Chap 01
"Người thương ai, người thương ai,
để lại bầu trời với nỗi chơi vơi.
Rời mái lá, trời giá rét,
người còn ở bên ta, còn không?"
-----‐-----------------------
"Nào nào, hai cậu đẹp trai, nhìn vào camera đi. Ống kính ở đây, không phải trên mặt đối phương đâu."
Nhiếp ảnh gia đã lặp lại câu này lần thứ sáu, hai người đang được quay phim vẫn không chịu phối hợp, một người cứ cười tủm tỉm không nghiêm túc, còn người kia thì trưng ra vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Chuyện là một tuần trước phóng viên đã tìm tới bệnh viện và nói rằng sẽ quay một video công ích nhằm tuyên truyền cho viện điều dưỡng. Trong viện khi đó từ trên xuống dưới đều tự mình tỉ mỉ chuẩn bị nội dung, kịch bản học đến thuộc làu. Kết quả vừa bắt đầu quay, viện trưởng lại nghĩ nghĩ, nghiến răng vỗ bàn một cái.
"Thôi. Để hai người trong phòng bệnh 13 đại diện đi, đàng hoàng giữ thể diện."
Do đó, hai người có vinh dự được coi là "những người đàng hoàng nhất" để giữ thể diện cho bệnh viện đã bị lôi đi phỏng vấn. Nghe nói đoạn video dài tổng cộng tám phút. Cách vách phòng, Kaminari còn tung ta tung tăng lôi hộp đồ trang điểm mấy trăm năm không đụng tới của mình ra sử dụng.
"Tránh..." Bakugo không chút khách khí gạt tay Kaminari ra, bật camera trước của điện thoại nhìn vào mặt mình, sờ thấy một lớp bột trắng dính trên ngón tay. "Cái đéo gì thế?"
"Phấn nền chứ gì!" Kaminari trả lời, "Chỉ một chút thôi, làm trắng da của cậu lên vài tone, nhìn qua có cảm giác nhợt nhạt mỏng manh của người bệnh."
"Thật ẻo lả, tao không cần." Bakugo cầm khăn giấy người bên cạnh đưa và lau mặt một cách thô bạo. "Sợ gì không dùng mặt mộc, danh hiệu đẹp trai nhất đâu phải để gọi chơi."
"Xí!" Nhiệt tình không được hoan nghênh, Kaminari trợn trắng mắt ôm hộp trang điểm đi chỗ khác.
.
"Hai người ngồi ngoan nào, này, nhìn vào camera, chuẩn bị, 123-"
"Xin chào mọi người, tôi tên là Todoroki Shoto."
"Bakugo Katsuki."
"Tôi 18 tuổi."
"Tôi 18."
🔥💧"Tôi bắt đầu sống ở đây khoảng nửa năm trước, hình như vậy."
💥💢"Tôi đến không lâu sau thằng này."
🔥💧"Môi trường xung quanh cũng không tệ lắm."
💥💢"Không khí cũng khá tốt, cảm giác thân thể rất nhẹ."
🔥💧"Rất nhẹ, là muốn bay lên sao?"
💥💢"Hả? Thằng đần này, ý tao nói không khí rất tốt, rất thoải mái."
💥💢"Mối quan hệ giữa hai chúng tôi à? Ừm, không phải quay tuyên truyền sao... phải không? Tôi cùng thằng này, tôi là... Mày cười cái gì, mẹ mày đang coi thường tao sao?"
🔥💧"Vậy chuyện cậu lùn hơn tôi sao cậu không đề cập tới?"
💥💢"Hả??? Có một tí thôi. Chết đi! Tao đồ sát mày giờ! Mày lo chú ý đến camera trước mặt đi... Tôi cùng thằng này, mọi người hẳn cũng đã nhìn ra, quan hệ là, cũng thường thường như vậy đấy."
🔥💧"Chà, chỉ ở mức tàm tạm thôi."
💥💢"Đúng, thực sự cũng bình thường thôi."
Nhiếp ảnh gia: ".................."
.
Viện điều dưỡng rất yên tĩnh vào buổi chiều. Các y tá đi nghỉ ngơi và hầu hết các bệnh nhân đang ngủ trưa. Khi quay phim gần xong, có một cơn mưa nắng bất chợt. Sau cơn mưa trời lại hửng sáng, một cầu vồng xuất hiện trên bầu trời, chỉ là lúc ấy tất cả mọi người đang vội vàng dọn thiết bị cho nên cũng chẳng ai chú ý tới, ánh mặt trời nhuộm vàng khắp mặt cỏ trong viện, nháy mắt khiến thời gian như chậm lại.
Ngoại trừ ---- Phòng bệnh số 13
"Cậu vừa nói ai có mối quan hệ bình thường với ai cơ?"
"..."
"Quan hệ như này có được gọi là bình thường không?"
Cậu trai tóc hai màu dồn đối phương vào góc tường ở phía sau cửa, bàn tay tiến vào bên trong chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình của người kia không chút kiêng nể. Hai người lôi lôi kéo kéo trong chốc lát cười thành tiếng, Bakugo xua tay cũng chưa kịp, "Chờ chút..."
Nói còn chưa dứt lời liền ho khan vài tiếng, Todoroki cười mỉm, vỗ nhẹ lưng đối phương nhỏ giọng, "Không thoải mái sao?"
"Không phải..." Bakugo cuối cùng sặc một chút rồi liếm đôi môi khô khốc. "Buổi trưa tao ăn hơi nhiều." Nói xong đẩy người ra bò lên giường ngồi, hai chân không mang tất đung đưa qua lại.
"Cậu làm gì thế?" Todoroki cúi xuống hỏi. Trên giường đơn hai nam nhân to cao muốn ngồi cùng cơ bản phải dính sát lấy nhau. Todoroki ôm lấy bả vai đối phương lại bị người kia thấy vướng bận đẩy ra.
"Danh sách ước nguyện...?" Todoroki lẩm bẩm, đọc chữ viết một cách rối rắm, giống như học sinh tiểu học.
Một, cưỡi moto trên đường cao tốc vào lúc hai giờ sáng.
Hai, ăn đồ cay đến no bụng.
Ba, thằng hai màu không cao hơn...
"Cái gì cơ?"
Bakugo không thèm trả lời, tiếp tục chăm chú viết:
Bốn, bắt nạt thằng hai màu.
"Bắt nạt kiểu gì cơ?"
"Bắt nạt theo nghĩa đen."
"Đợi cho đến khi cậu cao hơn tôi đi." Todoroki giật lấy cây bút rồi gạch bỏ dòng chữ người kia mới vừa viết xuống, sau đó sửa lại, "Bốn, đi lên núi Yoshino ngắm sao băng."
Bakugo nhìn chằm chằm vào những từ đó và suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhăn mặt nói, "Có loại hoạt động nào không cần di chuyển hay tốn sức không, giờ leo núi mệt chết tao."
Todoroki chớp chớp mắt, gật đầu, "Phải làm chứ, cậu vẫn thích leo núi mà." Nói rồi ném bút xuống, giây tiếp theo liền đè nặng người hung hăng hôn một cái. Trước khi bên kia kịp phản ứng, tay hắn đã luồn vào trong áo, xoa quanh bụng dưới một vòng. "Đúng là ăn hơi nhiều thật."
Bakugo cau mày và đẩy người ra, nằm quay sang bên kia co người lại, phía sau có người dán lên cơ thể cậu, vỗ vỗ bụng cậu, sau đó nhẹ nhàng xoa lên, hơi thở ấm áp phả ra sau tai, "Thế này thấy đỡ hơn không?"
"...một chút."
"Chậm rãi ngủ đi."
"Ờ."
Chiếc giường còn lại ở phòng số 13 luôn là vật trang trí. Hai người ép trên một giường đơn sẽ rất chật chội, nhưng nếu là ôm nhau mà ngủ thì thật sự vừa vặn.
.
"Bakugo!!!" Iida kéo lại người kia trước khi kịp bước vào phòng bệnh, nhìn lên nhìn xuống một lượt, cuối cùng tầm mắt rơi ở túi áo nơi bàn tay của đối phương đang nhét vào trong. "Cậu vừa mua gì đấy?"
"Hả?" Bakugo lắc đầu, mặt ngây thơ vô tội.
"Bớt diễn đi." Iida rút tay người kia ra khỏi túi và bắt đầu lấy đồ bên trong: hai thanh kẹo sữa, vài gói snack nón thông, một túi thịt khô, hai lon coca, và... một hộp lớn khoai môn giòn?!
"Trời nóng vậy mà mặc áo hoodie có phải dở hơi không? Đứa ngốc đều nhìn ra được, mua nhiều như vậy, cậu giỏi thật đấy!" Iida tức muốn chết, nhìn đống đồ ăn vặt kia chỉ muốn hung hăng dẫm lên mấy cái.
"Tao đang bị bệnh đó thằng bốn mắt, mày phải đối xử với bệnh nhân tốt một chút." Người làm sai một chút tự giác cũng chẳng có, không thèm để ý, nhìn sang nơi khác cực kỳ kiêu ngạo.
Todoroki vừa lúc đi qua, nhìn từ trường phóng điện xẹt xẹt trong mắt hai người đang im lặng kia có chút khó hiểu, đến lúc nhìn thấy mớ đồ ăn vặt trong tay của Iida, hắn mới phát ra một tiếng "Ồ" ngạc nhiên.
"Todoroki, thằng đó cướp đồ của tao." Bakugo da mặt dày không đổi sắc "lên án", Iida lập tức ôm chặt đồ ăn vặt trong lồng ngực như thể đề phòng cướp cạn, nhìn chằm chằm hai người "Cuối tuần sau cậu hóa trị rồi, phải chú ý ăn uống!"
"Xì. Nói lằm nói lốn."
"Nói gì đó hả?"
"Kệ đi Bakugo." Todoroki vỗ vỗ vai người nọ.
Iida gật đầu hài lòng, "Vậy mới ..."
"Cậu ta muốn ăn cứ cho cậu ta ăn đi, tôi mua lại cái khác cho cậu."
"Này! Ai muốn ăn chứ!" Đầu của Iida muốn xì khói "Còn cậu đó, Todoroki, cậu không được phép mua cho cậu ta, cậu không thể cứ đáp ứng cậu ta như vậy!"
"Biết rồi biết rồi, đều cho cậu hết, không lấy lại đâu." Todoroki một bên đem Bakugo đẩy sang chỗ khác, một bên vừa đi vừa nói, mặt trưng ra biểu tình "Tôi hiểu hết mà" khiến Iida tức muốn ói máu.
Trước khi cửa phòng đóng lại, Bakugo đoán được chuyện gì sẽ xảy ra cho nên nhanh chân chui vào trong chăn trước, không đến năm giây đã bị người kia kéo ra. Cậu thở dài, chậm rì rì bò dậy chuẩn bị nghe định tội.
"Tao ¥ #% ^ * +% # ^ =..."
"Nói gì vậy, lớn tiếng một chút."
"Tao không nên lén đi mua đồ ăn vặt."
Áo hoodie vừa rồi trước khi vùi vào chăn vội vội vàng vàng cởi ra, tóc tai lộn xộn, gương mặt một tầng mồ hôi mỏng phiếm hồng. Todoroki nhìn chằm chằm một lúc, tiến lên vuốt vuốt tóc người kia, biểu tình âm trầm ngay lập tức dịu lại khi đối phương buồn bực đem mặt vùi vào quần áo hắn.
Ôm lấy đầu tóc gai góc của người nọ rồi cúi xuống hôn một cái, "Chờ cậu cuối tuần sau hóa trị xong chúng ta sẽ đi cưỡi moto."
"Xạo."
"Thật đấy."
"..."
"Vào hai giờ sáng."
"...Chắc tao thèm tin."
Thanh âm từ người đang áp má trên ngực hắn rầu rĩ truyền ra. Todoroki lấy ra một viên kẹo dâu từ trong túi và cầm nó trong tay. "Tôi làm sao lừa người được? Nếu cậu không tin, cứ sử dụng phương pháp cũ đi."
Hai người nhìn nhau tỏ ý điều mới nói quá ư là sến súa.
Cái gọi là phương pháp cũ thật ra chỉ là một trò chơi do chính Bakugo phát minh khi đang buồn chán đến nản người. Luật chơi là giấu một thứ trong một khu vực được chỉ định. Bất kỳ ai tìm thấy trong thời gian giới hạn đều có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào và bên kia chỉ có thể chấp nhận mà không được phép từ chối. Lúc đầu, còn nhiều người sẵn sàng chơi với cậu. Theo thời gian, mọi người đều không còn hứng thú nữa. Nếu không phải đồ vật quá khó tìm thì chính là do yêu cầu của Bakugo quá kỳ lạ, không ai có thể thực hiện được. Đến cuối cùng Todoroki liền trở thành người duy nhất có thể cùng cậu chơi trò chơi này.
Đoạn video công ích hôm nọ được phát sóng, nhà sản xuất đã đặc biệt thông báo cho viện. Trong viện mọi người từ trên xuống dưới hưng phấn khẩn trương vây quanh TV trước mắt trông mong, chờ hết quảng cáo dài mười phút, đến đoạn giới thiệu phim truyền hình, rồi sau đó là đoạn video chuyển cảnh hoa cả mắt chạy được nửa phút liền nhảy sang nội dung khác.
"Cắt????" Mọi người đồng thanh nói.
Cuộc phỏng vấn của tất cả mọi người vậy mà đều bị cắt, chỉ còn lại những nụ cười chớp nhoáng. Bakugo cũng không được lên hình, nghe nói là do mặt quá cọc cằn, và phát ngôn mang đầy tính "thù hằn" thật sự tìm không được một khung hình thích hợp cho nên liền bị cắt sạch.
"Thật là điều đáng tiếc đối với phần lớn khán giả khi một người đẹp trai như vậy lại không được lên hình." Bakugo lẩm bẩm bình luận rồi dọn ghế nhỏ của mình trở về, ở cửa ra vào Iida một thân áo blouse trắng mặt đầy đắc ý cười cười nhìn cậu, cười đến khiến người nổi da gà.
"Làm gì đấy thằng bốn mắt."
"Tôi đã sai khi tịch thu đồ ăn vặt của cậu lần trước. Để những món ăn vặt đó không bị lãng phí, tôi đã suy nghĩ rất lâu và đưa ra một quyết định khó khăn."
"Trả lại cho tao?"
"He he." Người một giây trước còn cười, giây tiếp theo đã lập tức thay đổi nét mặt, đem chocolate cất giấu trong ngực xé ra cắn một miếng to, khoe khoang hất cằm đầy đắc ý, "Để cậu xem tôi ăn."
Bakugo: "......"
Tin tao chẻ mày làm đôi không thằng chó?
Nhưng Bakugo hiện giờ đã lưu lạc, trở thành đối tượng dễ bị coi thường đến nỗi toàn viện trên dưới, đến cả dì lao công cũng đều có thể tùy ý trêu chọc vài câu. Tóm lại theo như Kaminari đã nói, khí thế của cậu càng ngày càng yếu, hoàn toàn chính là hổ giấy, chỉ trừ đôi mắt hay trừng người và cái miệng ăn nói khó nghe ra thì căn bản không có hành vi nào thực sự khiến người khác sợ hãi.
Todoroki cầm máy ảnh Polaroid đến công viên trong viện điều dưỡng chụp được bao nhiêu tấm thì Bakugo nằm ở ghế dài được bấy nhiêu thời gian, lười nhác không động đậy.
Một cặp vợ chồng già chống nạng bước bên đường, Todoroki cúi nửa người xuống và chụp ảnh họ từ phía sau.
"Dậy đi, tôi muốn ngồi." Todoroki ném ảnh chụp rồi ngồi xuống, Bakugo lười biếng ngồi dậy, ghé lại gần hỗ trợ thổi vài cái, bức ảnh dần dần hiện rõ là bóng dáng một đôi tuổi già gắn bó.
"Cậu có sợ chết không?" Todoroki hỏi.
Bakugo không trả lời ngay lập tức, đặt bức ảnh dưới ánh mặt trời, nheo mắt nhìn kỹ một lát liền nhàm chán, đặt trở lại lên tay người nọ, "Không sợ."
"Tôi cũng không sợ." Todoroki nói.
Bakugo ngáp một cái, quàng tay qua cổ hắn, má kề má tự sướng một tấm, sau đó liền mặc kệ ném cho người kia, tựa lên lưng ghế bộ dáng uể oải.
Một lúc sau, Todoroki đưa hình ảnh chầm chậm hiện ra giơ trước mắt cậu, lật qua mặt sau còn có dòng ghi chú vừa mới được viết --
Năm, chúng ta cùng chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro