Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giáng sinh an lành

Bakugo Katsuki ngồi lặng lẽ trước màn hình máy tính, đôi mắt đỏ sắc lạnh ánh lên một chút thất vọng. Tiếng gõ phím đã im bặt từ lâu, chỉ còn lại âm thanh của tuyết rơi ngoài cửa sổ và tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cũ kĩ trên bàn.

Dự án truyện ngắn Giáng Sinh – thứ mà Bakugo đặt bao nhiêu kỳ vọng – giờ đây trở thành một mớ bòng bong không thể gỡ. Ý tưởng thì liên tục đến rồi lại tan biến như làn sương, khiến Bakugo cảm thấy một nỗi bất lực khó tả.

Cậu mở lại tài liệu cũ, đôi mắt dừng lại ở một trang phác thảo. Trên đó là hình minh họa của một nhân vật nam với mái tóc nửa trắng nửa đỏ trông khá kì lạ và đôi mắt hai màu đượm buồn. Mỗi nét vẽ như vẫn còn ẩn chứa những cảm xúc chưa được thổ lộ: bộ trang phục giản dị nhưng đầy khí chất, và nụ cười ẩn chứa sự tự ti lẫn kiên cường.

"Todoroki Shoto," Bakugo lẩm bẩm, giọng có chút hoài niệm và nặng trĩu. "Mày chắc chắn sẽ là nhân vật thú vị nhất... nếu tao không bỏ cuộc giữa chừng."

Cậu gục đầu xuống bàn, cơn mệt mỏi kéo dài từ những đêm không ngủ ập đến, cuốn cậu vào một giấc mơ lạ thường.

Tiếng chuông leng keng vang vọng trong không gian vắng lặng. Khi Bakugo mở mắt, cậu nhận thấy mình đang đứng giữa một con phố ngập tuyết. Ánh đèn Giáng Sinh lung linh phản chiếu trên nền tuyết trắng xóa, nhưng cái lạnh buốt giá và không khí tĩnh mịch khiến cậu cảm thấy bối rối, như thể mọi thứ xung quanh đang ở trong một giấc mơ xa vời.

"Cậu còn đứng ngẩn ra đó làm gì nữa?" Giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau, khiến Bakugo giật mình quay lại.

Cậu đứng sững người khi thấy Todoroki Shoto đang đứng trước mặt mình. Không phải trong trí tưởng tượng nữa, mà là hiện hữu thật sự. Anh khoác chiếc áo dạ đỏ thẫm, cổ áo hơi xẻ thấp để lộ ra xương quai xanh sắc nét. Mái tóc hai màu óng ánh, rối bời nhưng lại có một vẻ quyến rũ kỳ lạ, và đôi mắt âu yếm nhìn cậu. Nụ cười ấm khiến trái tím Bakugo khẽ dừng lại một nhịp

"Shoto..." Bakugo lắp bắp, giọng nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt ra lời nào.

"Đừng nhìn tớ như thế chứ," Todoroki nói, bước tới gần hơn. "Tớ là người cậu tạo ra mà, nhớ chứ? Nhưng cậu lại vứt bỏ tớ."

Lời nói của Todoroki như một cú tát vào trái tim Bakugo. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Bakugo có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Todoroki phả nhẹ lên mặt mình, khiến trái tim cậu loạn nhịp.

"Đêm nay, tớ sẽ cho cậu thấy Giáng Sinh thực sự có ý nghĩa gì," Todoroki nói, tay mạnh mẽ nắm lấy tay Bakugo và kéo cậu đi.

Bakugo không thể cưỡng lại. Cậu để cái tên lần đầu gặp mặt dẫn mình đi, và mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu cũng không thể ngừng cảm nhận được sự cuốn hút không thể chối từ từ người con trai đang dẫn đường mình.

Trời đã về khuya, nhưng ánh sáng từ những dây đèn Giáng Sinh vẫn nhảy múa trên nền tuyết trắng. Những ngọn đèn nhỏ li ti treo trên cây tỏa ánh sáng ấm áp, phản chiếu trên mặt băng của một hồ nước đã đóng băng hoàn toàn. Cảnh tượng này như một bức tranh được vẽ bằng những nét cọ tinh tế, lung linh và hoàn hảo đến mức khó tin.

Todoroki dừng bước, ánh mắt dõi theo mặt hồ lấp lánh. Cậu đưa tay phủi nhẹ lớp tuyết mỏng bám trên vai áo khoác, rồi khẽ cúi xuống lấy từ trong túi ra một đôi giày trượt. Những bông tuyết mềm mại rơi lả tả quanh cậu, hòa vào mái tóc hai màu đỏ trắng tựa như thiên thần lạc bước giữa mùa đông.

Bakugo đứng phía sau, khoanh tay trước ngực. Anh nhướng mày khi thấy Todoroki chìa đôi giày về phía mình. "Làm cái quái gì vậy?"

"Đã bao giờ cậu trượt băng chưa?" Todoroki hỏi, giọng điềm nhiên nhưng khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt như đang ngấm ngầm thách thức.

"Hỏi thừa," Bakugo cộc cằn đáp, không chịu thua. "Tao làm gì chẳng giỏi."

Todoroki không đáp, chỉ mỉm cười, một nụ cười khiến trái tim người đối diện lỡ nhịp mà chính bản thân Bakugo cũng không nhận ra.

Sau khi xỏ giày, Bakugo bước lên mặt băng. Chỉ vài bước đầu tiên, anh vẫn giữ được vẻ tự tin, nhưng ngay sau đó, đôi chân bắt đầu loạng choạng. Mặt băng lạnh giá và trơn trượt khiến Bakugo không kịp phản ứng, cả người ngã nhào xuống, tay quơ loạn lên trong không trung.

Một tràng cười khẽ bật ra từ phía Todoroki, nhẹ nhàng nhưng đủ để khiến Bakugo đỏ mặt. "Nín ngay! Chỉ là... mặt băng này trơn quá thôi!" Bakugo lúng túng, vội vàng đứng dậy, cố gắng vớt vát chút tự trọng.

"Để tớ giúp." Todoroki bước lại gần, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy kiên định. Cậu chìa tay về phía Bakugo.

Bàn tay của Todoroki ấm áp đến lạ thường, như một ngọn lửa nhỏ giữa mùa đông lạnh giá. Bakugo cứng người, định rụt tay lại, nhưng ánh mắt của Todoroki như chứa một sức hút mãnh liệt. Anh miễn cưỡng để cậu nắm tay, nhưng cảm giác ấy khiến trái tim Bakugo đập nhanh hơn hẳn.

"Giữ thăng bằng bằng cách dồn trọng lượng vào lòng bàn chân. Đừng căng thẳng, cứ thả lỏng." Todoroki vừa nói vừa nhẹ nhàng kéo Bakugo tiến lên phía trước.

Bakugo cố gắng làm theo, nhưng lần thứ hai, anh vẫn mất thăng bằng. Trước khi kịp ngã, Todoroki đã nhanh chóng vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau. Hơi thở của Todoroki phả nhẹ lên cổ Bakugo, mang theo sự ấm áp nhưng cũng khiến anh rùng mình.

"Không ngờ cậu dễ ngã vậy," Todoroki khẽ nói, giọng pha chút trêu chọc nhưng vẫn dịu dàng đến khó tin.

"Im đi! Tao... tao không cần mày giúp đâu!" Bakugo gắt lên, nhưng giọng nói có chút lạc đi, khuôn mặt nóng bừng.

Todoroki vẫn giữ nụ cười nhẹ, tay không buông Bakugo ra mà tiếp tục đỡ anh di chuyển trên mặt băng. Mỗi bước trượt, Bakugo dần quen hơn với nhịp di chuyển. Thỉnh thoảng, ánh mắt anh liếc nhìn Todoroki, nhưng mỗi lần như vậy, anh lại bắt gặp ánh mắt chăm chú của cậu, khiến anh không khỏi bối rối.

Khi cả hai đã trượt thành thạo hơn, Todoroki đột nhiên dừng lại. Cậu quay sang, nhìn thẳng vào Bakugo với ánh mắt đầy chân thành. "Bakugo, cậu biết không..."

"...Biết gì?" Bakugo gắt nhẹ, cố tránh ánh mắt Todoroki, nhưng không thể.

"Dù cậu có cộc cằn thế nào, tôi vẫn cảm thấy cậu rất đặc biệt."

Bakugo mở to mắt, bất ngờ trước lời nói ấy. Anh định nói gì đó, nhưng chưa kịp thốt ra, Todoroki đã ghé sát lại gần.

Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài cm. Bakugo cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của Todoroki, và trước khi anh kịp phản ứng, cậu đã nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má anh.

Mặt Bakugo đỏ bừng, tay nắm chặt như để che giấu sự ngượng ngùng. "Mày... mày làm cái quái gì vậy?!"

Todoroki chỉ cười, một nụ cười đủ khiến trái tim Bakugo lỡ nhịp. "Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng cậu không lạnh thôi."

Dưới ánh đèn lung linh của Giáng Sinh, cùng những bông tuyết rơi nhẹ, khoảnh khắc ấy như khắc sâu vào tâm trí của cả hai. Một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng Bakugo, khiến anh nhận ra rằng, giữa mùa đông lạnh giá, có lẽ cậu chính là hơi ấm mà anh không bao giờ muốn rời xa.

"Chừng này thôi chưa đủ đâu, tớ sẽ còn dẫn cậu đến nhiều nơi khác"

Sau buổi trượt băng dài, khi Shoto cảm thấy mệt nhoài, Todoroki bất ngờ dẫn cậu vào một quán ăn nhỏ ven đường. Quán ăn nhỏ nhắn nhưng ấm cúng, với ánh đèn vàng ấm áp từ những ngọn nến và hương thơm ngọt ngào của cacao nóng. Tuyết vẫn rơi ngoài cửa sổ, nhưng không khí trong quán khiến mọi thứ như tan chảy đi, chỉ còn lại sự ấm áp bao quanh.

Bakugo bước vào, cảm nhận ngay được sự ấm áp đến từ không gian xung quanh, nhưng ánh mắt của cậu lại không thể rời khỏi Todoroki . Anh đứng ngay đó, mạnh mẽ và dứt khoát, gọi món mà không cần suy nghĩ lâu. Cứ như thể mọi thứ đều nằm trong tay anh.

"Cậu ngồi xuống đi," Todoroki quay lại nhìn Bakugo, giọng nói mang chút lạng lùng nhưng mang lại chút ngọt ngào khó tả. "Đừng đứng im ra thế. Lạnh đấy."

Bakugo lặng lẽ làm theo, ngồi xuống một chiếc bàn gần cửa sổ. Cậu có thể thấy ánh đèn hắt lên khuôn mặt Todoroki, tạo nên những đường nét lạnh lùng nhưng cũng vô cùng quyến rũ. Mái hai màu của Todoroki rối bời một cách bất ngờ nhưng lại không thể phủ nhận vẻ cuốn hút của anh. Bakugo cứ thế nhìn theo, không biết phải nói gì, bởi trong lòng cậu dâng lên một cảm giác vừa quen thuộc vừa mới mẻ.

Todoroki nhìn Bakugo một chút rồi cất giọng, như thể nhận ra sự im lặng lạ lùng của cậu. "Đừng nhìn tớ như thế. Cậu đang nghĩ gì à?" Giọng Todoroki có chút châm biếm nhưng vẫn ẩn chứa một thứ gì đó, một sự chọc ghẹo mà Bakugo không thể rõ.

Bakugo vội vàng quay đi, cố gắng không để lộ sự bối rối đang dâng lên. "Tao chỉ nhìn không gian quán ăn thôi, thằng ngốc," cậu ngập ngừng, cảm giác như những lời nói cứ mắc kẹt lại.

Todoroki chỉ cười nhẹ, rồi đưa tay ra hiệu cho nhân viên mang đồ ăn tới. "Tớ biết cậu đang nghĩ gì mà."

Bakugo không thể không tức giận. Đôi mắt đỏ như ruby của cậu khẽ nheo lại một chút, nhưng rồi lại cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Todoroki nữa. Cái cách Todoroki nói chuyện vẫn không thay đổi, lạnh lùng và hay thốt lên những câu nghe thật "ngứa đòn", nhưng đôi lúc lại mang theo một chút dịu dàng lạ lùng mà Bakugo không thể giải thích nổi.

Khi món ăn được mang tới, Bakugo lại không thể không lén nhìn Todoroki lần nữa. Ánh đèn vàng chiếu lên mái tóc anh, làm nổi bật lên vẻ lôi cuốn không thể cưỡng lại. Đột nhiên, Todoroki quay lại, mắt lấp lánh, và nụ cười hơi nhếch lên của anh khiến Bakugo hơi giật mình.

"Sao thế? Mặt tớ có dính gì à?" Todoroki hỏi, giọng anh trêu đùa, khiến mặt Bakugo đỏ ửng lên

Bakugo vội quay đi, hai má đỏ bừng như quả cà chua. "Không có gì cả, đồ hai màu dị hợm," cậu tức giận.

"Thế sao cậu không ăn đi?" Todoroki cười châm chọc, hai màu thu hút Bakugo một cách đầy thách thức. "Tớ biết tớ đẹp trai rồi, đừng nhìn như thế, tớ ngại"

Bakugo cảm thấy mặt mình dần nóng lên, cậu giận lắm nhưng không dám nói gì thêm. Todoroki luôn biết cách làm cậu nổi cáu, và điều đó lại khiến cậu cảm thấy như mình đang rơi vào một giấc mơ khó hiểu, nơi Todoroki là nhân vật mà cậu đã tạo ra nhưng giờ lại ở ngay đây, trước mặt cậu, một cách thật sống động.

Bakugo bắt đầu ăn một cách hờ hững, nhưng ánh mắt của Todoroki vẫn không thể rời khỏi anh. Cảm giác kỳ lạ vẫn len lỏi trong lòng, và trong khoảnh khắc ấy, Todoroki chỉ muốn làm điều gì đó... như thể để kéo Bakugo lại gần hơn.

Cậu cầm lấy thìa, múc một muỗng súp nóng hổi, rồi đưa về phía Bakugo. "Cậu ăn đi, không thì sẽ lạnh mất," Todoroki nói khẽ, dù trong lòng không khỏi bối rối trước hành động của mình.

Bakugo nhìn cậu, mắt anh nheo lại một chút, rồi bất ngờ nổi cáu. "Đừng có hành động như mày là mẹ tao!" Cậu giật lấy cái thìa từ tay Todoroki, mặt anh đỏ lên vì tức giận, nhưng vẫn không thể phủ nhận là có một chút lúng túng trong ánh mắt.

"Không cần mày lo," Bakugo quát, nhưng ngay sau đó, cậu quay lại ăn một cách cứng nhắc. "Tao có thể tự ăn."

Todoroki chỉ mỉm cười nhẹ, không nói gì thêm. Anh không thể không thấy vui vì phản ứng của Bakugo. Đó là một Bakugo rất thú vị,cảm giác đó thật mới mẻ đối với Todoroki. Dù Bakugo có cáu kỉnh thế nào, Todorki biết rằng cậu không hề giận thật sự. Chỉ là Bakugo luôn thích che giấu những điều mà Todoroki có thể hiểu được.

Cả hai ăn xong, không gian xung quanh bỗng chốc trở nên ấm áp, không chỉ vì thức ăn mà còn vì cái cảm giác mà cả hai cùng chia sẻ trong im lặng. Sau một hồi lâu, Bakugo đặt bát xuống, đôi mắt đỏ rực nhìn Shoto.

"Tao không cần mày chăm sóc, nhưng cảm ơn," Bakugo nói, giọng anh trầm xuống nhưng có gì đó ấm áp ẩn chứa trong đó.

Todoroki chỉ gật đầu nhẹ, đôi mắt hai màu lấp lánh, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm đi phần nào. Dù không cần phải nói quá nhiều, cả hai vẫn hiểu nhau theo cách riêng biệt.

Tối Giáng Sinh lạnh giá, Todoroki dẫn Bakugo đến một góc nhỏ ở trung tâm làng, nơi có một cây thông lớn được trang trí lộng lẫy. Ánh đèn vàng chiếu sáng lấp lánh trên những cành cây, tạo ra một không gian ấm áp đầy phép màu. Mùi thơm của gừng và nến khiến không khí trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.

Todoroki nhìn vào mắt Bakugo, rồi từ trong túi, cậu rút ra một tờ giấy đỏ hình ông già Nô-en. Cậu dúi vào tay Bakugo, giọng trầm ấm: "Cho cậu này, viết điều ước của cậu lên đây đi."

Bakugo nhìn tờ giấy rồi nhăn mặt, miệng lẩm bẩm: "Trò trẻ con." Nhưng dù có mắng mỏ, anh vẫn lặng lẽ ngồi xuống và mở nắp bút, đôi mắt đỏ ánh lên vẻ không vui, nhưng không thể từ chối làm theo lời Todoroki.

Todoroki chỉ đứng đó, nhìn Bakugo với ánh mắt dịu dàng, không nói thêm gì. Anh biết Bakugo sẽ viết ra điều gì đó—dù có cứng rắn đến đâu, trong lòng anh vẫn có một khoảng không gian dành cho những điều mong muốn, chỉ là không phải ai cũng có thể thấy được.

Khi Bakugo viết xong và cất tờ giấy vào túi, Todoroki không nói gì mà chỉ mỉm cười, nhưng không kìm nổi cảm giác nôn nao trong lòng. Anh không thể tiếp tục giấu diếm cảm xúc của mình thêm nữa.

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua giữa hai người. Đột nhiên, Todoroki bước gần hơn, vòng tay qua người Bakugo và ôm chặt cậu vào lòng. Cảm giác ấm áp từ cơ thể cậu truyền đến Bakugo khiến cậu ngạc nhiên, nhưng chưa kịp phản ứng, môi Todoroki đã nhẹ nhàng đặt lên môi Bakugo.

"Todoroki..." Bakugo khẽ gọi, nhưng Todoroki không buông ra mà giữ chặt lấy cậu, tay một lần nữa ôm chặt thân hình của Bakugo như thể muốn nói lên tất cả những gì cậu chưa thể thốt ra.

"Xin lỗi, Bakugo," Todoroki thì thầm, đôi mắt hai màu nhìn sâu vào mắt Bakugo. "Tớ thích cậu, chẳng biết từ khi nào, nhưng từ khi cậu tạo ra tớ, tớ đã có cảm giác gì đó với cậu rồi."

Bakugo vẫn im lặng, hơi thở cậu ấm áp như đang lẩn khuất trong không gian mờ ảo, giữa cây thông và đêm Giáng Sinh đầy lấp lánh. Anh chưa bao giờ thổ lộ cảm xúc một cách rõ ràng như vậy, nhưng giờ đây, Todoroki cảm thấy như thể đây là thời điểm đúng đắn nhất. Thời điểm để cho mọi thứ bộc lộ, không còn gì phải giấu giếm.

"Vậy thì... có phải là quá muộn không?" Todoroki cười khẽ, tay vẫn ôm Bakugo, không hề muốn buông ra. Anh cảm nhận rõ ràng nhịp đập trong lòng ngực mình, và lần đầu tiên, cảm giác đó không còn làm cậu sợ hãi nữa.

Bakugo vẫn im lặng, nhưng lần này, Todoroki cảm nhận được một sự thay đổi trong đôi mắt đỏ như lửa ấy. Không phải sự giận dữ, mà là sự im lặng mang theo một chút ngạc nhiên và... chấp nhận.

Cuối cùng, Bakugo lên tiếng, giọng khàn đặc: "Mày đúng là đồ ngốc. Nhưng tao cũng có cảm giác là tao thích mày"

Todoroki chỉ cười, nhẹ nhàng áp má vào vai Bakugo, cảm nhận từng nhịp thở của anh. Đêm Giáng Sinh ấy, tất cả như tan biến, chỉ còn lại họ, bên nhau dưới cây thông, trong một khoảnh khắc lặng lẽ đầy yêu thương.

Bakugo tỉnh dậy trong bóng tối của phòng làm việc, ánh sáng le lói từ màn hình máy tính phản chiếu lên khuôn mặt anh. Cậu mở mắt ra và có một khoảnh khắc ngỡ ngàng. Trước mặt cậu là một mái đầu đỏ trắng quen thuộc, nằm gọn gàng bên cạnh bàn làm việc của Bakugo, như thể anh ấy vẫn đang ngủ một cách thoải mái.

Bakugo dụi mắt, không thể tin được vào những gì mình thấy. Lòng ngực cậu bắt đầu loạn nhịp, không thể chắc chắn liệu đây có phải là sự thật hay chỉ là một giấc mơ nữa. Cậu khẽ cấu nhẹ vào má của Todoroki, cố gắng xác minh xem đây có phải là ảo giác hay không. Nhưng không, làn da mềm mại của Todoroki, hơi ấm từ cơ thể anh, tất cả đều là thật.

"Vậy mà lại thật..." Bakugo thì thầm, và như thể không thể tin được vào sự hiện diện của người trước mặt, cậu quay qua tự tát vào má mình để xác nhận đây không phải mơ. "Chắc chắn là phải có lý do gì đấy!"

Ngay lúc đó, Todoroki bị đau nhẹ từ cú nhéo vào má, và đôi mắt hai màu của anh từ từ mở ra. Anh ngồi dậy, nhìn thấy Bakugo với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa mơ màng. "Sao vậy? Cậu không định để tớ ngủ à?"

Bakugo trừng mắt nhìn Todoroki, cố gắng kiềm chế cảm giác bối rối trong lòng. Thực sự là anh không thể tin được vào những gì đang xảy ra. Cậu lặng lẽ quan sát khuôn mặt của Todoroki, tìm kiếm dấu hiệu của sự giải thích, nhưng không có gì rõ ràng.

"Tao...tao không hiểu." Bakugo thì thào, tự mình lẩm bẩm. Nhưng lời của Todoroki tiếp theo lại khiến cậu suýt rơi vào trạng thái ngạc nhiên tuyệt đối.

Todoroki nhìn Bakugo với nụ cười nhẹ, đôi mắt hai màu lấp lánh như những vì sao trong đêm tối. "Đơn giản mà, từ bây giờ tớ là của cậu rồi nhé."

Bakugo đứng sững lại, không thể tin vào tai mình. Cậu bắt đầu lặp lại những câu chữ đó trong đầu, cố gắng hiểu ý nghĩa của chúng. "Mày nói cái gì?" Bakugo hỏi lại, giọng khô khốc, một chút ngập ngừng nhưng vẫn đầy sự khát khao và nghi ngờ.

Đầu óc Bakugo bắt đầu quay cuồng với suy nghĩ. Cậu nhớ lại điều ước mà mình đã viết trong giấc mơ trước đó, một điều ước bâng quơ mà cậu chẳng bao giờ nghĩ sẽ thành hiện thực. "Ước gì Todoroki ở bên cạnh tôi mãi mãi," Bakugo lẩm bẩm, như thể tự trấn an chính mình.

Và thế là ông trời đã thật sự nghe thấy điều ước ấy. Giờ đây, Todoroki không chỉ là nhân vật trong giấc mơ của cậu, mà anh đã ở ngay bên cạnh, thực sự là xương là thịt, thực sự tồn tại trong thế giới này.

Todoroki cười, không nói thêm gì mà chỉ nhẹ nhàng ngả đầu vào vai Bakugo, giống như anh đã hiểu hết tất cả những suy nghĩ đang cuộn trào trong lòng cậu. Không cần phải nói thêm, vì cả hai người đều biết rằng có những điều mà lời nói không thể diễn tả hết.

"Giáng Sinh này," Todoroki nói, giọng anh ấm áp và nhẹ nhàng, "cậu là món quà mà tớ đã chờ đợi từ lâu."

Bakugo không nói gì, chỉ nhẹ nhàng siết chặt Todoroki trong vòng tay, cảm giác ấm áp từ cơ thể anh khiến mọi nghi ngờ trong lòng cậu tan biến. Cậu không còn phải lo lắng về những điều chưa rõ, chỉ cần ở bên Todoroki, mọi thứ đều trở nên thật sự.

Và trong không gian yên tĩnh đó, hai người họ ngồi bên nhau, không cần phải nói gì thêm. Chỉ cần cảm nhận sự hiện diện của đối phương, mọi thứ đã hoàn hảo như một giấc mơ thành hiện thực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro