Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Giữa Cơn Mưa Và Lời Chưa Nói

Chiều hôm ấy, sau buổi công bố điểm và chữa bài, lớp học tan nhanh như một đàn chim vừa vỗ cánh bay khỏi cánh đồng bị xáo động. Tiếng ghế kéo lạch cạch, tiếng bước chân vội vã vang lên rồi chìm dần trong hành lang dài. Quân bước ra trước, dáng lưng thẳng, bước đi dứt khoát như một lời giải hoàn hảo: gọn gàng, không ngoái lại. Nhân cúi gằm, lặng lẽ biến mất sau cánh cửa. Phú vỗ vai tôi một cái, khẽ khích lệ, rồi cũng đi.

Chỉ còn tôi ở lại, với nỗi thất bại nặng như đá đè xuống ngực. Con số 36 vẫn nhức nhối trong đầu – không chỉ là điểm số, mà là bản án, là lời khẳng định tàn nhẫn rằng tôi chỉ là kẻ "vừa đủ".

Tôi nhét vở vào cặp, động tác cứng nhắc, như muốn chôn giấu bí mật đáng xấu hổ. Định bước đi, nhưng khi ra đến hiên, trời đã đổ mưa tự lúc nào. Mưa ào ạt như những mũi kim châm xuống sân trường, xóa nhòa cả không gian. Tôi đứng lặng, thấy mình như tâm điểm của cơn bão cảm xúc không tên.

Và rồi tôi thấy Hân.

Cô đứng nép vào cột, ôm chặt cặp trước ngực, mắt nhìn xa xăm. Giọt mưa hắt vào làm tóc ướt lấm tấm, nhưng cô chẳng buồn để ý. Khuôn mặt thường ngày nghiêm cẩn giờ vương nét mệt mỏi, buồn bã, như đang che giấu một cơn bão khác trong lòng.

Khoảng cách chỉ vài mét, nhưng tôi có cảm giác như bị ngăn cách bởi cả một thế giới. Cuối cùng, tôi bước đến, đứng cạnh Hân, không nói gì. Chúng tôi cùng im lặng nghe tiếng mưa rơi, ồn ào mà tĩnh lặng – giống hệt tâm trạng của cả hai lúc này.

Một lát sau, Hân khẽ cất tiếng, nhỏ đến mức tưởng như tiếng mưa đã nuốt chửng:
— Cậu biết không... tớ từng nghĩ, chỉ cần giỏi là đủ. Chỉ cần hoàn hảo như ba mẹ mong muốn, chỉ cần giải được những bài toán khó... thì mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng hóa ra, hiểu nhau còn khó hơn cả Toán.

Tôi sững lại. Những chữ ấy hòa lẫn trong tiếng mưa, nhưng tim tôi nghe rõ từng từ. Tôi muốn hỏi "cậu đang nói về ai?", nhưng cổ họng nghẹn ứ. Tôi biết, cô không chỉ nói về Quân, mà còn nói về chính mình, về áp lực, về nỗi sợ tổn thương.

Tôi chỉ thì thầm:
— Toán ít nhất còn có lời giải. Còn con người... nhiều khi chẳng có đáp án đúng.

Hân nghiêng mặt sang. Ánh mắt long lanh nước mưa, vừa đồng cảm vừa tránh né. Cô khẽ cười, mệt mỏi:
— Có lẽ vì thế mà chúng ta vẫn mãi loay hoay, giải những bài toán không tên.

Chúng tôi lại im lặng. Nhưng đó không còn là sự im lặng ngột ngạt, mà như một nhịp nghỉ dịu dàng, nơi cả hai có thể thở cùng nhau, không cần đeo mặt nạ.

Một cơn gió thốc qua, mưa hắt mạnh hơn. Tôi vô thức xoay cặp, che nghiêng về phía cô. Hân thoáng liếc nhìn, rồi chỉ mỉm cười rất khẽ. Nụ cười không rõ nghĩa, nhưng đủ khiến tim tôi chệch nhịp.

Chúng tôi đứng cạnh nhau, mặc cho mưa rơi. Không thú nhận, không hứa hẹn. Chỉ là hai con người, sau một ngày đầy áp lực, chia sẻ một khoảng lặng khó gọi tên. Và tôi biết, trong khoảng lặng ấy, đã có điều gì đó khẽ thay đổi.

Tiếng mưa vẫn nặng hạt, như những gánh nặng chưa tan. Nhưng đâu đó, tôi nghe được nhịp đập khe khẽ của một khởi đầu mới, mong manh như giọt mưa rơi trên lá. Nhẹ thôi, nhưng đủ để tin rằng chúng tôi sẽ không còn mãi đơn độc trong cơn bão này nữa.

Mưa dần ngớt. Bầu trời rẽ ra một vệt sáng nhạt. Hân ngước lên, giọng khẽ như tiếng gió:
— Từ nhỏ, tớ luôn sống trong một "giao diện" hoàn hảo. Bình tĩnh, không bao giờ sai sót, luôn đúng... Nhưng bên trong, tớ mệt lắm. Khi Quân quay lại, tớ hoảng loạn. Tớ sợ phải đối diện với một mối quan hệ phức tạp, sợ làm tổn thương Quân, và... sợ làm tổn thương một người khác.

Cô quay sang nhìn tôi, ánh mắt thẳng thắn đến lạ. Tôi lắng nghe, và lần đầu tiên, không thấy ghen tị, không thấy đau đớn – chỉ là sự đồng cảm sâu sắc.

— Tớ hiểu. — Tôi khẽ nói. — Tớ đến với lớp chuyên Toán không phải vì đam mê, mà vì muốn đuổi theo một người. Tớ cứ nghĩ nếu học giỏi, nếu được công nhận, thì sẽ đủ. Nhưng rồi tớ luôn thấy mình chỉ "vừa đủ". Điểm 36 hôm nay... với tớ, như một lời kết tội.

Tôi dừng lại, rồi tiếp:
— Quân... cậu ấy giống như một phiên bản hoàn hảo mà tớ luôn khao khát. Không chỉ vì cậu ấy từng là của Hân, mà vì cậu ấy quá giỏi.

Gió lướt qua, mang theo hơi nước. Tôi lấy hết can đảm, mắt nhìn vào màn mưa đã thưa hạt:
— Mưa thì ai cũng thấy. Nhưng không phải ai cũng để ý những giọt mưa lặng lẽ đọng trên mái hiên. Hân là cơn mưa mà ai cũng ngưỡng mộ. Còn tớ... chỉ muốn làm một giọt mưa nhỏ, lặng lẽ đọng lại nơi mái hiên, đủ để ở gần Hân.

Đó không phải lời tỏ tình thẳng thừng, mà là sự thật tôi muốn nói từ lâu.

Hân không đáp ngay. Cô khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng và ấm áp, không còn gượng gạo. Nhìn về phía cuối con đường, nơi ánh nắng yếu ớt bắt đầu ló rạng, cô nói:
— Sau cơn mưa, không phải lúc nào cũng có cầu vồng. Nhưng cầu vồng chỉ hiện ra khi có ánh nắng và những hạt mưa còn sót lại. Hãy để thời gian là ánh nắng, và chúng ta là những giọt mưa đã qua giông bão. Khi ấy, chúng ta sẽ biết cầu vồng có xuất hiện hay không.

Đó không phải từ chối, mà là một lời hẹn ước.

Hân chủ động bước đi, không ngoái lại. Tôi đứng đó, nhìn theo bóng lưng mảnh mai. Nhưng lần này, không còn thấy buồn bã. Trong lòng tôi, thay vào đó là sự nhẹ nhõm.

Chúng tôi đã vượt qua một cơn mưa giông trong lòng, và tia sáng của cầu vồng hy vọng đã le lói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro