Chap 02
Todoroki là một ALPHA mà số người theo đuổi hắn có thể tính là nắm tay đứng xung quanh công ty cũng không đủ, nhưng hiện tại Todoroki đã thật sự nghi ngờ mị lực của chính mình trong hai tháng qua.
Sự nghi ngờ này xuất phát từ cấp trên của hắn, Bakugou — đừng nói là BETA, ngay cả cùng là ALPHA cũng đã có nhiều người từng bày tỏ tình cảm của họ dành cho hắn.
Hắn chính là loại có thể mê hoặc nam nhân của cả ba loại giới tính. Không có lý do gì một BETA được đánh giá cao như Bakugou mà lại không cảm nhận được sự quyến rũ của Todoroki?
Trước khi Todoroki chính thức thực tập tại công ty, hắn đã nghe thấy tên của Bakugou không dưới một trăm lần từ miệng của cha mình.
Một trăm lần vẫn là một con số nói giảm. Một nhân viên xuất sắc như vậy, Endeavor mỗi khi nhắc đến tên, bộ dáng lúc nào cũng tràn đầy vui vẻ tự hào, như thể đã nhặt được một kho báu khổng lồ và không thể chờ đợi để chia sẻ một nửa cổ phần của công ty cho người kia.
Với sự tò mò về 'kho báu' này, một lần nọ khi Todoroki đến công ty để tìm cha, hắn tình cờ bắt gặp Bakugou đi ngay trước mắt mình bước vào phòng họp.
Qua cánh cửa của phòng họp vẫn còn chưa khép lại, cậu thấy Bakugou sải bước về phía trước phòng và tập tài liệu đập lên mặt của một người đàn ông đang thuyết trình.
“Ăn phải gan hùm mật gấu à? Còn dám giấu nguồn gốc thuốc giả trong báo cáo phân tích điều tra tai nạn?”
Không chỉ cao tầng trong phòng hội nghị bị đàn áp, mà ngay cả Todoroki, người đang nhìn trộm cũng bị kinh sợ.
Nếu không phải hắn đã biết trước giới tính thứ hai của Bakugou là BETA, hắn chắc chắn sẽ cảm thấy rằng người dám đứng mắng người ngay trước mặt hội đồng quản trị là một ALPHA.
"Anh nghĩ rằng tôi không thể tìm thấy nhà máy dưới tên của một công ty túi da phải không?” Gân xanh cổ của Bakugou gần như nổ ra: “Lô thuốc giả đã không vượt qua kiểm tra chất lượng sau khi sản xuất quy mô nhỏ, nói cách khác, là từ chính công ty chúng ta, anh có biết bao nhiêu người sẽ bị giết nếu lô thuốc này có vấn đề gì không?!”
Todoroki vô tình cùng cha nhắc tới chuyện này, biết được Bakugou cảm thấy rằng chính mình đã sơ xuất trong công việc mới dẫn đến việc cấp dưới làm điều sai trái, ngoài việc đuổi người kia khỏi dự án của OFA, cậu còn tự đưa đơn xin từ chức.
Đương nhiên, kết quả là Endeavor đã không chấp thuận đơn xin từ chức của Bakugou, còn tự hào khen ngợi: “Bakugou không chỉ nghiêm khắc với cấp dưới của mình, mà còn đặc biệt nghiêm khắc với chính bản thân.” Uống một ngụm trà, Endeavor nhìn hắn và nửa đùa nửa thật nói, ”Nếu cậu ấy là con trai ta, ta sẽ không phải ngủ với tâm trạng lo lắng về việc không có ai kế nghiệp.”
Todoroki chớp mắt, nghĩ đến bản thân chẳng có chút hứng thú nào với mấy viên thuốc lằng nhằng, vì vậy, hắn không thể giải thích bất cứ điều gì.
“Nhưng ta không quan tâm. Một tháng nữa là hết một năm.”
Câu nói của Endeavor đột nhiên quay lại vấn đề, đề cập đến hiệp ước "một năm giữa cha và con trai":
“Bất kể con đang làm gì, một tháng sau, ngay cả khi mưa giông bão tố vào ngày hôm đó, con phải đến công ty thực tập, nếu không ta sẽ nói mẹ đóng băng tài khoản của con.”
“Nhưng con có biết làm gì khi đến công ty đâu.” Todoroki cố gắng nài nỉ. “Cha có Bakugou là được rồi mà? Con vẫn chưa muốn…”
“Vậy con liền đi theo Bakugou mà học tập.” Endeavor nhanh chóng lấy đó làm cớ. “Khi nào Bakugou nói rằng con học được rồi, kỳ thực tập liền kết thúc.”
“… nếu lỡ cả đời con cũng không học được?”
“Vậy thì con cứ theo Bakugou cả đời đi.”
Endeavor vừa nói vừa đứng dậy nhưng cảm thấy có gì đó sai sai về câu nói này, liền nói thêm: “Làm một chân trợ lý sai vặt.”
.
Đi theo Bakugou làm một chân trợ lý sai vặt cũng không sao. Hắn cũng không phải là kiểu con nhà giàu sợ khổ.
Trước khi đi du học, Todoroki là kiểu người che giấu gia cảnh vừa làm việc vừa học tập.
Tuy nhiên, dường như trong xương tủy của ALPHA được sinh ra với ham muốn chinh phục và chiến thắng tất cả. Họ không muốn trở thành những con tốt thí. Họ thích cạnh tranh với tất cả các con mồi khó đối phó, các ALPHA khác hoặc những đối thủ mạnh.
Vì vậy, sau cuộc gặp chính thức lần thứ hai với Bakugou trong công ty, Todoroki đã quyết định – ngay cả khi hắn là một chân trợ lý sai vặt, hắn cũng phải là trợ lý xuất sắc nhất. Hắn sẽ không bao giờ cho phép mình thể hiện sự thấp kém một nửa so với Bakugou.
Hắn đã làm việc thật chăm chỉ, dành phần lớn thời gian riêng để tìm hiểu các tài liệu của công ty và cả các khóa đào tạo chuyên nghiệp liên quan đến hệ thống quản lý OFA.
Tất cả chỉ vì một suy nghĩ: ALPHA không được thua BETA!
Hắn đã làm thêm giờ vào tối thứ năm, sau đó về nhà đọc sách muộn nên ngủ không ngon giấc, hôm sau chịu được đến 9 giờ rưỡi, hắn quyết định trốn trong phòng cuối cùng của nhà vệ sinh và chợp mắt trong nửa giờ.
Ánh sáng kích hoạt bằng giọng nói phía trên đầu hắn bật rồi tắt, tắt rồi lại bật. Không biết bao lâu sau đó, hắn đột nhiên bị đánh thức bởi một tiếng động lớn.
Lặng lẽ mở khe cửa, Todoroki thấy bóng lưng Bakugou đang đứng soi gương trong nhà vệ sinh qua góc xiên gương của bồn rửa.
May sao, hắn không bị phát hiện. Hắn bí mật vỗ ngực và ngồi trên nhà vệ sinh để giải tỏa sự mệt mỏi của mình. Hai phút qua đi, nhà vệ sinh lại có tiếng sột soạt vang lên.
Cánh cửa cuối cùng của phòng toilet lại bí mật mở ra một lần nữa, Todoroki lén nhìn Bakugou lặng lẽ lấy ra một lọ thuốc màu đen, sau đó đổ ra tay vài viên thuốc đỏ, cho vào miệng nuốt.
Bí mật uống thuốc trong nhà vệ sinh… cấp trên đang làm gì vậy?
Người nuốt viên thuốc nhắm mắt lại và chống tay lên bồn rửa. Sau khoảng nửa phút, Bakugou từ từ bỏ lọ thuốc vào túi, rồi nhanh chân rời đi.
Khi gặp phải những điều bí ẩn như vậy, bộ não mệt mỏi của hắn giống như một radar, Todoroki đã tỉnh táo ngay lập tức và bắt đầu động não.
Thuốc đỏ? Thuốc đỏ!
Thế hệ thứ II của “giới tính thứ ba” là thuốc màu đỏ! Hắn đã nhìn thấy nó nhiều lần trong phòng thí nghiệm!
“Tôi nói, tôi cần tìm một BETA.”
“Cậu cũng là BETA, phải không?”
Todoroki vẫn còn nhớ rõ cuộc điện thoại từ Kirishima, người phụ trách phát triển dự án một tuần trước đã gọi cho Bakugou.
Hóa ra Bakugou thật sự… thật sự đã đồng ý?
Todoroki ngạc nhiên đến nỗi hắn không thể khép miệng được. Nhìn xem, hắn vừa tìm thấy gì?
Bakugou, người luôn tỏ ra mạnh mẽ như ALPHA, thật sự đang dùng một loại thuốc giúp BETA tăng cơ hội thụ thai?
Wow...!!!
____________________________
Bakugou nghĩ rằng trợ lý của mình gần đây rất lạ.
Thật sự không phải do cậu mắc bệnh đa nghi nặng, cũng không phải do quá nhạy cảm vì cậu thích hắn ta.
Ví dụ gần đây tên này cười ngọt ngào hơn, hoặc hắn ta đột nhiên thích chạm vào ngón tay của cậu khi cả hai cùng nhặt một cái gì đó, hoặc cường điệu hơn nữa, dù có bao nhiêu người xung quanh hay chỉ có hai người, Todoroki sẽ tìm cách nháy mắt với cậu, nhìn chằm chằm vào cậu trong vài giây, lặng lẽ ghé vào tai cậu và thì thầm rằng ‘cà vạt bị lệch này’, hay ‘giày bụi kìa’, hay ‘tóc rối rồi này’… Cái mẹ gì vậy?
Cậu cố tìm cơ hội để hung hăng chà xát tinh thần của trợ lý ALPHA này, nhưng rồi lại cảm thấy những vấn đề tầm thường đấy không nên ảnh hưởng đến công việc.
Không phân biệt giữa công và tư…
Bakugou cố gắng động viên bản thân, lý trí cố giữ đến đêm nay rốt cuộc đứt đoạn.
“Đợi đã.”
Buổi tiệc rượu sắp bắt đầu nhưng Todoroki kéo Bakugou ra một góc hẹp, đưa tay để nhặt một sợi tóc khỏi môi cậu.
“Mày ổn không vậy?” Bakugou ngước nhìn trợ lý của mình. Sự tiếp xúc gần gũi như vậy khiến cậu bất an mà nhịp thở tăng dần.
“Còn có…”
Những ngón tay của Todoroki quét qua môi dưới của Bakugo, ngũ quan từ từ phóng đại khiến nhịp tim cậu trong nháy mắt tăng lên.
Còn có… Còn có môi hai người chuẩn bị quấn lấy nhau.
Từ hương thơm trung tính trên cơ thể đột nhiên xuất hiện mùi pheromone bạc hà tươi mát, Bakugou mở to mắt, đưa tay ra và đẩy: “Mày đang làm gì vậy?”
Thằng này đang phóng thích pheromone???
Trọng tâm chênh vênh khiến Todoroki lùi lại hai bước. Khi lấy lại được thăng bằng, hắn đứng yên tại chỗ trong giây lát, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc rõ ràng.
Nhìn thấy sự ngạc nhiên này, Bakugou kéo vạt áo trước của mình, hít một hơi thật sâu để nét mặt dần trở lại bình thường, “Tiệc rượu sắp bắt đầu. Thu lại pheromone của mày đi.”
Mặc dù hương vị chanh bạc hà rất dễ ngửi nhưng ALPHA đều thích giải phóng pheromone của mình như thế này phải không?
Để làm nổi bật giới tính đặc biệt của mình?
Nghĩ về điều này, đôi mắt của Bakugou vô thức trở nên lạnh lùng hơn một chút.
“Cậu có thể ngửi thấy pheromone?” Todoroki bắt gặp một kẽ hở trong lời nói của cậu.
“Cái gì?”
“Tôi nghĩ chỉ ALPHA và OMEGA mới có thể ngửi thấy nó.”
“Thì sao, vậy là một BETA bình thường không được phép ngửi thấy pheromone?” Bakugou quay lại hỏi.
Thật buồn cười, chỉ có ALPHA và OMEGA mới đủ điều kiện?
“Không.” Todoroki đột nhiên nhếch môi lên và ý nghĩa của nụ cười không rõ là gì. "Đừng lo lắng Bakugou, tôi sẽ không tiết lộ điều đó đâu.”
Sẽ không tiết lộ rằng… Cấp trên của hắn đang dùng thuốc kích thích nội tiết tố OMEGA.
Bakugou khẽ cau mày rồi “Ờ” một tiếng, khi cậu nhấc chân rời đi, cậu cảm thấy rằng BETA có thể ngửi thấy mùi pheromone không có gì đáng xấu hổ, các bác sĩ đã nói rằng rất ít BETA có khứu giác nhạy như vậy.
Đây không phải là bệnh.
.
Trong tiệc rượu, Todoroki luôn cố gắng chặn rượu cho Bakugou.
Cậu lặng lẽ đẩy tay trợ lý, bưng chén rượu lên, mỉm cười uống một hơi cạn sạch.
Không thể hiểu nổi chặn rượu như vậy làm gì? Hành động như vậy có bị coi là thô lỗ? Khi các quan chức chính phủ ra về, Bakugou trừng mắt nhìn chằm chằm Todoroki: “Thằng ngốc nhà mày làm gì vậy?”
Trợ lý của cậu trưng ra một bộ dạng thuần khiết vô tội mà trả lời: “Tôi không biết tửu lượng cậu như thế nào. Sợ cậu say rồi…”
“Mang mày đi cùng không phải để chặn rượu.” Cậu lập tức cắt ngang lời giải thích: “Tao muốn mày làm tài xế.”
Những dịp như thế này, việc uống là không thể tránh khỏi.
Cậu không thể lái xe sau khi uống, lại càng không yên tâm về cái gọi là dịch vụ chở về, cho nên Bakugou quyết định để Todoroki đi cùng mình đến tiệc rượu.
“Tôi biết.” Todoroki không giải thích thêm nữa, gật đầu và mỉm cười nghiêm túc: “Tôi chắc chắn đưa cậu về nhà an toàn.”
“…”
Cái ngữ khí liếc mắt đưa tình này là ý gì đây?
Bakugou che miệng ho một tiếng, tự hỏi liệu có phải do rượu hay không mà khuôn mặt cậu lại nóng thế này?
Xong đời, hay là Todoroki cũng thích mình?
Không được, hắn ta là ALPHA! Giới tính thứ hai cậu ghét nhất là ALPHA!
Bakugou thừa nhận rằng bản thân đã phải lòng Todoroki từ cái nhìn đầu tiên, nhưng điều đó là do hắn ta có một khuôn mặt OMEGA ngây ngô dễ thương. Sau khi thấy từ “ALPHA” trong cột giới tính thứ hai trong bản lý lịch, cậu lập tức rút lui và thậm chí còn muốn quay lại bóp cổ bản thân ngay tại chỗ.
Bực mình.
Buổi tiệc rượu sắp kết thúc. Bakugou thực sự đã hoàn thành công việc.
Cậu rời khỏi nơi đó với trợ lý của mình, nhưng chiếc xe dừng lại giữa chừng. Todoroki không nói không rằng rời khỏi xe và đi vào cửa hàng tiện lợi. Khi bước ra, hắn cầm theo một chai nước khoáng và một túi trái cây.
“Không tìm thấy thuốc giải rượu, nhưng mỗi lần cha tôi không tìm thấy thuốc giải rượu, ông sẽ ăn một vài quả táo hoặc chuối.”
Todoroki đặt túi trái cây sang một bên ở ghế sau, ân cần mở chai nước khoáng rồi đưa nó cho Bakugou đang mở cửa sổ để tỉnh rượu, “Uống chút nước đi.”
Làm gì mà ân cần vậy?
Ánh mắt của Bakugou chuyển từ chai nước khoáng sang khuôn mặt của Todoroki: “…Tao muốn đi vệ sinh.”
“Để tôi xuống xe giúp cậu hỏi nhân viên bán hàng ở cửa hàng xem có nhà vệ sinh nào gần đó có thể dùng được không.”
“Không cần.”
Bakugou lập tức ngăn Todoroki đang chuẩn bị ra khỏi xe. “Mày cứ đưa tao về nhà… Tao không quen sử dụng toilet bên ngoài. Ít nhất công ty toilet còn tính sạch sẽ, cho nên miễn cưỡng dùng được.”
“Được rồi, tôi sẽ đi đường tắt.” Todoroki gật đầu, thắt dây an toàn và khởi động xe, “Sắp về tới nơi rồi.”
ALPHA thật nghe lời.
Bakugou dựa vào lưng ghế và giả vờ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, nhưng thỉnh thoảng cậu lại nhìn vào gương chiếu hậu. Thái độ lái xe tỉ mỉ của ALPHA không thể giải thích được. Cậu khẽ ho và thì thầm, “Chở tao về nhà, sau đó hãy lái xe của tao quay về. Rồi sáng mai lái xe đến công ty. ”
“Thế thì sáng mai cậu đi làm bằng cách nào?” Todoroki nhìn lên gương chiếu hậu và đôi mắt của hai người họ ngay lập tức chạm nhau.
Bakugou di chuyển mắt, tiếp tục giả vờ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ sau đó nói nhỏ: “Đi tàu điện ngầm.”
“Tàu điện ngầm đông lắm.”
“…”.
“Sáng mai tôi sẽ đến đón cậu."
“…” Chết tiệt.
“Nhân tiện, buổi sáng cậu muốn ăn gì không? Tôi sẽ mua nó cho cậu.”
“…” Bị cái đéo gì thế?!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro