Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

hai (End)

Sau khi cho Katoru uống sữa và ngủ, Katsuki vào phòng khách và thấy Shoto đang ngủ. Em đã quyết định sẽ ngủ ở phòng khách, nhưng có vẻ như hắn đã làm trước em, nước mắt em trào ra khi em nhìn vào bóng lưng hắn đang quay về phía chính em.

Nghĩ lại thì, em đã luôn cố gắng đuổi theo Shoto. Để ngang hàng với hắn, để chiến đấu bên cạnh hắn, để bảo vệ hắn. Và em đã làm vậy, hắn đã cho em cơ hội và cùng nhau chiến đấu sát cánh bên nhau, như kiếm và khiên. Chính tấm lưng này đã luôn thúc đẩy em đạt đến giai đoạn đó.

Vậy tại sao hôm nay, em lại không thể ngừng khóc khi nhìn thấy bóng lưng ấy?

Chính bản thân em còn không biết...

Nhưng katsuki cố không gây ra tiếng động nào, sợ rằng mình sẽ đánh thức hắn dậy và lại làm hắn lo lắng, em bước lên lầu, hướng về căn phòng nơi em nằm trên giường. Chiếc giường mà họ từng ngủ, nói chuyện, âu yếm và làm tình vô số lần, chiếc giường từng tràn ngập hơi ấm tình yêu của họ giờ đây có vẻ lạnh lẽo và cứng cỏi làm sao. Katsuki dùng tay lần theo nơi hắn thường ngủ nhưng tầm nhìn của em nhanh chóng mờ đi.

Nước mắt che khuất tầm nhìn của em khi em nhắm mắt lại trong khi giữ tay trên miệng, em biết rằng nếu hắn nhìn thấy em như thế này, hắn có thể sẽ tự trách mình và Katsuki không muốn điều đó sảy ra chút nào.

Trước đó hắn nói rằng em có thể tìm được một người tốt hơn hắn. Nhưng Katsuki không tin điều đó. Thay vào đó, em tin rằng chính mình không bao giờ có thể tìm được một người tốt hơn Shoto, và chính hắn có thể tìm được một người tốt hơn em. Một người phụ nữ xuất thân từ một gia cảnh tốt, một người đẹp hơn em, dịu dàng hơn em, thông minh hơn em, trưởng thành hơn em, một người phụ nữ tôn trọng mong muốn của hắn và hầu như không bao giờ khiến Shoto phải lo lắng.

"Mình tệ quá." Em lẩm bẩm, khi nghe thấy tiếng khóc của Katoru em ngay lập tức đứng dậy và đi đến phòng bé con, bế Katoru lên và bắt đầu ôm thằng bé để cố gắng ngăn tiếng khóc, nhưng Katoru vẫn tiếp tục khóc to không ngừng. Katsuki lo lắng đi tới lui trong phòng.

Khi Katoru không ngừng khóc, bản thân em cũng muốn khóc lắm chứ. Em đã là một người vợ tệ hại và giờ em lại là một người mẹ tệ hại, Katsuki thảm hại đến mức ngay cả đứa con của mình cũng không thể ru thằng bé ngừng khóc.

"Katsuki..." Khi nghe thấy giọng nói của hắn, một giọt nước mắt trào ra khỏi mắt em.

"Sho-" Lời nói của Katsuki bị cắt ngang khi Shoto ôm em với Katoru vẫn còn trong vòng tay. Lần này, em không thể kìm được nước mắt.

"Em không cần phải cố gắng quá nhiều vì anh đâu..." Hắn lên tiếng khi em đang sụt sịt.

"Vào phòng ngủ đi, anh sẽ tới đó sau khi dỗ Katoru ngủ." Shoto nói rồi ôm Katoru vào lòng.

"Nhưng-"

"Suỵt" hắn ra hiệu bảo em im lặng, Katsuki ngước lên nhìn Katoru, người đã trở nên im lặng trong vòng tay của cha mình.

"Chút anh sẽ tới phòng sau." Hắn thì thầm và mỉm cười. Katsuki gật đầu và rời khỏi phòng.

Sau vài phút không ngắn cũng không dài, hắn bước vào phòng và ngồi xuống bên cạnh em. Một sự im lặng ngượng ngùng bao trùm lấy.

"Em xin lỗi."

"Anh xin lỗi!" Cả hai cùng nói một lúc rồi cười khúc khích.

"Vậy anh đã làm thế nào để khiến thằng bé im lặng vậy?" Em hỏi.

"Có lẽ thằng bé chỉ muốn mút thứ gì đó, nên anh đưa cho thằng bé núm vú giả và lấy ra sau khi nó ngủ thiếp đi." Hắn giải thích.

"Vậy tại sao thằng bé lại ngừng khóc ngay khi anh bế nó?" Em thắc mắc.

"Anh đọc ở đâu đó nói rằng trẻ sơ sinh có thể cảm nhận được tâm trạng của cha mẹ và bị ảnh hưởng bởi điều đó..." Shoto nói.

"À, em hiểu rồi..."

"Được rồi, là lỗi của anh vì đã khiến mẹ thằng bé trở nên như vậy nên anh nghĩ mình nên chuộc lỗi..." Shoto nói rồi quỳ xuống và nắm lấy tay Katsuki.

"Không! Anh không làm gì cả! Tất cả là lỗi của em..."

"Được rồi, giờ em nói cho anh biết lý do làm sao mà em lại xa cách anh như vậy? Và anh sẽ phán đoán xem anh có lỗi hay không? Nhưng anh không phải là người giỏi phán đoán. Bởi vì anh khá chắc là em sẽ thiên vị anh." Hắn nói, và thì thầm phần cuối câu.

"Em...chỉ là..."

"Nói đi Katsuki." Shoto nhẹ nhàng nói.

"Tuần trước anh đã làm việc không biết mệt mỏi, không nghỉ ngơi. Anh ngủ chưa đến năm tiếng mỗi ngày. Em chỉ muốn anh có thể nghỉ ngơi hôm nay, em nghĩ mình có thể tự chăm sóc Katoru thật tốt, nhưng đến cuối cùng em chỉ là một người vợ và một người mẹ tệ hại..."

"Anh đúng là đồ khốn nạn." Hắn nói với vẻ cau có mà Katsuki đã không thấy trong một thời gian dài.

"Vợ anh vừa chăm sóc anh, vừa gánh vác công việc và anh lại làm cho vợ mình khóc."

"Không, không phải vậy..."

"Và ý em là gì khi em nói 'em là một người vợ và một người mẹ tệ hại'? Em là một người mẹ thức trắng đêm để bế con, rồi thức dậy sớm vào buổi sáng để cho con bú, nhiều lần em rất lo lắng khi con chỉ hắt hơi một cái."

"Cái đó..."

"Em còn là một người vợ thức dậy sớm vào buổi sáng, chuẩn bị bữa sáng rồi đi làm chỉ để hỗ trợ cho chồng làm việc tại nhà. Em quan tâm đến người chồng ngốc nghếch đó đến nỗi em thậm chí không thể nhìn thấy sự mệt mỏi của chính mình..." Hắn vừa nói vừa lướt ngón tay cái lên quầng thâm dưới mắt em.

"Shoto à..."

"Anh đã làm em khóc, anh đáng bị phạt phải không?" Shoto vừa nói vừa đứng dậy.

"Không, không đâu"

"Anh đồng ý cho em đâm anh bằng một con dao rồi chữa lành cho anh bằng một nụ hôn ngọt ngào của em được không." Hắn nói xong thì quay người rời đi, rõ ràng là để đi lấy 'con dao' nói trên.

"Này, đợi đã!" Katsuki nói và giữ cánh tay hắn lại.

"Cứ làm đi Katsuki, anh biết em muốn làm thế mà..." Shoto đáp.

"Anh điên à!? Em không bao giờ có thể làm thế với anh!" Em kêu lên và hắn chỉ cười khúc khích.

"Anh biết mà, anh chỉ đang trêu em thôi." Hắn cười toe toét khi nằm xuống giường. Katsuki bĩu môi và phồng má lên khi nhìn hắn, còn Shoto thì cười khúc khích khi nhìn phản ứng của em.

"Đến đây." Hắn mỉm cười nói trong khi dang rộng cánh tay, Katsuki mỉm cười đáp lại Shoto trước khi nhảy vào vòng tay hắn, em đặt đầu mình trên ngực hắn trong khi cằm hắn tựa trên đỉnh đầu em, họ giữ nguyên như vậy một lúc.

"Shoto nè..." Em lên tiếng trước, thoát khỏi cái ôm.

"Hửm?"

"Tại sao anh lại nghĩ là em hối hận về cuộc hôn nhân của chúng ta?" Em nhìn thấy khuôn mặt hắn nhăn nhó vì tội lỗi.

"Anh nghĩ là anh đã quá bận tâm đến lời nói của ông bán hàng trước đó em nói, và cảm giác khốn khổ của mình. Anh nhớ là em học giỏi thế nào, có lẽ em muốn học thêm, đúng không? Và sau khi sinh Katoru, em có vẻ mệt mỏi hơn bình thường, có lẽ chúng ta đã quá vội vã sinh con..."

"Anh có ý gì khi nói chúng ta vội vã sinh con!? Katoru rất quý em, và chúng ta đã kết hôn khi có con rồi, đúng không? Và nếu em nhớ không nhầm, em là người đề nghị chúng ta sinh con. Và em đồng ý rằng sau khi sinh con, cuộc sống có thể mệt mỏi hơn một chút, nhưng nếu đối phương giúp đỡ dù chỉ một nửa công việc, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Và anh đã làm điều đó cho em ngay cả trước khi Katoru chào đời. Thậm chí còn hơn thế nữa." Katsuki nói, nắm lấy một bàn tay của hắn trong lòng bàn tay nhỏ bé của mình trước khi hôn vào đốt ngón tay của bàn tay đó.

"Ngay cả khi em mang thai Katoru, anh không chỉ làm hết mọi việc nhà mà còn nấu bữa tối, thỏa mãn cơn thèm ăn vô lý của em, đi cùng em vào mọi lúc em cần vệ sinh và thậm chí còn mát-xa đôi chân sưng tấy của em..." Em tiếp tục nói khiến cho Shoto cảm thấy hơi xấu hổ.

"Đó là điều anh có thể làm cho một người như em đang nuôi dưỡng một sinh mang bên trong bụng." Shoto khẳng định mà nói, một chút ửng hồng hiện lên trên khuôn mặt nam tính của hắn. Katsuki mỉm cười đáp lại.

"Em cũng nhớ là trước đây anh còn bị ốm nghén hơn cả em nữa..."

"Này, dừng lại đi, em nói nữa là anh ngại đấy..." Shoto nói và bối rối. Katsuki cười khúc khích trước phản ứng của hắn.

"Cảm ơn anh vì mọi thứ, Todoroki Shoto."

"Còn về phần học tập, đúng là em muốn học thêm..."

"..." Shoto không nói gì.

"Nhưng đó không phải lỗi của anh. Em là người bỏ học đại học vì vấn đề tiền bạc..."

"Và trở thành thợ làm bánh là một trong những ước mơ của em, nhưng giờ nó đã thành hiện thực, nên em rất vui vì điều đó..." Em mỉm cười với hắn.

"Và một trong những giấc mơ của em là được ở bên cạnh anh đó nữa nạc nửa mỡ..." Lông mày Shoto nhướng lên khi nhắc đến cái biệt danh mà hắn đã lâu không nghe thấy.

"... Và điều đó cũng đã thành sự thật. Vậy nên, em thực sự là một người may mắn khi có thể biến hai ước mơ lớn nhất của mình thành sự thật..." Em nói trong khi dụi mặt vào ngực hắn.

"Vậy nên đừng nói là em có thể tìm được người nào tốt hơn anh..." Katsuki dụi mặt vào áo len của hắn, hít hà mùi hương đó của Shoto.

"Em yêu anh..." Em nói rồi thoát khỏi vòng tay hắn và trốn dưới chăn, có phần xấu hổ vì lời tuyên bố quả quyết của mình.

"Anh cũng vậy. Anh cũng yêu em katsuki yêu dấu à.." Shoto nói khi vén tấm chăn che khuôn mặt đỏ bừng của em.

"Sao em lại xấu hổ thế? Đến thời điểm này, chúng ta đã làm nhiều hơn là chỉ nói 'anh yêu em' rồi." Hắn nói.

"Chỉ là... thôi mà..."

"Trời ạ Katsuki, lại đây." Shoto lại kéo em vào lòng, hai người ôm nhau trong khi cảm nhận hơi ấm của nhau.

"Em nghĩ em là người không xứng đáng với anh." Katsuki nói với nụ cười buồn.

"Và tại sao em lại nghĩ như vậy?" Hắn có vẻ hơi giật mình trước câu nói của em.

"Ý của em là, anh có thể kết hôn với một người có xuất thân gia đình tốt, thông minh hơn và có thể trưởng thành hơn em một chút..."

"Anh chưa bao giờ muốn một người có hoàn cảnh gia đình và những thứ tương tự như thế." Katsuki ngước nhìn Shoto và hắn mỉm cười với em.

"Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn cho đến khi anh phải lòng em. Em là người duy nhất mà anh có thể nghĩ đến chuyện kết hôn và lập gia đình." Shoto nói, lại có chút bối rối. Bản thân em cũng cảm thấy bối rối vì một lý do nào đó em lại vùi mặt vào ngực hắn.

"Cảm ơn em rất nhiều, Katsuki." Shoto nói.

Hắn nhìn em và em nhìn hắn. Shoto từ từ nghiêng người lại gần em hơn, và Katsuki nhẹ nhàng giữ khuôn mặt hắn trong lòng bàn tay nhỏ bé của mình. Cảm giác như cả một thế kỷ trước khi môi họ chạm vào nhau, và khi họ làm vậy, cảm giác như một thế kỷ khác. Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng, khi hai đôi môi nhẹ nhàng di chuyển trên nhau. Shoto ôm Katsuki như thể em là một thứ gì đó mỏng manh. Cả hai đều đắm chìm trong nụ hôn đến nỗi họ thậm chí không nhận ra tư thế của họ đã thay đổi, giờ đây thì em ở trên hắn trong khi hắn ôm vào vòng eo thon nhỏ của Katsuki nhà hắn.

Dịu dàng giờ đây đã trở thành dữ dội, lưỡi họ va vào nhau rồi đột nhiên cảm giác như có mật ngọt đang tan chảy. Họ tách nhau ra trong chốc lát để lấy lại nhịp thở trước khi hắn lại chiếm lấy đôi môi ấy của em. Hắn cắn môi em, em cắn môi hắn, Shoto trêu đùa lả lướt trên răng Katsuki bằng lưỡi của mình, lưỡi em xoa bóp vòm miệng hắn. Hắn mút lấy môi dưới của em, em cắn lưỡi hắn. Không gian ái muội ngập tràn căn phòng, một lớp quần áo đã được cởi bỏ từ lúc nào chẳng ai hay. Không phá vỡ nụ hôn, tay Shoto không yên phận mà luồn xuống dưới lớp áo của em, mơn trớn làn da trần trên lưng Katsuki. Em thở hổn hển, cơ thể em phản ứng lại dần trở nên nóng hơn, hai tay em đặt lên ngực hắn dường như muốn thoát ra khỏi cơn mê muội này. buông môi hắn khi em cảm thấy bàn tay lạnh như băng của hắn chạm vào làn da nóng bỏng của mình.

"Katsuki..." Shoto lại nhìn em, đôi mắt bừng cháy sự nhiệt huyết.

"Todoroki Shoto..." Em gọi một cái tên chỉ dành cho những buổi thân mật của họ. Đó là một cái tên luôn khiến hắn bối rối, giống như bây giờ vậy.

Shoto cúi xuống và hôn lên xương quai xanh của Katsuki, hơi thở của hắn phả vào chỗ hõm cổ của em khiến toàn thân em phải nổi da gà. Shoto cúi xuống hôn lên môi em, bàn tay hắn đáp lại và di chuyển từ lưng em sang-..

"Oaaaaa!!"

Họ bị kéo ra khỏi khoảnh khắc đó vì do tiếng khóc của Katoru. Katsuki ngay lập tức đứng dậy nhưng lại bị Shoto lật ngược về lại chỗ cũ, sau đó hắn đắp chăn lên người của em. Rồi lại đặt thêm một nụ hôn lên đỉnh đầu ấy của em, hắn lẩm bẩm mà nói "Anh sẽ quay lại" trước khi rời khỏi phòng.

Em nhìn hắn với vẻ do dự khi hắn quay lại.

"Anh dỗ thằng bé ngủ rồi." Shoto nói.

"Em biết rồi." Katsuki mỉm cười.

Hắn ngồi phịch xuống bên cạnh em khi cả hai đối mặt với nhau. Shoto giữ một tay trên eo em và kéo em lại gần hơn.

"Muộn rồi, em nên ngủ đi." Hắn mỉm cười hôn lên trán Katsuki, em không trả lời mà mỉm cười đáp lại trong khi nép vào lòng Shoto.

Có vẻ như sự ấm áp đã tìm lại được vị trí của chính nó.

-

Katsuki thức dậy muộn hơn thường ngày gần nửa tiếng, và em lập tức chạy xuống cầu thang. Do em sắp muộn giờ làm đồ ăn sáng rồi!

Nhưng cảnh tượng em nhìn thấy thực sự đáng ngạc nhiên. Shoto, người đang bế Katoru trong địu em bé, giờ đang chuẩn bị bữa sáng.

"Ồ! Chào buổi sáng em yêu."

"Anh đã làm tất cả những thứ này sao?"

"Anh chỉ thay đổi một chút đồ ăn tối tối qua thôi, không có gì khác mấy. Katoru vừa thức dậy liền muốn anh bế, nên anh đặt thằng bé vào địu và cả hai cha con anh quyết định tạo bất ngờ cho em đó Katsuki." Hắn nói khi Katoru nhìn mama mình và mỉm cười.

"Cảm ơn Shoto rất nhiều." Em mỉm cười. Bước về phía họ, em đặt một nụ hôn lên má Shoto và một nụ hôn nữa lên trán Katoru.

"Em yêu cả hai người nhiều lắm." Katsuki nói và ôm chặt cả hai người.

"Anh cũng rất yêu hai mẹ con em." Shoto mỉm cười đáp lại em.

"Còn con thì sao Katoru, con có yêu Mama và Papa không?" Em cúi xuống một chút để đối mặt với Katoru. Bé con Katoru, như thể trả lời câu hỏi đó của em, liền giơ tay lên và lẩm bẩm một chút 'Bahbah' trong khi nở một nụ cười lớn, khiến trái tim Katsuki tan chảy. Shoto cười khúc khích một chút trước khi đưa thằng bé ra khỏi địu và đưa cho em.

"Ôi trời ơi! Katoru vừa nói yêu chúng ta kìa! Anh có thấy không, Shoto?" Em nói trong khi nâng Katoru lên không trung.

"Anh thấy mà." Shoto cười nói.

"Cảm ơn Katoru vì đã đến bên mama và papa nhé!" Katsuki nói và nhẹ nhàng ôm lấy bé con đang nép mình vào lòng mẹ.

"Trông hai mẹ con như đang tràn đầy niềm vui của mùa xuân vậy." Shoto nói. Và Katsuki có vẻ hơi bối rối.

"Niềm vui? Mùa xuân? Đó có phải là một cụm từ gì không? Nhưng không phải mùa xuân sắp đến rồi sao?" Em bối rối hỏi chồng mình.

"Có nghĩa là một người vui vẻ và rất hạnh phúc, giống như em vào mùa hoa anh đào vậy." Shoto mỉm cười trả lời.

"Ồ, em hiểu rồi."

"Nghĩ lại thì..." Em lại nói.

"Hửm?"

"Katoru thực sự là một 'niềm vui' của 'mùa xuân', bởi vì thằng bé được sinh ra vào mùa đó." Mắt Shoto mở to một chút trước lời nói của em.

"Khoan đã, em nói đúng, đúng là anh không nhận ra điều này..." Hắn có vẻ hơi sửng sốt.

Katsuki không nói gì mà chỉ hôn lên má Katoru, người mỉm cười trước khi vẫy tay chào papa mình.

"Em nghĩ thằng bé cũng muốn được anh hôn." Katsuki đoán. Một vệt ửng hồng nhỏ xuất hiện trên má Shoto, người đang do dự.

"Anh..."

Katoru nghiêng người về phía cha mình và kéo áo len của hắn bằng một trong những bàn tay nhỏ bé của mình. Shoto thở dài trước khi đặt một nụ hôn nhỏ lên đỉnh đầu Katoru. Katoru, người có vẻ hài lòng với điều này, đáp lại bằng một nụ cười lớn, Shoto mỉm cười đáp lại và tiếp tục đặt một nụ hôn lên thái dương của Katsuki trước khi ôm cả hai vào lòng.

Ngày hôm đó, gia đình Todoroki tràn ngập tiếng cười và niềm vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro