Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 80

Dương Vọng gật đầu, nhưng không nhịn được khuyên gã: "Tưởng ca, anh cũng thật là, Lâm ca của bọn em đối xử với anh tốt như vậy, sao anh còn chọc anh ấy tức giận chứ? Tính tình ảnh tốt như vậy, anh còn làm cho ảnh giận."

Tưởng Húc trong miệng chua xót, nói: "Tôi không muốn, tôi không muốn chọc giận cậu ấy. Sao cậu ấy có thể tức giận vì chuyện như vậy chứ?"

Sao cậu ấy có thể tức giận với mình vì Trình  Úc chứ.
     
Rõ ràng từ trước tới nay Trình Úc không thể chen vào giữa hai người họ, sao anh có thể vì Trình Úc mà tức giận như vậy?

Là vì Tiểu Lan mất trí nhớ sao?

Bởi vì anh mất trí nhớ, bị Trình Úc lừa gạt, anh thật sự coi hắn là bạn trai của mình, nên thiên vị Trình Úc như vậy, thậm chí còn vì hắn mà đánh mình.
     
Tưởng Húc đưa tay sờ lên khóe miệng, gã vẫn không thể tin được Lâm An Lan lại đánh mình.

Lâm An Lan sao có thể đánh mình chứ?

Rõ ràng họ là bạn thân,suốt bao nhiêu năm nay, Lâm An Lan dù có tức giận đến đâu cũng chưa bao giờ động tay động chân với gã.
     
Sao cậu ấy có thể đánh mình chứ? !

Nhất định là Trình Úc!

Chắc chắn là do Trình Ngọc đã dùng lời ngon ngọt lừa dối anh nên tình cảm thật của anh đã bị che mất, anh chỉ nghĩ là Trình Úc là bạn trai của anh, anh sẽ nghĩ cho Trình Úc.
     
Nghĩ đến đây, gã không muốn nghĩ nữa mà hỏi Dương Vọng: “Cậu có biết Tiểu Lan bị mất trí nhớ không?”

Dương Vọng đương nhiên biết, cậu là trợ lý của Lâm An Lan, đi đâu cũng theo anh, nên ngay từ lúc đầu Trác Tư Á không giấu giếm cậu, nhưng Trác Tư Á cũng cảnh cáo cậu việc này không được phép có người thứ ba biết.
     
Bởi vậy Dương Vọng vội vàng cười có lệ nói: "Nào có chuyện vậy,Tưởng ca, anh nghe ai nói vậy? Sao Lâm ca của chúng ta lại có thể mất trí nhớ được? Đây cũng không phải diễn phim truyền hình."

Tưởng Húc chỉ coi như cậu không biết rồi không nói thêm gì nữa, gã quay lại xe, suy nghĩ chút rồi gửi tin nhắn cho Trác Tư Á.

Lúc Trác Tư Á nhận được tin nhắn của Tưởng Húc, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ.
     
Anh ta không muốn dính vào ân oán giữa Trình Úc và Tưởng Húc, nên không trả lời Tưởng Húc, vẫn ngồi bên cạnh Lâm An Lan, giúp anh liên lạc công việc khác.

Sau khi Trình Úc quay xong cảnh diễn với Phàn Nhuế Văn, hắn nóng lòng quay lại chỗ Lâm An Lan.

“Cậu ta đã nói gì với em vậy?” Trình Úc đi thẳng vào vấn đề.
      
“Cậu ta thử em,phát hiện em quả thực đã quên một số chuyện, nên em nói với cậu ta em quả thực đã quên một số chuyện.”

“Nhưng em không nói sự thật.” Lâm An Lan cười nói, “Em lừa cậu ta em chỉ mất một phần ký ức thôi, tôi đem những ký ức được khôi phục sau này thành những ký ức em vẫn có từ đầu,cậu ta cũng không phát hiện ra."
      
Trác Tư Á nghe được câu này của anh rất ngạc nhiên nói, "Sau đó em có khôi phục được một số ký ức?"

“Ừm.” Lâm An Lan gật đầu.

Trác Tư Á không khỏi nhìn về phía Trình Úc, sắc mặt của Trình Úc rất bình tĩnh, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc vui buồn gì.
     
Hắn giả vờ khá giỏi, Trác Tư Á nghĩ, nhưng chắc chắn trong lòng hắn đang rất hoảng loạn, một khi Lâm An Lan lấy lại trí nhớ, không những mọi thứ bây giờ sẽ không còn tồn tại, mà theo tính cách của Lâm An Lan, anh có lẽ muốn giải quyết mọi chuyện với Trình Úc về những việc đã xảy ra với họ trong thời gian này.

Nghĩ tới đây, Trác Tư Á nhất thời cảm thấy có hơi phức tạp.
      
Công bằng mà nói, Trình Úc thực sự rất tốt với Lâm An Lan, hắn gần như toàn tâm toàn ý với Lâm An Lan, một lòng càng muốn toàn tâm toàn ý trên người Lâm An Lan.

Trác Tư Á theo Lâm An Lan nhiều năm như vậy, người có hứng thú với Lâm An Lan, muốn đối xử tốt với anh, cũng không phải là không có.

Nhưng người duy nhất giỏi như Cheng Yu,hắn  là người duy anh nhất

Nhưng đáng tiếc, hắn đã lừa gạt Lâm An Lan.
      
Nếu bây giờ Trình Úc dùng biện pháp bình thường để theo đuổi Lâm An Lan, Trác Tư Á có lẽ sẽ nói vài lời tử tế với hắn.

Nhưng hắn không phải.

Hắn đã dùng thủ đoạn hèn hạ nhất để lừa gạt lòng tin của Lâm An Lan.

Không những vậy,hắn còn cấm người khác nói cho Lâm An Lan biết bất kỳ manh mối nào liên quan đến sự thật.
      
Chỉ cần Trác Tư Á nhớ đến vẻ mặt của hắn khi đe dọa anh ta trong quán cà phê, sự thưởng thức và thương hại của anh ta dành cho hắn sẽ lập tức biến mất.

Anh ta không có năng lực cứng đối cứng với Trình Úc,nên chọn cách im lặng, nhưng điều này không ngăn được anh cảm thấy Trình Úc đã sai ngay từ lúc bắt đầu.

Hắn chỉ là ở trong cái sai lầm này, dành cho Lâm An Lan sự quan tâm và che chở nhiều nhất có thể.
      
Hắn có lẽ thực sự thích Lâm An Lan, nhưng hắn đã thật sự lừa anh.

Trác Tư Á thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: "Xem ra em sẽ sớm khôi phục trí nhớ thôi."

Trình Úc nhấc mắt lên liếc anh ta một cái.

Lâm An Lan lo lắng Trình Úc sẽ sợ hãi, nhẹ giọng nói: “Cũng không chắc, có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian.”
      
Anh nhìn Trình Úc đang mỉm cười với anh, chậm rãi nắm lấy tay anh.

Sau bữa trưa, Trác Tư Á trở về khách sạn nghỉ ngơi một lúc.

Lâm An Lan còn cảnh nên không rời khỏi phim trường, Dương Vọng ở cùng anh.

Trác Tư Á vừa bước tới cửa khách sạn, anh đã nhìn thấy Tưởng Húc đang đợi trước cửa phòng mình.
      
Tưởng Húc ôm tay đứng dựa vào tường, thấy anh đến liền nói: "Quản lý Trác đúng là bận rộn, nếu anh không tiện vậy  tôi phải đích thân đến."

Trác Tư Á bình tĩnh nói: "Cậu có chuyện gì?"

"Tiểu Lan bị mất trí nhớ?" Tưởng Húc đứng thẳng lại, nhìn chằm chằm anh hỏi.

Trác Tư Á mở cửa bước vào, Tưởng Húc nhanh chóng đi theo.

"Sao trước đó anh không nói cho tôi biết chuyện Tiểu Lan mất trí nhớ!"
      
"Tôi là người đại diện của Lâm An Lan, tôi chỉ cần chịu trách nhiệm với Lâm An Lan, tôi nghĩ mình không cần thiết phải nói cho cậu biết."

Trác Tư Á mở một chai nước khoáng, chậm rãi uống.

"Cậu ấy đã mất bao nhiêu ký ức rồi? Sao cậu ấy lại mất? Đã bao nhiêu lâu rồi? Bây giờ cậu ấy còn nhớ được những gì? Còn Trình Úc, sao Trình Úc lại đột nhiên lại gần cậu ấy như vậy,hắn đã lừa Tiểu Lan phải không?Hắn đã lừa Tiểu Lan rằng hắn là bạn trai của cậu ấy phải không?!"
     
"Cậu cũng có quá nhiều thắc mắc rồi đấy." Trác Tư Á ngồi trên ghế sô pha, "Tôi cũng không phải Lâm An Lan, sao tôi biết được chuyện này chứ."

"Anh là người đại diện của cậu ấy, sao anh lại không biết."

"Người đại diện là giúp cậu ấy liên hệ công việc đại ngôn,vai diễn kịch bản, công việc tài nguyên,còn những việc khác, em ấy sẵn sàng nói với tôi, thì tôi biết, em ấy không sẵn lòng nói cho tôi biết, tôi sẽ không hỏi nhiều nữa."
     
"Sao Tiểu Lan có thể không nói cho anh biết? Làm sao ngươi có thể không hỏi nhiều câu hỏi? Anh phụ trách toàn bộ công việc của cậu ấy, bao gồm cả việc phóng viên phỏng vấn. Hiện tại cậu ấy đã mất trí nhớ. Phóng viên chỉ hỏi một câu ngẫu nhiên có thể trúng điểm mù của cậu ấy, Trác Tư Á, anh sẽ để điểm mù như vậy tồn tại sao? Anh sẽ không,anh sẽ được biết trước mọi chuyện, biết mọi tình huống của cậu ấy, rồi tránh khỏi điểm mù. "

Trác Tư Á cười một tiếng.
     
Anh nhìn Tưởng Húc, "Cậu khá hiểu rõ tôi đấy, nhưng tôi có một cách khác."

Trác Tư Á bình tĩnh nói, "Tôi sẽ không để phóng viên phỏng vấn cậu ấy là được rồi không phải sao?"

Anh hỏi Tưởng Húc , "Chẳng lẽ cậu không nhận ra mấy tháng gần đây em ấy không trả lời phỏng vấn à?"

Tưởng Húc cau mày,gã im lặng nhìn chằm chằm người trước mặt, "Anh không tò mò à?" 
      
"Tôi chỉ tò mò nếu cậu ấy sẵn lòng nói với tôi không phải sao? Cậu ấy mất trí nhớ nên ý thức bảo hộ mình rất mạnh. Cậu ấy không muốn nói nhiều chuyện. Tôi cũng không thể cạy miệng cậu ấy ra,ép hỏi cậu ấy chứ phải không?" 

"Vậy chuyện Trình Úc là như thế nào?"
 
"Tôi không biết." Trác Tư Á nói, "Tôi không phải là người đại diện của Trình Úc. Nếu cậu muốn biết chuyện cậu ta, cậu nên hỏi Tôn Mạnh."

"Kể từ khi nào Trình Úc bắt đầu xuất hiện bên cạnh Tiểu Lan?"

"Họ gặp nhau trên phim trường trong quá trình ghi hình chương trình game show và quay phim."

"Còn trước đó thì sao?"
      
Trác Tư Á bất đắc dĩ, "Tôi biết được sao? Tôi cũng không theo dõi Lâm An Lan và Trình Úc,hai người đó cũng không chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng kể cho tôi. "

Tưởng Húc cau mày nói, "Trác Tư Á, anh nên biết tôi sẽ không làm tổn thương Tiểu Lan. Tôi đang quan tâm đến cậu ấy. Cậu ấy bây giờ đang mất trí nhớ, tôi rất lo cậu ấy sẽ bị Trình Úc lừa gạt."
      
"Vậy cậu cũng không nên tìm tôi, cậu nên đi tìm Lâm An Lan ấy. Tìm tôi có ích lợi gì? Tôi thì có thể biết cái gì chứ?"

"Anh thật sự không biết cái gì sao?"

"Nếu như tôi biết, sao chính tôi cũng không biết?"

"Ý cậu là gì?" Tưởng Húc hỏi anh.

Tưởng Húc không nói nữa, hồi lâu mới nói: “Tôi muốn gặp Tiểu Lan, hôm nay chúng tôi cãi nhau, nhưng tôi vẫn có chuyện chưa nói xong.”

“Xin lỗi, việc này không thuộc phạm vi trách nhiệm của tôi. " Trác Tư Á từ chối.
       
Đùa à, nếu anh dám giúp Tưởng Húc gặp Lâm An Lan, ngày mai Trình Úc sẽ lại nghi ngờ anh.

"Nói thật, Tưởng Húc, Lâm An Lan mặc kệ trước hay sau mất trí nhớ đều rất khách khí với cậu.Cậu ấy cố kỵ thân phận minh tinh của mình, tôi cũng cố kỵ đoàn làm phim nhiều người, nên chúng tôi không muốn gặp cậu, nếu cậu thực sự xuất hiện thì cũng không làm cậu xấu hổ, nhưng thỉnh thoảng cậu có thể tôn trọng quyết định của An Lan được không?”
      
___________________🖤.____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro