỉm cười rạng rỡ, như thể hài lòng với sự thống nhất rõ ràng của tên họ.

Todoroki do dự trong một giây, rồi gật đầu. Việc thay tên đổi họ sẽ giúp họ dễ trà trộn hơn, và anh cũng không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý không cần thiết vào mình. 

"Cảm ơn," anh lẩm bẩm, giọng nói bình thản. Không nói thêm lời nào, anh quay lại với Bakugo và nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng siết chặt khi anh dẫn cả hai vào sâu hơn trong phòng. 

Bakugo siết chặt ngón tay anh như một sợi dây cứu sinh, và Todoroki có thể cảm thấy cơn run rẩy nhẹ chạy dọc sống lưng mình. Todoroki liếc xuống khuôn mặt Bakugo, nhìn vào hàm răng cứng đờ của cậu và cách cậu liếc mắt một cách lo lắng qua đám đông. Cậu ấy trông như đang chuẩn bị tinh thần cho điều gì đó—điều gì đó khủng khiếp có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Cảnh tượng đó khiến trái tim Todoroki thắt lại đau đớn.

"Cậu ổn chứ?" Todoroki nhẹ nhàng hỏi, dừng lại đủ lâu để đánh giá phản ứng của Bakugo. 

Bakugo gật đầu một lần, nhanh gọn, nhưng không nói gì. Họng cậu ấy nhấp nhô khi nuốt nước bọt, vai cậu ấy hơi khom xuống như thể để khiến mình nhỏ hơn. 

Trông cậu ấy hoàn toàn không giống thường ngày, và Todoroki cảm thấy một luồng bất lực dâng trào khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Anh ghét phải nhìn thấy Bakugo như thế này—lưỡng lự, yếu đuối, mỏng manh và phải vậy lộn chỉ để giữ bình tĩnh. 

Todoroki tiếp tục dẫn họ đi chậm rãi quanh phòng, mắt anh quét quanh kiếm tìm bàn của Kirishima và Midoriya. Thỉnh thoảng anh ấy có thể cảm nhận được ngón tay của Bakugo giật giật trên ngón tay mình, chuyển động tinh tế đó nói lên rất nhiều sự khó chịu của cậu ấy. 

Khi họ đi ngang qua một nhóm người, ánh mắt của Bakugo bắt gặp một số người đang quỳ gối ngoan ngoãn dưới chân Dom của họ. 

Người Bakugo đông cứng, hơi thở dồn dập của cậu ấy ngày càng rõ rệt. Todoroki cảm thấy một luồng căng thẳng đột ngột, dữ dội tỏa ra. Không kịp nghĩ, người Todoroki theo bản năng di chuyển về phía trước, dùng chính cơ thể chắn ngang giữa Bakugo và cảnh tượng đáng lo đó.

"Đừng nhìn về phía đó,"  Todoroki khẽ thì thầm, nghiêng người sát hơn để đảm bảo Bakugo nghe thấy anh. "Chỉ cần tập trung vào tớ thôi."

Mắt Bakugo hướng lên nhìn về phía Todoroki, mở to và tràn ngập thứ gì đó gần giống như hoảng loạn. Cậu không biết rằng mình sẽ bước thẳng vào một thứ như thế này.

Bên trong Todoroki dấy lên một nỗi thương cảm, anh siết chặt tay Bakugo. "Thở đi," anh nhẹ nhàng chỉ dẫn, giọng nói của anh như một mỏ neo nhẹ nhàng trong sự hỗn loạn đang cuộn trào. "Tớ ở đây. Và tôi sẽ không bắt cậu làm bất cứ điều gì giống thế."

Ánh mắt của Bakugo nhìn anh thêm một lúc nữa trước khi anh gật đầu một cách ngắn ngủi và  máy móc. Cậu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. Khi mở mắt ra lần nữa, có vẻ như cậu bình tĩnh hơn một chút, mặc dù sự căng thẳng vẫn còn hiện hữu.

Trước khi Todoroki kịp nói gì thêm, một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đi cùng Sub của hắn tiến đến gần họ, một nụ cười thân thiện trên khuôn mặt người đàn ông. "Xin thứ lỗi," hắn ta nói, nghiêng đầu một cách lịch sự. "Tôi chỉ muốn đến đây và nói rằng—Sub của cậu thật xinh đẹp."

Todoroki chớp mắt, trong phút chốc mất cảnh giác. 

Bản năng của anh là nổi giận với lời nói đó, muốn đẩy người đàn ông này ra và đưa Bakugo thoát khỏi tình huống khó xử này, nhưng anh buộc mình phải giữ thái độ trung lập.

"Rất cảm ơn," Todoroki nói một cách trôi chảy, nhập vai vào vai diễn mà anh cần phải đóng. "Tôi là Shoto, và người đẹp này là Katsuki."

Bakugo gần như giật mình trước loạt lời khen ngợi, nhưng cậu vẫn cố chứng minh rằng mình có thể xử lý được chuyện này, nên cậu cũng buộc mình phải trưng lên biểu cảm bình tĩnh.

Nụ cười của tên đàn ông nở rộng hơn. "Tôi là Haruto, còn đây là Hana." Anh ta chỉ vào người bên cạnh mình—một người phụ nữ nhỏ nhắn với đôi mắt nâu dịu dàng và chiếc vòng bạc mỏng manh quanh cổ. "Thật tuyệt khi được gặp những gương mặt mới."

Todoroki gật đầu, liếc nhìn Bakugo từ khóe mắt. Chàng trai tóc vàng đang nhìn chằm chằm xuống đất, những ngón tay nắm chặt lấy thân ly sâm panh.

Todoroki cố kìm lại thôi thúc được đưa tay ra và ngẩng cằm người lên, để kéo cậu ấy ra khỏi nơi tối tăm mà tâm trí cậu đang lang thang. 

Anh phải nhắc nhở bản thân rằng họ đến đây để điều tra, không gì hơn thế nữa. Vì vậy, anh phải tiếp tục trò chuyện."Đây là lần đầu tiên chúng tôi đến đây," Todoroki nói, cố gắng hết sức để giữ cho cuộc trò chuyện diễn ra trôi chảy. "Anh có thường tham dự những bữa tiệc như thế này không?"

Haruto khẽ cười khúc khích, ánh mắt ấm áp và chào đón. "Vẫn luôn cố để đi bất cứ khi nào có thể. Đây là cơ hội tốt để gặp gỡ những người khác trong cộng đồng, cậu biết đấy?"

Todoroki gật đầu lơ đãng, sự tập trung của anh chuyển sang Hana khi cô bước một bước nhỏ về phía trước, ánh mắt cô dừng lại ở Bakugo. 

"Chị cũng từng rất lo lắng ở những bữa tiệc như này", Hana nhẹ nhàng nói, giọng cô ấm áp và êm dịu. "Nhưng rồi sẽ quen cả thôi. Em chỉ cần tìm cách thư giãn và tận hưởng". 

Bakugo liếc nhìn cô một lúc, môi cậu mím thành một đường mỏng. "Vâng", cậu lẩm bẩm, giọng căng thẳng. "Tôi sẽ ghi nhớ điều đó".

Todoroki cảm nhận được sự khó chịu ngày càng tăng tỏa ra từ Bakugo và quyết định đã đến lúc phải tiếp tục. Anh mỉm cười lịch sự với Haruto và Hana. "Rất vui được gặp cả hai người. Chúc hai người tận hưởng phần còn lại của buổi tối một cách vui vẻ".

Nói xong, anh quay sang Bakugo và nhẹ nhàng nâng cằm cậu bằng ngón tay, buộc ánh mắt họ phải chạm nhau. "Cậu ổn chứ?" anh thì thầm nhẹ nhàng, giọng điệu đầy lo lắng. 

Anh biết Bakugo đang phải vật lộn, nhưng anh cũng biết rằng họ cũng cần phải thật để ý. Không thể để lộ bí mật của mình, nhất là khi những người ở đây có thể có câu trả lời mà họ đang tìm kiếm.

"Uống một ít rượu sâm panh đi, sẽ đỡ hơn đấy", Todoroki đề nghị, giữ giọng nói nhỏ xuống. "Nhưng nếu thực sự không ổn, chúng ta có thể đi về".

Bakugo gật đầu im lặng nhưng không đưa ly lên môi. Cậu trông gần như đông cứng, tê liệt vì áp lực quá lớn của tình hình lúc này. 

Todoroki hơi giật mình khi thấy một Bakugo lơ đãng, cậu ấy không nghe thấy mình, và anh chỉ hy vọng rằng không có ai khác đang nhìn. 

Quét mắt xung quanh, nhận thấy những ánh mắt tò mò từ những vị khách khác, và nhận ra rằng anh cần phải làm gì đó để giữ thể diện. 

Quyết định xong, Todoroki nâng ly của mình lên và đưa lên môi Bakugo. "Đây", anh lẩm bẩm, nghiêng nhẹ ly. "Chỉ một chút thôi".

Ánh mắt của Bakugo nhanh chóng hướng lên nhìn anh, và trong một khoảnh khắc, thời gian như thể bị đóng băng. Có thứ gì đó thô sơ và yếu ớt ẩn sâu dưới đôi mắt đỏ thẫm kia, thứ gì đó mà trước Todoroki chưa bao giờ được chứng kiến.

Anh ghim chặt ánh nhìn vào vào Bakugo, với vẻ mặt bình tĩnh và trấn an, khi anh cẩn thận nghiêng chiếc ly và để rượu sâm panh chạm vào môi cậu ấy. 

Bakugo nhấp một ngụm nhỏ, cổ họng cậu nhấp nhô khi nuốt xuống. Todoroki từ từ kéo chiếc ly lại, mỉm cười nhẹ nhàng. "Giỏi lắm."

Bakugo chớp mắt nhìn anh, một thoáng bối rối lướt qua nét mặt trước khi gật đầu cứng nhắc, ánh mắt đấy lại nhìn xuống sàn. "Xin lỗi."

"Shoto!"Todoroki quay lại và thấy Kirishima đang tiến đến, nụ cười rạng rỡ sáng bừng cả khuôn mặt. Midoriya ở cạnh cậu ấy, trông có vẻ bớt lo lắng hơn trước nhưng vẫn hơi nhợt nhạt.

Todoroki đáp lại nụ cười của Kirishima, biết ơn vì sự căn giờ quá chuẩn này. 

"Chào," Todoroki chào đón nồng nhiệt. Anh ra hiệu về phía Haruto và Hana. "Đây là một vài người bạn mới. Haruto và Hana, đây Eijiro và bạn đời của cậu ấy, Izuku."

Kirishima cười toe toét và bắt tay Haruto, trao đổi những câu xã giao trước khi cuộc trò chuyện chuyển sang những chủ đề đời thường hơn.

Todoroki quan sát Kirishima, cậu ta dễ dàng giao lưu với những người mới, sự quyến rũ và bản tính dễ tính của đó khiến mọi người cảm thấy thoải mái. 

Khi các Dom đang trò chuyện, Midoriya tiến đến gần Bakugo, giọng nói trầm và đầy lo lắng. "Cậu ổn chứ?"

Bakugo liếc nhìn cậu ta, vẻ mặt vẫn căng thẳng vì lo lắng. "Mọi thứ như cứt," cậu khẽ nói, âm lượng chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút. "Dây xích, quỳ gối... giống như mấy tên đó nghĩ rằng Sub thì không thể ngồi trên ghế vậy."

Biểu cảm của Midoriya dịu lại vì thông cảm. "Tớ hiểu. Nhưng thật không may, đó không phải là lý do chúng ta ở đây, cậu biết đấy? Chúng ta phải cố gắng tập trung." Cậu ta dừng lại, rồi nói thêm. "Todoroki sẽ không bao giờ đối xử với cậu như vậy đâu, Kacchan. Cậu không có gì phải lo lắng về cậu ấy cả."

Ánh mắt của Bakugo liếc về phía Todoroki, người vẫn đang trò chuyện với Kirishima và Haruto. Một vẻ kỳ lạ, khó hiểu lướt qua khuôn mặt cậu, và cậu gật đầu chậm rãi. "Ừ," cậu khẽ nói. "Tao biết."

Kirishima liếc nhìn họ, ánh mắt anh nán lại trên Bakugo một lúc trước khi quay lại nhìn Todoroki. "Chúng ta nên chia nhau ra và nói chuyện với càng nhiều người càng tốt," anh đề nghị, giữ giọng nói nhỏ xuống và điềm tĩnh. "Để xem có phát hiện ra được điều gì bất thường không."

Todoroki gật đầu đồng ý, mắt anh không rời khỏi Bakugo. "Đồng ý. Hãy... cẩn thận nhé."

Kirishima nở một nụ cười trấn an. "Đừng lo. Tớ biết mình ở đây mình được đóng vai Dom, nhưng tớ không lo chút nào cả, tớ có Midoriya trông chừng rồi mà." 

Với cái siết tay cuối cùng của Midoriya, Kirishima dẫn cậu ấy đến một phần khác của căn phòng, biến mất vào đám đông. 

Todoroki quay lại nhìn Bakugo,"Cậu có chắc là mình ổn khi tiếp tục không?" Todoroki khẽ hỏi, giọng nói chan chứa quan tâm từ tận đáy lòng. "Chúng ta có thể rời đi nếu mọi thứ không ổn."

Bakugo thẳng vai, hàm cậu ấy nghiến chặt quyết tâm. "Tao ổn," cậu ấy nói một cách chắc chắn, mặc dù vẫn còn chút run rẩy trong giọng nói ấy. "Tao có thể làm được."

Todoroki gật đầu, vòng tay qua lưng dưới của Bakugo, vừa thể hiện sự khích lệ vừa là sự trấn an đối với người còn lại. "Được rồi. Vậy thì chúng ta hãy đi nói chuyện với một số người nhé."

Họ cùng nhau đi khắp phòng, Todoroki cố gắng hết sức để tỏ ra thoải mái và tự tin mặc cho nỗi lo lắng đang gặm nhấm lồng ngực mình. Anh bắt chuyện ở bất cứ nơi nào có thể, hỏi những câu hỏi có vẻ bình thường về khu nghỉ dưỡng và các hoạt động, nhưng không quên thăm dò bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy điều gì đó bất thường.

Bakugo vẫn ở bên cạnh anh trong suốt thời gian đó, im lặng và bồn chồn nhưng ngoan ngoãn. Todoroki có thể thấy cậu ấy đã cố gắng như thế nào,  đã phải nỗ lực ra sao để giữ mình bình tĩnh.

Mỗi khi họ đi qua một nhóm Sub đang quỳ gối hoặc thấy ai đó đang kéo dây xích, ánh mắt của Bakugo sẽ cụp xuống, hai tay nắm chặt ở hai bên như thể đang có một cuộc chiến diễn ra trong nội tâm cậu ấy. 

Khi cuối cùng cũng đến giờ ăn tối, Todoroki gần như thở phào ra vì nhẹ nhõm. Anh và Bakugo quay lại bàn mà họ đã hẹn trước, thấy Kirishima và Midoriya đã ngồi cùng với một số khách khác.

Cuộc trò chuyện diễn ra sôi nổi và Todoroki đã cố gắng hết sức để tham gia, mặc dù sự chú ý của anh vẫn cứ hướng về Bakugo. 

Bữa ăn trôi qua trong sự ồn ào của những cuộc trò chuyện và tiếng cười, những Dom bàn trao đổi những lời khen ngợi và lời xã giao với nhau.

Midoriya dường như là tâm điểm chú ý, sự ngọt ngào tự nhiên và thái độ nhút nhát của cậu ấy thu hút những lời khen ngợi từ mọi người xung quanh.

Kirishima đón nhận tất cả một cách thoải mái, ngực anh ấy phồng lên vì tự hào mỗi khi có ai đó khen người bạn đời "đáng yêu" của anh ấy.

Ngược lại, Bakugo đã cố gắng hết sức để giữ mình không bị chú ý nhất có thể. Cậu ấy ngồi khom lưng trên ghế, gần như ẩn mình bên cạnh Todoroki, ánh mắt cậu dán chặt vào đĩa thức ăn của mình khi dùng nĩa gẩy gẩy đồ ăn trên đó như đồ trang trí. 

Đúng lúc Todoroki nghĩ rằng họ có thể vượt qua buổi tối mà không có sự cố nào, một người dẫn chương trình lập dị xuất hiện giữa phòng, vỗ tay để thu hút sự chú ý.

"Thưa quý ông và quý bà!" hắn ta gọi lớn, giọng nói vang vọng khắp phòng khiêu vũ. "Đã đến lúc vui chơi một chút rồi! Tôi muốn mời một vài Sub đáng yêu của chúng ta lên sân khấu để tham gia một cuộc thi đặc biệt!"

Trái tim Todoroki chùng xuống khi anh nhìn người dẫn chương trình di chuyển qua đám đông, chọn những Sub để lên sân khấu một cách ngẫu nhiên. Anh cảm thấy Bakugo cứng đờ bên cạnh mình, không khí xung quanh họ nổ lách tách với sự căng thẳng khó kiềm chế.

"Để xem nào... bạn, và bạn... còn bạn thì sao, cục cưng?" Ánh mắt của người dẫn chương trình hướng về Bakugo, nụ cười của hắn ta rộng toác. "Đúng rồi, là em đấy."

Khuôn mặt của Bakugo tái nhợt, và Todoroki siết chặt tay hơn

Anh liếc nhìn Kirishima, người cũng có vẻ hoảng hốt khi người dẫn chương trình chỉ vào Midoriya.

"Tiến lên nào, đừng ngại ngùng!" người dẫn chương trình khuyến khích, vẫy tay về phía trước. "Chỉ là một trò chơi nhỏ thôi mà."

Bakugo đứng dậy chậm rãi, chuyển động của cậu cứng nhắc và máy móc. 

Todoroki không muốn gì hơn là túm lấy cậu ấy và kéo ra khỏi đó, nhưng anh buộc mình phải bình tĩnh, để diễn cho tròn vai.

Đây là một phần của nhiệm vụ. Bây giờ họ không thể để lộ thân phận của mình.

Hít một hơi thật sâu, Todoroki nghiêng người vào và thì thầm nhẹ nhàng, "Cậu sẽ ổn thôi, Katsuki. Cứ làm những gì cậu cần làm, xong việc chúng ta sẽ ra khỏi đây."

Bakugo nuốt nước bọt và gật đầu, răng nghiến chặt đến nỗi Todoroki gần như có thể nghe thấy tiếng kèn kẹt.

Anh liếc nhìn Midoriya, người nở một nụ cười yếu ớt, và họ cùng nhau tiến lên sân khấu. 

Todoroki dõi theo hai người, tim đập thình thịch trong lồng ngực khi các Sub xếp hàng trên sân khấu, một tràng pháo tay vang lên khắp phòng.

Người dẫn chương trình đang nói gì đó—nói về việc các Sub ở đây xinh đẹp và ngoan ngoãn như thế nào—nhưng Todoroki hầu như không nghe được. Anh đang hoàn toàn tập trung vào Bakugo, vào cách ngực cậu ấy phập phồng theo từng hơi thở, vào cách các ngón tay cậu ấy giật giật ở hai bên.

Không giống như các trò chơi thông thường, mà là tên dẫn chương trình đang cho những Sub tội nghiệp này phô diễn trước các Dom trong khán giả. Nhưng không ai khác trong những người ngồi dưới khán đài có vẻ bận tâm về điều đó cả.

Và rồi người dẫn chương trình bắt đầu ra lệnh

Todoroki nắm chặt tay, tim anh đau nhói với mỗi Mệnh lệnh mà Bakugo và Midoriya phải tuân theo. 

"Xoay người lại " "Cho chúng tôi thấy bụng nào" "Cười lên"

Bakugo thậm chí còn không còn giống chính mình nữa. Mỗi mệnh lệnh dường như làm tổn thương con người kiêu hãnh, hung dữ mà Todoroki từng biết, thay thế bằng một người nhỏ bé và nhu mì.

Khi người dẫn chương trình cuối cùng đã giải tán tất cả những Sub đã có cặp, Todoroki thở phào nhẹ nhõm, không nhận ra bản thân đã nín thở trong suốt thời gian qua. 

Anh nhìn Bakugo và Midoriya vội vã rời khỏi sân khấu, khuôn mặt của Midoriya vẫn nở nụ cười. 

Khi cả hai người họ quay lại bàn, một tên Dom bỗng vươn tay ra và túm lấy cánh tay Bakugo, kéo cậu xuống bằng một ngón tay móc vào vòng cổ trước khi bắt chuyện với cậu.

Máu của Todoroki sôi lên, một bản năng bảo vệ dữ dội dâng trào trong anh, và anh đã rời khỏi chỗ ngồi trước khi anh kịp nhận ra điều đó.

"Này," anh quát, bước tới trước với cơn thịnh nộ khó kiềm chế. "Bỏ tay ra."

Người đàn ông ngước lên, vẻ ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt. Hắn ta giơ tay lên đầu hàng, một nụ cười nhếch mép hiện rõ trên môi. "Bình tĩnh nào, tôi chỉ đang ngưỡng mộ cậu ấy thôi. Chúc mừng vì có được một Sub thật xinh đẹp nhé."

Todoroki nghiến chặt hàm răng, nhưng anh buộc mình phải lùi lại một bước, tay đặt trên giữa lưng Bakugo khi anh dẫn cậu đi. "Đi thôi."

Bakugo run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống sàn khi họ bước đi. Nó đang giận.

Có chăng là do không có cơ hội nên trước đây chưa bao giờ nó nổi giận đến mức thế này cả.

Vì cái nhiệm vụ chết tiệt này nên bây giờ anh phải nắm chặt tay ép sát vào hai bên, miệng đóng chặt và răng nghiến lại ở má trong đến phát đau.

Todoroki có thể cảm thấy cơn tức giận lan tỏa ra từ mình theo từng đợt, trải qua cuộc đấu tranh dữ dội để không mất kiểm soát. 

Nhưng rồi anh nhớ ra rằng Bakugo cũng là một trong những người mạnh nhất trong số họ.

Khi cuối cùng cũng đến chỗ ngồi của mình, Bakugo trông như thể sẽ gục ngã bất cứ lúc nào. Todoroki liên tục thì thầm những lời trấn an nhẹ nhàng, nói với cậu rằng cậu đã làm rất tốt, rằng mọi chuyện sắp kết thúc rồi.

Nhưng rồi tên dẫn chương trình lại bắt đầu sử dụng Mệnh lệnh đối với những Sub khác vẫn đang đứng trên sân khấu.

"Quỳ xuống". "Quay lại" ."Cho chúng tôi xem lưng nào"

Những câu lệnh vang lên khắp phòng, từng từ từng chữ đều mang theo một sức ép nặng nề.

Todoroki thấy toàn thân Bakugo cứng đờ, hai tay siết chặt trên đùi đến nỗi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Cậu ấy trông như thể đang chiến đấu với thứ gì đó—thứ gì đó vô hình, thứ gì đó bên trong mà Todoroki không thể nhìn thấy.

"Này," Todoroki thì thầm, gấp gáp hỏi, ánh mắt anh khóa chặt vào khuôn mặt nhợt nhạt của Bakugo. "Katsuki, không sao đâu. Cậu không cần phải—"

Nhưng rồi Bakugo cắn môi, mạnh đến mức bật máu.

"Chết tiệt." Mắt Todoroki mở to, và theo bản năng, anh đưa tay ra, lau vết máu kia bằng ngón tay cái.

"Jumanji," Bakugo lẩm bẩm, giọng nói của cậu ấy gần như không nghe thấy.

Tim Todoroki thắt lại đau đớn. Không nói thêm lời nào, anh quay sang Kirishima, bảo rằng họ sẽ quay lại ngay trước khi anh cẩn thận đỡ Bakugo dậy.

Anh giữ chặt tay trên lưng Bakugo khi họ bước ra khỏi phòng, di chuyển từng bước chậm rãi và thận trọng để không gây sự chú ý.

Khi họ cuối cùng cũng gặp được luồng khí đêm mát mẻ, Bakugo rùng mình thở hắt ra một hơi, toàn thân cậu ấy run rẩy.

"Ổn rồi," Todoroki thì thầm nhẹ nhàng, giọng nói của anh ấm áp. "Bây giờ cậu an toàn rồi."

Bakugo gật đầu một cách gượng gạo, hơi thở dần trở nên gấp gáp. Ngước lên để nhìn Todoroki. "Tại sao tao lại nghĩ tao có thể làm được chứ?" cậu khẽ hỏi, giọng khàn đặc đầy chán ghét bản thân mình.

Trái tim Todoroki như bị bóp nghẹt, nhưng anh buộc mình mỉm cười—một nụ cười nhỏ, dịu dàng chứa đầy sự ấm áp và thấu hiểu. 

"Vì cậu rất mạnh, Suki. Mạnh mẽ hơn cậu tưởng. Và cậu không đơn độc."

Bakugo nhìn anh chằm chằm, ánh mắt ngạc nhiên, nhưng rồi cậu gật đầu, vai nhẹ nhàng trũng xuống. "Chắc vậy."

Một phần trong cậu cảm thấy mình có thể tin tưởng Todoroki. Một phần trong cậu muốn nói sự thật với Todoroki.

Nhưng chính cậu cũng biết mình không thể.

Nếu Todoroki phát hiện ra Bakugo thực sự là sub... Cậu không thể tưởng tượng được mình sẽ phải giấu mặt đi đâu mất.



tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro