Chương 34
Trình Úc:……
Vậy…… Chỉ vậy thôi à???
Trình Úc thở phào một hơi .
Hắn gật đầu, bình tĩnh "ồ" một tiếng, cuối cùng cũng thả trái tim đang treo lơ lửng của mình xuống.
Lâm An Lan kinh ngạc nhìn hắn, "Sao anh lại bình tĩnh vậy hả , lại còn 'Ồ' nữa?!"
Trình Úc nhìn vẻ kinh ngạc trong mắt anh, trong lòng còn nói cái này có gì mà phải kinh ngạc. Tuy ban đầu trong lòng hắn cũng từng nghi ngờ, Lâm An Lan An Lan đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, nói mình mất trí nhớ, hỏi hắn có phải bạn trai của mình hay không, lúc đó hắn đã từng hoài nghi khả năng này.
Chỉ là đây cũng không phải là chuyện gì to tát, thậm chí còn chẳng tính là chuyện nhỏ . Nếu nhất định phải nói, Trình Úc cho rằng đây phải là chuyện vui mới đúng.
Còn có việc gì đáng giá,vui vẻ hơn việc Lâm An Lan nguyện ý ở lại bên cạnh hắn hả?
Không có.
Vậy nên, so với cái kết quả này, thì nguyên nhân là gì cũng đều không quan trọng nữa.
Hắn chấp nhận mọi lý do để Lâm An Lan tới bên hắn, Lâm An Lan thật sự mất trí nhớ, nhầm hắn trở thành bạn trai của mình, hắn thấy vui vẻ; Lâm An Lan giả mất trí nhớ tới bên hắn chỉ vì Tưởng Húc, hắn cũng cảm thấy khá hài lòng về việc này.
Thậm chí hắn sẽ còn cảm ơn Tưởng Húc vì đã cho hắn một đoạn ký ức quá mức tuyệt đẹp như vậy.
Trình Úc sống đến bây giờ, để ý rất ít, có được cũng rất ít, nhưng chỉ có vật ngoài thân là rất nhiều , nếu lấy những vật ngoài thân đó đổi lấy được một Lâm An Lan, thì đối với hắn đây không phải bất lợi mà là một món lợi vô cùng lớn.
Đặc biệt là hắn cũng không có ý định giao ra những vật ngoài thân của mình.
Những thứ thuộc về hắn đương nhiên vẫn phải thuộc về hắn, Tưởng Húc có thể nhớ thương nó, nhưng vĩnh viễn sẽ không có được.
Hắn nguyện ý dâng lên tất cả mọi thứ của mình dâng lên cho Lâm An Lan mà không cần giữ lại chút gì, nhưng Tưởng Húc không xứng. Thế nên bất kể kế hoạch của Tưởng Húc có là gì, đó cũng chỉ là con khỉ vớt trăng, chỉ có thể nhìn nhưng không thể chạm vào.
Đương nhiên, hiện tại Trình Úc cảm thấy Lâm An Lan nhất định là mất trí nhớ thật.
Nếu không, cho dù mối quan hệ của anh với Tưởng Húc có tốt đến đâu, anh cũng sẽ không sẵn lòng phát sinh quan hệ thể xác với mình .
Anh cũng không cần làm vậy.
Anh chỉ cần mở miệng nói,hơi cười với hắn, hoặc ôm hắn một cái, thì hắn sẽ làm tất cả những gì anh muốn,dựa theo ý nguyện của anh mà làm .
Anh căn bản không cần làm với hắn, thậm chí một nụ hôn cũng không cần.
Điều này quá nhục nhã với anh.
Cho nên Trình Úc tin tưởng anh, tin tưởng anh hiện tại thật sự mất trí nhớ, thật sự thích mình, thật sự chỉ quan tâm đến mình, để mình vào trong lòng.
“Bởi vì anh không để bụng đâu.” Trình Úc cười, “Anh nguyện ý bị em lừa gạt tình cảm.”
Lâm An Lan:! ! !
Lâm An Lan khiếp sợ nhìn hắn, “Anh có biết anh đang nói cái gì không?”
Trình Úc cười cười, đặt cánh gà trong tay xuống, lau tay.
"Anh biết, anh cũng đang nói thật lòng."
"Anh thích em, cho dù em có lừa gạt tình cảm của anh, đối với anh mà nói, cũng chỉ là có được rồi mất đi thôi, nhưng ít nhất anh cũng đã có được, vậy coi như là đã kiếm lời rồi không?"
Lâm An Lan:???
Lâm An Lan cảm thấy cái tư tưởng này của hắn là không đúng.
"Anh không thể nghĩ như vậy được, bất cứ lúc nào thì lừa gạt tình cảm đối phương đều là sai, nhất là loại cố ý lừa gạt có mục đích này.
"Mỗi người có những điều để ý không giống nhau. Vậy nên em muốn anh đưa, nên dù có mục đích lừa dối thì sao nào? Còn không bằng em có được thứ em muốn, anh có được thứ anh muốn, chúng ta đều hài lòng,mọi người đều vui vẻ."
Lâm An Lan:……
"Thế nên, nếu Tưởng Húc nói với anh, em là vì cậu ta mới ở bên anh,anh cũng không ngại sao?"
"Anh không ngại." Trình Úc thẳng thắn thành khẩn nói, "Thậm chí anh còn sẽ cảm ơn cậu ta, cảm ơn cậu đã đã hoàn thành tâm nguyện trong nhiều năm này của anh."
Anh còn có thể nói gì nữa, bạn trai của anh cũng là quá tuyệt vời rồi!
Lâm An Lan vỗ tay khen ngợi hắn, "Có lẽ anh có thể chọc Tưởng Húc tức chết đấy."
"Vậy thì càng tốt. Anh và em ở bên nhau, cậu ta lại bị tức giận. Một mũi tên trúng hai con nhạn, chuyện tốt như này đáng để nâng chén chúc mừng."
Lâm An Lan:……
Lâm An Lan giơ ngón tay cái với hắn, "Anh lợi hại."
Trình Úc mỉm cười, "Vậy nên An An, em không cần phải lo lắng về việc này."
Một người cố chấp,bướng bỉnh như hắn, làm sao lại có thể để ý đến những việc này, miễn là Lâm An Lan bên cạnh hắn, anh làm vì cái gì, đang làm gì, hắn đều không ngại gì cả.
Tình yêu của hắn vốn đã không bình thường, hơn nữa còn sớm đã thành bệnh nan y, Trình Úc rất rõ ràng, thậm chí quá mức rõ ràng.
Nhưng, hắn cũng không có ý định điều trị.
Lâm An Lan không ngờ lúc này hắn lại vẫn còn lo lắng cho tâm trạng của mình. Mặc dù anh luôn biết Trình Úc thích anh, rất rất thích anh, nhưng mỗi lần gặp một chuyện mới, anh lại phát hiện Trình Úc so với anh nghĩ còn thích anh hơn nhiều.
Dường như bạn trai anh đối với anh là tình yêu vô hạn, tựa như biển sâu không đáy, mỗi lần anh đều cảm thấy mình tựa hồ đã nhìn đến đáy biển sâu, nhưng khi lặn xuống mới phát hiện biển càng sâu hơn anh nghĩ rất nhiều.
Hắn thản nhiên buông thả tình yêu của mình, tùy ý dùng gáo múc đầy nước tình yêu của mình tưới bón lên người mình yêu, những thứ kia đối với người khác là trọng lượng quá mức xa xỉ , nhưng đối với hắn thì chỉ là chín trâu mất một sợi lông , không đáng một xu nhắc tới.
Lâm An Lan thật sự rất tò mò: "Tiểu Hoa, tại sao anh lại thích em vậy?"
Làm sao anh có thể thích em nhiều như vậy?
“Em đã làm cái gì khiến anh thích em nhiều như vậy à?”
Trình Úc nhìn anh, nhất thời không biết nên nói gì.
Tình cảm của hắn dành cho Lâm An Lan là ngược dòng lên,có thể đã quá lâu rồi, khiến ký ức hắn vừa nhớ rõ ràng, nhưng lại vừa không thể giải thích rõ ràng cho lắm.
Hắn vô thức chớp mắt, thấp giọng nói, "Anh thích con người của em."
"Em rất tốt." Hắn nói, "Em cực kỳ tốt, nên anh rất thích em."
Lâm An Lan nghi hoặc, “ Em tốt đến mức nào.”
“ Cực kỳ tốt.” Trình Úc mỉm cười, “So với tất cả mọi người thì đều tốt hơn.”
Lâm An Lan:……
Lần thứ một vạn, Lâm An Lan cảm thấy Trình Úc có lẽ đã đeo 1800 mét bộ lọc để nhìn thấy anh, cũng không phải là 800 mét, không xứng với cái mỹ nhan của Trình Úc đối với anh.
"Nhưng em vẫn phải tự mình thanh minh một chút. Mặc dù bây giờ em mất trí nhớ, nhưng em chắc chắn mình không phải là loại cặn bã đi lừa gạt tình cảm của người khác. Thế nên một tuần trước khi mất trí nhớ em xác định quan hệ với anh chắc chắn không phải là bởi vì Tưởng Húc, nhất định là em thật sự thích anh. Em dám cam đoan là vậy."
Trình Úc khẽ gật đầu, ôn nhu nói: "Đương nhiên, em không phải loại người như vậy."
Đương nhiên anh không phải tên cặn bã lừa gạt tình cảm, là hắn mới đúng.
Lâm An Lan không lừa gạt tình cảm của hắn, là chính hắn đã lừa gạt tình cảm của Lâm An Lan.
Làm gì có việc trước khi mất trí nhớ một tuần họ đã xác định quan hệ , căn bản đều là giả, tất cả đều là giả.
Hắn mới là tên cặn bã kia.
Trình Úc cúi đầu, lông mi dài khẽ run.
Hắn hỏi: “An An, em có tha thứ cho người đã lừa gạt tình cảm của mình không?”
" Sẽ không.” Lâm An Lan không chút do dự, “Tình cảm con người rất quý giá, không nên tùy tiện đùa giỡn như vậy.”
Trình Úc bình tĩnh gật đầu, hắn nói, “Đúng vậy.”
Đây là Lâm An Lan, Lâm An Lan là người vừa lý trí, vừa có chủ kiến của riêng mình.
Đó là Lâm An Lan mà hắn quen thuộc, giống như trước đây.
“Em nói đúng.” Hắn nhẹ nhàng bình tĩnh lặp lại những lời này .
Không có khiếp sợ, không có không cam lòng, không có mất mát, càng không có giãy giụa.
Hắn sớm biết điều này sẽ xảy ra nhưng hắn vẫn lựa chọn một con đường một đi không trở lại này.
Trình Úc chấp nhận kết cục của mình, hắn chỉ hy vọng kết cục này sẽ đến muộn một chút.
Muộn một chút, một chút nữa, để cho hắn thêm một chút thời gian, để hắn lưu giữ nhiều kỷ niệm hơn với Lâm An Lan.
Đôi tình nếu đã cửu trường, cần gì sớm sớm chiều chiều thấy nhau.(*)
(*)Hai câu thơ trong bài Thước Kiều Tiên 鵲橋仙 - của Tần Quan 秦觀.Hai câu này mình viết theo bản dịch thơ luôn rồi nha.
Nhưng nếu hai người không có tình cảm lâu dài, thì mỗi ngày sớm sớm chiều chiều đều vô cùng đáng quý và khắc ghi.
Hắn quý trọng mà trân quý những sớm tối này, chân thành hy vọng những sớm tối này có thể kéo dài lâu hơn một chút.
Trong tương lai, hắn sẽ có vô số ngày đêm xa cách với Lâm An Lan, sẽ bị anh nhắm mắt làm ngơ, nên hắn chỉ hy vọng bây giờ Lâm An Lan có thể nhìn thấy hắn, sẵn lòng ở lại bên cạnh hắn một khoảng thời gian lâu hơn một chút.
Có lẽ là hơi quá đáng, nhưng hắn cũng thể chỉ cố cưỡng cầu ở lúc này thôi.
Trình Úc đứng dậy, đi đến bên cạnh Lâm An Lan, ôm lấy anh.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng nhưng lại rất khẩn trương.
Hắn hỏi: “An An, em gọi anh là gì?”
Lâm An Lan kinh ngạc nhìn sườn mặt của hắn, không hiểu tại sao hắn đột nhiên lại hỏi câu này.
Là vì Tưởng Húc à?
Hay là vì Tưởng Húc đã khiến hắn nhớ lại khoảng thời gian theo đuổi mình?
Chắc không phải là lo lắng mình thật sự lừa gạt hắn đi.
"Em nói thật mà." Lâm An Lan thấp giọng nói: "Em khẳng định em không lừa anh. Tuy em mất trí nhớ, nhưng em có thể đảm bảo với anh, em sẽ không lừa gạt tình cảm của người khác, càng không vì bất kỳ ai mà đi lừa gạt tình cảm người khác."
"Anh biết.” Trình Úc ôm chặt lấy anh, giọng nói giàu từ tính mà lại cô đơn mù mịt, “Em không phải loại người lừa gạt tình cảm của người khác, anh tin tưởng, em sẽ không làm chuyện như vậy.”
Lâm An Lan ôm lại hắn, “Anh tin tưởng em thật không đấy."
"Thật mà." Trình Úc ôm chặt lấy anh, "Vậy An An, em gọi anh là gì?"
Lâm An Lan không nhịn được dựa đầu vào vai hắn, đáp: "Chồng à."
Giờ khắc này trong lòng Trình Úc đã ổn định lại.
Yên tĩnh, kiên định, rơi trở lại vị trí ban đầu.
Hắn hỏi: “Em gọi anh là gì?”
Lâm An Lan cảm thấy đây có lẽ là di chứng của việc yêu thầm quá lâu và theo đuổi quá lâu rồi.
Thoáng có điểm gió thổi cỏ lay thì Trình Úc liền sẽ sợ hãi anh rời đi.
Nếu hắn không yêu mình nhiều như vậy, có lẽ sẽ không quá lo được lo mất như vậy.
Nhưng nếu không phải quá thích một người, sao có thể kiên trì nhiều năm như vậy, trải qua bao nhiêu chuyện, vẫn như cũ không từ bỏ.
Anh trấn an hôn vào sườn mặt Trình Úc, thỏa mãn tâm nguyện của Trình Úc gọi hắn là chồng thêm lần nữa.
“ Có phải chồng thích em nhất không?” Anh hỏi.
Trình Úc không chút do dự, “Đương nhiên.”
“Thật trùng hợp.” Lâm An Lan hơi rời vai hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn nói: “Em cũng thích chồng em nhất.”
Trình Úc nghe anh nói vậy, trong lòng vừa ngọt ngào, lại vừa có hơi lên men.
Nếu nó thật sự là một sự trùng hợp thì tốt rồi.
Nhưng làm gì có cái trùng hợp này?
Đây chỉ là một cái bẫy rập tinh vi do con người tạo ra, ngụy trang thành một sự trùng hợp thôi.
“Chồng em là ai?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Lâm An Lan bất đắc dĩ, "Em còn có mấy chồng nữa, đương nhiên chính là Tiểu Hoa em nuôi ở nhà rồi."
Trình Úc cười ôm anh lần nữa.
Lâm An Lan cũng cười, Thế nên Tiểu Hoa của em phải cố gắng khỏe mạnh trưởng thành nha.”
“Ừm.” Trình Úc trầm giọng đáp.
Lâm An Lan lặng lẽ ôm hắn một lúc, đến khi cảm thấy Trình Úc đã bình tĩnh lại, mới buông hắn ra.
Hắn lấy mấy xiên thịt nướng đưa cho Lâm An Lan, “Đây, bữa khuya của em.”
“Anh cũng ăn đi.” Lâm An Lan để lại mấy xiên cho hắn, lấy một ít cho mình.
Vừa ăn, anh vừa nhớ tới lời muốn nói với Trình Úc vừa nãy.
Anh nhẹ nhàng mở miệng, cố gắng thuyết phục Trình Úc, “Tiểu Hoa, em nghĩ, hai người ở bên nhau, đều là hai bên bình đẳng, cho nên nếu một bên làm sai, bên còn lại có thể tức giận hoặc không hài lòng. Nhưng tính anh thích em như vậy, nếu em làm gì có lỗi với anh,anh cũng nên phê bình, giáo dục em thật tốt chứ không nghĩ là điều này cũng khá tốt."
"Anh không cần kìm nén cảm xúc của anh với em."
“Anh không có.” Trình ucy cười cười.
“Vậy sao vừa rồi anh nói nếu em lừa anh, anh cũng sẽ không tức giận.”
"Bởi vì anh thật sự không tức giận.” Trình Úc nhìn anh chớp mắt một cái, “Em không thể vì anh không tức giận mà giận anh đúng không?"
"Nhưng..." Lâm An Lan thở dài, không biết nên nói cái gì.
Bất luận là ai gặp phải chuyện lừa gạt tình cảm như vậy đều sẽ tức giận, nhưng Trình Úc nói không tức giận, cũng không giống như đang giả vờ, suy cho cùng vẫn là do quá thích anb.
Thấy anh cau mày, Trình Úc đưa miếng thịt nướng trong tay lên miệng anh, đặt sát bên miệng anh.
Lâm An Lan liếc nhìn hắn, há miệng cắn miếng thịt trên xiên que.
“Anh không lo em sẽ cậy sủng mà kiêu sao?” Anh nghi hoặc hỏi.
“ Thật vậy thì càng tốt .” Trình Úc cười cười, đem miếng thịt còn dư trên xiên que đưa vào miệng, trong mắt thoáng qua tình yêu mãnh liệt, giống như thủy triều dâng lên, ập vào bờ rồi lại nhanh chóng lụi tàn.
"Tốt nhất là em nên vừa kiêu ngạo, vừa muốn được nuông chiều. Người khác không thể thỏa mãn tính khí của em. Vậy thì,em chỉ có thể ở bên cạnh anh cả đời."
Lâm An Lan:……
"Anh còn có loại suy nghĩ này à?"
"Không được sao?" Trình Úc thẳng thắn nói: "Nếu trên thế giới này anh yêu em nhất, vậy sao em lại phải chịu ủy khuất đến với người khác chứ?"
Lâm An Lan:…… Hình như cũng đạo lý này.
Trình Úc cười nói: "Làm tiểu bảo bối của anh còn không tốt sao? Em nói cái gì thì chính là cái đó? Em muốn cái gì anh đều cho em. Tình là của em, tiền là của em, người cũng là của em, hơn nữa chỉ có em, em có toàn quyền kiểm soát, vậy còn không tốt sao?"
Lin Anlan: ... Đây còn có vấn đề chỗ nào nữa , này là quá mức tuyệt vời rồi!
“Anh đừng có dụ dỗ em, em không chịu được dụ dỗ này.”
Trình Úc cười tiến lại gần anh, “Vậy em có thể dụ dỗ anh, anh cực kỳ chịu đựng được dụ dỗ.”
“Thật sao?” Lâm An Lan nghi hoặc.
Trình Úc chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội, “Em cứ thử xem chẳng phải sẽ biết à.”
Lâm An Lan nghiêng đầu nhìn hắn.
Thật lâu sau, anh cuối cùng vẫn phải chịu thua, nói: "Thật đáng tiếc, em không biết dụ dỗ người khác."
Trình Úc cười nói: "Anh còn tưởng em có thể vì kiếm tiền mà chủ động nữa, xem ra kế hoạch lại thất bại rồi." "
" Nhưng mà," hắn quay sang nhìn Lâm An Lan, "Bản thân em chính là sự dụ dỗ không thể cưỡng lại được."
_________________🖤._________________
Tác giả có lời muốn nói:
An An:! ! !
An An nóng mặt: Không phải em đã đồng ý là em sẽ cho anh kẹo sao? Tại sao anh lại gửi lại cho em một lần nữa? !
Trình Úc: Không sao, anh có rất nhiều kẹo, nên anh sẽ đưa hết cho em.
An An: Ngọt ngào quá, đây đúng là Tiểu Hoa ngọt ngào rồi ~
[Nhà hát nhỏ]
Tưởng Húc: Cậu muốn nói gì với tôi?
Trình Úc: Cảm ơn cậu rất nhiều! Ngọc Lan rất biết ơn cậu! Tôi kết hôn với An An, thì cậu nhất định phải đến đó!
Tưởng Húc: ...[Nôn ra máu tại chỗ.jpg][Giận đến ngất đi.jpg]
An An: Miệng của Tiểu Hoa, là ác ma giết chết Tưởng Húc!
Trình Úc: Ừm~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro