Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Lâm An Lan tự mình kiểm tra bản thân một chút, thấy ngoại trừ môi có chút đỏ, còn lại không có gì khác thường mới ra mở cửa.

Cameraman đi vào thì thấy Trình Úc đưa lưng về phía hắn.

Hắn kinh ngạc nói, “Trình ca,anh không thay quần áo sao?”

“ Đã thay rồi.” Trình Úc nói, “ Nhưng mà lại đổi lại rồi.”

Cameraman cũng không nghi ngờ hắn chỉ nói, “ Ở đây sớm muộn gì cũng lạnh, Trình ca Lâm ca các anh nhớ mặc áo khoác vào nha.”

Trình Úc gật đầu, cầm lấy áo gió của mình, Lâm An Lan cũng cầm lấy một cái áo khoác cao bồi, hai người cùng nhau ra cửa, cùng đi đến địa điểm tập hợp.

Vào thời điểm đóng cửa, Trình Úc nhìn chữ 'Hỉ' trên cửa, giơ tay chạm vào nó.

Cameraman cười nói, “Trình ca,anh thích kiểu cắt giấy này à.”

“Đúng vậy.” Trình Úc cười nói, “ Rất đẹp.”

Hắn cũng muốn dán một cái ở nhà mình, dán ở đầu giường của mình và Lâm An Lan, nhưng đó chỉ là mơ ước thôi.

Trình Úc thu tay lại thầm nghĩ, chờ buổi tối sẽ trở lại phòng tân hôn này.

Nhưng thật đáng tiếc, dù sao đây cũng là ở game show, lại còn là nhà người khác, cho dù muốn động phòng, cũng  không làm được gì, có lẽ cũng chỉ ở dưới chăn bông đơn thuần trò chuyện mà thôi.

Nhưng mà chăn uyên ương thêu chữ 'Hồng phúc song hỉ' là đặc biệt mua cho vợ chồng mới cưới, hắn nghĩ đến đây lại cảm thấy vui vẻ.

Đây là phòng tân hôn đầu tiên hắn và Lâm An Lan, đây cũng là chiếc chăn cưới đầu tiên.

Tất nhiên cũng mong là phòng tân hôn duy nhất, chăn cưới duy nhất.

Vô cùng cảm ơn vợ chồng mới cưới này, cảm ơn tổ chương trình, cảm ơn ông trời đã hậu đãi.

Trình Úc nở nụ cười, xoay người ôm bả vai Lâm An Lan, “Đi thôi.”

Mọi người cùng nhau ăn cơm ở chỗ tập hợp trước đó, cơm là do các thôn dân cố ý chuẩn bị, thực rõ một mảnh tâm tư, mọi người ăn vô cùng vui vẻ, người dẫn chương trình lại lần nữa phát huy một màn năng lượng tích cực. Sau khi ăn cơm xong, thì mang mọi người đi đến trường tiểu học duy nhất ở trong thôn.

Nói là trường học, nhưng nơi này thật ra chỉ có hai phòng học, hai cái phòng học đều không lớn lắm, mỗi phòng học cũng chỉ có mười sáu bộ bàn ghế.

“ Mọi người tới đây nửa ngày chắc cũng có thể cảm nhận được rồi. Hiện tại ở trong thôn, người trẻ tuổi tương đối ít, người già và trẻ nhỏ thì tương đối nhiều. Hiện tại chúng ta đang ở trường tiểu học Quả Tử, là một trường tiểu học duy nhất trong thôn , cũng là một trường học duy nhất .”

“Nơi này tuy là có hai phòng học, nhưng thật ra là trên cơ bản hàng năm một phòng học khác đều bị khóa, một là do trẻ em không nhiều, hai là do không có thầy cô.”

“Trưởng thôn nói với chúng ta, cái trường học này của bọn họ giống như là cái lớp dạy vỡ lòng,những đứa trẻ đến tuổi đến trường dạy những kiến thức mà chúng nên được học ở cấp này, sau đó thuyết phục người nhà họ nên cho con đến trấn trên để đi học.”

“Có những gia đình thì đồng ý lên trấn trên học, còn có những gia đình cảm thấy không muốn, nên để con họ tiếp tục học tập ở chỗ này.”

“Thời điểm ban đầu, trường học vẫn có giáo viên, nhưng mà lâu dần người trẻ tuổi rời đi trong thôn cũng dần không còn giáo viên, cổng trường cũng bị khóa lại.”

“Trước đó mấy tháng, trong thôn có một nữ sinh viên tốt nghiệp trở về, nhân lúc nghỉ hè khá nhàm chán, nên dạy bọn nhỏ một khóa hai tháng, nhưng mà hiện tại nữ sinh viên đó cũng đã lên thành phố làm việc, vậy nên trẻ con ở đây lại không có giáo viên.”

Mọi người nghe xong trầm mặc nhìn người dẫn chương trình.

Lâm An Lan cúi đầu nhìn nhìn mặt bàn học trước mình, bàn học đã không còn mới, nhưng còn rất sạch sẽ, còn có thể nhìn thấy rõ ràng những nét vẽ bậy của học sinh ở trên bàn.

Nhất thời anh có chút chua xót,người không đọc sách cũng không nhất định sẽ khổ sở vì mình không được đọc sách, nhưng người đã được đọc sách lại bi ai vì người khác không có cách nào đọc được sách.

Trên đời này nếu có một việc mà mỗi người đều phải làm, vậy nhất định là việc đọc sách.

Người dẫn chương trình lừa tình xong rồi, thì vào luôn vấn đề chính, “ Buổi tối hôm nay, sau khi quay xong phần  này ,sau khi trở về mọi người có thể nghỉ ngơi, nhưng bắt đầu từ sáng mai, các vị phải cùng các thôn dân trong thôn ,vì thôn mà cố gắng.”

“Có ý gì?” Có người hỏi.

“Nhập gia tùy tục, tổ chương trình đã điều tra xong tình huống trong thôn, cho nên mọi người phải lựa chọn trong bốn ngành nghề. Đầu tiên là hai người làm giáo viên tiểu học,ba người làm đầu bếp ở tiểu học,một người bán hàng ở cửa hàng , bốn người làm ở vườn.”

“Trước tiến hành mọi người có thể tự tiến cử bản thân, nếu mọi người đều ngượng ngùng không dám nói, chúng ta có thể rút thăm quyết định ở đây.”

Người dẫn chương trình vừa nói xong, Lý Vĩnh Tư liền nhấc tay nói, “ Tôi muốn làm giáo viên tiểu học, khi còn nhỏ ước mơ của tôi là làm giáo viên.”

Trình Úc nghe vậy không khỏi liếc mắt nhìn Lâm An Lan một cái, mở miệng nói, “An An, em cũng làm giáo viên tiểu học đi.”

Lâm An Lan kinh ngạc nhìn về phía hắn, tuy rằng anh cũng có cái ý định này, nhưng vẫn băn khoăn vì ở hiện trường có khá nhiều con gái, đây rõ ràng là một công việc khá nhẹ nhàng, vậy nên anh không nói ra, không nghĩ tới Trình Úc lại giúp anh nói ra.

Trình Úc chống đầu cười nói, “Thành tích của em tốt như vậy, còn là sinh viên hàng đầu của trường đại học X, vừa lúc có thể chính xác trở thành tấm gương cho những đứa trẻ ở đây, giúp cho bọn nhỏ biết được tầm quan trọng của đọc sách, nuôi dưỡng bọn nhỏ một chút.”

Những người khác nghe được đại học X thì kinh ngạc nói, “Lâm ca,anh đến từ đại học X sao? Là một trong năm trường hàng đầu cả nước.”

Lâm An Lan cười cười, “ Cũng không có gì cả.”

“Từ từ, em nhớ rõ Trình ca nói anh ấy tốt nghiệp cùng một trường đại học với anh, vậy nên anh ấy cũng từ đại học X sao? Trời ạ, tổ chương trình của chúng ta thật ngọa hổ tàng long a, có đến hai học bá!”

“ Anh không được tính.” Trình Úc vẫy vẫy tay, “Thành tích của anh cũng bình thường thôi,thành tích của em ấy khá là tốt, là cái loại lúc còn đi học  lấy được học bổng ấy.”

Mọi người:!!!

Khó trách thời điểm lúc chọn phòng ấy lại trả lời câu hỏi nhẹ nhàng như vậy!

Người dẫn chương trình nghe vậy, cũng vô cùng kinh ngạc, lập tức khuyên nhủ, “ Vậy Lâm An Lan, cậu cũng làm giáo viên đi, cậu lợi hại như vậy, không lo không dạy được a.”

Lâm An Lan đành phải gật đầu, “ Được rồi.”

“Vậy tôi làm đầu bếp tiểu học đi.” Trình Úc nhấc tay nói, “Có bao nhiêu đứa trẻ vậy? Chúng tôi cũng sẽ phụ trách bữa ăn cho những đứa trẻ này chứ ?”

“Đúng vậy, nhưng cũng không có nhiều trẻ nhỏ, khoảng tám chín đứa thôi.”

Trình Úc gật đầu, “Được.”

“ Tôi cũng muốn làm đầu bếp ,” Trần Anh Kiệt mở miệng nói, “Tuy rằng tôi không biết nấu cơm, nhưng tôi có thể học được.”

“ Tôi biết xào mấy món đơn giản, tôi cũng muốn báo danh đầu bếp.” Giản Nhã Đạt cũng giơ lên tay.

Trong chốc lát, mọi người đều đã chọn được công việc tốt cho mình, kết thúc ghi hình buổi tối trở về nhà.

Trên đường trở về Trình Úc hỏi nhân viên công tác cụ thể về cái cửa hàng duy nhất trong thôn, nhân viên công tác chỉ đường cho hắn, sau đó hỏi “Trình ca,anh muốn mua cái gì sao? Em giúp anh đi mua.”

“Không cần đâu.” Trình Úc cười từ chối nói, “Hôm nào tôi tự mình đi là được.”

Hắn muốn mua một đôi nến đỏ, một lọ rượu.

Tuy rằng không có nến long phượng, nhưng mà nến đỏ cũng không phải không được.

Lâm An Lan hoàn toàn không biết hắn còn có tâm tư này, nhưng lời này của Trình Úc thật ra lại nhắc nhở anh, “ Tôi muốn đi mua vài món quà gặp mặt cho mấy đứa nhỏ vào buổi học ngày mai , cửa hàng hiện tại còn mở cửa không?”

“ Có lẽ là còn mở cửa đó.”

Lâm An Lan muốn đi, Trình Úc liền đi cùng anh.

Cửa hàng nơi này rất nhỏ, cô bán hàng ngồi ở sau quầy, khi thấy bọn họ đến, cười cực kỳ nhiệt tình, dùng tiếng phổ thông không quá thuần thục hỏi, “ Hai người muốn mua gì?”

Lâm An Lan xem xét ở quầy và kệ để hàng trước mặt, mua chút bánh quy, khoai lát và kẹo, hỏi, “ Tổng bao nhiêu tiền vậy?”

Cô bán hàng tính tính nói với anh, “70.”

Lâm An Lan lấy ra điện thoại, lại chợt nhận ra nơi này không thể trả tiền bằng WeChat và Alipay.

Anh không có mang tiền mặt, nhất thời có chút xấu hổ, nhưng cũng may là Trình Úc có mang theo, vì vậy trước khi anh thấy xấu hổ thì lấy tiền ở trong ví ra, đem tiền đưa ra cho anh.

“Cảm ơn anh.” Lâm An Lan nói, “ Lát nữa em sẽ gửi bao lì xì cho anh.”

Anh còn nhớ rõ đang tham gia game show, vậy nên hơi khách khí nói vậy.

Trình Úc lại cười một chút, cố ý nói, “Bạn học bao lâu nay còn khách khí như vậy làm gì.”

Lâm An Lan cũng bật cười, ôm đồ ăn vặt vào trong lòng, cùng đi về với Trình Úc.

Hai người lại vào trong nhà, đã gần 10 giờ, Lâm An Lan có chút mệt mỏi, tắm rửa xong thì vào phòng ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi.

Cameraman hỏi anh, “Lâm ca,anh định ngủ ở phòng ngủ chính sao?”

“ Đúng vậy.”

“Vậy anh không cần thương lượng với Trình ca một chút sao? Em thấy anh ấy hình như cũng muốn ngủ ở phòng ngủ chính.” Cameraman nhắc nhở nói.

Lúc này Lâm An Lan mới phản ứng lại, ở đây có ba phòng ngủ, dưới tình huống bình thường, khi ghi hình chương trình hai người phải ở riêng hai phòng ngủ.

Đều do gần đây anh vẫn luôn ở cùng một chỗ với Trình Úc, bất cẩn rồi!

“ Tôi chờ anh ấy tắm rửa xong ra sẽ cùng anh ấy thương lượng vậy.” Lâm An Lan bổ cứu nói.

"Được.”

Trình Úc rất nhanh đã tắm xong, điều kiện ở đây không tốt lắm, loại chuyện tắm rửa này cũng là xa xỉ, Trình Úc tắm qua loa một chút liền mặc áo ngủ đi vào phòng ngủ.

Lâm An Lan vội vàng đứng lên nhắc nhở hắn nói, “Trình Úc,anh muốn ngủ ở nơi này hay là muốn ngủ ở phòng ngủ bên cạnh?”

“Ở nơi này.” Trình Úc xoa tóc nói.

“ Vậy thì em ngủ ở phòng bên cạnh?”

“ Sao vậy?” Trình Úc nghi hoặc nói.

Lâm An Lan cười một chút, cố tình nhấn mạnh nói: “ Mỗi người một phòng ngủ, vừa đẹp.”

Trình Úc nghe anh nói “ Mỗi người một phòng ” thì đã hiểu rõ ràng.

Nhưng hắn không nỡ để Lâm An Lan rời phòng ngủ chính sang ngủ ở phòng ngủ phụ bên cạnh, vì vậy hắn liếc nhìn chiếc giường tân hôn mà hắn thương nhớ đã lâu, nhẹ nhàng nói: " Em nói cũng đúng, vậy em ngủ ở phòng ngủ chính đi, anh ngủ bên cạnh là được."

“Anh ngủ ở đây đi.” Lâm An Lan khiêm nhượng nói.

“Không có việc gì.” Trình Úc nói, đi ra cửa, đi vào phòng ngủ phụ cách vách.

Cái phòng ngủ phụ này rõ ràng nhỏ hơn nhiều, trang hoàng cũng không tinh tế bằng phòng ngủ chính, nhưng mà cũng rất  sạch sẽ.

Hắn đang nhìn một vòng thì thấy Lâm An Lan đi đến, trong lồng ngực còn đang ôm chiếc chăn uyên ương mà mình nhớ thương đã lâu.

“Vừa khéo có hai chiếc chăn tơ tằm, chúng ta mỗi người một cái.” Lâm An Lan nói, giúp hắn để chăn đặt ở trên giường.

Trình Úc gật đầu, thầm nghĩ cũng không cần mỗi người một cái, hai người một cái cũng không phải không được.

“Vậy anh nghỉ ngơi đi, em về phòng trước.”

“ Được.”

Trình Úc nói xong, ngáp một cái, ngồi xuống giường.

Nhưng một lúc sau, Lâm An Lan lại gõ cửa phòng hắn.

Anh lắc lắc máy sấy trong tay, “Tóc anh còn chưa khô đúng không? Cho anh cái này.”

Trình Úc cố ý nói, “ Cứ đưa cho anh như vậy thôi à, không giúp anh sấy sao?”

Lâm An Lan:!!!

Lâm An Lan bất đắc dĩ nhìn hắn, thầm nghĩ gia hỏa này chắc chắn là cố ý.

“ Tự mình sấy đi.” Anh cầm máy sấy nhét vào trong tay Trình Úc , xoay người trở về phòng ngủ của mình.

Trình Úc cười nhìn anh rời đi, trong mắt tràn đầy yêu chiều bao dung .

Hắn ra vẻ tiếc nuối ở trước màn ảnh thở dài, “Đây mà là bạn học sao.”

Cameraman đứng cách hắn không xa, thầm nghĩ: Không tồi! Bạn học nào còn giúp bạn của mình sấy tóc a, anh chỉ là bạn học thôi, cũng không phải bạn học nữ!

Trình Úc cầm máy sấy tóc một lát, nói với cameraman bên cạnh mình nói, " Tôi muốn nghỉ ngơi, cậu cũng trở về nghỉ ngơi đi.”

Cameraman nghe vậy, cũng gật đầu, “Vậy Trình ca,anh nghỉ ngơi đi nha.”

“ Ừm.”

Lúc này cameraman mới tắt máy móc, đi đến phòng ngủ chính, gọi cameraman quay Lâm An Lan, hai người cùng nhau trốn đi.

Lâm An Lan đưa bọn họ ra cửa, lúc trở về thì nhìn thấy Trình Úc đang dựa vào khung cửa, ôm cánh tay nhìn anh cười.

“Trước khi đi ngủ nhớ tắt camera trong phòng.” Trình Úc nhắc nhở.

Lâm An Lan gật đầu.

Trình Úc thẳng lưng, rời khỏi khung cửa, chậm rãi đến gần anh, trầm ngâm nói: "Đi ngủ sớm một chút."

“ Biết rồi, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Lâm An Lan trở về phòng, tắt micro, tháo xuống đặt ở trên bàn, sau đó vẫy tay với camera, lúc này mới tắt camera.

Anh lăn lộn cả ngày, sớm đã mệt mỏi, tắt xong camera thì trực tiếp nằm xuống giường, tắt đèn, chuẩn bị ngủ.

Nhưng anh vừa mới nằm xuống chưa được vài phút, cửa đã bị gõ.

Lâm An Lan không còn cách nào khác, đành phải bật đèn lên, nằm xuống giường, hướng về phía cửa nói: "Vào đi."

Trình Úc đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy Lâm An Lan nằm trên giường, từ dưới vai trở xuống đều nằm trong chiếc chăn màu đỏ, chỉ chừa cái đầu ngoan ngoãn nhìn hắn.

Cổ anh rất trắng, dưới ánh đỏ của chăn, giống như thủy thiên tương tiếp ánh nắng chiều(*), lại giống như tân nương đang chờ đợi người yêu tới.

(*)ánh hoàng hôn nơi nước gặp trời

Trình Úc bất giác nở nụ cười, đóng cửa đến gần anh nói, “Ngủ?”

“Anh còn chưa muốn ngủ sao?”

“Đương nhiên là muốn ngủ rồi.” Trình Úc nói xong thì lên giường nằm.

Lâm An Lan:???

Lâm An Lan kinh ngạc nhìn hắn, thì thấy hắn kéo chăn ra, trực tiếp chui vào.

Lâm An Lan:……

Anh nói Trình Úc trước đó sao lại ngoan như vậy , lại chấp nhận đi phòng ngủ cách vách, hóa ra là ở chỗ này chờ anh a!

Xảo quyệt!

“Sáng anh đã sớm có chủ ý này có đúng không?”

“Bằng không?” Trình Úc nằm xuống ôm lấy anh, “Chẳng lẽ vợ của anh ở bên cạnh, mà anh còn phải một mình nơi khuê phòng sao?”

“Hơn nữa, đây là phòng tân hôn, chăn bông dành cho tân hôn, nào có lý để vợ một người cô độc tịch mịch lạnh lẽo ở phòng tân hôn,anh cũng không phải là tra nam, anh sẽ không làm loại chuyện tra như vậy.”

Lâm An Lan bật cười, “ Đây không phải là phòng tân hôn của chúng ta.”

“Hiện tại chúng ta ở đây thì chính là của chúng ta.”

“Còn có thể như vậy sao?”

“Sao lại không thể?” Trình Úc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, " Phòng tân hôn chính là chuẩn bị cho những cặp vợ chồng nguyện ý với nhau,em không muốn kết hôn với anh sao? Hay là không muốn cùng anh làm một cặp vợ chồng trẻ?”

Lâm An Lan bị cái logic này của hắn làm cho dở khóc dở cười, “Anh không hổ danh là sinh viên khoa học tự nhiên, kỹ năng logic và năng lực biện luận tốt như vậy!”

“ Đương nhiên, sở trường trước đây của anh chính là tam đoạn luận đấy .” Trình Úc không còn chút liêm sỉ nào.

Lâm An Lan thấy hắn như vậy cũng không nói cái gì nữa, kéo chăn đắp cho hắn, tựa vào người hắn ngủ thiếp đi.

Trình Úc một tay ôm lấy anh, một tay nâng lên, dùng ngón trỏ chọc chọc môi của anh, thấp giọng hỏi anh: “Bảo bối, trước lúc chúng ta đi ra ngoài em đã nói cái gì?”

Lâm An Lan:……

Lâm An Lan chỉ muốn mất đi ký ức , lại nhớ tới câu nói kia của mình “Trở về thì hôn tiếp”.

Anh há miệng cắn ngón trỏ Trình Úc một miếng, không đau nhưng để lại dấu răng, hơi lúng túng nhìn lướt qua.

Trình Úc cười tủm tỉm, đè lấy môi của anh, ôn nhu dỗ dành anh nói, “ Tự em đến hôn anh có được không?”

Đôi mắt hắn quá chuyên chú, giọng nói mang theo nhàn nhạt mê hoặc, đến nỗi khiến Lâm An Lan có chút thẹn thùng, hơi xấu hổ.

Nhưng dù sao anh cũng đã quen với việc thân mật với Trình Úc, có chút ngượng ngùng liền ôm eo hắn, ngẩng đầu hôn lên môi hắn.

Trình Úc giữ chặt sức lực của mình, ôm anh thật chặt , tinh tế hôn môi anh.

Lâm An Lan bị hắn hôn đến hơi thở có chút không thông, bất giác ngả vào trong lòng ngực hắn, mềm mại để đầu ở trên vai hắn.

Trình Úc thuận thế ôm bờ vai của anh, lấy cánh tay của mình làm gối lên cho anh.

Hắn nhìn người trong lồng ngực mình, nhéo nhéo khuôn mặt có chút nóng của Lâm An Lan, lại lần nữa đè lên đôi môi bị hắn hôn đến đỏ bừng.

Lâm An Lan duỗi tay bắt được ngón trỏ của hắn, oán trách trừng mắt nhìn hắn, không cho phép hắn khi dễ miệng mình nữa.

Trình Úc cười cầm lấy tay anh, hôn ngón áp út của anh một chút.

Hắn nắm lấy tay Lâm An Lan, nhìn anh rồi lại nhìn chữ 'Hỉ' dán ở đầu giường, trong lòng tràn đầy dịu dàng.

“An An, em gọi anh là gì?” Hắn mở miệng nói.

Lâm An Lan nâng mí mắt lên, không rõ sao đột nhiên hắn lại hỏi cái này, anh cẩn thận Trình Úc, thấy trong mắt hắn tràn đầy ấm áp, nhìn thấy một tia ưu thương, lúc này mới có hơi yên tâm chút.

Không có ưu thương, vậy hẳn là không phải do không có cảm giác an toàn, vậy thì tốt rồi.

Trình Úc thấy anh không trả lời, kề sát vào anh nói, “Nói đi.”

“Sao đột nhiên lại hỏi cái này?” Lâm An Lan nhỏ giọng nói.

“Anh muốn nghe không được sao.” Trình Úc nói, “Trả lời anh có được không?”

“ Gọi anh là gì?”

Lâm An Lan bất đắc dĩ, chỉ có thể mở miệng nói, “ Chồng.”

Trình Úc nháy mắt vô cùng thỏa mãn, ôm chặt lấy anh ở bên tai cọ cọ, “ Vợ thật tốt.”

“Vui vẻ vậy sao?” Lâm An Lan hỏi hắn.

“ Ừm.”

Lâm An Lan cảm thấy hắn cũng thật dễ thỏa mãn, anh ôm lấy Trình Úc, ôn nhu hỏi hắn nói, “ Vậy chồng à chúng ta có thể ngủ chưa?”

“Ngủ thôi!” Trình Úc duỗi tay tắt đèn, “ Đêm xuân một khắc giá ngàn vàng, ngàn vàng có thể không cần, nhưng đêm xuân thì rất cần nha!”

Lâm An Lan nháy mắt nở nụ cười, “Anh còn muốn có'đêm xuân' sao, vậy ở trong mộng có 'đêm xuân' đi nha.”

“Nếu trong mộng có 'đêm xuân', thì chắc chắn cũng là 'đêm xuân' với em”

“Ai muốn cùng anh có 'đêm xuân' a.”

“Đương nhiên là vợ của anh muốn cùng anh có 'đêm xuân' rồi.”

Lâm An Lan bị hắn nói không trả lời, cong con mắt ôm hắn chậm rãi rũ lông mi xuống.

Buổi sáng ngày hôm sau vào lúc 6 giờ, hai người bị đồng hồ báo thức kêu lên gọi tỉnh.

Lâm An Lan xoa xoa đôi mắt, mơ mơ màng màng.

Trình Úc thấy anh còn chưa tỉnh ngủ , khuyên anh nói, “Em ngủ thêm một lát đi, anh đi múc nước cho em.”

“Không cần đâu.”

Lâm An Lan ngáp một cái, xuống giường thay quần áo, cùng Trình Úc đi đi múc nước rồi ung dung rửa mặt.

Bọn họ ăn hộp bánh quy cho bữa sáng, qua loa thu dọn một chút, liền vội vã chạy đến trường tiểu học.

Lý Vĩnh Tư đến sớm hơn so với bọn hắn một chút, hiện đang sắp xếp thời khóa biểu trong văn phòng giáo viên.

Khi Lâm An Lan đến, cô đã sắp xếp xong chương trình học, “Buổi sáng là ngữ văn toán học tiếng anh mỹ thuật, buổi chiều là toán học ngữ văn tiếng anh thể dục, có được không?”

Lâm An Lan suy nghĩ một chút, “Buổi chiều bỏ tiết tiếng Anh đi, tiếng Anh cần có hệ thống học tập, nếu không học cũng dễ bị quên, hơn nữa cái này đối với bọn họ cũng không có thực tế. Đổi thành toán học đi, toán học càng liên quan đến thực tế hơn, cũng quan trọng hơn.”

“ Được.” Lý Vĩnh Tư sửa thời khóa biểu buổi chiều từ tiếng Anh đổi thành toán học, rồi đem thời khoá biểu dán ở trên tường.

Văn phòng này rất nhỏ, chỉ có hai cái bàn, cái bàn nào cũng khá lớn, hai bên đều để ghế dựa, cũng chỉ có hai giáo viên soạn bài.

Nhưng Lâm An Lan vẫn khách khí ngồi xuống trước một cái bàn khác, bảo trì khoảng cách với cô.

Hắn đem đồ ăn vặt ngày hôm qua mua ra, đưa cho Lý Vĩnh Tư một ít, “ Lát nữa trước khi vào học thì chia cho bọn nhỏ đi.”

Lý Vĩnh Tư không nghĩ tới anh còn mua đồ ăn vặt cho học sinh,kinh ngạc nói, “Lâm ca,anh suy xét thật chu đáo a, em còn chưa nghĩ đến nữa, cảm ơn anh.”

“Không có gì.” Lâm An Lan nói xong, đi trở lại bàn làm việc, bắt đầu soạn bài.

Đến 8 giờ, nhóm học sinh đã bắt đầu tới.

Tiết đầu tiên là tiết ngữ văn, do Lâm An Lan dạy, Lý Vĩnh Tư cho anh lời cổ vũ, Lâm An Lan cầm lấy đồ ăn vặt và sách vở ra khỏi văn phòng, đi đến phòng học .

Kết quả mới vừa vào cửa, anh đã ngây ngẩn cả người —— Trình Úc ngồi ở cuối phòng học, vừa thấy anh nháy mắt đã ngồi cực kỳ đoan chính, đường như trông giống một đội quân danh dự.

Lâm An Lan chớp chớp mắt, không phải hôm nay anh ấy ở một phòng học chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn sao? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Bên cạnh cạnh anh ấy còn có Trần Anh Kiệt nữa, hắn sao cũng ở chỗ này?

Lâm An Lan nghi hoặc nhìn Trình Úc, Trình Úc nhìn anh cười cười, nháy mắt phải một cái, cho anh một cái blink.

Lâm An Lan đành phải mở một mắt nhắm một mắt, cho hắn tiếp tục ngồi, giả vờ coi hắn cũng là một học sinh.

Anh đi lên trên bục giảng, để mọi người giới thiệu bản thân một chút, sau đó ở trên bục giảng đối diện với các học sinh nói, “ Bây giờ các em tự giới thiệu bản thân đi, bắt đầu từ bài từ bạn học bàn đầu gần cửa đi , nói xem em gọi là gì? Sau đó đến chỗ thầy lấy phần thưởng.”

Nhóm học sinh nghe được có phần thưởng hai mắt đều sáng lên, một đống ánh mắt trông mong nhìn Lâm An Lan, tò mò anh đã chuẩn bị quà gì.

“ Bắt đầu.” Lâm An Lan cười nhìn về phía học sinh nữ ở bên cạnh cửa, “Em tên là gì vậy?”

Bạn học sinh nữ đó sợ hãi đứng lên, vóc dáng không cao lắm, thanh âm mềm mại, “Em tên là Vương Oánh Oánh.”

Lâm An Lan gật đầu, “Lại đây lấy quà đi.”

Vương Oánh Oánh vui vẻ bước chân ngắn nhỏ chạy tới trên bục giảng, Lâm An Lan ngồi xổm xuống, kêu cô bé nhắm mắt lại, sau đó mở túi ra.

“Duỗi tay vào, để xem em có thể nắm được cái gì, bắt được cái gì, thì đó là phần thưởng của anh.”

Vương Oánh Oánh vươn tay, lấy được một túi khoai lát.

Cô bé vẫn đang mắt, ôm khoai lát, ngoan ngoãn hướng Lâm An Lan nói lời cảm ơn, “Cảm ơn thầy ạ.”

“Không cần khách khí, hiện tại em có thể mở mắt, trở về chỗ ngồi đi.”

Vương Oánh Oánh mở mắt ra, nhìn thấy khoai lát trong lòng ngực mình, trên mặt tràn đầy vui vẻ, cao hứng phấn chấn chạy về chỗ ngồi.

Những học sinh khác thấy cô bé cầm quà về, cũng buông lá gan ra, theo thứ tự giới thiệu về bản thân, có những học sinh tính cách khá hướng ngoại nói tên mình xong còn tự động nói cả tuổi tác và sở thích của mình.

Bọn nhỏ cười ha ha ha,tức thì sinh không khí sôi nổi hơn hẳn.

Lâm An Lan cười để cho các học sinh nhận phần thưởng xong lúc này mới bắt đầu vào học.

Trình Úc nhìn anh quay lưng và bắt đầu viết trên bảng đen, trong mắt tràn đầy dịu dàng và tập trung.

Hắn nhớ rõ khi còn học cao trung, hắn cũng đã từng ngồi dưới hàng ghế khán giả như thế này, lặng lẽ nhìn bóng lưng của Lâm An Lan trên sân khấu.

Hắn đã từng thấy anh mặc áo ngắn tay màu trắng quay lưng về phía hắn, cũng từng thấy anh mặc áo hoodie rộng giơ tay viết chữ, từng thấy anh mặc áo lông của trường, tao nhã như một quý tộc trong lịch sử phương Tây.

Hắn đã nhiều lần nhìn thấy bóng lưng của Lâm An Lan và mỗi lần như vậy, hắn đều muốn bước tới và ôm anh từ phía sau.

Hắn nghĩ, nhìn anh gầy như vậy, vòng eo của anh hẳn cũng rất nhỏ, nhất định có thể ôm anh thật chặt.

Hắn bôi bôi vẽ vẽ bóng lưng anh trên giấy, cuối cùng lại lấy cây bút gel màu đen vội vàng tô bỏ, giả vờ như mình chưa bao giờ vẽ qua.

Khi đó hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, hắn sẽ có một ngày thật sự có thể ôm lấy anh.

Trình Úc chăm chú nhìn anh hồi lâu, sau đó cúi đầu, cầm bút trên bàn lên, lại một lần nữa chuẩn bị vẽ bóng lưng của anh.

Nhưng mà hắn còn chưa động bút, thì Trần Anh Kiệt bên cạnh đã động bút trước rồi, hắn viết trên giấy : 'Chúng ta sẽ ở lại đây cho đến khi kết thúc tiết này ạ?'

Trình Úc thực sự kinh ngạc , hắn lại cùng mình đi tới phòng học.

Công việc hôm nay của bọn họ là đầu bếp tiểu học, tổ chương trình sợ bọn họ sẽ không dùng không quen bếp ở nông thôn nên đặc biệt tìm nhớ dì Vương trước đây làm cơm ở trường tiểu học này tới dạy bọn họ.

Dì Vương vô cùng nhiệt tình, dẫn bọn hắn đi tham quan chỗ nấu cơm ở trường học, nói chờ lát nữa lúc bắt đầu nấu cơm thật sự thì sẽ dạy cụ thể cho bọn họ.

Nhóm Trình Úc đương nhiên là đồng ý, nhưng vì đồng ý chuyện này nên ba người họ khá là rảnh rỗi .

Bây giờ mới 8 giờ, chưa đến lúc phải nấu cơm, tổ chương trình để bọn họ tự mình sắp xếp, chỉ cần không chậm trễ việc nấu nướng là được.

Trình Úc không chút do dự xoay người đi phòng học, với ý định thưởng thức phong thái làm giáo viên của Lâm An Lan.

Trần Anh Kiệt không biết tại sao lại cũng đi theo hắn vào.

Trình Úc không thân với hắn, nên cũng lười quản đến hắn, chỉ là rõ ràng, hiện tại Trần Anh Kiệt bắt đầu ngồi không yên.

Trình Úc suy nghĩ một chút, trả lời ở trên giấy nói: Ừm, giờ đi ra ngoài sẽ làm ảnh hưởng đến kỷ luật, tan học thì hãy đi ra ngoài đi.

Đây là buổi dạy học đầu tiên của Lâm An Lan , Trình Úc không hy vọng bởi vì Trần Anh Kiệt rời đi mà tạo ra hỗn loạn ở lớp học.

Trần Anh Kiệt thấy hắn nói như vậy, trong lòng cảm thấy hơi phiền lòng.

Hắn liếc mắt nhìn Lâm An Lan trên bục giảng một cái, lại nhìn về phía người bên cạnh - Trình Úc đang nhìn chằm chằm vào Lâm An Lan giống như đang chuyên tâm nghe giảng, trong lòng vô cùng nghi hoặc, cái này có gì đáng để nghe vậy?

Còn nghe tập trung như vậy ?!

Chẳng lẽ đây là cảnh giới tinh thần của học bá sao?

Cho dù là đang giảng chữ Hán đơn giản nhất, bọn họ cũng cảm thấy vô cùng thú vị?

Trần Anh Kiệt không hiểu, Trần Anh Kiệt thậm chí còn cảm thấy rất buồn ngủ.

Hết một tiết, Trần Anh Kiệt cảm thấy mình sắp ngủ mất rồi, hắn vỗ vỗ mặt mình , đứng lên nói Trình Úc , “Đi thôi Úc ca, chúng ta cần phải quay lại rồi.”

“ Cậu đi về trước đi.” Trình Úc nói.

Hiện tại còn chưa tới thời gian bắt đầu nấu cơm, hắn không có vội.

“ Nhưng mà không phải anh vừa nói hết tiết thì chúng ta sẽ đi ra ngoài sao?”

“ Tôi chỉ là trả lời cậu thôi, nhưng tôi chưa nói tôi sẽ đi về mà.”

Trình Úc nói xong, đi qua những hàng ghế, xoay người đi ra khỏi phòng học.

Trần Anh Kiệt vội vàng đuổi theo, Trình Úc quay đầu lại nói, “Đừng theo tôi, tôi cần đi xử lý chút việc tư.”

Trần Anh Kiệt:……

Trần Anh Kiệt chỉ đành không tình nguyện mà dừng bước, nhíu mày đi trở về.

Lâm An Lan mới vừa đi đến cửa văn phòng thì nghe được tiếng Trình Úc gọi anh.

Ang quay đầu lại nhìn về phía Trình Úc, nghi hoặc nói, “Hôm nay không phải anh đi nấu cơm sao? Tại sao lại chạy đến phòng học này vậy?”

“Tới nghe Lâm lão sư giảng bài một chút thôi.” Trình Úc cười nói.

Khi nói chuyện, hắn lại thay đổi sắc mặt, ra vẻ ủy khuất oán giận nói, “Lâm lão sư thật không công bằng a.”

“Sao lại không công bằng?” Lâm An Lan khó hiểu.

“Mọi người đều là học sinh cùng một lớp, vì sao những học sinh khác có quà tặng, còn em thì không có vậy? Có phải là vì em lớn lên trông cao sao?”

Lâm An Lan:……

Lâm An Lan không phòng bị được bị hắn làm cho bật cười, “ Vậy nên bạn học Trình hết tiết lại đuổi tới cửa văn phòng của tôi, là vì hỏi muốn quà của tôi sao?”

Trình Úc gật đầu, “Em cũng có tập trung nghe giảng bài mà,em cũng nên được thưởng quà chứ”

Lâm An Lan hào phóng nói, “ Được cho anh chọn một cái.”

Hắn đem gói đồ ăn vặt tử mở ra, làm Trình Úc chính mình chọn.

Trình Úc nhìn mấy đồ bên trong rực rỡ muôn màu, cuối cùng cầm một cái kẹo que ra.

Lâm An Lan có cảm giác hắn thật sự là rất thích ăn kẹo.

“Vừa lòng chưa?” Anh hỏi Trình Úc.

Trình Úc lắc đầu, đem que kẹo đưa cho anh, “Lâm lão sư giúp em lột giấy gói kẹo ra đi."

Lâm An Lan khẽ cười một tiếng, “Lâm lão sư còn giúp em ăn kẹo ạ, tự mình lột đi.”

Anh nói xong thì xoay người vào văn phòng.

Trình Úc cũng đi theo anh vào văn phòng.

“Anh vào đây làm gì?”

“Anh muốn nhìn xem Lâm lão sư soạn bài như thế nào.” Trình Úc nói, “ Bọn anh bên kia còn chưa tới giờ nấu cơm, nên có thể tự do hoạt động.”

Lâm An Lan lúc này mới hiểu rõ ràng, chỉ vào ghế dựa đối diện mình nói, “Vậy anh ngồi ở chỗ này đi.”

Chuông vào học vang lên, Lý Vĩnh Tư cầm sách vở và đồ ăn vặt mà Lâm An Lan chia cho cô đi ra ngoài, văn phòng lập tức chỉ còn hai người Lâm An Lan và Trình Úc .

Trình Úc ngo ngoe rục rịch, mới vừa có mới có chút tâm tư thì thấy cameraman đi theo phía sau Lâm An Lan .

Hắn quay đầu lại, không sao, phía sau mình cũng có một cái đuôi.

“Các cậu có mệt không?” Trình Úc hỏi cameraman bên người mình.

Cameraman cười cười, “ Không sao đâu.”

“Đi nghỉ ngơi một chút đi,” Trình Úc thoạt nhìn cực kỳ săn sóc, “Uống chút nước, hút điếu thuốc, thả lỏng một chút, nơi này có camera cố định mà, nên cũng không bỏ lỡ phân đoạn nào đâu.”

Lâm An Lan cũng đồng ý nói, “Đúng vậy, hơn nữa tôi đang soạn bài, anh ấy thì ngồi đó, cũng không có làm chuyện gì khác , vậy nên các cậu đi nghỉ ngơi chút đi đi.”

Mấy cameraman cũng đã đi theo ghi hình hơn một giờ, nghe vậy nhìn thoáng qua nhau rồi nói " Vậy bọn tôi đi hút điếu thuốc”, xong khiêng máy móc đi ra ngoài.

Trình Úc thấy bọn họ đi rồi, đi đến trước camera đã được cố định tốt, vẫy tay, giọng điệu ôn nhu, “Tình cảnh này khiến tôi những ngày còn đi học, nên tôi định cùng bạn học Lâm An Lan trò chuyện về những ngày đi học một chút . Đề cập đến vài bạn học cũ, ở đó có nhiều người không liên quan lắm nên tôi giúp tổ chương trình tắt máy vậy”

Hắn nói xong, lấy đồ gì đó che camera lại.

Sau đó tắt micro, nhanh chóng đóng cửa.

Lâm An Lan nhìn tốc độ gấp không chờ nổi của hắn, cảm thấy việc mình phải làm không đơn giản như nhớ lại quá khứ huy hoàng!

Anh lặng lẽ tắt micro của mình , nheo mắt lé nhìn Trình Úc.

Trình Úc cười tủm tỉm, “Em soạn bài tiếp đi, không cần lo cho anh.”

Lâm An Lan càng thêm cảm thấy hắn lòng mang thai quỷ, “Anh muốn cùng em nói về bạn học cũ nào ?”

“ Trò chuyện về cái người tên Trình Úc đi, lớn lên đẹp trai tính cách lại tốt, trong nhà còn có nhiều tiền .”

Lâm An Lan:……

Lâm An Lan cúi đầu tiếp tục soạn bài.

Trình Úc cười nhìn anh cúi đầu đọc sách, chậm rãi đi tới phía sau anh.

Lâm An Lan đang chuẩn bị nói gì đó thì cảm giác được Trình Úc cúi xuống. Từ phía sau ôm lấy anh.

Lâm An Lan không khỏi quay đầu nhìn về phía hắn, hỏi hắn, “Sao vậy?”

“Không có gì, anh chỉ muốn ôm em một cái thôi.” Trình Úc hôn mặt anh một chút.

Hắn đã từng nhìn bóng lưng Lâm An Lan vô số lần, muốn chạy lại gần, từ phía sau ôm lấy anh, chỉ là hắn không dám, hắn cũng không có tư cách.

Hắn bất giác tăng thêm lực đạo ở trên tay, thấp giọng nói, “An An, em đứng ở trên bục giảng trông rất đẹp.”

Thời kỳ thiếu niên, Lâm An Lan ngây ngô đơn bạc, mặc đồng phục màu lam bạch, tiêu sái đứng ở trên bục giảng.

Khi đó, Trình Úc cảm thấy anh rất đẹp.

Hiện giờ, anh mảnh khảnh,mặc áo sơmi màu trắng , ưu nhã đứng ở trên bục giảng.

Trình Úc vẫn là cảm thấy anh rất đẹp

Quá khứ ấy ùa về từ giây phút anh bước lên bục giảng kia, Trình Úc nhìn anh phảng phất như nhìn thời còn học sinh.

Những cái tâm nguyện hắn từng cầu mà không được,cuối cùng cũng thỏa mãn ở một khắc tại đây.

Đây là điều may mắn và hiếm có làm sao.

Trình Úc cảm thấy, may mắn cả đời này của hắn có lẽ đều dùng hết ở năm nay, dùng ở chuyện Lâm An Lan mất trí nhớ này.

Hắn ôm Lâm An Lan một hồi lâu, mới dần buông lỏng tay ra, nhẹ giọng nói, “ Lúc trước khi còn đi học , anh luôn muốn ôm em như vậy, chỉ là khi đó không có cơ hội, cũng may giờ đã có rồi.”

Lâm An Lan lúc này mới hiểu rõ, hắn là tức cảnh sinh tình.

Anh đứng lên ôm lấy Trình Úc, “ Vậy em cũng ôm anh một cái.”

“ Ừm.”

Hai người yên lặng ôm nhau một lát, Lâm An Lan mới buông ra tay, hỏi hắn, “Các anh bắt đầu nấu cơm lúc nào vậy?”

“10 giờ bắt đầu.”

“Vậy thì thôi vậy.” Trình Úc suy nghĩ nói, “Anh nghe được một nửa thì rời đi, phòng học cũng không cửa sau, nhưng cũng không được khiến cho mọi người nhìn anh, chuyện này không tốt cho kỷ luật lớp em.”

“ Vậy cũng đúng.”

“ Thế nên anh ở ngoài cửa nhìn em là được rồi.”

Lâm An Lan:!!!

“Anh có thể đừng thể hiện quá rõ ràng như vậy có được không?”

Từ khi chương trình này bắt đầu, Lâm An Lan đã cảm thấy Trình Úc sẵn sàng đá vào cửa tủ mọi lúc mọi nơi, nếu không phải ngay từ đầu Trình Úc liền đánh ra bài bạn học cũ này, Lâm An Lan thật sự cảm thấy tổ chương trình đều nên hoài nghi bọn họ.

“Sẽ không sao đâu, yên tâm đi, anh có chừng mực mà.”

“Thật sao?” Lâm An Lan vô cùng hoài nghi.

Trình Úc bất mãn nhìn anh, “Em phải tin tưởng chồng của em chứ.”

“Dù anh lúc nào cũng treo câu chồng ở trên miệng, em cũng không dám tin cho lắm.”

Trình Úc bật cười, từ trong túi lấy ra que kẹo mà mình vừa mới lấy được từ chỗ anh, “Hiện tại không ai nhìn nữa, em bóc ra cho anh đi.”

Lâm An Lan bất đắc dĩ, nhận lấy kẹo giúp hắn bóc vỏ ra, nhét vào trong miệng hắn.

“Rất ngọt.” Trình Úc nói.

“Ngọt thật hay ngọt giả?”

“Ngọt thật mà.” Trình Úc cười nhìn anh.

Lâm An Lan cũng cười, hôn môi đang ngậm kẹo của hắn.

Trình Úc đang chuẩn bị cùng anh hôn môi, thì nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, “Trình ca là em đây.”

Trình Úc:……

Trình Úc hung hăng cắn một miếng kẹo , đem kẹo cắn đến chia năm xẻ bảy, không tình nguyện đi ra mở cửa.

Cameraman khiêng camera đi đến, thì nhìn Trình Úc đang không nhanh không chậm bật micro, còn camera trong phòng đang che bằng vải bố.

Cameraman:…… Đây là cái anh nói không bỏ lỡ cái gì cần quay sao?!

Cameraman bi thương nhìn về phía Trình Úc, thầm nghĩ,đồ lừa đảo! Quả nhiên đàn ông lớn lên đẹp trai đều không đáng tin cậy! Đại lừa đảo!

Trình Úc nhìn ánh mắt u oán của hắn, cắn kẹo nói, “Đừng như vậy mà, chúng tôi vừa mới hàn huyên một số chuyện không thể công bố ra ngoài, nên đây cũng là vì tốt cho tổ chương trình mà thôi.”

Cameraman:??? Biết rõ không thể truyền ra vậy mà anh còn nói?!

Trình Úc cười tủm tỉm.

Lâm An Lan yên lặng cúi đầu, mặc kệ hắn nói bậy, nhưng khi ánh mắt anh chạm vào túi đồ ăn vặt dưới gầm bàn, anh định lát nữa lấy kẹo ở bên trong ra, giữ lại cho Trình Úc.

Dù sao, bạn trai có vẻ rất thích ăn.

Lý Vĩnh Tư dạy xong tiết toán học trở lại, Lâm An Lan trò chuyện với cô chuyện trong lớp học một chút , rồi cầm ly nước và sách vở đi đến phòng học, bắt đầu dạy tiết tiếng Anh .

Trình Úc không có đi vào theo, dựa vào trên tường, nhìn Lâm An Lan nâng lên tay ở trên bảng đen viết ABCD.

" Em ấy làm giáo viên còn rất ra dáng ra hình.” Trình Úc nói.

Nói xong, còn cố ý hỏi cameraman, “Đúng không?”

Cameraman cũng chỉ có thể phụ họa theo nói, “ Ừm.”

“Còn rất là đẹp trai.”

Cameraman: “ Ừm.”

“Chúng ta ở lại đây nghe hai phút đi.”

Cameraman:……

Cameraman cảm thấy vị lưu lượng này thật đúng là có chút không được bình thường, đây cũng thật là quá trọng tình trọng nghĩa đi, biết thì nghĩ là bạn học cũ, không biết còn tưởng đây là bạn trai đấy!

Cũng nhìn bao lâu rồi, mà vẫn còn muốn nhìn!

Cái chương trình này của bọn họ sửa tên thành 《 Tôi nhìn Lâm An Lan 》 sao?

Nhưng hắn cũng chỉ có thể nghe lời gật đầu, “ Được.”

Sau đó, cùng Trình Úc yên tĩnh thưởng thức tư thế oai hùng giảng bài của Lâm An Lan.

Chưa kể, cameraman thầm nói,Lâm An Lan này thật đúng là rất có cảm giác giáo viên, chính là cái loại thoạt nhìn cảm giác rằng anh ấy là một người có văn hóa .

Còn rất đẹp trai.

Hắn cùng Trình Úc nhìn Lâm An Lan một hồi lâu, lúc này mới lưu luyến không rời mà rời đi.

Trước khi đi, Trình Úc còn gửi cho Lâm An Lan một động tác cổ vũ , Lâm An Lan vừa lúc nhìn qua đây, thấy được động tác của hắn, nhìn hắn cười một chút.

Ôn nhu an hòa, giống như cây cối mùa xuân, Trình Úc cười nhìn anh vẫy tay, xoay người đi đến phòng bếp trường học.

Lúc này, Giản Nhã Đạt cũng vội vàng từ cửa hàng nhỏ Viên Nhạc Nhân làm việc chạy trở về, Trần Anh Kiệt cũng từ vườn trái cây về tới trường học.

Dì Vương vội vàng sai hai cậu con trai đi lấy nước, rửa rau, rửa nồi trước khi bắt đầu nấu ăn.

Giản Nhã Đạt vo gạo, kinh ngạc phát hiện nơi này không có nồi cơm điện.

“ Vậy chúng ta nấu cơm như thế nào a?” Cô ưu sầu nói.

“ Nấu ở trong cái nồi này.” Dì Vương chỉ vào nồi đất sét to trên bếp nói.

Giản Nhã Đạt vẻ mặt kinh ngạc.

Dì Vương cười nói, “Không có việc gì, không vội, giờ xắt rau trước đi.”

Việc này Trình Úc biết nên hắn ôm đồm việc xắt rau , dùng một dao phay chơi cực kỳ nhanh nhẹn, làm Trần Anh Kiệt kinh ngạc đến cằm đều rơi xuống đất, lắp bắp nói, “Úc ca, anh…… Anh trước kia đã từng làm đầu bếp sao?”

“Không.” Trình Úc nói.

“Vậy kỹ thuật này của anh……”

“Quá lợi hại rồi.” Giản Nhã Đạt khen ngợi nói, “Úc ca,anh đúng là nam thần của em.”

Trình Úc cười một chút, không nói gì.

Ban đầu hắn không biết nấu cơm, cũng không thích, chỉ là sau này có một lần hắn nằm bò nghỉ ngơi ở phòng học, vụn vặt nghe được Lâm An Lan đang nói chuyện với những người khác.

Có nữ sinh hỏi Lâm An Lan, “Lâm An Lan, cậu thích dạng nữ sinh như thế nào?”

Trình Úc mở to mắt, ngẩng đầu, cằm đặt trên cánh tay, an tĩnh chờ anh trả lời.

Lâm An Lan tất nhiên là sẽ không trả lời loại vấn đề này.

Nhưng Tưởng Húc sẽ, gã ồn ào nói, “ Cậu ấy thích loại nữ sinh ôn nhu đó.”

Lâm An Lan bất mãn nhìn gã, “Nói bừa cái gì vậy.”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Tưởng Húc cười nói, “ Cậu không phải thích loại ôn nhu này sao, ôn nhu, yên tĩnh, ngoan ngoãn, nghe lời, còn biết nấu cơm.”

Nữ sinh kéo dài âm thanh " Ồ” nói, “ Hóa ra là như vậy a.”

“ Cậu ấy nói bậy đó.”

“Vậy cậu nói xem cậu thích dạng người như thế nào?”

“ Tôi sẽ thích người mà tôi thích.” Lâm An Lan nói.

“ Vậy nếu người đó cực kỳ cực kỳ  thích cậu, cậu có thể đồng ý thử một lần với đối phương không?”

_________________🖤.__________________

🤍. : Một chương gần 8000 chữ,gõ chữ muốn mòn cái tay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro