Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Fic Trans/OneShot] For Warmth

Begin.

Có hai món quà được gói đặt trên bàn của Shouto khi anh trở về từ bữa ăn trưa. Anh lập tức ngồi xuống chiếc ghế xoay kêu cót két của mình, tháo chiếc khăn quàng cổ ra khỏi cổ và lột chiếc áo khoác mùa đông ra khỏi cánh tay anh. Và Shouto nhìn chằm chằm mãnh liệt vào món quà Giáng sinh được gói cầu kỳ kia, hy vọng nó sẽ bắt lửa dưới cái nhìn của anh, để anh có thể lấy tay gạt đi đám tro đấy vào thùng rác và thế là xong xuôi với cái trò Ông già Noel tặng quà bí mật nổi tiếng một cách vô lý này.

Họ nói rằng sự kiện này sẽ giúp tăng đạo đức và mối quan hệ thân thiết hơn giữa các cơ quan trụ sở, giống như một ánh sáng nhỏ để xoa dịu lại sự cạnh tranh mà bình thường hay xảy ra trong suốt thời gian còn lại của năm. Tokyo đã hoạt động hết công suất, các văn phòng anh hùng gần như được xây dựng chồng lên nhau. Các tuyến đường tuần tra thường bị chồng chéo và việc bắt giữ kẻ ác đã trở thành một trò chơi giữa các cơ quan lân cận, mọi người đều cố gắng hết sức để đạt được chỉ tiêu hàng tháng của họ.

Và giáng sinh cũng chẳng phải là ngày lễ yêu thích gì của Shouto. Nó với anh như là một cuộc tranh giành để thể hiện cho người mình thân yêu nhất rằng họ được đánh giá cao thế nào trong ngày lễ này, và nó còn là chất xúc tác mạnh cho hoạt động kinh doanh lớn và chủ nghĩa tiêu dùng nữa. Chưa kể đến sự lạnh lẽo bám trên da anh và làm cho sức mạnh của anh có chút rắc rối.

Shouto nhận ra rằng thời gian anh phải dành cho gia đình khi mà ngày lễ Giáng sinh đáng sợ này tới đã góp một phần khiến anh chán ghét mùa lễ này. Giáng sinh tới có nghĩa là phải nghỉ học, và nó cũng có nghĩa là anh phải rời khỏi ký túc xá UA và trở về căn nhà trống trải lạnh lẽo và người cha còn lạnh lùng hơn cả mùa đông của anh.

Shouto đã cố gắng hết sức để chia rẽ mùa này từ những kinh nghiệm trong quá khứ của mình. Với những mùa Noel của anh kể từ khi rời trường học là những điều đáng nhớ nhất. Tuy nhiên, những lời nhắc nhở liên tục tiếp diễn, những mẩu quảng cáo được vẽ trong góc phố, những cuộc nói chuyện nhỏ trong văn phòng, những đồ trang trí treo trên trần nhà và cột đèn, hay làm một thứ gì đó khiến anh cảm thấy khó chịu trong dạ dày mình. Giáng sinh là dành cho gia đình. Là dành thời gian cho những người thân yêu. Là để cho đi.

Và Shouto đều tệ ở những khoảng đó. Là khi cho đi, cách anh phải thể hiện khi mình đánh giá cao sự có mặt của ai đó, là khi nhận quà, cách anh phải biết nên tặng gì cho người khác. Nhưng những điều như thế không bao giờ đến với anh một cách tự nhiên bởi vì anh chưa bao giờ biết cách học làm thế nào.

Biết được điều này, anh và Bakugou đã đi đến một thỏa thuận dễ dàng đó là không bận tâm đến những món quà Giáng sinh. Điều đó cũng tốt thôi vì dù sao Bakugou cũng thừa nhận rằng cậu ấy không có kế hoạch tặng cho Shouto bất cứ thứ gì cả. Cậu ấy đã lẩm bẩm điều gì đó mà anh nghe được như, 'không có gì có thể làm thỏa mãn cái đồ khó tính kì quặc như anh cả', và Shouto đã đáp lại ngay sau đó, 'dù sao thì của cải vật chất cũng không phải là chìa khóa để giành được tình cảm của ai đó'.

Tuy nhiên, không phải một, mà là hai món quà nằm ngổn ngang trên bàn văn phòng của anh ngay lúc này. Một chiếc được bọc nguyên sơ, các mép gấp gọn gàng và giấy sắc nét. Cái còn lại trông giống như nó đã bị ai đó gói cho có, cùng với một tấm thẻ được dán đại lên trên để che đi việc dán băng dính xấu tệ. Còn tên của Shouto thì được viết nguệch ngoạc như gà bới.

Anh cũng không muốn mở đâu, nhưng Midoriya đang nhìn anh với đôi mắt rạng rỡ, háo hức từ phía đối diện của văn phòng, không ai khác tò mò hơn Shouto về việc anh nhận được món quà bí mật không cần thiết thứ hai của ông già Noel ngoài bản thân Midoriya ra cả.

Anh lập tức đứng lên để pha cho mình một tách trà, đi ngang qua bàn của bạn mình trên đường đi.

"Chúng ta chỉ cần một Ông già Noel bí mật thôi, phải không?"

"Chính xác! Nó được sắp xếp một cách hoàn hảo thế còn gì, không ai rãnh để mua nhiều quà hơn người được chỉ định đâu," Midoriya trả lời, với vẻ lo lắng một cách đáng ngờ.

"Cậu có biết món quà thứ hai là của ai không?"

"Không!" Cậu ta thốt lên đầy tội lỗi, giật bắn khỏi ghế. Cái nhìn hiểu biết của Shouto rút ra phần còn lại của sự thật. "...Có lẽ."

"Là Bakugou?"

Midoriya thận trọng gật đầu. "Tớ tình cờ gặp cậu ấy ở quầy lễ tân khi cậu đang ăn trưa."

Shouto thở dài và nhấp một ngụm đồ uống nóng trên tay, quay trở lại bàn làm việc để đối mặt với điều mà anh không thể tránh khỏi.

Anh mở món quà từ ông già Noel bí mật thực sự của mình trước. Đó là một chiếc cốc Giáng sinh, cũng cầu kỳ và bóng bẩy như tờ giấy được đặt trong đó. Với mức giá giới hạn chi tiêu tối đa hai mươi đô la và chính xác là những gì anh đã mong đợi từ một buổi trao đổi quà tặng trên toàn thành phố với hàng trăm người tham gia.

Rồi nhìn qua món quà thứ hai một cách cẩn thận, Shouto nên đoán nó là của Bakugou ngay từ trước thì tốt hơn. Nét chữ viết tay quen thuộc, tờ giấy được viết tên thật đầy đủ của anh thay vì tên anh hùng. Nét viết nguệch ngoạc trông như gấp rút và gượng gạo. Nó được ký tên là 'Ông già Noel bí mật' giống như món quà đầu tiên kia.

Nó không giống như thể Bakugou sẽ tặng quà một cách thẳng thắng cho anh. Đó chính xác là lý do tại sao Shouto thấy mình đang mở nó ra thay vì trả nó lại cho người gửi.

Một chiếc áo len chui đầu được gấp tay lại.

Nó có màu trắng với những đường khâu tỉ mỉ, được trang trí bằng những hàng bông tuyết màu xanh lam nhạt và những cây tầm gửi bị biến dạng mơ hồ. Nó may theo mùa lễ một cách màu mè, và chính xác là loại trang phục mà Bakugou sẽ chọn cho Shouto để mặc, một bộ trang phục phù hợp hơn với một người gấp ba lần tuổi anh.

Shouto từ chối cởi nó ra tới cuối ca làm việc.

-

Đôi giày của anh lê chậm rãi trên sàn hành lang trải thảm trong khi anh cố đẩy cơ thể kiệt sức của mình qua hành lang của căn hộ. Shouto đã chuẩn bị thu dọn đồ đạc cho ngày thì cơ quan của anh nhận được một cuộc gọi khẩn cấp. Một vụ cướp tại một cửa hàng trang sức trong quận của họ. Tên trộm đã biến mất từ ​​lâu, hành động mà Shouto hy vọng anh cũng sẽ biến mất chung với chúng. Công việc dọn dẹp và giấy tờ kéo dài trong suốt đêm và khi anh thay quần áo ngày thường trở lại thì đã gần nửa đêm.

Căn hộ của Shouto tối om khi anh mở cửa chính ra, nhưng không ngờ lại ngửi được mùi thơm dễ chịu của bữa ăn nấu tại nhà và hơi ấm của máy sưởi phả vào mặt anh như một chiếc xe tải có biển số 'chào mừng về nhà'.

Shouto tuột giày ở lối vào và quay lại thì thấy Bakugou đang ngủ quên trên ghế. Má cậu ấy bẹp dúm trên tay vịn, miệng há ra đầy khó chịu. Trong khi ti vi phát bản tin 24 giờ.

Trái tim của Shouto căng lên.

Anh cởi áo khoác ngoài và vứt nó lên cây treo, để lại chiếc áo len Giáng sinh vẫn còn đang mặc trên người. Sau đó Shouto rón rén đi tới chiếc ghế dài và cúi người trước mặt Bakugou, đưa tay ra để vuốt đi sợi tóc khỏi nơi nó đang rơi xuống mắt cậu ấy. Bakugou khuấy động dưới cái chạm vào của Shouto.

"Này, em sẽ phát ốm nếu cứ ngủ ở đây đấy."

Bakugou càu nhàu, không thèm mở mắt. "Anh về nhà muộn."

"Anh biết. Ngồi dậy nào." Shouto trả lời, nhắc Bakugou di chuyển để anh có thể trượt qua bên cạnh cậu trên chiếc ghế dài. "Bọn anh đã gặp chuyện khẩn cấp khi đang thu dọn đồ đạc. Anh không thể thoát cho đến tận bây giờ."

"Không sao," Bakugou lầm bầm, sắp xếp lại tay chân của mình cho phù hợp với một người nữa, gục đầu vào lòng Shouto khi cậu ấy cảm thấy thoải mái. Chàng trai tóc vàng ngâm nga trong mơ màng khi Shouto đưa tay xuống vuốt tóc cậu ấy. "Anh ăn chưa?"

"Anh sẽ làm một cái gì đó trước khi đi ngủ."

"Có bữa tối trong tủ lạnh đấy," Bakugou nói với anh, mở một mắt ra. Cuối cùng nhận ra trang phục của Shouto, cậu ấy khịt mũi. "Chiếc áo len của anh trông thật con mẹ nó ngu ngốc."

"Cảm ơn nhé."

Ti vi lấp đầy sự yên lặng một cách thoải mái, cùng với tiếng thở chậm rãi của Bakugou và bóng tối của căn phòng từ từ chiếm lấy ý thức của anh một cách nguy hiểm. Cũng như việc lắng nghe người phát thanh viên đưa tin về vụ cướp mà Shouto tham gia vừa xảy ra, nhấn mạnh lại những chi tiết mà anh đã tận mắt chứng kiến.

"Thật ra cũng rất kỳ lạ. Hôm nay anh đã nhận được hai món quà Bí mật của ông già Noel đấy."

Anh cảm thấy Bakugou hơi căng thẳng dưới tay mình. "Tokyo đã vinh danh anh là Anh Hùng Quyến Rũ Nhất của thành phố này rồi, việc nhận được những món quà chết tiệt như vậy ở văn phòng cũng chẳng đáng ngạc nhiên gì."

Shouto ừm hửm đáp lại, đưa ngón tay cái lướt qua má Bakugou, khuôn mặt cậu ấy bị phủ lên bởi ánh sáng mờ ảo của tivi đang chiếu. Đôi mắt cậu ấy nhắm nghiền, trán không còn vẻ nhăn nhó như thường thấy. Lò sưởi thì quay cuồng, còn không khí ấm áp làm tan biến mọi căng thẳng trong ngày còn lại trên cơ bắp của anh.

"Anh biết chiếc áo len là của em, Katsuki."

"Anh làm gì có bằng chứng."

"Midoriya đã thấy em ở văn phòng."

"Mẹ nó Deku," Bakugou gầm gừ, nhưng chẳng buồn di chuyển.

Shouto mỉm cười mệt mỏi. "Anh thích nó lắm."

Lần này Bakugou hơi di chuyển, áp mặt vào sợi len ở eo Shouto để cố gắng gần hơn. "Cây tầm gửi trông giống như những vụ nổ," cậu ấy lầm bầm một cách buồn ngủ.

Trái tim của Shouto như muốn nhảy khỏi cổ họng anh khi nghe được sự thừa nhận của người kia. Anh cười, hô hấp và yên lặng, cẩn thận để không làm tỉnh giấc chàng trai trong lòng mình.

Tựa đầu vào lưng ghế, Shouto mỉm cười và thở dài trước tiếng ồn trắng của ti vi, bức ảnh chiếu sáng trên trần nhà, những màu sắc nhấp nháy khác nhau. "Anh chẳng có gì cho em cả. Vì chúng ta đã nói chúng ta sẽ không cần chuẩn bị."

Bakugou lầm bầm điều gì đó khó nghe dưới lớp vải.

"Hmm?"

"Em đã nói, thế này là đủ rồi."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro