Chương 27
Đó là vào tháng cuối cùng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, trong ban tràn ngập hơi thở căng thẳng, nhưng lúc này, mọi người đều nhận ra rằng khi kỳ thi này đã kết thúc thì họ sẽ phải đường ai nấy đi.
Thế nên, nhiều học sinh thân thiết với nhau sẽ chụp ảnh lưu niệm cùng nhau trong giờ ra chơi, giờ học thể dục và sau giờ học.
Lâm An Lan rất nổi tiếng ở trong ban, anh đẹp trai,học giỏi, các cô gái khi nói chuyện với bạn bè ở trường khác đều vui vẻ nhắc đến anh, để chứng tỏ rằng sự nghiệp cao trung của họ không hề bình thường như trong tiểu thuyết.
Đương nhiên, anh cũng trở thành người được các cô gái lén chụp ảnh nhiều nhất.
Lâm An Lan bình thường sẽ không chụp ảnh chung với họ, nhưng mà sắp tới lễ tốt nghiệp nếu không chụp ảnh thì hình như hơi bất lịch sự, vì vậy Lâm An Lan miễn cưỡng đồng ý.
Ngày hôm đó Trình Úc cũng đang chụp ảnh tốt nghiệp với bạn bè của mình, tình cờ nhìn thấy Lâm An Lan và một vài cô gái đang chụp ảnh ở sân thể dục cách đó không xa, nhất thời nảy ra một ý nghĩ liền đi tới đó .
Với ngoại hình và xuất thân của mình, ở trong ban hắn thậm chí còn nổi tiếng hơn cả Lâm An Lan.
Mấy thiếu nữ mới lớn có lẽ sẽ có sức chống cự trước những học bá đẹp trai, nhưng ít ai có khả năng chống cự được trước những quý công tử hào môn .
Nhóm nữ sinh kia nhiệt tình chào hỏi Trình Úc, hỏi hắn, "Các cậu cũng đang chụp ảnh tốt nghiệp à?" "
"Ừm." Trình Úc đáp.
"Vậy chúng ta chụp một tấm cùng nhau nhé?" Cô gái nói: "Sau này chúng ta có khả năng không gặp nhau nữa, để lại một bức ảnh có thể coi như là bằng chứng một thời bạn cùng lớp."
Trình Úc chính là đang chờ câu nói này của cô, "Được."
Nói xong, hắn nhìn Lâm An Lan một cách tự nhiên, "Các cậu chụp ảnh với Lâm An Lan trước đi,chụp xong với cậu ấy thì chụp với tôi."
"Được."
Các cô gái vui vẻ chụp ảnh với Lâm An Lan.
Sau khi chụp xong, Lâm An Lan đang muốn rời đi, nhưng bị Trình Úc ngăn anh lại, " Vừa lúc gặp được, chúng ta cũng chụp chung một bức ảnh đi."
Lâm An Lan vừa chụp xong với người khác, nên anh cũng sẽ không từ chối hắn.
Anh đứng bên cạnh Trình Úc, khẽ mỉm cười trước ống kính.
Từ Sanh cầm camera nói với họ: "Hai người lại gần nhau một chút, đúng rồi, cười lên."
Hắn vừa định ấn nút chụp, một giọng nói đột nhiên truyền đến: "Lâm An Lan, cậu mau tới đây, Tưởng Húc đang đánh nhau với người khác rồi."
Lâm An Lan nghe thấy âm thanh liền quay mặt đi chỗ khác, đôi mắt vốn đang nhìn vào máy quay cũng chuyển hướng về đối phương, chỉ để lại một góc sườn lệch hướng về phía máy ảnh.
Từ Sanh nhìn ảnh xem trước trong camera, lúng túng nói: "Chụp lại thêm một tấm nữa nha."
Lâm An Lan lo lắng cho Tưởng Húc, vội vàng từ chối, "Tôi còn có việc phải làm,xin lỗi, tôi đi trước."
Trình Úc vô thức đưa tay ra muốn giữ lại anh, nhưng chưa chạm được vào cánh tay anh, Lâm An Lan đã rời đi trước một bước.
Anh bước đi thật nhanh, tựa hồ rất lo lắng cho sự an toàn của Tưởng Húc.
Trình Úc cũng rút tay lại, nhìn theo anh rời đi.
Cô gái bên cạnh không nhìn thấy sự mất mát của hắn, còn chủ động tiến lại chụp ảnh cùng hắn.
Trình Úc chụp có lệ vài tấm ảnh, sau đó sốt ruột rời đi.
Hắn để Từ Sanh đi tìm người đến hỏi xem Lâm An Lan ở đâu, Tưởng Húc đã đánh nhau với ai, nhưng hắn vẫn chậm một bước, khi hắn tới chỗ đó, Tưởng Húc và Lâm An Lan đều đã rời khỏi đó rồi.
Trình Úc không thể làm gì khác đành phải quay trở lại, hắn định đi bộ đến trước tòa nhà dạy học, nhưng cuối cùng lại đi đến căng tin của trường để mua nước.
Hắn đi vào nhà ăn, còn chưa tới nhà ăn, hắn đã nhìn thấy Lâm An Lan và Tưởng Húc đang ngồi trên ghế quay lưng về phía hắn trong nhà ăn.
Trình Úc đến gần, có thể nghe được Lâm An Lan đang giáo dục Tưởng Húc nói.
"Cậu tự đếm xem đây là lần thứ mấy trong tháng này rồi.Cậu ta chỉ cố tình khiêu khích cậu, cậu vẫn khăng khăng muốn bị lừa vậy hả. Sao cậu không thể không hung hăng như vậy hả?
"Mình tức giận mà."
"Tức giận thì liền đánh nhau hả? Còn một tháng nữa sẽ thi đại học,nếu bị thương gân động cốt thì sao, đến lúc đó cậu định mang vết thương vào phòng thi hả? Hay chỉ trả lời các câu hỏi bằng tưởng tượng hả?"
Tưởng Húc:....
Tưởng Húc cúi đầu nhận sai, " Mình sai rồi, lần sau mình sẽ không dễ dàng động thủ như vậy nữa."
" Cậu sớm nên như vậy rồi." Lâm An Lan xé miếng băng dán vết thương dán lên tay gã, "Trước đây cậu cũng không có kích động như vậy, sao bây giờ cậu lại quá dễ kích động vậy."
Tưởng Húc không nói gì, Lâm An Lan liếc gã một cái, bất đắc dĩ thở dài, "Quên đi, sau này đừng như vậy nữa là tốt rồi."
Tưởng Húc cười gật đầu, lấy lòng nhìn anh.
Lâm An Lan cũng cười.
Trình Úc nhìn, im lặng lùi lại vài bước, cuối cùng xoay người, đi về phía quầy bán quà vặt.
Lâm An Lan căn bản không cần hắn lo lắng,cũng sẽ không để ý có ai lo lắng cho mình hay không.
Anh chỉ quan tâm đến Tưởng Húc, cũng chỉ có thể dùng giọng điệu đó nói chuyện với Tưởng Húc , vì vậy sự lo lắng và yêu thích của hắn đều là vô nghĩa.
Bọn họ là bạn thân, hắn không thể chen lọt vào được, càng không thể khiến mình có thể tồn trong mắt Lâm An Lan.
Hắn thậm chí còn chẳng có tư cách làm bạn với Lâm An Lan, chứ đừng nói là người yêu.
Hắn mua nước xong thì quay trở lại lớp học.
Sau đó, Từ Sanh đã đem bức ảnh đi rửa, rồi đưa nó cho hắn.
Trong ảnh, hắn đang nhìn chằm chằm vào máy ảnh, Lâm An Lan quay đầu nhìn sang một bên, hắn đang cười rạng rỡ, còn giữa mày Lâm An Lan có ý lo lắng.
Họ giống như hai người bị đặt nhầm vào cùng một bức ảnh, họ không tương thích với khí chất của nhau, vốn không nên xuất hiện trong cùng một bức ảnh.
Nhưng đúng thật là giữa hai người bọn họ chỉ có duy nhất một bức ảnh chính thức này.
Cuối cùng, Trình Úc vẫn không vứt bỏ nó, vì vậy hắn đã cất nó vào túi văn kiện của mình,cất giữ cẩn thận.
*
Hắn mở túi văn kiện, lấy tấm ảnh ra đưa cho Lâm An Lan.
Lâm An Lan chờ mong nhận lấy, chờ đến khi nhìn thấy hai người trong ảnh, liền im lặng.
Anh không ngờ tới lại là một bức ảnh chụp như vậy, anh nhìn mình trong ảnh,hỏi hắn: "Em khi đó có phải nhìn thấy cái gì không? Hay em có nghe thấy gì không?"
"Tưởng Húc đánh nhau với người khác rồi, bạn của hắn tới tìm em đi khuyên can, cho nên em thật lo lắng cho hắn."
Lâm An Lan gật đầu, thầm nghĩ hóa ra là như vậy.
Lương tâm anh cắn rứt nói, "Chúng ta cũng chỉ có một bức ảnh chung này thôi sao?"
"Chính thức thì chỉ có duy nhất bức này thôi."
"Có ý gì, chẳng lẽ còn có những cái không chính thức sao?"
Trình Úc chậm rãi nở nụ cười, không hề che giấu, "Đó không phải là vì anh rất tâm cơ sao, thỉnh thoảng anh trùng hợp gặp được em, hoặc em ở cách anh không xa, anh chỉ cần chụp ảnh tự sướng một cái,em đã có thể vào chung khung hình rồi."
Lâm An Lan: ..
Lâm An Lan thực sự cảm thấy rằng Tiểu Úc Kim Hương của anh sống quá hèn mọn rồi, chỉ có một tấm ảnh chụp mà còn phải tính trăm phương ngàn kế, hao tổn tâm huyết, tìm đúng góc độ rồi !
Lâm An Lan:......
Tiểu Hoa của anh lúc trước quá khổ rồi!
Anh nắm tay Trình Úc, lời lẽ chính đáng: "Sau này, anh muốn chụp ảnh lúc nào cũng được, không cần phải chọn thời gian tìm góc độ chụp ảnh tự sướng nữa."
"Thật sao?"
Lâm An Lan gật đầu.
Trình Úc cười nói, " Vậy giờ chúng ta liền chụp một tấm đi."
Hắn nói xong thì lấy điện thoại ra, Lâm An Lan vô cùng phối hợp nhìn màn hình điện thoại.
Khi Trình Úc nhấn nút chụp ảnh, hắn quay đầu sang, hôn lên mặt anh.
Lâm An Lan vô thức quay đầu nhìn hắn, "tách" một tiếng, bức ảnh đã được hoàn thành.
Trình Úc mở bức ảnh ra, nhìn vào nó, thì thấy hắn đang mỉm cười hôn Lâm An Lan, Lâm An Lan nhìn hắn với vẻ mặt vô tội.
Hắn nhìn bức ảnh vô cùng hài lòng , lại cầm điện thoại lên chụp cảnh hai người nhìn nhau rồi dừng lại.
Lin Anlan rất phối hợp vỗ anh, chụp ảnh xong mới nhớ tới một chuyện , "Bữa sáng của chúng ta!!!"
Trình Úc:!!!
Trình Úc nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ, Lâm An Lan cũng vội vàng theo sau.
Cũng may cháo vẫn còn yên ổn trong nồi, không tràn cũng không nát, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, bất giác bật cười.
" Còn lại thì chúng ta bù thêm lúc quay phim nha." Lâm An Lan ánh mắt dịu dàng nói: "Khi quay phim,em sẽ chụp một tấm ảnh tốt nghiệp khác bù lại cho anh."
Trình Úc nghe vậy sững sờ nhìn anh
Sau đó, hắn bế Lâm An Lan lên, ôm anh xoay vài vòng ở phòng bếp, cuối cùng đặt anh xuống đất, kích động cọ vào vai anh.
"Bảo bối thật tốt." Trình Úc thì thào nói.
Lâm An Lan dựa vào vai hắn, mỉm cười đáp lại hắn: "Bởi vì bảo bối thích anh, rất rất thích anh."
Trình Úc không khỏi nở nụ cười, ôm chặt lấy anh: "Ừm."
Lâm An Lan và Trình Úc ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, cũng đã đến ngày khai máy《 Đông đảo 》.
Weibo chính thức của 《 Đông đảo 》 cuối cùng đã chính thức công bố dàn diễn viên và đoàn làm phim vào hôm nay.
Khi fan của Lâm An Lan và Trình Úc nhìn thấy tên của hai thần tượng nhà mình xuất hiện trên cùng một Weibo official, họ cảm thấy điều này thật không giống thật.
Thậm chí có người đã làm mới nó nhiều lần để xác nhận rằng mình thực sự không có nhìn lầm.
Khó tin hơn cả fan đôi bên chính là cư dân mạng chuyên ăn dưa trên diễn đàn.
"Đm,《 Đông đảo 》 chính thức đã tuyên bố rằng Lâm An Lan và Trình Úc là song nam chủ!"
"Lâm An Lan và Trình Úc??? Tôi mù rồi sao?"
"??? Ai với ai cơ? Đây không phải là hai vị có tiếng không muốn dính líu gì đến nhau sao?"
"Không thể nào, tôi chưa từng thấy hai người họ cùng nhau đứng trên sân khấu. Trước đó, không phải có người còn tung tin tức rằng họ có quan hệ không tốt, không đối phó lẫn nhau nên chưa từng cùng nhau tham gia các hoạt động liên quan với nhau sao?"
"Tôi vào Weibo official nhìn thử, hóa ra là Lâm An Lan và Trình Úc, trời ơi, thật không thể tưởng tượng được mà!"
"Sống lâu cái gì cũng thấy!"
"A a a a a tui thế nhưng chờ được rồi, vòng cực Bắc cũng có mùa xuân, fan Ngọc Lan khóc."
"Có muốn đu CP này không? Tôi có linh cảm khi bộ phim này ra mắt, cặp này nhất định sẽ trở thành CP nổi tiếng, giờ đu ngay luôn, chắc chắn không có lỗ!"
"Yếu ớt giơ tay lên, cái giá trị nhan sắc này, tui có chút muốn đu rồi."
"Tui cũng có một chút, chủ yếu là bởi vì bọn họ đẹp đôi. Mà này, hai người bọn họ có cảnh phối hợp diễn nào không? Bộ phim này nói về cái gì?"
"Tui tra được cốt truyện cụ thể, tui chỉ thấy đại cương là về quá trình trưởng thành và cuộc sống của ba người.
"Có khi nào trong phim là ba đường thẳng song song, không cắt nhau không?"
"Không thể nào."
"Không được, quá lãng phí giá trị nhan sắc này. Trai đẹp chỉ nên hợp tác với trai đẹp mới đẹp. Tui muốn xem bọn họ phối hợp diễn với nhau."
"Tui cũng muốn!"
Mọi người đang bàn tán xôn xao, nhóm cp Ngọc Lan tràn ngập tiếng la hét chói tai.
"A a a a a, tui nhìn thấy cái gì đây, Trình ca và An An muốn hợp tác với nhau, Ngọc Lan của chúng cuối cùng cũng sắp nở rồi."
"Tui đã chết rồi, không cần cứu tui, đường hôm nay quá to quá ngọt rồi."
"Ah ah ah, trước đó tui cũng chỉ dám vẽ bánh họ tham gia cùng một sự kiện thôi. Tui nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ rằng họ sẽ cùng diễn một bộ phim với nhau. Hạnh phúc đến cũng quá bất ngờ rồi."
"Các tỷ muội Ngọc Lan của chúng ta lần này nhất định sẽ nở mày nở mặt, đại phú đại quý. Với giá trị nhan sắc của An An và Úc Úc, nếu cp này không bạo, tôi đem đầu xuống tạ tội cho mọi người!"
"Đúng vậy! Ngọc Lan của chúng ta cuối cùng cũng sắp nở hoa, còn không phải Tiểu Hoa, mà là đại hoa!"
"A a a, mọi người xem siêu thoại chưa? Mau đi xem đi, có rất nhiều người mới a, trời ạ, cuối cùng tui cũng thấy được fan mới, đã lâu rồi không thấy fan mới ta."
"Mau mau mau lên các tỷ muội, để CP nhảy múa, hưởng phúc lợi, có thể từ CP lãnh thành CP đại nhiệt hay không!"
"Cảm ơn 《 Đông đảo 》 và đạo diễn Trương. Khi bộ phim ra mắt, tôi sẽ đặt trước bao hai cái rạp. Đạo diễn Trương, xin hãy cứ yên tâm quay phim, Ngọc Lan sẽ luôn ở bên ngài!"
"Hãy trao trái tim của tôi cho đạo diễn Trương, gửi đôi mắt thấu nhân tâm của Ngọc Lan cho ngài ~~"
__________________🖤.________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro