CHƯƠNG 4
Lăng Thi Nhi chỉnh đốn lại y phục , sau đó đứng ở một bên , phảng phất chỉ là một thị nữ bình thường bên cạnh Hạ Thanh Sơn.
"Phu nhân đã trở về , đại vương nhanh đi nghênh đón , đừng làm cho phu nhân đợi lâu."Lăng thị đỏ mắt nói.
Hạ Thanh Sơn kịp thời phản ứng , đi tới lau nước mắt cho ả : " Lúc này phải ủy khuất cho ngươi, nàng sẽ không để ý có người bên cạnh bồi ta. Thế nhưng khi ở trước mặt cũng phải cho nàng ta mấy phần mặt mũi, chúng ta không thể làm quá mức được. Chờ mọi chuyện kết thúc , ta sẽ cho ngươi một cái danh phận , ngươi hiểu chứ?"
"Đại vương yên tâm , Thi Nhi hiểu mà , sẽ không gây phiền phức cho phu nhân và đại vương. Không cầu sau này có danh phận gì, chỉ cần có thể ở bên cạnh đại vương thì làm thị nữ Thi Nhi cũng cam tâm tinh nguyện . Thi Nhi thích địa vương , dù làm điều gì cũng là cam tâm tình nguyện . Đáng tiếc Thi Nhi chỉ là một nữ tử nhu nhược ,không được lợi hại như phu nhân , chỉ có thể pha trò cho ngài."
Hạ Thanh Sơn cảm động trong lòng .
Nhạn nhi rất tuy tốt , cũng từng rất xinh đẹp .Nhưng có thể là do mấy năm chinh chiến khiến làn da trở nên thô ráp ngăm đen, dung mạo không còn như lúc trước nữa. Lại sinh thêm hai đưa con nên trên bụng có vết tích không thể nào biến mất khiến cho hắn buồn nôn.
Hắn thích Nhạn nhi anh dũng vô địch , thích Thi nhi bên ngoài mỹ lệ , thiếu một trong hai...không ...được a.
Hạ Thanh Sơn mang người đi ra ngoài thanh , làm ra dáng vẻ thâm tình nhìn về phương xa. Chính bộ dáng này , đã lừa gạt được tất cả mọi người.
Chờ một hồi lâu, Hạ Thanh Sơn bị phơi nắng có chút choáng váng ,nhưng vẫn cố kiên trì.
Nửa canh giờ trôi qua , cuối cùng cũng nhìn thấy đại quân trở về , bất quá không thấy được nữ tử hiên ngang ngồi trên ngựa như trước đây khiến hắn sửng sốt. Nói thật , trong nháy mắt này trong lòng hắn có chút bối rối.
Có thể gửi tin chiến thắng trở về, chắc hẳn nàng sẽ không có việc gì.
Nhìn thấy một chiếc xe ngựa ở đại quân phía trước khiến hắn hiểu được , nàng có khả năng bị thương nên đang nằm trong xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi đi vào , Hạ Thanh Sơn vội vàng nghênh đón , trên mặt nở nụ cười xen lẫn chút lo lắng.
Đang lúc hắn muốn vén rèm xe ngựa lên thì rèm xe đã bị một bàn tay thon dài trắng noãn vén lên. Thiếu niên như trích tiên từ phai trên nhảy xuống .
Thiếu niên sau khi xuống quay người lại, trong lúc vô tình đã đem tay hắn gạt qua.Thay thế vào vị trí cảu hắn đem rèm xem ngựa một lần nữa vén lên , âm thanh ôn nhu như ngọc lại mang một ít ngây thơ truyền đến : "Tỷ tỷ , xuống xe thôi."
Nghe thấy thiếu niên xưng hô, Hạ Thanh Sơn hơi nhíu mày . Hắn ngược lại không có suy nghĩ nhiều , Vân Thiên Ngạn có bao nhiêu tình cảm , hắn biết rất rõ . Thiếu niên này gọi nàng là tỷ tỷ chắc không có chuyện gì.
Thiên Nhạn từ xe ngựa chịu ra , bàn tay đặt lên canh tay Tuân Tử Hoài một cách tự nhiên.
"Chậm một chút , thân thê ngươi bây giờ đang yếu."Tuân Tử Hoài căn dặn, nhìn xuống mặt đát , âm thanh trở lên lạnh không còn vẻ ngây thơ mà lộ ra ý uy hiếp " Tại sao không ai mang ghế đến đây?"
Hạ Thanh Sơn phản ứng kịp thời , quay đầu lại: " Nhạn nhi bị thương, mau mang ghế đến đâu."
Khi nhìn thấy hắn , Thiên Ngạn ngồi xe ngựa dưỡng thương. Trong trí nhớ của nàng , cơ hồ chưa bao giờ ngồi xe ngựa trở về mà luôn là cưỡi trên lưng ngựa.
Thiên Ngạn không có trực tiếp nhảy xuống , ánh mắt dừng ở trên mặt Hạ Thanh Sơn.
Hạ Thanh Sơn vội vàng nghênh đón : "Nhạn nhi, nàng cuối cùng cũng trở về ,mấy ngày nay ta rất lo lắng cho nàng , thấy nàng trở lại cuối cùng ta cũng yên tâm rồi."
"Ta đau đầu."
Thiên Ngạn thực thế không muốn cùng người này nói chuyện, chỉ thấy hắn là nàng liền muốn rút đao chém chết . Kiếm của nàng cũng đang run lên, rõ ràng là đang có cùng suy nghĩ với nàng.
Mọi chuyện đều chưa kết thúc , mọi người đều không thể dễ dàng tiếp nhận chuyện nữ nhân làm hoang đế. Đến lúc đó khắp nơi sẽ liên kết lại để tìm cơ hội đanh nàng.
Người này , tạm thời giữ lại mạng cho hắn.
Thiên Nhạn nhớ tới nguyện vọng của nguyên chủ ,là muốn nàng chiếu cố hai đứa nhỏ: "Hai đứa nhỏ đâu? Mang ta đi xem một chút."
Hệ thống 666 rất vui mừng vì kí chủ đại nhân cuối cùng cũng nhớ rõ nhiệm vụ.
"Nhạn nhi, vị công tử này là?"
"Là thần y"
Hạ Thanh Sơn hoàn toàn yên tâm , cúi đầu cảm kích với Tuân Tử Hoài "Đa tạ công tử giúp Nhạn nhi điều dưỡng thân thể."
"Ân"
Tuân Tử Hoài biểu hiện rất lãnh đạm , cũng không thèm nhìn Hạ Thanh Sơn một cái. Không phải ai cũng có thể khiến hắn nhìn thẳng mà nói chuyện . Cái tên này lấm la lấm lét , nhìn đã không vừa mắt , không xứng đáng để hắn chú ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro