Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54

Vào sáng ngày thứ năm, tổ chương trình thống kê số dư trong tay mọi người, Lâm An Lan và Trình Úc thành công giành thắng lợi.

Đạo diễn tổ chương trình tặng họ một bộ sản phẩm thủ công địa phương, Lâm An Lan thấy nó rất dễ thương nên hài lòng bỏ vào túi.
     
Trước khi rời đi, Trình Úc còn làm sủi cảo cho Hoa Vinh, Hoa Vinh cũng nhận lệnh, cầm lấy sủi cảo hắn cho, nói với hắn vài câu rồi tự mình lái xe về.

Lâm An Lan và Trình Úc lên xe bảo mẫu đi đến sân bay.
    
Fans Ngọc Lan tra ra chuyến bay trở về của họ, một đám người đứng canh giữ ở sân bay từ rất sớm, cộng thể fans only đến đón, quả là một trận lớn.

Trác Tư Á lo lắng fan hâm mộ quá nhiều sẽ dễ xuất hiện sự cố chen lấn nên không cho Lâm An Lan ra ngoài từ sảnh mà để anh đi qua đường VIP.
    
Trình Úc cũng như vậy.

Sáng mai hai người đều không có cảnh quay nên cũng không vội quay lại phim trường, đi lòng vòng vài vòng mới mới một trước một sau về nhà Trình Úc.
     
Lâm An Lan đến trước, nằm trên ghế sofa tận hưởng khoảng thời gian hiếm hoi không có camera.

Trình Úc về muộn hơn anh chút, vừa vào cửa đã thấy anh đang nằm trên sô pha, liền đi tới ôm anh lên.
    
Khoảng thời gian này hai người đều không được trải nghiệm tốt lạc thú giữa người yêu với nhau. Nên hiếm khi bây giờ không phải quay phim, cũng không phải ghi hình chương trình, Trình Úc liền bế anh vào thẳng phòng ngủ.
    
Lâm An Lan cười nói: "Anh vội vàng quá vậy."

"Nếu bỏ lỡ hôm nay, ai biết chúng ta phải đợi bao lâu nữa chứ, vậy nên chúng ta vẫn nên vội vàng chút đi."
    
Lâm An Lan thầm nghĩ cũng đúng, bọn họ đúng thật là lâu rồi chưa có làm. Cũng nên thân mật với nhau nhiều một chút.

Anh mỉm cười, ôm lấy Trình Úc hôn hắn một cái, “Vậy thì anh phải nhẹ nhàng chút nha~”

“Yên tâm đi."
    
Sự thật đã chứng minh, Trình Úc đúng thật rất làm người ta yên tâm, Lâm An Lan dựa vào người hắn, mặc dù eo anh có hơi mỏi nhưng đúng là không khó chịu.

Trình Úc xoa eo cho anh, Lâm An Lan nằm trong lồng ngực hắn, ngoan ngoãn đáng yêu khiến người ta muốn yêu thương.
    
“Em đói.” Anh thấp giọng nói.

“Em muốn ăn gì?”

“Gọi chút đồ ăn ngoài là được, nhanh lên nha.”

“Được.” Trình Úc cầm điện thoại đưa cho anh, bảo anh chọn món anh thích.
     
Lâm An Lan dựa vào người hắn, chọn cháo và vài món ăn sáng, sau đó rút tay lại, nằm trong lồng ngực hắn.

Anh cảm thấy mình bị Trình Úc làm cho càng ngày càng quen với việc lười biếng, lúc đầu anh rõ ràng không có lười biếng như vậy, nhưng bây giờ lại càng ngày càng lười biếng.
     
Nhưng cũng không sao, dù sao Trình Úc cũng sẽ chịu trách nhiệm, nên anh cứ lười vậy.

Đang miên man suy nghĩ, điện thoại đột nhiên vang lên, Lâm An Lan cầm lên, là tin nhắn của Tưởng Húc.
     
Đã hai ngày trôi qua kể từ lúc Tưởng Húc gửi tin nhắn nói mình bị bệnh. Khi đó Lâm An Lan không chú ý lắm, đến lúc về nhà mới nhìn thấy. Nhưng anh cũng không phải bác sĩ, vậy nói việc mình bị bệnh cho anh thì có ích lợi gì đâu? Có thời gian thì đi gặp bác sĩ không phải tốt hơn à.
    
Thế nên Lâm An Lan không để ý đến gã, không ngờ Tưởng Húc lại gửi tin nhắn nữa.

Tưởng Húc: 【  Cậu không về khách sạn à? 】

Tưởng Húc: 【 Hôm nay không phải cậu mới bay về sao, chẳng lẽ ngày mai còn muốn quay phim à? Sao cậu lại không ở khách sạn? 】
    
Lâm An Lan nhìn, nhìn thoáng qua Trình Úc , trả lời trong lòng : Bởi vì tôi ở nhà, sáng mai cũng không có cảnh quay nào, sao tôi phải quay lại bây giờ làm gì.  

"Cậu ta không phải bị bệnh sao?Sao cậu ta vẫn nhảy nhót như vậy chứ?"
     
"Chắc là vì bị bệnh nên mới càng muốn em hơn."

Lâm An Lan chán ghét đặt điện thoại sang một bên, “Đừng nghĩ đến em, nghĩ đến bác sĩ đi, em cũng không biết chữa bệnh, nghĩ đến em cũng cũng vô ích thôi."
   
Có lẽ là tâm bệnh, Trình Úc nghĩ, Tưởng Húc có lẽ là bắt đầu nhớ Lâm An Lan rồi, nên cậu ta mới muốn anh ấy quay lại bên cạnh mình.  
    
Cũng đúng thôi, hai người họ lớn lên cùng nhau,đồng hành làm bạn cùng nhau. Trong khoảng thời gian đau khổ nhất trong cuộc đời, chỉ có Tưởng Húc là người ở bên cạnh Lâm An Lan. Ngay cả bây giờ, điều duy nhất gã có thể yên tâm cũng chỉ có Lâm An Lan.  

Tất nhiên gã sẽ nhớ Lâm An Lan,khi có được rồi lại mất đi Lâm An Lan,ai cũng sẽ nhớ nhung thành bệnh.
    
Hắn ôm chặt người trong lồng ngực,cúi đầu hôn anh.

Lâm An Lan có hơi ngứa, cười cười tránh đi, nhưng vẫn bị hắn hôn được.

Trình Úc cảm nhận được hơi ấm trên da anh, cảm nhận được hơi thở của anh, sự tồn tại của anh.
   
Hắn kéo chăn lên, giấu Lâm An Lan đi, kéo anh vào trong lồng ngực mình, rồi tới trong lòng mình.

“Một lần nữa nha.” Trình Úc hôn lên tai anh, nhẹ nhàng gọi vợ ơi.

Lâm An Lan nhớ nhung đồ ăn ngoài, nhắc nhở hắn ,“Vậy anh nhanh chút.”
     
Trình Úc cười nhẹ, hơi thở nóng ở bên tai anh, “Sao anh có thể nhanh được, chồng em là người nhanh như vậy sao?”

Lâm An Lan giận nhéo eo hắn, Trình Úc nắm tay anh, hôn lên lông mày anh.
     
Tưởng Húc ngồi trong xe bảo mẫu, lơ đãng nhìn điện thoại.

Trợ lý Vương Kỳ của gã chạy lại, lên xe bảo mẫu nói với gã,“Lâm ca vẫn chưa có ở đây.”
       
Tưởng Húc nhìn điện thoại, tin nhắn đã gửi đi được 40 phút, Lâm An Lan vẫn chưa trả lời gã.

Bất tiện vì có Trình Úc ở đây à?

“Lâm ca có phải đã về nhà không?” Vương Kỳ đoán.
     
Tưởng Húc đột nhiên có cảm giác như bị kim đâm, gã đã sớm đoán được khả năng này, nhưng không muốn đối mặt.

Lâm An Lan về nhà, về nhà Trình Úc nên không thể gửi tin nhắn cho gã, cho nên dù có đợi ở đây anh cũng sẽ không quay lại.
    
Nhưng, anh rõ ràng không thích Trình Úc, anh vẫn luôn ở bên cạnh mừng, sao bây giờ anh lại ở bên cạnh Trình Úc chứ?

Là vì gã.

Bởi vì gã là người bảo Lâm An Lan đi.
     
Nhưng đã bao lâu rồi? Thời gian này sẽ kéo dài bao lâu đây? Gã sẽ mất Lâm An Lan trong bao lâu?

Bây giờ gã cũng muốn Lâm An Lan ở bên cạnh mình, muốn hai người như trước, mỗi lần gã đến tìm, Lâm An Lan đều sẽ ra mở cửa nhà, tươi cười chào đón.
     
Gã nhìn điện thoại mình không nhận được tin nhắn trả lời nào,cảm thấy lòng tràn đầy cô đơn.

Thấy sắc mặt gã không được tốt, Vương Kỳ quan tâm nói: "Tưởng ca, chúng ta đi bệnh viện trước đi, bệnh của anh còn chưa khỏi đâu."
     
Tưởng Húc không nói gì, trợ lý nhìn gã, đầy lo lắng.

Thật lâu sau, gã mới thở dài nói, "Cậu đi đến khách sạn gần nhất đăng ký một phòng cho anh đi, anh mệt rồi."
     
Vương Kỳ thấy gã không muốn đi bệnh viện, liền nhắc nhở gã uống thuốc trước rồi bảo tài xế lái xe đến khách sạn bên cạnh.

Không biết khi nào Lâm ca mới về, có lẽ ngày mai sẽ về thôi phải không?
    
Lâm An Lan và Trình Úc ngủ đến lúc muốn tỉnh thì thôi, đi tắm, thay quần áo rồi bình tĩnh chạy đến trường quay.

Cảnh diễn hôm nay của bọn họ đều vào buổi tối nên có rất nhiều thời gian, cả hai đều có đủ thời gian để nghỉ ngơi.
      
Trác Tử Nha đến sớm hơn anh, thấy anh đến liền kể cho anh nghe chuyện tối qua Tưởng Húc: “Trợ lý của cậu ấy gọi điện thoại cho Tiểu Dương, nhưng miệng Tiểu Dương rất cứng nên không nói gì, Tưởng Húc không chờ được em nên về mới đi về."
     
Lâm An Lan tặc lưỡi, "Cậu ta làm cái gì vậy? Sao đột nhiên lại giả bộ thâm tình vậy." "

"Có thể là do cậu ta bị bệnh nên tâm lý tương đối yếu ớt, còn em là bạn thân của cậu ta, nên mới nhớ em, muốn gặp đi.”
     
Lâm An Lan: “……”

“Em có muốn gặp cậu ấy không?” Trác Tư Á hỏi anh.

Lâm An Lan lắc đầu, "Em vẫn khuyên cậu ta nên đi khám bệnh đi. Em cũng không biết chữa bệnh, tìm em cũng vô ích thôi. Hơn nữa, cậu ta đến gặp em, Trình Úc có thể vui à? "
     
Trác Tư Á nhìn anh, trong mắt không hiểu sao có hơi bất đắc dĩ nói, "Vậy được rồi."

Lâm An Lan đi vào phòng hóa trang, sau đó thay quần áo, biểu tình rất bình tĩnh, không bị chuyện của Tưởng Húc ảnh hưởng chút nào.

Trác Tử Nha nhìn, cảm thấy lần mất trí nhớ này , đối với Lâm An thâm thật sự đã thay đổi rất nhiều.

Đạo diễn Trương thấy bọn họ đã về, trao đổi ngắn gọn với hai người vài câu, sau đó bắt đầu nói cho họ biết trọng điểm quay phim hôm nay.
     
Ông cũng không sắp xếp cảnh quay quá quan trọng cho Lâm An Lan và Trình Úc, tất cả đều là những cảnh quay tương đối đơn giản, để khiến hai người dễ tiến vào trạng thái hơn.

Lâm An thâm quay rất nhẹ nhàng thoải mái, về cơ bản là một lần liền qua, qua xong anh ngồi trên ghế đợi  Trình Úc.

Mùa đông rất lạnh, Lâm An Lan mặc quần áo mỏng, Trình Úc đang đóng phim nhìn thấy nhắc nhở Vương Thành cầm áo gió của mình mang cho anh.
    
Vương Thành hào hứng cầm áo gió của Trình Úc đi qua, chỉ thiếu điều muốn tự tay khoác lên Lâm An Lan trên vai, còn không quên nói ngọt thay Trình Úc,"Trình ca sợ anh bị lạnh, Trình ca thật sự rất quan tâm anh nha. Từ trước đến giờ, em chưa từng thấy Trình ca để ý ai như vậy, chỉ có mình anh thôi."
     
Lâm An Lan:……

Lâm An thâm nhìn ánh sáng trong mắt cậu , luôn cảm thấy đây không phải là cảm xúc bình thường của một trợ lý nên có. Mà giống như là của một fans CP hơn ấy!

Rõ ràng, anh đã đoán đúng.

Anh đang ngồi thì thấy Trác Tử Nha đi về phía mình, nhỏ giọng nói vào tai anh: “Tưởng Húc đến rồi.”
    
Lâm An Lan:???

“Cậu ta tới đây làm gì?”

“Cậu ấy nói muốn gặp em, hiện tại đang đợi trong xe bảo mẫu, hỏi em muốn cậu ấy qua đây hay là em qua đó?”
    
Lâm An Lan:……

Lâm An Lan không muốn cái nào cả.

“Nói với cậu ấy là em mệt rồi, chuẩn bị đi ngủ, bảo cậu ấy về đi.”

“Được.”
    
Trác Tư Á nói xong liền đi sang một bên gọi điện thoại.

Lâm An Lan quấn chặt áo gió của Trình Úc, cảm thấy Tưởng Húc lần này thật kiên trì.

Cần gì phải làm vậy đâu?
    
Bị bệnh thì sao không đi khám cho tốt đi?

Gặp anh làm gì?

Anh cũng không phải là linh đan diệu dược.

Anh không phản ứng gì, mãi cho đến khi Trình Úc quay gần xong, anh mới đứng dậy chuẩn bị đi về.

Trời cũng đã muộn, Lâm An Lan có hơi buồn ngủ, anh đoán Trình Úc có lẽ sẽ về muộn hơn mình khoảng nửa tiếng,anh có thể tận dụng thời gian này để đi tắm một cái.
    
Nhưng vừa bước đến chỗ cách phòng mình không xa, anh đã nhìn thấy Tưởng Húc đang đứng trước cửa phòng mình.
    
Lâm An Lan:……

Tưởng Húc nghe được tiếng bước chân của anh, quay đầu lại nhìn về phía anh, cười nói: "Mình đoán là cậu không ngủ nên hỏi thử nhân viên công tác, quả nhiên lúc đó cậu chưa kết thúc công việc."
     
Lâm An Lan:……

Anh bất đắc dĩ đi tới trước cửa, quẹt thẻ vào cửa, Tưởng Húc cũng đi vào theo.

Lâm An Lan thật sự không muốn xô đẩy, chen lấn với gã ở ngoài hành lang nên đành để gã đi vào.
    
"Cậu không phải bị bệnh à? Sao không đi khám bác sĩ đi,đến đây làm gì?"

Tưởng Húc vui vẻ nói: "Tiểu Lan, cậu quả nhiên đã nhìn thấy tin nhắn của mình, chắc chắn là Trình Úc không cho cậu trả lời,nên cậu mới giả vờ như không quan tâm đến mình."
     
Lâm An Lan:... Ngại quá, tôi đúng thật là không muốn để ý đến cậu.

Anh theo lời Tưởng Húc nói: "Cậu đã biết vậy mà còn tới đây à?"

"Bởi vì mình rất muốn gặp cậu." Tưởng Húc thấp giọng nói, "Mình đã rất lâu không được gặp cậu, mình rất nhớ cậu, Tiểu Lan."
    
Lâm An Lan gật đầu, "Vậy bây giờ cậu đã gặp được rồi, cậu có thể đi về được chưa?"

"Cậu lo lắng Trình Úc sẽ về à?"

"Ừm," Lâm An Lan rất phối hợp"Nếu anh ấy quay lại gặp được cậu, đối với tôi và cậu đều không tốt đâu."
     
Tưởng Húc lập tức cảm thấy có lỗi với anh.

Anh vốn không cần phải suy nghĩ những chuyện này, anh vốn có thể tự do muốn làm gì thì làm, nhưng vì mình, vì để giúp mình, anh đã phải đến bên cạnh Trình Úc, chịu ấm ức, chỉ vì mong muốn của mình mà thôi.
      
"Xin lỗi cậu.” Gã nói: “ Mình có lỗi với cậu .”

Lâm An Lan cười nói, “Không có gì, cậu đi trước đi.”
 
_________________🖤._________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro