Chương 38
Trình Úc lặng lẽ mở mắt ra, không biến sắc nhìn Lâm An Lan.
Hắn có thể nhìn thấy sống lưng gầy gò của Lâm An Lan, nhưng hắn lại không thể nhìn thấy khuôn mặt hay biểu cảm trong mắt anh.
Nhưng mà, hắn đoán có lẽ anh đang nhìn Tưởng Húc vừa nghiêm túc, cũng vừa dịu dàng dịu dàng.
Từ trước đến giờ,hắn chưa bao giờ gặp được một người giống như vậy, chứ đừng nói đến một người bạn như này.
Chưa từng có ai nói với hắn, hiện tại cậu đắm chìm vào trụy lạc , thì mình sẽ cảm thấy hối tiếc cho cậu;cũng chưa từng có ai nói với hắn, cậu đừng vì người khác mà hủy hoại chính mình.
Trình Úc biết mình rất thông minh, thế nên ngay cả khi hắn không cố gắng học, thì hắn vẫn có thể dễ dàng vào lớp mũi nhọn.
Nhưng hắn cũng luôn biết mình sống không quá tình cảm, tự mình sa ngã, tự mình trục xuất mình.
Hắn tiêu tốn thời gian và trí tuệ của mình, đắm chìm trong trò chơi giữa sự nhàm chán và tẻ nhạt.
Hắn rất hâm mộ với những người khác có ba mẹ quản thúc họ,quan tâm họ, cho phép họ làm cái này ,không cho phép họ làm cái kia.
Nhưng mẹ hắn đã mất từ lâu rồi.
Ba hắn cũng chưa từng lo lắng cho hắn.
Ông bà nội, ông bà ngoại, họ hàng mỗi người đều có việc riêng của mình, dù biết hắn không nghiêm túc học tập cũng chỉ cảm thấy với xuất thân của hắn, có học hay không cũng không quan trọng.
Khoảng thời gian tiêu cực nhất với Trình Úc, hắn không học hành gì nửa học kỳ, không làm bài kiểm tra và trốn học còn nhiều hơn cơm bữa.
Đó là hồi sơ trung, giáo viên bảo hắn đi mời phụ huynh, hắn gọi điện cho Trình Phong, nhưng Trình Phong lại nói loại chuyện nhỏ như vậy, có đáng gọi điện thoại cho ông ta một lần không?
Ông ta đã đổi mới các thiết bị trong phòng thí nghiệm của trường, hiệu trưởng rất vui vẻ và chuyện đó cũng kết thúc tại đây.
Từ Sanh và những người khác đều rất hâm mộ hắn, nhưng Trình Úc lại không vui chút nào.
Rõ ràng hắn có gia đình, có người thân, nhưng lại không một ai quản thúc hắn, không một ai quan tâm đến phương hướng trưởng thành của hắn, không một ai quan tâm đến suy nghĩ của hắn.
Rõ ràng hắn đã đi lệch đường , nhưng cũng không ai đứng ra ngăn cản hắn , đưa hắn quay lại con đường đúng đắn.
Hắn vừa đau lòng cũng vừa mất mát.
Hắn cảm thấy mình như một con thuyền bị đày ải, cho dù có một ngày đụng phải tảng đá ngầm hay bị kéo vào dòng nước xoáy, cũng không có ai trước khi hắn bị nuốt chửng giúp hắn thay đổi phương hướng.
Hắn muốn được quản thúc, muốn một người lái đò dẫn hắn đi đúng hướng, muốn có một gia đình bình thường, muốn một cặp ba mẹ sẽ phê bình và giáo dục khi hắn làm gì điều sai trái, khen ngợi khi hắn làm điều đúng đắn.
Nhưng hắn không có được.
Vậy nên, hắn đã tự mình sa ngã,từ bỏ việc học của mình, hắn hy vọng một ngày nào đó Trình Phong sẽ vì chuyện này mà quản thúc hắn.
Nhưng hắn không đợi được Trình Phong, hắn chỉ đợi được Úc Hành.
Úc Hành rất không hài lòng với trạng thái của hắn thời gian đó, "Tiểu Úc, dù chúng ta đều biết chỉ cần em vẫn tên là Trình Úc, thì có học hay không, thành tích thế nào cũng không quan trọng, nhưng anh hy vọng em có thể đạt thành tích tốt hơn."
"Em rất thông minh, em không nên lãng phí trí thông minh của mình vậy. Rõ ràng em chỉ cần nỗ lực một chút đã có thể trở thành một người ưu tú rồi. Tại sao em lại muốn biến mình thành một người bị người khác khinh thường vậy?"
" Tất nhiên thành tích không phải là tiêu chuẩn duy nhất để nhận xét một người, nhưng hiện tại em đang là học sinh, thành tích chính là tiêu chuẩn chung nhất để đánh giá em. Em là em trai của anh, anh không muốn bởi vì người khác không thể nhìn thấy được trí thông minh của em, mà chỉ nhìn thấy lỗ hổng trong thành tích của em, rồi đi nói xấu em ."
"Chúng ta đều biết, em có thể trở thành người ưu tú hơn, nên em đừng cho những người có tư chất kém hơn em có tư cách vu khống mắng mỏ em, bọn họ không xứng, em hiểu không?"
Úc Hành nhẹ nhàng nói, "Anh hy vọng em trai anh, không chỉ có mỗi anh nhìn thấy được sự thông minh và ưu tú của em, mà những người khác cũng có thể nhìn thấy được."
Trình Úc một câu này của y, mà dừng bước đi đang lạc lối của mình, một lần nữa quay về con đường đúng đắn.
Hắn cảm thấy Úc Hành nói rất đúng, hắn không nên cho những người có tư chất kém hơn mình có tư cách vu khống mắng mỏ mình, bọn họ không xứng
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, Úc Hành càng tin tưởng hắn thì sẽ càng không quản thúc hắn.
Anh họ của hắn là người ưu tú nhất trong thế hệ trẻ của Úc gia, anh ấy có tố chất tâm lý vững vàng, mạnh mẽ tự chủ, quan tâm đến các em và quan tâm đến gia đình. Ngoại trừ việc tàn nhẫn với người ngoài, thì dường như anh ấy không có một cái khuyết điểm nào.
Bản thân anh ấy rất mạnh, nên y nghĩ là các em trai em gái của anh ấy cũng nên như vậy, đặc biệt là em trai anh ấy. Dù sao y cũng không phải con gái nên không đoán được tâm tư của mấy em gái nhỏ, nhưng y là con trai, nên y cảm thấy em trai y cũng nên giống như y.
Nhưng mà Trình Úc hiểu rõ,họ không giống nhau, hắn kém xa Úc Hành, hắn cũng không có tố chất tâm lý mạnh mẽ như Úc Hành .
Úc Hành chưa bao giờ lãng phí thời gian của mình vào những loại chuyện này, thứ y có được y sẽ trân trọng, thứ y không có được thì hoặc y sẽ là không thèm để ý, hoặc là y sẽ tìm cách đoạt lấy.
Anh ấy sẽ không để mình mắc bẫy trong lỗi lầm của người khác, anh ấy luôn kiên định và không sợ hãi gì cả.
Trình Úc không thể làm được như y đã làm, càng không có cách nào nói cho y biết khát vọng của mình. Hắn chỉ có thể kìm nén khát vọng bên trong của mình, đồng ý yêu cầu của Úc Hành, tùy ý để trái tim hắn cằn cỗi.
Nhưng hắn gặp được Lâm An Lan.
Lần đầu tiên hắn biết, thứ mình muốn không nhất thiết phải đến từ gia đình hay người thân.
Bạn bè cũng có thể.
Trình Úc hỏi Từ Sanh: "Nếu tôi không học tập chăm chỉ,mỗi ngày chỉ muốn lên mạng chơi game hoặc đi chơi với dân xã hội, thì ông có cố gắng hết sức để thuyết phục tôi trở lại con đường đúng đắn,học tập chăm chỉ không?"
Từ Sanh kinh ngạc nhìn hắn,thành thật nói: "Đại ca à, chúng ta phải lý trí hơn, cho dù ông không học tập chăm chỉ thì ông cũng giỏi hơn tôi. Tôi có thể vào được lớp mũi nhọn không phải vì điểm tôi tốt, mà là vì ba tôi quyên tặng một tòa nhà, nhưng ông là thật sự thi được tốt mà. Tôi khuyên ông hả? Tôi không xứng đâu!"
Trình Úc mỉm cười, hắn nói, "Đây không phải là đang nói 'nếu' à?"
“Không thể nào có chuyện vậy được.” Từ Sanh thề, “Hành ca chắc chắn sẽ không cho phép chuyện này xảy ra đâu.”
Trình Vũ bất giác thở dài trong lòng, hắn thầm nghĩ, bạn hắn thật ra cũng không hiểu biết rõ về hắn.
Rõ ràng bây giờ hắn đã đi trên con đường đó rồi, nhưng bạn của hắn vẫn nghĩ loại chuyện này không thể xảy ra.
Hắn chỉ đang đi theo tuyến đường của Úc Hành trong trò chơi này thôi, điều Úc Hành muốn chính là để những người khác nhìn thấy được sự thông minh và ưu tú của hắn, nên y yêu cầu hắn phải vào lớp mũi nhọn, hắn không nên cho những người có tư chất kém hơn mình có tư cách cười nhạo mình
Như y mong muốn, Trình Úc vào được lớp mũi nhọn,ngồi vào trong lớp mũi nhọn.
Nhưng hắn cũng không học hành chăm chỉ, hắn vẫn như trước trốn học, lên mạng,đọc truyện tranh, mỗi ngày đều không có ý nghĩa.
Hắn cũng là hy vọng mình có thể sống hết mình mỗi ngày, nhưng mà hắn lại thiếu một người bạn giống như Lâm An Lan vậy.
Hắn nhìn Lâm An Lan, hắn có thể thấy mỗi khi tan học Lâm An Lan đều giám sát việc học tập của Tưởng Húc, hắn cũng có thể thấy mỗi khi Tưởng Húc có xu hướng đi chệch hướng, thì Lâm An Lan đều sẽ kịp thời kéo cậu ta quay lại .
Anh cấm cậu ta đi chơi với những tên xã hội đen mà cậu ta quen biết trước đây.
Anh cũng không cho phép cậu ta trước kỳ thi cuối kỳ đến quán net .
Anh cấm cậu ta hút thuốc uống rượu, càng không được đi tới loại địa phương như quán bar kia.
Tưởng Húc cũng ngoan ngoãn nghe theo, rõ ràng trước đây cậu ta và hắn khá giống nhau, nhưng cứ như vậy, cậu ta giờ đã về lại con đường đúng đắn, một lần nữa trở thành một người khác với hắn.
Hắn vẫn đang lên mạng chơi game với mấy người bạn trên mạng, nhưng Tưởng Húc đã không còn đến quán net đó nữa.
Hắn vẫn đi uống rượu và chơi với bạn bè của mình cho đến tận rạng sáng, nhưng Tưởng Húc không bao giờ xuất hiện trong quán bar đó nữa.
Hắn vẫn đang ở tự mình sa ngã tự mình trục xuất mình, nhưng Tưởng Húc đã sống như một học sinh bình thường.
Giữa bọn họ khác biệt ở điểm gì?
Rõ ràng họ đã từng thường gặp nhau vào buổi tối sau giờ học, nhưng đột nhiên một ngày, hắn không nhìn thấy đối phương nữa.
Bởi vì đối với bên kia có Lâm An Lan.
Một Lâm An Lan sẽ quản thúc cậu ta, quan tâm cậu ta, chỉ dẫn cho cậu ta, sửa chữa sai lầm cho cậu ta và đưa cậu ta về nhà.
Lâm An Lan sống tỉnh táo cũng chính xác, nên Tưởng Húc đã trở thành một học sinh cao trung bình thường nhất nhưng cũng được hâm mộ nhất.
Anh thật sự giống như lời cậu ta nói —— Lâm An Lan sẽ đến đón cậu ta.
Hắn cũng muốn có người tới đón mình, hắn cũng hy vọng có một người có thể đưa mình về nhà.
Vậy nên, Lâm An Lan có thể thuận đường, tới đón hắn được không?
Vào khoảnh khắc đó, Trình Úc điên cuồng muốn kết bạn với Lâm An Lan, chỉ cần họ là bạn, Lâm An Lan có thể cũng sẽ quản thúc hắn giống như anh quản thúc Tưởng Húc, anh cũng sẽ đưa tay ra để kéo hắn ra khỏi vũng bùn này.
Ý tưởng này một khi xuất hiện, liền giống như sinh vật xâm lấn. Trong đầu hắn dâng trào ý niệm này hắn hết lần này đến lần khác đè ép, lại không thể ngăn được ý tưởng này hết lần này đến lần khác bộc phát ra ngoài.
Trình Úc tự thuyết phục mình, kết bạn là chuyện rất bình thường mà, trong trường học ai mà không kết bạn chứ?
Lâm An Lan tốt như vậy, hắn cũng sẽ đối xử tốt với Lâm An Lan, chỉ cần Lâm An Lan sẵn sàng đối xử với hắn như với Tưởng Húc ,thậm chí không cần nhiều như vậy, chỉ cần anh sẵn sàng cho hắn một phần mười những gì anh đã đối xử với Tưởng Húc, sau đó hắn sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của Lâm An Lan, cho anh tất cả những gì hắn có.
Anh sẽ là người bạn tốt nhất của mình trong suốt quãng đời còn lại.
Lòng hắn mang lo lắng thấp thỏm, kích động và nhiệt tình, hắn run rẩy bước đến trước mặt Lâm An Lan hỏi anh: "Cậu có muốn chơi bóng rổ không? Ở đây đang thiếu người."
Lâm An Lan kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ hắn lại mời mình.
Anh thật sự đã lâu không chơi bóng rổ, nên anh cũng không từ chối, Tưởng Húc cũng tham gia với anh.
Sau một trận đấu, mọi người đều rất vui vẻ, giáo viên thể dục thổi còi, Trình Úc cầm bóng đi về, cố ý đi bên cạnh Lâm An Lan, cười nói: "Cậu chơi khá tốt đấy." .
“Trước kia tôi từng chơi qua.”
"Thật sao, vậy lần sau tôi sẽ tiếp tục gọi cậu."
Lâm An Lan suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Nếu có thời gian thì nói."
"Được." Trình Úc nói.
Hắn còn muốn nói gì nữa, nhưng giáo viên thể dục lại thổi còi, Tưởng Húc kéo Lâm An Lan chạy tới, "Mau lên, tập trung trễ lại bị chạy mấy vòng giờ."
Trình Úc cũng không nói gì nữa, chạy theo qua đó.
Sau hôm đó, Trình Úc bắt đầu cố ý hoặc vô tình tiếp cận Lâm An Lan.
Hắn sẽ cố ý cầm những bài toán có vẻ phức tạp đi đến gần anh hỏi: "Cậu có thể giảng bài toán này cho tôi được không?"
Tuy Lâm An Lan cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng anh cũng sẽ không đuổi hắn đi. Anh tốt tính cũng hắn phân tích đề và trình bày cách làm .
Có lúc Trình Úc sẽ làm bộ như được bừng tỉnh đại ngộ, nhưng cũng có lúc lại giả vờ như không hiểu, để tan học tiết sau lại tiếp tục hỏi anh.
Hắn làm như vậy nhiều lần, Tưởng Húc có hơi mất kiên nhẫn, "Sao luôn hỏi Tiểu Lan vậy, cậu không biết thì có thể hỏi giáo viên mà? Mỗi ngày cậu quấy rầy cậu ấy như vậy, cậu ấy còn có thể làm gì khác à?"
Trình Úc hơi xấu hổ, hắn nói, "Tôi cũng đâu có phải ngày nào cũng tìm cậu ấy đâu." "
" Nhưng cũng rất nhiều lần." Tưởng Húc phản bác.
Trình Úc chỉ có thể nhìn Lâm An Lan, "Tôi làm phiền đến cậu không?"
Lâm An Lan cười một chút, “Không có.”
Trình Úc vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì nghe Lâm An Lan nhẹ nhàng nói: "Nhưng tôi cũng nghĩ cậu kỳ thật có thể đi hỏi giáo viên. Câu hỏi của cậu đều xoay quanh vấn đề này. Nếu cậu đi hỏi giáo viên, giáo viên có thể sẽ cho cậu một hệ thống kế hoạch học tập,như vậy sẽ tốt cho cậu hơn."
"Vậy cậu có thể cho tôi một hệ thống kế hoạch học tập không?" Trình Úc nói nhẹ nhàng.
Lâm An Lan không ngờ hắn lại nói như vậy, lắc đầu nói: "Không được, tôi còn đang chuẩn bị bài và ôn tập , hơn nữa còn có những việc khác, không có thời gian làm cái này cho cậu, nếu cậu muốn, cậu có thể thuê một gia sư "
Anh đề nghị nói, "Nhưng tôi thấy nền tảng của cậu khá tốt, thuê gia sư khá tốn chi phí, tôi nghĩ cậu vẫn nên đi tìm giáo viên thì sẽ thích hợp hơn."
"Tiểu Lan tốt của mình ơi,đừng nói nữa, chúng ta nên đi rồi."Tưởng Húc đứng lên, kéo anh đứng dậy, "Cậu cho rằng Trình gia giống như nhà cậu hay nhà mình sao, nhà giàu như vậy, sao không thuê được gia sư, còn cần cậu giúp tính toán xem có đáng hay không à."
Lâm An Lan bất đắc dĩ trừng mắt liếc gã một cái, đóng sách lại, cuối cùng nói với Trình Úc , “Đương nhiên, tôi cũng chỉ thuận miệng nói thôi, cụ thể thế nào, vẫn là xem cậu rồi.”
Anh vừa dứt lời, đã bị Tưởng Húc gấp không chờ nổi kéo đi.
Trình Úc nhìn bóng lưng anh, trong tay cầm bài thi của mình, hắn cúi đầu nhìn, bài thi trống không, giống như trái tim của hắn vậy.
Tái nhợt,cô đơn.
_________________🖤._________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro