Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 94

Trình Khiếu nhìn hắn thật sự đi rồi trừng mắt nhìn Trình Phong: “Đều là chuyện tốt anh làm đó.”

Trình Phong rất vô tội: “Chuyện này có liên quan gì đến con đâu?”

"Lúc Tiểu Úc còn nhỏ,anh không mấy khi ở nhà,người ta về nhà ăn Tết còn anh thì lại muốn đi ra ngoài. Bây giờ thì tốt rồi,thằng bé lớn rồi,học xong rồi, cũng không muốn về nhà nữa."
        
Trình Phong bình tĩnh nói: “Nó kkhông phải đã về rồi sao?Ăn Tết cũng chỉ là một cách nói mà thôi. Nó cũng đã về ăn cơm tất niên, thế là được rồi. Bây người ta ai cũng bận rộn,nó bận cũng là chuyện bình thường thôi."

"Nghe nó nói vừa rồi,nó rõ ràng không hài lòng với cuộc hôn nhân của anh với Hàm Song, cho nên mới không muốn kết hôn.Nó còn muốn nhận nuôi một đứa bé,chẳng lẽ tài sản của nhà chúng ta lại phải truyền lại cho người ngoài sao?"

"Nó chỉ tùy tiện nói vậy thôi,con sẽ nói chuyện này lại với nó, ngài không cần lo lắng."
        
Trình Khiếu thở dài, chỉ cảm thấy ngôi nhà này càng ngày càng quạnh quẽ.

Trình Úc ra khỏi nhà, lên xe, lái đến nhà Lâm An Lan.

Hắn lái xe rất nhanh,không hiểu sao có cảm giác nóng lòng về nhà.

Tựa như sau chuyến hành trình dài cuối cùng hắn cũng đã về nhà.
       
Hắn đi ngang qua ánh đèn rực rỡ trên đường, pháo hoa ven đường, nóng lòng chạy về, muốn trở về nhà gặp người yêu của mình.

Hắn đi xuyên qua bóng tối, bay về phía bầu trời đầy sao mà không nhìn lại.

Lâm An Lan tỉnh dậy đã là tám giờ, anh ngủ rất ngon, tinh thần đã no nhưng bụng lại có hơi đói.
        
Nhưng Trình Úc vẫn chưa về, Lâm An Lan cũng không vội, mở một túi khoai tây chiên,lại mở một túi bánh quy khác, lấy mấy cái bánh gạo và đồ uống, ngồi trên ghế sofa xem Gala lễ hội mùa xuân.

Gala Lễ hội mùa xuân năm nào cũng giống nhau,vẫn giữ nguyên là sự nhàm chán giống vậy, nhưng cách gây chán mỗi năm lại khác nhau.
         
Lâm An Lan xem vài chương trình, nghe thấy tiếng gõ cửa, anh lập tức đặt khoai tây chiên xuống rồi đi tới mở cửa.

"Anh cuối cùng..." Lâm An Lan chưa kịp nói hết câu,là Tưởng Húc đang đứng ngoài cửa không phải là Trình Úc như anh tưởng.

Anh trực tiếp đẩy cửa, cánh cửa còn chưa mở hẳn đã chuẩn bị đóng lại.

Tưởng Húc vội vàng dùng chân chặn cửa lại, nói với anh: "Tiểu Lan,mình đã nấu cơm rồi, chúng ta cùng ăn được không?Mình đã làm món cậu thích nhất, cũng có món ăn mà cô chú thích nhất." 

"Bỏ ra. " Lâm An Lan lạnh lùng nói.
        
"Tiểu Lan..." Tưởng Húc đau khổ cầu xin anh.

“Cậu muốn tôi ở đây vào dịp Tết nổi giận với cậu sao?” Lâm An Lan hỏi gã.

Tưởng Húc nhìn mặt mày lạnh lùng của anh, lặng lẽ rút chân đang chặn cửa và bàn tay đang giữ cửa ra.

Lâm An Lan đóng cửa lại, ngồi trên ghế sofa ăn khoai tây chiên.
        
Lúc Trình Úc về, hắn nhìn thấy Tưởng Húc vẫn còn ở ngoài cửa.

Hắn chạy như bay đến, trong lòng tràn ngập niềm vui mừng năm mới cùng Lâm An Lan, lúc này nhìn thấy Tưởng Húc, hắn cũng không hề khó chịu, thậm chí còn nói đùa: “Sao cậu còn ở đây, lúc tôi về cậu vẫn ở đây, An An không cho cậu hả."

Tưởng Húc tức giận nhìn hắn, "Anh rất đắc ý đúng không?"
        
Trình Úc mỉm cười, thành thật nói: "Tôi khá vui vẻ."

Tưởng Húc cười khẩy, “Anh đúng là nên hạnh phúc. Sau ngần ấy năm, cuối cùng anh đã có được những gì anh muốn. Tất nhiên anh phải hạnh phúc rồi." 

"Bây giờ anh không chỉ được ở bên cậu ấy, mà anh còn thành công phá hủy mối quan hệ nhiều năm của chúng tôi. Bây giờ anh không hạnh phúc thì khi nào mới hạnh phúc chứ? 

"Nhưng anh có thể hạnh phúc được bao lâu đây? Giả chính là giả,vĩnh viễn là giả. Anh chỉ lừa cậu ấy,cũng lừa chính mình,anh còn có thể lừa ai nữa? Anh không thể lừa ai được! "
          
Trình Úc nhìn sự oán giận trong mắt gã, đột nhiên dường như hắn nhìn thấy bản thân mình trước đây.

Bởi vì mình không ở bên Lâm An Lan, nên hắn ghen tị với Tưởng Húc được ở bên cạnh Lâm An Lan.

Nhưng tình cảm của hắn không bén nhọn như Tưởng Húc, tựa hồ phải đâm người khác bị thương mới có thể xoa dịu sự ghen ghét của mình.
        
Nhưng mà, Tưởng Húc làm sao có thể bình tĩnh tiếp nhận chuyện Lâm An Lan cự tuyệt gã, mà mình lại có thể ở bên cạnh anh chứ.

Gã vẫn luôn là người ở bên cạnh Lâm An Lan, người luôn coi thường hắn trong đoạn tình cảm cao trung này. Sao gã có thể chấp nhận việc mình đột nhiên ngã đài, người mà gã ghét lại chiếm lấy vị trí cũ của gã được.

Đặc biệt,gã còn biết tất cả đều chỉ là lừa gạt mà thôi.

Trình Úc cười với gã, nhẹ giọng nói: “Chúc mừng năm mới.”
        
Hắn gõ gõ cửa, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Lâm An Lan.

Lâm An Lan vội vàng bắt máy, hỏi hắn: “Anh có về sớm không?”

“Em mở cửa đi.” Trình Úc nói.

Lúc này Lâm An Lan mới ý thức được người vừa gõ cửa chính là Trình Úc.

Anh kích động chạy ra cửa, mở cửa ra, liền nhìn thấy Trình Úc đứng ở trước mặt, ôn nhu mỉm cười với anh.
        
Hắn có nụ cười rất đẹp, chiếc khẩu trang che đi nửa dưới khuôn mặt khiến đôi lông mày cong của hắn trở nên thanh tú và rực rỡ hơn.

Vào lúc đó, trái tim Lâm An Lan bất giác đập mạnh.

Họ như đôi tình nhân gặp lại nhau sau bao năm xa cách, sau bao năm gian khổ, cuối cùng họ cũng gặp được nhau vào đêm giao thừa.

Lâm An Lan nhìn hắn rất lâu, sau đó vươn tay ra ôm hắn không muốn rời xa.
        
Anh thầm nghĩ: Cuối cùng thì anh cũng đã về rồi.

Rõ ràng hắn mới đi chưa lâu, nhưng lại giống như đã lâu không gặp.

Anh chỉ đợi có hơn nửa tiếng mà dường như đã đợi cả nửa cuộc đời.

Anh nói: “Em rất nhớ anh.”

Trình Úc ôm anh, trìu mến nhìn anh, giọng nói rất dịu dàng, xuyên qua không khí yên tĩnh truyền đến tai Lâm An Lan.
        
Hắn nói: “Anh cũng nhớ em.”

Cuối cùng hắn cũng về nhà, Trình Úc ôm chặt người trong lòng, thầm nghĩ, cuối cùng hắn cũng về được nhà.

Tưởng Húc đứng sang một bên, nhất thời không biết mình đang có tâm trạng gì.

Rõ ràng gã đang đứng ở bên cạnh Trình Úc, nhưng Lâm An Lan tựa hồ không nhìn thấy gã. Anh khát khao nhìn Trình Úc, ôm chặt lấy Trình Úc, thế giới của anh dường như chỉ ở trên người Trình Úc.Rõ ràng gã đứng rất gần, nhưng lại không thể chạm tới.
      
Tưởng Húc không nói gì, chỉ nhìn hai người trước mặt.

Trình Úc bước vào rồi đóng cửa lại.

Đèn trong phòng dần được tắt đi,đèn hành lang vì không có âm thanh mà cũng tắt.

Tưởng Húc đứng một mình trong bóng tối, cô độc lại cô đơn,gã đứng im lặng, trong miệng không thốt ra được một chữ.

Gã dựa vào tường,từ từ ngồi xổm xuống.
       
Lâm An Lan thấy Trình Úc về liền chuẩn bị nấu cơm.

"Em còn nghĩ phải đợi thêm một lúc nữa đấy. " anh nói.

"Không đâu,anh đã nói anh sẽ về càng sớm càng tốt mà." Trình Úc xắn tay áo lên, rửa tay và bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.

Lâm An Lan đem chiếc tạp dề anh tìm thấy ở nhà đeo lên người hắn, còn bảo hắn quay một vòng,khen ngợi: “Trông cũng được đấy.”
          
Trình Úc nhìn chiếc tạp dề màu hồng trên người mình, “Có đẹp không?”

“Rất đàn ông!” Lâm An Lan nói.

Trình Úc cười, sờ sờ đầu anh,rồi thả anh đi.

Hai người họ, một người thái,một người nấu ăn, phối hợp rất ăn ý với nhau.

Trình Úc không phí bao nhiêu thời gian liền có thể nấu sáu món, một canh.
       
“Đủ rồi.” Lâm An Lan nói: “Chúng ta chỉ có hai người, sáu món một canh là đủ rồi.”

Trình Úc nghe xong, tắt lửa, lấy đĩa bưng đồ ăn ra.

Đồ ăn đều là đồ tự nấu, trong đó có ba món Lâm An Lan thích, ba món Trình Úc thích, rất công bằng.

Trình Úc lúc ở Trình gia không uống rượu, bây giờ lại mở một chai rượu định uống với Lâm An Lan.

“Năm mới vui vẻ.” Trình Úc nói với Lâm An Lan.
     
Lâm An Lan cười nhìn hắn, “Anh cũng vui vẻ.”

Anh gắp cho Trình Úc một ít đồ ăn, cho vào trong bát của hắn, “Anh ăn đi.”

“Được.”

Trình Úc cúi đầu nếm thử đồ ăn trong bát của mình. Hắn nghĩ đây có lẽ là bữa cơm tất niên tuyệt vời nhất mà hắn từng được ăn.

Lâm An Lan vừa xem Gala lễ hội mùa xuân vừa nói chuyện với Trình Úc, bữa ăn mất gần một tiếng đồng hồ mới xong.
        
Trình Úc ôm anh vào lòng, cùng anh xem Gala lễ hội mùa xuân một lúc, sau đó bắt đầu nhìn anh.

“Anh có thể tặng quà cho em được không?” Hắn hỏi Lâm An Lan.

Lâm An Lan gật đầu: “Quà gì?”

Trình Úc đứng dậy, lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc hộp đưa cho anh, Lâm An Lan cầm lấy, mở ra thì phát hiện là một chiếc trâm cài áo.

Chiếc trâm cài rất sang trọng, có nhiều lớp hoa đan xen, phía trên đính một viên ngọc bích, còn những bông hoa và lá khác được khảm ngọc trai và kim cương.
        
“Đẹp quá.” Lâm An Lan thốt lên: “Vừa nhìn là biết rất quý giá.” 

“Nó hợp để tô điểm cho bộ vest của em lúc đi thảm đỏ.” Trình Úc nói.

Lâm An Lan nhìn những bông hoa hồng, hoa Kim Hương và hoa Ngọc lan quấn trên trâm cài rồi hỏi Trình Úc: “Là do anh thiết kế sao.” 

Trình Úc gật đầu, “Cũng tạm ổn đi.” 

“Đâu chỉ onor thôi, quả thực là rất sang trọng.” Lâm An Lan cảm thấy khóa học nghệ thuật của hắn thực sự không hề vô ích chút nào.
        
"Đây có phải là viên ngọc lần trước anh nhặt lại cho em không?" Anh hỏi, chỉ vào viên ngọc trên chiếc trâm cài.

"Ừm."

"Để phù hợp với ngọc trai, anh còn thêm ít kim cương và đá quý vào. Viên ngọc trai đột nhiên trở thành thứ ít giá trị nhất trên chiếc trâm cài này. Quả thực là nó không xứng với những cái giá trị khác." 
        
Trình Úc ôm lấy vai anh, ấm áp nói: "Tuy nó không xứng với những cái giá trị khác. Nhưng nó là thứ có ý nghĩa nhất trong đống này. Những thứ khác chỉ là vật thay thế, có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi,có thể dễ dàng lấy được bao nhiêu tùy thích."

Lâm An Lan nhìn chiếc trâm ngọc bích xinh đẹp bắt mắt, cảm thấy chắc chỉ có hắn là người nói câu  kiểu  này.
        
Nhưng anh đồng ý.

Châu báu đẹp ít có nhưng lại không duy nhất,còn ngọc trai Trình Úc tự mình nhặt này, chỉ có một mà thôi.

Anh ngẩng đầu hôn Trình Úc, “Trông rất đẹp, em rất thích.”

“Chỉ cần em thích là được.” Trình Úc cười nói.

"Nhưng em vẫn chưa làm xong quà cho anh,anh phải đợi thêm ít thời gian nữa." Anh nói.
     
"Được." Trình Úc hoàn toàn không để ý tới chuyện này, hắn thích tặng quà cho Lâm An Lan, hắn chỉ muốn tặng Lâm An Lan những gì hắn cho là tốt, những gì hắn thích.

Hắn không cần Lâm An Lan tặng quà cho hắn, đương nhiên nếu Lâm An Lan bằng lòng tặng quà cho hắn, hắn sẽ coi nó như báu vật, cẩn thận trân trọng.

Cho nên biết Lâm An Lan chuẩn bị quà cho mình cũng đủ khiến hắn vui vẻ rồi, đợi một chút thì có sao đâu?
        
Hai người vui vẻ ngồi trên ghế sofa, dựa vào nhau và nói chuyện thân mật.

Lúc bầu không khí trở nên sền sệt, Lâm An Lan xấu hổ nói với hắn: “Về phòng đã.”

Trình Úc mỉm cười cắn môi anh, “Ở nhà cũng chỉ có hai chúng ta, em còn thấy xấu hổ?”

Lâm An Lan nhỏ giọng hừ một tiếng.

Trình Úc bế hắn trở về phòng ngủ.
       Hai người sung sướng oa ở trên sô pha, thân mật dựa vào đối phương nói chuyện.

Không khí sền sệt lên thời điểm, Lâm An Lan hơi xấu hổ cùng hắn nói, “Trở về phòng.”

Trình Úc cười cắn cắn bờ môi của hắn, “Trong nhà liền chúng ta hai cái, còn ngượng ngùng?”

Lâm An Lan nhỏ giọng hừ một tiếng.

Trình Úc bế lên anh trở về phòng ngủ.

Hắn dịu dàng hôn người trước mặt, cảm nhận cơ thể anh mềm nhũn trong vòng tay mình.

Hắn cắn môi Lâm An Lan, hỏi anh: “Em có thích anh không?”

Lâm An Lan mềm nhẹ trả lời hắn: “Thích.”

“Thích anh nhất sao?”

Lâm An Lan gật đầu, để hắn hôn lên cằm và cổ anh.
        
Trong nhà dần yên tĩnh, ánh sáng chiếu vào chỗ nào cũng ấm áp và sáng sủa, Lâm An Lan nhắm mắt lại, nhưng trong mắt lại thấy đầy sao.

Đom đóm mùa hè bay quanh anh, anh bước từng bước về phía trước dưới ánh đèn, núi non tĩnh lặng, thế giới của anh ấm áp và bình yên.

Trình Úc nhìn anh tựa vào người mình, rúc vào bên người mình, tư thế tràn đầy tin tưởng, không hề phòng bị.
      
Dấu hôn vừa rồi hắn không kiềm chế được hôn lên trên vai anh, Trình Úc nhẹ nhàng chạm vào, hỏi anh: “Đau không?” 

Lâm An Lan lắc đầu, anh có chút buồn ngủ,toàn thân tràn sự mệt mỏi.

"Ôm em đi tắm đi, em muốn ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm làm sủi cảo nữa." Lâm An Lan nhẹ giọng nói.

Trình Úc cọ cọ mũi anh, bế anh đi vào phòng tắm.
        
Ở một nơi hai người họ không nhìn thấy, Tưởng Húc đang đứng trước cửa nhà Lâm An Lan nhỏ giọng nói: “Chúc mừng năm mới, Tiểu Lan.” 

Gã cô độc nói, sau khi nói xong,lặng lẽ đứng đó, im lặng trốn trong bóng tối.

Lúc Lâm An Lan và Trình Úc trở về phòng ngủ thì đã quá nửa đêm, màn đêm dày đặc, họ sấy tóc chuẩn bị đi ngủ.
        
Trình Úc chui vào trong chăn, ôm người vào lòng, hôn anh nói: “Năm mới vui vẻ, An An năm mới chắc chắn sẽ hạnh phúc như ý.” 

“Anh cũng vậy.” Lâm An Lan nói: “Tiểu Hoa, anh cũng hạnh phúc như ý."

"Được."

Lâm An Lan mỉm cười, ôm chặt lấy hắn, nhắm mắt lại.    
____________________🖤.___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro