Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11

**Ở thiết lập Dom/Sub của tác giả, Sub chỉ có thể bị ảnh hưởng mạnh mẽ bởi Dom đã kết đôi với mình. Về cơ bản thì Sub sẽ có định mệnh của mình, nên họ sẽ nghe lệnh hoàn toàn người kết đôi với họ hoặc định mệnh (trong tương lai) của họ.

****


Tiếng gõ cửa đến sớm hơn dự kiến, giật mình kéo Bakugo khỏi những bước chân đi lại không ngừng nghỉ.

Cậu đã đi tới đi lui không biết bao nhiêu lần kể từ những giờ phút đầu tiên của bình minh, không thể nào dẹp bỏ được tâm trạng bất an của mình.

Todoroki đã lặng lẽ quan sát cậu trong suốt buổi sáng, dùng những lời lẽ nhẹ nhàng để trấn an, nhưng cả hai đều hiểu rằng, khoảnh khắc này là không thể tránh khỏi. Đã đến lúc phải nói ra hết sự thật.

Todoroki mở cửa và thấy Kirishima và Midoriya đang đứng đó, cả hai đều trông rất mệt mỏi sau bữa tiệc đêm qua. Họ vẫn mặc đồ ngủ—Kirishima với quần nỉ đỏ đặc trưng và áo phông đen, còn Midoriya mặc quần màu xanh lá cây cùng áo sơ mi trắng rộng rãi.

Dù vẻ ngoài có phần tiều tụy, nhưng nỗi lo trên gương mặt họ vẫn rõ như ban ngày.

"Tôi nghĩ ông sẽ cần cái này," Kirishima nói khi bước vào trong với hai cốc cà phê. Cậu đưa một cốc cho Bakugo với một nụ cười nhẹ rồi giữ lại cốc kia cho riêng mình trước khi ngồi phịch xuống bên cạnh Todoroki.

Bakugo nhìn chằm chằm vào tách cà phê, cảm nhận hơi ấm trong lòng bàn tay mình nhưng cậu quyết định không uống nó. Dạ dày quặn thắt khiến cậu buồn nôn. Lẩm bẩm hai tiếng "cảm ơn" bé như mắt muỗi rồi cũng ngồi xuống, bàn tay không thể ngừng run. 

Cậu nhìn vào mắt Todoroki trong một giây, rồi nhanh chóng đi về phía phòng tắm. "Đợi tao một chút."

Todoroki, ngồi cạnh Kirishima, đang cố sửa lại mái tóc hai màu rối bù do ngủ dậy của mình.

Kirishima quay sang anh với một nụ cười nhỏ. "Này. Cậu ổn chứ? Bakugo trông hơi hoảng hay sao ấy."

"Tớ ổn." Todoroki dễ dàng đáp lại bằng một nụ cười.

Ánh sáng buổi sớm chiếu qua rèm cửa, tạo nên một luồng ấm áp dịu nhẹ trong căn phòng, tuy vậy sự căng thẳng trong không khí cũng không đỡ hơn là bao. Todoroki từ trước đến nay vẫn luôn là một người điềm tĩnh, nhưng ngay giờ phút này, anh cũng lo lắng y như Bakugo vậy.

Sự bồn chồn khiến Midoriya quay qua giường bọn họ và bắt đầu chỉnh lại chăn gối, cố làm cho bản thân bận rộn chút đỉnh.

Bước ra khỏi phòng tắm, Bakugo trông nhợt nhạt hẳn đi, rõ ràng là cậu không hề thoải mái và nhìn thấy một Midoriya cưỡng ép mình dọn dẹp chỉ tổ khiến cậu khó chịu hơn.

"Deku," Bakugo quát, giọng điệu cộc cằn hơn cậu tính. "Mày không cần phải làm thế."

Midoriya dừng lại, nhún nhẹ vai trước khi tiếp tục công việc của mình. "Không sao đâu. Tớ chỉ muốn giúp một chút thôi," cậu nói, giọng nhẹ nhàng nhưng ánh mắt phản chiếu sự lo âu. Sau khi Midoriya dọn xong giường, cậu ngồi xuống mép giường, ánh mắt hướng về phía Bakugo. "Vậy, có chuyện gì thế?" câu hỏi nhẹ nhàng, tràn đầy lo lắng.

Kirishima nghiêng người về phía trước, nhìn Bakugo với đôi lông mày nhíu lại.

Cậu có thể cảm nhận được sức nặng đè nén trong căn phòng này và cũng biết rằng, bất cứ điều gì Bakugo muốn nói đều sẽ không phải thứ mà họ muốn nghe.

Kirishima chưa bao giờ thấy Bakugo bồn chồn như thế này, ngay cả trong những trận chiến dữ dội nhất. Nó khiến lồng ngực cậu hoảng loạn hơn bao giờ hết.

Bakugo đứng im một lúc, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống sàn. Hai tay cậu nắm chặt rồi lại thả lỏng, cậu ấy đang cố lấy hết can đảm của một đời ra để cất tiếng.

Tim cậu đập liền hồi, bản năng đang gào thét cậu hãy tự bảo vệ mình. Nhưng cậu cũng biết rằng, khoảnh khắc này rồi cũng phải đến.

Cậu khó nhọc nuốt nước bọt rồi cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm khàn như có gì nghẹn lại trong cổ họng: "Thật ra thì... tao đã giấu chúng mày một chuyện."

Midoriya chớp mắt, lập tức ngồi thẳng dậy, tim hẫng đi một nhịp.

Suy nghĩ của cậu chạy đua trong đầu—Kacchan có thể giấu mình điều gì trong suốt những năm qua chứ? Họ đã trở nên thân thiết hơn sau khi học xong cấp ba, làm bạn lại một lần nữa bằng lòng tin và sự tôn trọng với nhau. Ý nghĩ rằng Kacchan vẫn luôn che giấu điều gì đó khỏi cậu trong suốt quãng thời gian qua khiến cậu đau đớn hơn cậu nghĩ.

Kirishima, cảm nhận được sự nghiêm trọng của lời thú nhận vừa rồi, cậu đặt tách cà phê xuống bàn, mắt mở to vì lo lắng. "Ý ông là sao?" cậu hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc.

Bakugo nhìn chằm chằm xuống sàn một lúc lâu, hàm nghiến chặt khi cậu buộc mình phải tiếp tục. Giọng nói vốn đã trầm khàn nay lại run rẩy thốt nên những lời tiếp theo. "Tao không phải là Dom."

Kirishima hoang mang chớp mắt, người nghiêng hẳn về phía trước như thể bản thân đã nghe nhầm. "Cái gì cơ?"

Hai tay bên hông Bakugo dường như siết chặt hơn, cậu lặp lại to hơn, dẫu cho tông giọng vẫn còn run rẩy. "Tao--tao thực ra là Sub. Vẫn luôn là Sub, kể từ khi mười tám tuổi."

Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên nặng trĩu, sự im lặng bao trùm lấy tất cả, căng thẳng như sợi dây đàn sắp đứt lìa, khiến bầu không khí ngột ngạt đến khó thở.

Cậu cất lời một lần nữa, đôi mắt nhắm chặt không dám nhìn vào những người trước mặt mình, "Tao xin lỗi... Mẹ nó chứ, tao xin lỗi."

Kirishima ngỡ ngàng, miệng há hốc, não như bị sét đánh, không thể nào hiểu nổi những lời vừa mới được thốt ra. Bakugo, người luôn mạnh mẽ, luôn tự lực như thế —làm sao cậu ấy có thể giấu họ điều này lâu đến thế chứ?

Midoriya là người đầu tiên di chuyển. Không chút do dự, cậu băng qua phòng và ôm chầm lấy Bakugo.

Bakugo đờ người ra, lòng tự tôn và bản năng bên trong tranh đấu với sự ấm áp của vòng tay ấy, nhưng rồi cậu cũng không đẩy nó ra. "Xin lỗi mày."

"Cậu không cần phải nói xin lỗi," Midoriya thầm thì, ấm áp, thấu hiểu. "Cậu không phải xin lỗi bất kỳ ai hết, Kacchan à. Cậu vẫn là cậu—là bạn của chúng tớ. Là bạn thân nhất của tớ. Và tớ rất tự hào về cậu."

Đôi tay của Bakugo cuối cùng cũng đưa lên, đáp trả lại cái ôm ấy bằng cách ôm chặt Midoriya vào lòng.

Khi Midoriya bước lùi lại, khuôn mặt nó dịu dàng nhưng đầy lo lắng. "Nhưng lạ thật," nó thừa nhận, hơi cau mày. "Trước đây tớ chưa bao giờ cảm thấy cậu có mùi giống các Sub khác. Cho tới tận bây giờ, tớ đoán vậy." 

Bakugo thở dài, biết rằng quả bom tiếp theo vẫn chưa đến. "Đó là vì tao đã dùng thuốc ức chế."

Sự căng thẳng trong phòng lại leo thang, và Bakugo có thể thấy lông mày của Kirishima nhíu lại vì bối rối và lo lắng.

Kirishima từ từ đứng dậy khỏi ghế, nhìn chằm chằm vào Bakugo với vẻ mặt vừa tức giận vừa đau đớn. "Kể từ khi chúng ta mười tám tuổi ư?" cậu hỏi, giọng trầm xuống pha lẫn chút sắc nhọn. "Ông đã liên tục dùng thuốc trong suốt thời gian qua sao?"

Bakugo không thể nhìn vào mắt Kirishima. Cậu cảm thấy xấu hổ, nhưng cậu đã quyết tâm rồi, phải nói ra hết mọi chuyện. "Tao không muốn bất kỳ ai biết. Kể cả chúng mày. Tao muốn được coi trọng như một anh hùng thực thụ, với cả... tao không muốn bị tụi mày coi thường."

"Không thể nào? Vớ vẩn. Bọn tôi đều là bạn của ông, đồ ngốc." Giọng Kirishima vang lên, sự thất vọng thấm vào từng câu chữ. "Mắc quái gì ông lại đi tham gia vào cái nhiệm vụ này chứ? Ông biết rõ nó nguy hiểm với mình như nào mà?"

Todoroki, cảm thấy không khí bắt đầu căng lên quá nhanh, anh đứng dậy và tiến đến chỗ Bakugo.

Ánh mắt anh hướng về Kirishima, thầm cảnh báo cậu ta lùi lại. Nếu Kirishima đến gần hơn nữa, Todoroki sẽ không ngần ngại mà can thiệp vào đâu.

Bakugo hơi giật mình trước giọng điệu của Kirishima, nắm chặt tay hơn nữa. Cậu ghét việc khiến cho bạn bè mình thất vọng—ghét việc khiến họ lo lắng cho mình. "Tao không muốn ai biết hết. Từ chối nhiệm vụ All-Might giao cho ư, tao mà làm thế thì chả khả nghi vãi đái còn gì nữa."

"Khả nghi?" Kirishima tiến lại gần hơn, vẻ mặt vừa tức giận vừa lo lắng. "Bro, chính ông là người tự đặt mình vào nguy hiểm. Nếu như lúc đó ông nói với tôi... Bọn tôi đã có thể bảo vệ ông. Tôi đã có thể bảo vệ ông."

Bakugo lấy tay che mũi, choáng ngợp trước sức mạnh từ mùi hương của Kirishima. Cậu ta gần quá.

Bản năng bên trong đang cắn xé cậu, khiến tim cậu đập loạn nhịp và hơi thở trở nên nông dần. "Tao xin lỗi, Kirishima. Nhưng sự thật là thế."

Todoroki bước vào ngay lập tức, tay quấn quanh cánh tay của Kirishima rồi bình tĩnh kéo cậu ta lại.

"Lùi lại đi," Todoroki nói, giọng anh khẽ khàng nhưng đầy quyền uy. Dùng đôi mắt sắc bén của mình nhìn thẳng vào mắt Kirishima. "Cho cậu ấy chút không gian coi."

Kirishima nhận ra sai lầm của mình, cậu lùi một bước xuống, gương mặt dịu dần vì hối hận. "Tôi đã... Tôi đã không biết," cậu lẩm bẩm, giọng nói dần tan vỡ. "Tôi đã không biết ông đã phải trải qua những điều như thế. Tôi ước ông đủ tin tưởng để có thể nói cho tôi biết sự thật."

Bakugo gật đầu, cảm giác tội lỗi đè nén lồng ngực ngày càng nặng nề hơn. Cậu đã mong đợi sự tức giận từ phía họ, nhưng nhìn thấy những tổn thương và lo lắng trên những gương mặt thân thuộc khiến cậu càng cảm thấy tội lỗi hơn. "Tao có tin tưởng chúng mày mà. Ở bên cạnh ba đứa chúng mày khiến tao cảm thấy an toàn, tao thề đấy. Chỉ là... tao chỉ không muốn làm gánh nặng cho bất cứ ai."

"Gánh nặng á? Ông có điên--?"

"Kirishima, mày thử nghĩ lại coi." Bakugo ngắt lời. "Nếu mày mà biết ngay từ đầu, liệu mày có điên lên vì lo lắng về tao mỗi khi làm nhiệm vụ không? Khéo mày còn chả để tao tự đi nữa là. Và thậm chí nó còn đếch phải lỗi của mày, chỉ là phản ứng từ bản năng của mày thôi. Nhưng tao thì đéo bao giờ có thể để chúng mày làm vậy với tao được."

Midoriya lặng lẽ nhìn cậu rồi gật đầu. Cậu hiểu chứ.

Cậu chỉ cảm thấy hơi tổn thương vì Kacchan đã nói dối mình. Nhưng cậu có thể tha thứ cho điều đó.

Cậu luôn có thể tha thứ cho Kacchan.

Kirishima đang quét mắt nhìn Bakugo từ trên xuống dưới. "Khoan đã... Có chuyện gì với ông vậy? Midoriya nói đúng, tôi chưa bao giờ ngửi được mùi của ông hết. Nhưng sao hôm nay tôi lại ngửi được nó vậy?"

Bakugo hướng mắt vào con ngươi hai màu của Todoroki, và Todoroki ngật đầu ra hiệu cho phép cậu ấy tiếp tục. Hoặc những gì vừa xảy ra cũng chỉ là cậu ấy cần một chút trấn an thôi.

Bakugo thở dài thêm một lần nữa. "Chúng mày... đừng nổi giận. Nhưng mà... nhớ chuyện lần trước tao bảo về đứa Sub dưới hành lang không? Cái đứa vào phòng rồi gặp tên đóng giả Dom của nó ấy?"

Kirishima gật đầu một cách chắc chắn.

"Đấy thực ra là tao. Tên giả mạo làm tao bất ngờ khi bước vào phòng tắm, rồi hắn ta Ra lệnh cho tao. Thêm nữa... đấy không phải là lần duy nhất."

Kirishima đặt một tay lên ngực, người hơi cúi xuống như thể vừa bị một mũi tên đâm vào. "Ông đang đùa tôi đấy à?"

Midoriya bước một bước nhỏ lại gần Bakugo, lông mày nhíu lại vì lo lắng. "Khoan đã, cái gì? Cậu đang--? Có ai đó đột nhập vào đây và đe dọa cậu sao?"

"Về cơ bản thì, ừ. Hắn ta bảo nếu hắn thực sự muốn lấy mạng tao, thì hắn có thể cứ ra lệnh cho tao ngừng thở quách đi cho rồi. Nên tao biết ít ra thì hắn chưa muốn làm thế, giết tao."

Todoroki hơi rùng mình, và nhẹ nhàng lên tiếng. "Tớ ước cậu không diễn đạt theo cái kiểu đó nữa."

"Nhưng tao nói có sai đâu. Hắn còn bảo tao là 'giải đặc biệt', rồi còn lần sau hắn sẽ đến đưa tao đi nữa là."

Đầu của Todoroki giật mạnh về phía cậu, giờ thì người hoang mang là anh. "Cái gì? Chuyện đó xảy ra lúc nào vậy?"

"Ờ... đêm qua." Bakugo ngượng ngùng đáp lại. Tự nhiên lại có thêm một Dom tức giận vì mình nữa rồi đấy. 

"Cậu đã không kể với tớ." Todoroki nói, giọng anh thất vọng như vừa bị phản bội vậy.

Midoriya nhìn qua nhìn lại giữa họ. "Khoan đã, khoan đã, tớ vẫn-- Cho tớ một giây để nghĩ đã. Tất cả những điều đó thì liên quan gì đến việc cậu có mùi như một Sub vậy?"

Sự chú ý của Bakugo chuyển sang cậu ta, rồi cậu nói nhanh. "Bởi vì tên khốn đó đã lẻn vào đây đêm qua rồi lấy trộm thuốc ức chế của tao. Và không, tao không có bất kỳ loại thuốc dự phòng nào, thậm chí tên bác sĩ của tao còn ở quá xa để tao có thể lấy thêm lọ thuốc nào khác."



Kirishima giơ một tay lên. "Được rồi, nhưng ông sẽ ổn nếu không có--?" Và rồi cậu ta nhận ra. "Khoan đã, ông vừa bảo là ông dùng thuốc kể từ lúc tụi mình tròn mười tám à?"

"Chuẩn."

Biểu cảm trên gương mặt Kirishima chuyển sang cảm thông hơn. "Vậy là ông chưa bao giờ dừng thuốc sao?" cậu ta nhẹ nhàng hỏi, sự bực bội trước đó giờ đã biến tan.

"Chưa," Bakugo trả lời, giọng căng thẳng. "Chưa một lần kể từ lúc bắt đầu uống thuốc."

Kirishima lắc đầu, hơi rùng mình khi thực tế đánh thẳng vào não cậu. "Ông đang gặp rắc rối lớn đấy," cậu ta thở dài. "Bản năng của ông đã bị kìm nén trong chừng đấy năm đó bro. Chúng mà trở lại thì còn đông hơn quân nguyên nữa."

Hàm Bakugo nghiến chặt, mắt anh liếc về phía Todoroki để kiếm tìm sự an ủi. Cậu biết chứ, nhưng khi nghe ra thành tiếng thì còn tệ hơn gấp trăm lần.

Todoroki quyết định lên tiếng, quay sang Kirishima. "Thế nên... Bọn tôi mới cần cậu giúp. Các cậu có thể lên tàu và quay về thành phố trong hôm nay không? Chỉ là lấy thêm thuốc dự phòng từ nhà cậu ấy thôi. Cậu ấy không thể đi được, bây giờ thì không sao, chứ vài tiếng nữa chắc cậu ấy sẽ gục mất."

Kirishima không do dự, khuôn mặt nghiêm túc gật đầu. "Tất nhiên rồi," cậu nói. "Bọn tớ sẽ đi ngay bây giờ."

Bất kể có chuyện gì xảy ra thì Bakugo vẫn là bạn thân của cậu. Một trong những người bạn thân nhất trên thế giới này, và kể cả cậu có tức giận do cậu ấy quá liều lĩnh đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ làm tất cả mọi thứ vì cậu ấy.

Midoriya, người gần như im lặng trong suốt toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi, dần nhíu mày lại, cậu đang nghĩ về điều lúc nãy Kacchan đã nói. "Khoan, xin lỗi, tớ đang cố hiểu một chuyện," cậu nói chậm rãi, tông giọng đầy tò mò. "Nếu cậu chuyện về tên Dom giả mạo là thật... thì làm sao hắn ta ra lệnh cho cậu được nếu cậu chưa kết đôi chứ? Cậu đã gặp bạn đời của mình rồi sao?"

Mắt Kirishima giãn ra, cậu liếc về phía Bakugo. "Nếu ông dám giấu bạn đời của mình với tôi, tôi sẽ tức giận thật đấy. Tôi cần gặp tên khốn đó để xem hắn ta có ra gì không."

Bakugo xịt keo, mắt cậu nhìn về phía Todoroki, không chắc mình phải giải thích thế nào. Trái tim trong lồng ngực cậu đập thành tiếng trong lúc não cậu cố tìm từ ngữ thích hợp để nói ra.

Đôi mắt của Kirishima mở to hơn nữa, như thể không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy, một nụ cười trải rộng trên gương mặt đó. "Không thể nào," cậu ta thốt lên, tiếng cười khẽ khi từng mảnh ghép của câu chuyện dần dần được xếp lại với nhau. "Là Todoroki, phải không?"

Lông mày Midoriya giật bắn lên, mắt liên tục đảo qua đảo lại giữa Bakugo và Todoroki, như thể đang cố gắng tìm kiếm manh mối. "Khoan đã, nghiêm túc đấy à? Hai người đang hẹn hò với nhau sao?" cậu hỏi, giọng nói tràn đầy sự ngạc nhiên, như thể vừa phát hiện ra một bí mật vĩ đại nào đó. "Bao lâu rồi? Hai người đã kết đôi với nhau chưa? Cậu ấy đánh dấu cậu chưa? Mẹ cậu có biết chuyện này không?"

Bakugo quát lên về đống câu hỏi vừa nhận được, mặt đỏ lừ vì xấu hổ. "Tổ sư mày Deku, ngại chết đi được. Bọn tao còn chả hẹn hò, bình tĩnh lại coi."

Todoroki nói đỡ. "Bọn tớ không thực sự hẹn hò, chỉ là... Vì lý do vài đó Mệnh lệnh của tớ lại phá vỡ được tác dụng của thuốc ức chế, rồi cậu ấy lại nghe lệnh của tớ. Nên là... dựa trên những điều đó, tớ khá chắc giữa hai đứa bọn tớ thực sự có gì đó."

Kirishima cười vang, mặt cậu rõ là vui vẻ. "Buồn cười vãi nhái. Hồi còn đi học hai người các cậu ghét nhau quá chừng, ai mà biết đến tuổi trưởng thành vũ trụ lại đẩy số phận của các cậu lại với nhau chứ. Đúng đỉnh thật chứ."

Mặc dù Midoriya vẫn chưa hết hiếu kỳ về vụ này, nhưng cậu biết khi nào thì nên dừng lại, dẫu vậy thì cậu vẫn tò mò muốn chết.

Vẫn cười toe toét, Kirishima vỗ nhẹ vào vai Todoroki một cách vui vẻ. "Tương lai rồi sẽ vất vả lắm đây." cậu trêu chọc. "Chúc may mắn nha bro."

Todoroki gật đầu nghiêm túc,  hiểu rõ sự thật sâu sắc trong từng lời của Kirishima. Bakugo, một người mạnh mẽ, kiêu hãnh, thực sự rất khó chiều, nhưng đó mới là người mà Todoroki mong muốn.

Khi Kirishima kéo Bakugo sang một bên để hỏi thêm chi tiết về chìa khóa dự phòng căn hộ cũng như chỗ để thuốc ức chế, Midoriya tiến lại gần Todoroki, mắt cậu ấy tràn đầy sự nghiêm túc.

Midoriya huých nhẹ vào cánh tay anh và nhỏ giọng. "Shoto, tớ... tớ rất vui cho cậu. Nhưng làm ơn hãy đối xử tốt với cậu ấy, được chứ?"

"Tớ hứa." Todoroki nhanh chóng đáp lời.

"Nếu cậu dám làm cậu ấy bị thương," Midoriya khẽ nói, giọng trầm đầy kiên quyết, "Thì kể cả cậu có mạnh đến thế nào, tớ cũng sẽ cho cậu biết tay. Kacchan cậu ấy, đã bảo vệ tớ gần như cả cuộc đời mình, và tớ cũng sẽ không ngần ngại làm thế với cậu ấy đâu."

Todoroki chớp mắt, hơi ngạc nhiên trước sự mãnh liệt trong lời nói của Midoriya. Anh gật đầu chậm rãi với vẻ mặt nghiêm túc. "Tớ sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu ấy," Todoroki hứa, chân thành và vững vàng.

Midoriya nhìn vào gương mặt ấy thêm lúc nữa với ánh mắt sắc bén, kiên định. Rồi cậu gật đầu, hài lòng với phản ứng của Todoroki. "Tốt," cậu nói. "Kacchan chính là gia đình của tớ, và tớ không ngại hy sinh tất cả cho cậu ấy đâu."

Todoroki mỉm cười, cảm nhận được sự chân thành sâu sắc trong lời dặn dò của Midoriya. "Tớ hiểu rồi."

Khi Kirishima và Midoriya đi ra cửa, sẵn sàng lên đường đi tới căn hộ của Bakugo, thì Todoroki tiến lại gần Bakugo, đứng bên cạnh cậu một cách bảo vệ.

Anh có thể cảm nhận được Bakugo vẫn còn đang rất căng thẳng, sức nặng của thực tại cậu vừa thú nhận hẵng còn lửng lơ trong không trung.

Tới khi các bạn của cậu rời đi hết, Bakugo liếc mắt sang phía Todoroki, ánh nhìn đã dịu đi giờ chỉ còn vương mỏi mệt.

Todoroki đưa tay ra, đặt nhẹ lên vai Bakugo giúp cậu bình tĩnh lại. "Cậu làm tốt lắm, Suki."

Bakugo không nói gì, nhưng cách cậu hơi nghiêng người vào cái chạm của Todoroki chính là câu trả lời mà anh cần.


*


Không khí trong phòng khách sạn trở nên nặng trĩu, sự căng thẳng đặc quánh đến mức có thể chạm lấy khi Bakugo và Todoroki cố ổn định trong nơi trú ẩn tạm thời của họ.

Thế giới bên ngoài dường như cách xa vô tận, nhưng đó chính xác là điều mà Bakugo cần lúc này. Bản năng của cậu như những con thú dữ vùng vẫy, như một cơn bão dữ dội đang nổi lên từ sâu thẳm bên trong, và chỉ có sự hiện diện dịu dàng của Todoroki mới có thể giữ cho cậu bám víu được vào thực tại, xoa dịu những cảm xúc hỗn loạn này. 

Todoroki đã đề xuất xem phim để mọi thứ nhẹ nhàng hơn, giúp Bakugo có thứ gì đó để tập trung, và Bakugo ngay lập tức lại chọn một bộ phim kinh dị rẻ tiền khác—thú vui tội lỗi của riêng cậu.

Cậu nằm dài trên giường, tay đan vào tay Todoroki trong lúc xem phim. Ánh sáng mờ ảo từ những hình ảnh kinh dị nhảy múa trên màn hình chiếu rọi lên căn phòng, nhưng Bakugo lại quan tâm đến những lời bình luận châm chọc của mình hơn là chính cốt truyện đang diễn ra. 

"Mắc gì đi chơi với bạn mà lại vào cabin trong rừng chứ?" Bakugo càu nhàu, mắt nheo lại khi nhìn nhân vật chính trên màn hình lại đưa ra một lựa chọn tồi tệ khác. "Nhìn phát là biết bẫy rồi ấy. Ngu vãi."

Todoroki cười khúc khích, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt trên mu bàn tay Bakugo theo những vòng tròn xoa dịu.

Anh có thể cảm thấy hơi ấm tỏa ra từ cơ thể Bakugo, tác dụng phụ từ bản năng đang dần trồi lên bên trong.

Bakugo đã đổ rất nhiều mồ hôi, làn da hơi ửng lên, và Todoroki vẫn nhìn cậu chăm chú, cố không để lộ ra là mình đang lo lắng.

"Cậu ổn chứ?" Todoroki hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm. Anh quay đầu lại để nhìn Bakugo rõ hơn, mắt quét qua bất kỳ dấu hiệu nào bất thường.

Bakugo chậm rãi thở ra, nhìn Todoroki với vẻ cau có. "Thật luôn? Tao đang rất không ổn đấy," cậu thừa nhận, giọng nhỏ hơn bình thường. "Tao chỉ là... đang cố tập trung vào cái bộ phim ngu ngốc này để khỏi phải nghĩ đến cái bản năng của tao đang muốn tao—"

Bakugo tự ngắt lời mình, nghẹn ứ trong cổ họng, không chắc rằng liệu mình có nên tiếp tục hay không.

Nhưng Todoroki cổ vũ cậu bằng một nụ cười nhỏ, tay nhẹ siết lấy tay.

"Muốn cậu làm gì cơ?" Todoroki hỏi, dịu dàng, không hề phán xét. Anh muốn Bakugo cảm thấy cậu ấy an toàn, đủ để có thể tự do nói ra những gì đang diễn ra đằng sau mái tóc vàng xinh đẹp đó.

Bakugo để lộ một tiếng thở dài, không dám nhìn vào mắt Todoroki, "Bản năng của tao muốn hôn mày cho tới khi không thở được nữa. Muốn chạm lên từng thớ da thịt trên người mày. Hơn cả thế... chính tao thực sự muốn làm vậy đến phát điên."

Trái tim của Todoroki đập thình thịch trong lồng ngực trước lời thú nhận của Bakugo, nhưng anh vẫn phải giữ vẻ ngoài thản nhiên để không dọa sợ cậu ấy. Anh dùng ngón tay cái mình vẽ nên những vòng tròn dịu dàng trên các đốt ngón tay của Bakugo, nhẹ nhàng dỗ dành cậu.

"Tớ sẽ giúp cậu hết mức có thể," Todoroki hứa với cậu bằng giọng nói âm trầm đầy chân thành của anh. "Nhưng tớ vẫn muốn chuyện giữa chúng ta được diễn ra thật chậm rãi. Đừng chỉ vì bản năng của cậu đang gào thét mà đẩy nhanh tiến độ mọi chuyện. Tớ... tớ muốn cậu khi bản thân cậu thực sự muốn mà thôi." 

Bakugo không chắc nữa, cậu cố kiềm nén những cảm xúc đang dâng trào bên trong.

Cậu không muốn trở thành gánh nặng của bất kỳ ai, đặc biệt là đối với Todoroki, người đã làm biết bao điều vì cậu.

Nhưng có thứ gì đó bế tắc, tuyệt vọng qua đôi mắt đỏ ấy, thứ gì đó rất mãnh liệt, rất trần trụi mà cậu đang cố kìm lại.

Rồi đột nhiên, Bakugo quay sang Todoroki, nói với một âm giọng nhẹ tênh. "Tao nhờ mày điều này được không?"

"Bất kỳ điều gì," Todoroki đáp không chút do dự, ánh mắt anh kiên định.

Bakugo ngập ngừng trong phút chốc, rồi cậu nhẹ giọng, từng lời nói đều pha lẫn chút mơ hồ. "Nếu... nếu tao mất kiểm soát, cứ dùng Mệnh lệnh lên người tao. Tao không muốn khiến mày khó chịu, và tao thậm chí còn không thể tin bản thân tao ngay lúc này."

Ngực Todoroki thắt lại trước yêu cầu đó. Anh biết Bakugo ghét việc mất kiểm soát đến thế nào, bị tước đoạt quyền tự do đau đớn ra sao.

Ý nghĩ về việc sẽ dùng Mệnh lệnh lên cậu ấy thật sai trái, nhưng Todoroki cũng hiểu tại sao Bakugo lại yêu cầu như thế. Bakugo đang cố bảo vệ anh, mặc cho bản năng của cậu ấy đã đớn đau đến vậy.

"Tớ sẽ xem xét sau," Todoroki cuối cùng cũng nói, giọng anh dịu dàng, dù anh vẫn không chắc rằng liệu mình có làm điều đó không. "Nhưng tớ vẫn không muốn dùng Mệnh lệnh lên cậu trừ khi đó là trường hợp khẩn cấp. Tớ đã hứa với cậu rồi mà."

Bakugo gật đầu nửa vời, sức ép từ chính bản năng bên trong ngày một lớn hơn mỗi phút giây trôi qua.

Sau một lúc im lặng, Bakugo dịch người một chút, hơi ngượng ngùng hỏi anh, "Không ấy mình... ăn gì được không?"

Yêu cầu này khiến Todoroki mất cảnh giác trong một giây, nhưng sau đó anh mỉm cười ấm áp. Đúng rồi—cơ thể của Bakugo vẫn luôn chịu áp lực từ bản năng của mình, và thứ đó gần như ngốn hết năng lượng của cậu ấy.

Todoroki khẽ cười, gật đầu. "Ừ, tất nhiên rồi. Để tớ gọi dịch vụ phòng."

Khi họ đang đợi đồ ăn được mang lên, Todoroki phát hiện Bakugo đang bám chặt vào tay mình.

Không chỉ là khoác tay như thường—trông cậu ấy thật tuyệt vọng, như thể Bakugo cần lắm sự gắn kết đó để không rơi vào tình trạng mất kiểm soát.

Todoroki thực ra không bạn tâm lắm. Ngược lại, anh còn siết chặt lấy cậu ấy hơn, để Bakugo biết rằng anh đang ở đây, rằng anh sẽ không đi đâu hết.

Khi thức ăn được mang đến, Todoroki trải hết đồ lên giường, xếp đồ ra rồi đưa cho Bakugo một bộ dao nĩa.

Bakugo nhận lấy nó, nhưng thay vì ăn luôn, cậu lại đưa tay cho Todoroki với vẻ mặt mong đợi.

Todoroki nhớ rồi—Bakugo cần được chạm vào, cần được gắn kết, để xoa dịu đi bản năng đang cồn cào bên trong. Không cần nói gì thêm, Todoroki quay trở lại bên cạnh giường, anh nắm lấy tay Bakugo rồi họ bắt đầu ăn cùng nhau. Bộ phim được chiếu vẫn văng vẳng bên tai.

Bakugo lại tiếp tục chì chiết bộ phim, giọng nói cậu trở nên bực bội khi thấy đám nhân vật chính lại đưa ra thêm một quyết định ngu ngốc khác. "Con dở đấy thực sự nghĩ mình có thể nhảy vào rừng để thoát khỏi tên giết người sao? Xin đấy. Kiểu như... sự tự tin của vận động viên Olympic à."

Todoroki mỉm cười khi nhìn Bakugo đắm chìm trong bộ phim dở tệ, cảm thấy thích thú với cách mà nó giúp cậu ấy tạm quên đi những phiền muộn đang đeo bám họ.

Nhưng thỉnh thoảng, anh thấy mình đang nhìn chằm chằm vào Bakugo—vào cách bàn tay ấm áp ấy lọt thỏm trong tay mình, nhìn vào cách khuôn mặt cậu dịu lại khi bỏ quên những mệt mỏi trong đầu.

Todoroki cảm thấy trái tim mình dâng lên một thứ xúc cảm gì đó, vượt xa sự lo lắng bình thường đối với bạn bè, một cảm xúc ấm áp, dịu dàng mà anh không thể định nghĩa. 

Chết tiệt. Todoroki đã phải lòng cậu rồi sao?

Dù anh biết trong lòng cậu vẫn còn những khúc mắc, nhưng một góc nhỏ trong trái tim Todoroki thầm ước ao được bày tỏ cho Bakugo biết, rằng anh ấy muốn trở thành hơn cả một người bảo hộ, hơn cả một chỗ dựa cho cậu ấy trong những khoảnh khắc khó khăn này. Tuy vậy, Todoroki vẫn chưa thể thốt lên những lời ấy, vẫn chưa thể bộc lộ những cảm xúc đang âm ỉ trong lòng—chưa phải bây giờ.

Khi bộ phim tiếp tục chiếu, Todoroki xin phép để đi vệ sinh. Bakugo nắm chặt tay anh ngay tức khắc, mắt cậu hướng về phía Todoroki, như thể đang sợ rằng anh sẽ bỏ cậu mà đi mất. 

"Tớ chỉ đi vệ sinh một lát thôi," Todoroki nhẹ nhàng dỗ dành cậu. "Một lát rồi về ấy mà."

Bakugo cau mày nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu. "Nhanh lên," cậu lẩm bẩm.

Khi Todoroki quay lại, Bakugo đang quằn quại trên giường, trông khó chịu hơn bao giờ hết.

Bản năng của cậu rõ là lại đang bùng phát, khiến da cậu nóng ran, cơ thể bồn chồn hơn bao giờ hết. Bakugo rít lên khi giật phăng áo của mình ra, ném nó sang một bên như thể nó đang thiêu cháy cậu.

Todoroki vội vã chạy đến, lo lắng. "Cậu ổn chứ?"

Bakugo hớp một ngụm nước lớn, cố gắng dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy bên trong. "Bản năng của tao... mất kiểm soát. Không thể... suy nghĩ gì cả." 

Todoroki quỳ xuống bên cạnh giường, mắt anh tìm kiếm khuôn mặt cậu. "Tiếp tục thở đều đi, dấu yêu của tớ."

Anh nhẹ nhàng nắm lấy cằm Bakugo, nâng đầu cậu lên để nhìn rõ hơn.

Khuôn mặt của Bakugo ửng hồng, làn da nóng bừng khi anh chạm vào, đồng tử cậu ấy mở to vì mớ cảm xúc dữ dội.

Bakugo đưa tay lên, quấn tay mình quanh cổ tay anh rồi giữ chặt như thể chiếc neo giữ cậu lại giữa biển đông nghìn trùng sóng vỗ.

Chẳng suy nghĩ gì nhiều, Todoroki ghé xuống, hôn nhẹ lên trán Bakugo, rồi anh tiếp tục áp môi mình vào làn môi ấy.

Toàn bộ cơ thể Bakugo dường như tan chảy trước cái chạm ấy, những căng thẳng vốn có giờ đây tan biến khi cậu đáp lại cái hôn kia.

Và khi Todoroki cố lùi về phía sau, Bakugo cũng theo sau, đuổi bắt cánh môi mềm cùng sự khẩn thiết đến mức tuyệt vọng.

Todoroki nhẹ cười trên đôi môi mềm của cậu, rồi sau một lúc, anh nhẹ nhàng nắm lấy vai Bakugo, giữ cậu ở một khoảng cách nhất định. "Này, cậu có biết thứ gì có thể giúp làm dịu đi bản năng trong mình không? Ngoài việc cứ tiếp xúc cơ thể như này?"

Bakugo nhún vai, ngực cậu phập phồng khi cố tìm từ ngữ để đáp lại. "Không biết. Tao chưa bao giờ ngừng thuốc ức chế lâu như vậy."

Todoroki cân nhắc một lúc, rồi nhẹ nhàng hỏi, "Nếu tớ cứ tiếp tục hôn cậu thì sao? Liệu có thành công không nhỉ?"

Bản năng của Bakugo hét lên đồng ý mặc cho lý trí cậu nói không. Nó đang quá mạnh mẽ, quá mãnh liệt để cứ thế mà phớt lờ, và Todoroki trước mặt đây là người duy nhất có thể xoa dịu cơn bão lòng đó.

"Chắc thế," Bakugo lẩm bẩm, né tránh ánh nhìn từ anh.

Cậu không muốn thừa nhận rằng mình cần anh đến thế nào, nhưng Todoroki không phải là không biết.

Anh dọn bát đĩa xuống khỏi giường rồi nằm xuống bên cạnh Bakugo, kéo cậu vào lồng ngực mình,

Rồi anh bắt đầu đặt từng nụ hôn nhẹ nhàng xuống cậu, để đôi môi anh chu du trên khuôn mặt ấy, xuống hàm, xuống cổ, xuống bất cứ đâu mà anh chạm tới.

Bakugo thả mình trong những ấm áp ấy, từng thớ cơ giãn ra ở những chỗ được Todoroki chạm đến.

Khi họ nằm đó, quấn lấy nhau, Todoroki nhận ra mình quan tâm đến Bakugo biết nhường nào.

Trái tim anh đau nhói, quặn lên vì ước nguyện được ở cạnh cậu nhiều hơn, được bảo vệ, được vỗ về cậu không chỉ vì đó là trách nhiệm của anh, mà còn là vì anh muốn thế, anh muốn Bakugo được an ổn, được yêu thương, trân quý.

Nhưng ngay lúc này đầy, anh sẽ trân trọng những khoảng khắc bé nhỏ, thân thương này.






****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro