°|•<~ Chương 5: Khó nhỉ? ~>•|°
Hai người cứ thế ôm nhau, sự tội lỗi cứ như con quỷ đói đang gặm nhấm đến tận cùng. Rồi bỗng, cậu đẩy hắn ra, lòng bạn tay lạnh băng chạm lên má của đối phương, nói:
- Ý tốt của ngươi, không nhận được rồi. Tỉnh lại đi, Tobi....
Ta đã sớm không còn sống nữa, cơ thể nay không phải của ta, ngươi tặng khăn cho ta không có nghĩa lý gì hay. Thứ này, trả lại ngươi, cảm ơ, un...
-... Cậu... Phụt... Hahaha... Khó nhỉ? Ai lại lấy lại quà bao giờ?...
Cậu cứ cầm đi, tôi không lấy lại được. Là lỗi của tôi, để cậu chê cười rồi.
-.... (•/////•)
A... Không có gì?...! Này, cứ cầm đi, ta không muốn làm mất nó, càng không muốn làm hỏng, ngươi đem về đi, đưa cho ai cũng được, un. Đưa cho Zetsu đi...
- Hahahahaha!!
Hắn phụt cười, cậu mở to mắt, lúc này gương mặt vốn vô hồn ấy lại ửng hồng lên. "Mình đang nói gì vậy?", "loạn hết rồi", những suy nghĩ ấy lại hiện lên, cậu trông tức cười thật sự, trông như trẻ em không muốn ai đụng vào món đồ chơi mà nó thích nhất vậy. Rồi hắn hôn nhẹ lên má cậu, nói:
- Khăn này cậu cứ giữ đi, mất cũng không sao. Là do tôi nhớ cậu, tôi sắp nhớ cậu đến phát điên lên, ước gì có thể nhốt cậu lại thì hay nhỉ.
- Hả?... Ấm đầu à?.... Ngươi, xàm ngôn, un! Nhưng ta nói thật, cầm đi. Ta không muốn nhận trong hoàn cảnh như vậy, nếu được thì ta muốn, un...
- Khi nào?... Tôi liền tặng cậu khi đấy.
- Để kiếp sau đi, kiếp sau ta nhận của ngươi, un...
Kiếp sau à? Khó đấy, không biết đến lúc đấy cậu có như ngọn gió hay không? Chỉ lướt qua cuộc đời hắn một lần và lại bay đi mãi, hắn yêu cậu, cậu cũng thế, nhưng hắn còn cả bóng hình người kia cứ ám mãi đến thực tại.
Kiếp sau, là khi nào? Là vạn kiếp luân hồi không tìm thấy nhau, cứ trôi qua nhau, nắm tay rồi lại đứt đoạn, không thấy ngày gần nhau. Kiếp sau, kiếp sau, kiếp sau.... có phải khổ sở như thế này không?
Trời cũng chuẩn bị trở sáng rồi, hắn không ở lại đây lâu được, hắn giơ hai lòng bàn tay đón lấy khuôn mặt của đối phương, nhẹ nhàng vuốt ve gò má ửng hồng hiếm hoi. "Người yêu" này, tuyệt đẹp... Hắn chậm rãi nói:
- Được, vậy tôi nhận lại khăn sau đó chôn cùng với cậu.
- Hahahahaha, khục... hahaha, un! Ngươi bị ngốc à? Ta chết mất xác, ngươi định chôn ở đâu?
- Chôn trong tim của cậu và tôi.
-....
Ngươi định khiến ta chết thêm lần nữa vì xấu hổ đấy à, un?
Hắn nhoẻn miệng cười, má lúm đồng tiền hằn sâu trên má phải, thật khiến người ta phải giật mình. Hai mắt xanh của cậu dán chặt vào chiếc mặt nạ kéo ngang ấy, từ trao lại khăn choàng lại cho hắn. Hắn không để tâm đến khăn choàng ấy, trực tiếp đan nắm ngón tay mình vào bàn tay rạn nứt của Tử Uế Chuyển Sinh. Hắn thầm thì vào tai cậu
- Tạm biệt, hẹn kiếp sau được không?
- Ngươi?! Rốt cuộc thì ngươi đang đeo đuổi thứ gì, un? Là thứ gì khiến ta và ngươi mãi mãi bị cuốn vào?!
- Cậu không cần biết, bây giờ chưa phải là lúc...
Hắn vừa nói, tay vừa nắm chặt lấy lòng bàn tay lạnh hơn băng. Giọng trở nên hiền từ:
- Nếu sau nay cậu với tôi có duyên, có cơ hội tìm đến nhau, ắt sẽ ngồi lại ôn chuyện cũ.
- Bây giờ không được sao, un?
- Không, còn quá sớm, rồi tôi sẽ gặp lại cậu... * Thở dài*
Đến lúc đó, không cần vội vàng gì cả.
- Này?! Ý ngươi-...
Chưa kịp đợi cậu dứt lời, hôn nhẹ lên môi đối phương, nụ hôn không dài nhưng đủ để hắn ngăn cậu nói thêm gì. Hắn không nói gì hơn, mà chỉ như biến mất ngay trước mặt cậu. Bầu trời cũng bắt đầu có màu hồng hồng của bình minh, để mặc thanh niên còn đang hoang mang trong rừng, cậu cắn môi, ngồi phệt xuống nền đất. Rồi cậu nhận ra màu đất dưới chân có vài dấu sẫm lại, có gì đó đang nhỏ xuống, mưa sao? Cậu bất giác đưa tay lên mắt, rồi lại giật tay ra, bàn tay ấy ươn ướt, cậu nhìn một lúc rồi tự hỏi: "Mình đang khóc ư?!"
.
.
.
Đang khóc sao?.... Là nước mắt.... Tại sao lại khóc?! Cậu đang khóc ư?... Vì lý gì....? Chỉ một lúc sau, cậu liền bật cười, một điệu cười đầy chua xót và đau đớn. Ngớ ngẩn!
Sasori đứng gần đó, đã định rời đi nhưng rốt cục vẫn chọn đến bên cậu. Deidara cứ ngồi như một thằng ngốc, cho đến khi cậu nhìn thấy một bàn tay chìa ra trước mặt:
- Đứng lên đi.
- Ngươi đã nhìn thấy hết đúng không, Sasori-danna?
- Đừng để ta nói lần hai!
- Hahahaha! Mắng ta nữa đi! Ngươi cứ trách móc ta đi, trông ta hệt như thằng đần rồi đ-....
Chưa kịp nói hết, cậu liền bị gã búng một cái vào giữa trán. Cậu liền tức tối:
- Sasori-danna, đừng có làm càn!
- Ngươi mất trí rồi đấy, đứng dậy đi. Deidara mà ta biết không phải người như ngươi.
Dù giọng điệu bình thản, nhưng cậu có thể thấy với sự tức giận trên khuôn mặt ấy. Cậu xoa vào chỗ vừa bị búng, liền quay sang nói với gã:
- Từ khi nào?
- Từ đầu.
Từ khi ngươi biến mất khỏi tầm quan sát của ta.
- Tch-....
- Không cần xấu hổ. Trẻ như ngươi vẫn có thể có thứ cảm xúc ấu trĩ vậy mà.
- Ngươi nói ai ấu trĩ?
- Tự mình biết đi. Ngươi không có bị điếc.
Ấu trĩ... Có lẽ, Sasori đây cũng đã ấu trĩ rồi. Gã cũng đã giấu lâu như vậy mà nhỉ, tự dặn lòng trở thành con rối hoàn hảo, nhưng rốt cuộc vẫn là người dành sự ấu trĩ ấy cho một người chỉ luôn coi gã là bạn... Thật đáng thương nhỉ?
.
.
.
.
.
Khó nhỉ?
.
.
.
Cậu thích người khác mất rồi♡
.
.
Gã không thích ai khác nữa...
.
.
Nhưng hắn (Tobi) ...... cũng "yêu" cậu rất nhiều....
.
.
.
Hôm nay là ngày rất quan trọng trong kế hoạch Nguyệt Nhãn, mọi thứ lại tiếp tục căng thẳng...
(... Đoạn nay mina coi phim đi vì me viết truyện dựa theo sự kiện của phim nha lol, chuyển tiếp đến đoạn Dei tan đi vì me không nhớ rõ cốt truyện=]]] Ơ kìa xem hơn 2 năm rồi, hăm nhớ được=], à tất nhiên cảm xúc của bé lúc này sẽ đc viết lại cho phù hợp với cốt truyện của me=])
.
.
.
Ngồi trong con rối của Kankuro, cậu cũng thấy chán nhường rồi, không có Sasori ngồi ở đây trò chuyện với hắn. "Hội ngộ" với "nàng thơ" của cậu à, vừa bị ả lừa một quả cay kinh khủng. Đến giờ cậu nhận ra, cậu còn không theo đuổi "người yêu" của mình được như lúc cậu "theo đuổi" Sasuke nữa, thật kinh khủng! Cậu thở dài, cậu muốn đi về, về để tránh né ra khỏi thực tại điên khùng này, cậu bị vờn qua vờn lại như con thỏ bị bọn cọp đuổi theo vậy, ngu hết cứu!
Rồi cậu nhớ lại những lúc cãi vã cùng với Sasori, chết tiệt, cuối cùng thì gã ta lại thắng cậu rồi, đến bước này cậu đã thừa nhận "nghệ thuật" chính là sự "vĩnh cửu" mãi mãi không đổi thay.
.
Khó nhỉ?... Rốt cục thì, cậu sinh ra để làm gì?... Nếu chỉ để chết đi, nếu chỉ để yêu,... thì mấy kiếp nữa mới hoàn đây?
.
.
Tobi, à không, Obito, cái tên này... tại sao không tìm một chốn dung thân mà lại đi tìm cái kết đau đớn như vậy nhỉ?
Rồi bên ngoài vang đến một giọng nói:
- Anh Deidara à? Chết chưa?
- Rồi.
- À, muốn nói chuyện không?
- Cô cũng nhàn rỗi thật.
- Đỡ hơn người đang ngồi bên trong đấy.
Kurotsuchi, nữ shinobi, đang đứng ngay bên ngoài, sư muội của Deidara. Cô nói tiếp:
- Anh cũng sắp sửa phải biến mất khỏi dương thế rồi. Còn muốn nói gì không?
- Không phải với cô.
- Cũng từng cùng là đồng môn mà, sao phải tuyệt tình vậy chứ?
-....
- Tôi mặc kệ đấy nhé? Phì-... đùa đấy. Anh bạn của anh đẹp trai phết đấy, nếu không phải bạn anh thì tôi đã làm quen rồi.
- Đừng có mà xằng bậy! Kurotsuchi, thả ta ra.
- Tất nhiên là không được rồi, anh Deidara ạ!
- Vậy thì đừng có bắt chuyện với ta!
.
.
- Mấy thằng đực rựa như anh nhạt nhẽo thực sự! Bảo sao cả đời này anh cũng không tìm được bạn gái=)!
- Kurotsuchi!! Ta nhắc lại: Ta cấm cô nói gì liên quan đến đời tư của ta!
- Hả??? Tôi nói đấy, ông anh định làm gì tôi??? Cắn tôi chắc?!
- Kuro-.... hả?!!
- Chuyện gì vậy?
Kurotsuchi lập tức nhìn qua khe hở và thấy cơ thể của sư huynh mình phát sáng lên. Cô nói lớn:
- Anh đừng hòng giở trò gì!
- Câm miệng! Cái này....
Cậu đưa tay lên trước mặt, khá không tin vào mắt mình, ngón tay cậu đang dần dần rã ra, từng từng mảnh cứ tách ra.
.
.
Hahahaha, cậu đang tan biến, đến lúc cậu rời khỏi chỗ này, cậu quay sang Kurotsuchi:
- Cô.... Phì, cô cũng chưa tìm được bạn trai đâu đấy:)!
- Anh?!!
Nói rồi cậu thoát hồn và bay về phía trời cao trước sự ngỡ ngàng của sư muội Kurotsuchi.
.
.
.
Tử Uế Chuyển Sinh đã kết thúc rồi.... Lúc này ở chỗ Obito, hắn đang nhìn lên bầu trời cao và mặt trăng sáng vằng vặc, hắn nắm chặt khăn quàng trong tay. Vừa hay trời nổi gió, hắn lại giơ tay ra, thả cho chiếc khăn choàng bay theo gió... Hắn không quan tâm nữa, người này hay người kia đều đã không còn.... CHỈ CÒN MÌNH HẮN THÔI.....
Khó nhỉ...? Cô đơn như vầy..
-------------------------------------------------------------
Skibidi:) me nghĩ là khoảng 2 chap nữa truyện này sẽ hoàn, nhma tương lai không ai biết cả nên mina hãy chờ nhé!!
Đừng quên để lại bl để giúp mình cải thiện hơn nhé💖 nhớ vote cho me👉👈
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro