Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 112

“Cậu không cần mình.” Tưởng Húc ngơ ngác hỏi anh: “Cậu cũng định bỏ rơi mình sao?”

Lâm An Lan mất trí nhớ nói với gã không bao giờ muốn gặp lại gã nữa. Tưởng Húc sợ nhưng cũng biết đây không phải là tình huống tuyệt vọng nhất, bởi vì anh đang không có bọn họ ký ức nhiều năm nay của họ, cho nên khi nhớ lại, gã vẫn có thể quay lại bên cạnh Lâm An Lan.

Nhưng hiện tại, Lâm An Lan đã khôi phục trí nhớ lại đưa ra phán quyết cuối cùng cho gã, anh lại một lần nữa lựa chọn bỏ rơi gã, Tưởng Húc không thể chấp nhận được, gã tâm trạng suy sụp nhìn Lâm An Lan: “Không, không Tiểu Lan, cậu không thể không cần mình,cậu đã nói, sẽ luôn ở bên mình mà."
           
“Nhưng cậu không còn là con người lúc đó nữa." Lâm An Lan bình tĩnh nói: "Tôi không biết cậu sẽ trở thành như thế này, cho nên tất cả đều không tính.”

"Mình có thể thay đổi,sao cậu lại không để mình thay đổi?!" Tưởng Húc đi đến trước mặt anh, nắm lấy vai anh, "Mình chỉ phạm sai lầm lần này thôi. Tại sao,tại sao cậu không cho mình sửa lại? ” 

“Chỉ lần này thôi?” Lâm An Lan hỏi gã, “Vậy cậu sau lưng tôi đi gặp Trình Phong thì sao?”

“Mình đều có thể thay đổi, Tiểu Lan, mình có thể thay đổi, cậu cho mình một cơ hội nữa, chỉ một lần thôi, được không? Mình chỉ có cậu, mình chỉ có cậu thôi!"
             
Lâm An Lan nhìn gã như sắp khóc, như thể nhìn thấy gã khi còn trẻ trong quá khứ trước đây.

Anh nhớ khi mình mới đến gia đình ba mẹ Lâm,anh không có bạn bè, nhưng Tưởng Húc lại chạy lên chơi với anh và kết bạn với anh.

Anh cũng nhớ từ lúc mẹ Lâm lâm bệnh nặng cho đến khi bà qua đời, Tưởng Húc đã ở bên anh, an ủi và động viên anh.

Anh còn nhớ, hai tháng sau khi ba anh qua đời, Tưởng Húc đã gác lại mọi công việc, ở bên cạnh anh, sợ anh buồn.

Họ từng có một mối quan hệ rất tốt, họ từng nói sẽ luôn đồng hành, luôn ở bên nhau nhưng lại đi đến mức này.
              
Lâm An Lan thở dài nói: "Không cần thiết, tôi không cắt đứt quan hệ với cậu, tôi chỉ muốn chúng ta như bạn bè bình thường mà thôi."

Tưởng Húc lắc đầu, "Mình không chấp nhận, Tiểu Lan, cho mình một cơ hội đi, chúng ta vẫn có thể làm bạn tốt của nhau, cậu tin mình đi."

Lâm An Lan muốn tin nhưng lại không thể tin được.

Nhiều chuyện nếu thay đổi có thể coi như chưa từng xảy ra,gã đã từng nói với anh như vậy, hy vọng anh sẽ làm như vậy, thậm chí còn cho rằng anh sẽ thực sự làm như vậy. Cho dù gã có thay đổi thì những gì gã đã nói, đã làm sẽ không thể như xưa, nó sẽ không biến mất, anh vẫn sẽ vẫn nhớ, và những lời nói đó sẽ vẫn như một cái gai đâm vào tim anh.
              
Anh đã định sẵn là không thể tin tưởng gã như trước nữa.

"Vậy thôi." Lâm An Lan thấp giọng nói: "Trở về đi, tôi mệt rồi muốn nghỉ ngơi."

Nhưng Tưởng Húc lại không chịu rời đi, gã nhìn Lâm An Lan, buồn bã nói: "Tiểu Lan, cậu không thể làm như vậy."

Lâm An Lan bất đắc dĩ cười nói: "Nếu không phải chúng ta có quan hệ nhiều năm như vậy, tôi sẽ không nói chúng ta vẫn có thể là bạn bè bình thường,gặp nhau có thể Chào nhau một cái. Mà tôi nên nói với cậu, tôi sẽ không chú ý đến cậu nữa. Nếu sau này cậu nhìn thấy tôi, thì cứ coi như chưa nhìn thấy tôi đi."

"Tiểu Lan..."
              
"Tưởng Húc, cậu có thể trông đợi gì về mấy lời mà cậu  nói ra hả. Còn muốn tôi vẫn đối xử với cậu như trước kia, hay cậu cho rằng chuyện này không là gì? Không có gì đáng kể, phải không? "

“Không phải." Tưởng Húc lắc đầu, nhưng không nói nên lời.

Lâm An Lan nhẹ nhàng nói: "Trở về đi, cũng đã khuya rồi,cậu cũng nên nghỉ ngơi đi."

Tưởng Húc không muốn rời đi, gã lặng yên đứng đó, bất động.

“Trở về đi.” Lâm An Lan lại nói.
              
Nhưng, Tưởng Húc vẫn không di chuyển.

Lâm An Lan không nói thêm nữa, đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Anh đóng cửa lại, ngồi lên giường thở dài.

Anh ngồi im một lúc lâu thì nghe thấy tiếng mưa từ ngoài cửa sổ, những hạt mưa đập vào cửa sổ, tạo thành một lớp vết nước mờ ảo trên cửa sổ.

Lâm An Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời lại mưa, năm nay tuyết không nhiều, nhưng mưa cũng không ít.

Nghe tiếng mưa xào xạc, anh như quay về trước khi mất trí nhớ.
              
Cuối tháng 7, đúng ngày giỗ ba anh, anh về viếng thăm ba, tạm dừng nhiều hoạt động kinh doanh, ở nhà.

Hôm nay là ngày giỗ của ba anh, Lâm An Lan nhìn căn nhà trống trải, lòng tràn đầy đau buồn và bối rối.

Ở tuổi của anh, anh vừa mới tốt nghiệp,đã đến lúc bắt đầu làm việc chăm chỉ nhưng anh đã tiễn đưa những người thân cuối cùng của mình, chỉ còn lại mình anh.

Lâm An Lan cảm thấy rất đau lòng, hai người anh yêu thương nhất trên đời chính là ba mẹ nuôi, nhưng ba mẹ nuôi lại lần lượt bỏ anh đi, nằm trên giường, anh cảm thấy sự im lặng trong nhà thật đáng sợ.

Vì vậy, sau khi Tưởng Húc trở về, anh đã đi tìm Tưởng Húc.
                            
Tưởng Húc năm nay vì bận quay phim nên cũng không cùng anh tế bái ba Lâm, về muộn hơn anh một tuần.

Sinh nhật gã là vào tháng 8, Lâm An Lan đã chuẩn bị sẵn quà cho gã, đó là chiếc đồng hồ mới của thương hiệu gã yêu thích, hai người tổ chức sinh nhật đơn giản cùng nhau, Tưởng Húc ước một điều, Lâm An Lan cùng gã ăn bánh kem.

Anh không về nhà, ở lại nhà Tưởng Húc mấy ngày, cùng nhau xem phim, ăn uống, Lâm An Lan nghĩ chỉ còn lại Tưởng Húc, ba mẹ anh đã mất,chỉ còn Tưởng Húc có thể đi cùng anh hết chặng đường dài này trưởng thành này,chỉ còn gã.

Gã là người duy nhất anh có thể tin tưởng được trên thế giới này.
              
Anh cụng ly với Tưởng Húc, uống rượu,nói chuyện phiếm.

Nếu không có đêm đó thì mọi chuyện vẫn như cũ, gã vẫn là bạn thân của anh, họ vẫn sẽ tin tưởng và nương tựa vào nhau.

Nhưng, Tưởng Húc trong đêm uống rượu đó vô tình nói ra những lời này.

Đêm đó Tưởng Húc uống hơi nhiều, họ ngồi trên ghế sofa trò chuyện không ngừng.

Sau đó, gã nhận được tin từ người đại diện, nói hãng xa xỉ mà trước đây gã đã cùng họ bàn bạc, hai ngày nay đã chỉ định người phát ngôn, không phải gã mà là Trình Úc.
              
Tưởng Húc tức giận ném điện thoại đi, tức giận oán giận nói: "Sao hắn ở khắp mọi nơi vậy? Hắn là ruồi à? Ở khắp mọi nơi vậy!"

Lâm An Lan khuyên nhủ gã mấy câu, nói: "Thân phận anh ta ra sao cậu cũng biết. Không cần so sánh với anh ta."

Tưởng Húc nghe anh nói như vậy, lửa giận trong lòng không hề nguôi ngoai, ngược lại giống như một thìa dầu đổ vào lửa, càng ngày càng mạnh!

Thân phận của Trình Úc là gì? Hắn còn không phải là đại thiếu gia Trình gia, con trai của Trình Phong sao.

Nhưng còn mình thì sao? Mình cũng là con trai của Trình Phong, hai người bọn họ vốn đã phải giống nhau chứ.
              
Hắn được hưởng thụ tình thương của ba Trình Phong,hưởng quyền lực và vinh quang của Trình gia, nhưng hắn vẫn chưa hài lòng, hắn còn cứ phải xuất hiện trước mặt mình, bày cho mình thấy bộ dạng có tiền có quyền của hắn.

Rõ ràng là gã vào nghề sớm hơn Trình Úc, nhưng hiện tại gã bị Trình Úc lấn át, không phải do kỹ năng diễn xuất không tốt hay ngoại hình không đủ đẹp, chỉ là Trình Úc giàu hơn, có thể tạo ra cho hắn nhiều tài nguyên hơn, nhiều cơ hội kết thân với đạo diễn và nhà sản xuất tài giỏi hơn.

Trên đời này không thiếu người chơi NDT (Nhân dân tệ),có người  bình thường nào có thể đánh bại người chơi NDT đâu? Nhưng rõ ràng, gã cũng nên là một người chơi NDT.

Tưởng Húc ghen tị lại không cam lòng, tức giận lại buồn bực.
             
Gã vốn tưởng gia nhập giới giải trí thì có thể tránh được Trình Úc, nhưng Trình Úc lại như âm hồn vậy, không thể thoát khỏi, dùng sự tồn tại của mình để mỗi ngày nhắc nhở gã,gã đáng buồn,đáng thương thế nào.

Tưởng Húc không hiểu, tại sao hắn lại không tha cho mình như vậy?

Bởi vì Lâm An Lan?

Nhưng rõ ràng hắn đã có nhiều như vậy, đã có ba, có gia đình, có tiền, có quyền, sao hắn còn mong ước Lâm An Lan chứ?

Vì sao luôn nghĩ tới việc đem Lâm An Lan rời khỏi mình?

Tại sao không buông tha cho mình vậy?!
              
Gã thật sự quá buồn bực, buồn bực tức giận đến mức nảy ra ý tưởng từ rượu.

Không phải hắn muốn Lâm An Lan sao?

Sau đó gã bảo Lâm An Lan làm mồi nhử, giả làm bạn trai Trình Úc, cùng hắn về nhà gặp Trình Phong, để Trình Phong có thể thấy rõ đứa con ngoan của ông lại thích đàn ông, hắn sẽ không có con nối dõi, cũng sẽ không có con của riêng của mình.

Làm sao một gia tộc như Trình gia lại có thể cho phép người thừa kế của mình không có con nối dõi chứ? Đến lúc đó, Trình Phong hoặc là sẽ ép Trình Úc ở bên những người phụ nữ khác, không thể xuất hiện trước mặt gã và Lâm An Lan nữa; hoặc là, ông sẽ phải từ bỏ Trình Úc, đi tìm một người thừa kế khác cho Trình gia.
              
Nếu là vế đầu, vậy gã sẽ không cần nhìn thấy bộ mặt ghê tởm của Trình Úc nữa, Trình Úc cũng không còn có thể như chó đuổi theo Lâm An Lan nữa.

Mà nếu là vế hai, hắn sẽ không còn là đại thiếu gia Trình gia nữa, hắn sẽ không còn vốn liếng để xuất hiện ở bất cứ nơi nào hắn muốn, muốn gặp Lâm An Lan bất cứ lúc nào hắn muốn.

Hắn sẽ không còn có thể làm xáo trộn tâm trạng của mình nữa, thật tuyệt vời.

Tưởng Húc cảm thấy phương án này rất tốt, tuy rằng phải ủy khuất Lâm An Lan, nhưng vì hạnh phúc lâu dài của bọn họ, cũng như để Trình Úc không còn có thể quấy rối bọn họ nữa, cũng đáng để nhẫn nại.
              
Hơn nữa, giả sử Trình Phong thật sự thất vọng với Trình Úc, chấp nhận gã để có người thừa kế nhà Trình gia, như vậy gã sẽ trở thành công tử Trình gia, tương lai của gã và Lâm An Lan sẽ dễ dàng hơn rất nhiều,cũng sẽ cho Lâm An Lan nhiều thứ anh cần mà hiện tại không lấy được.

Gã nhìn Lâm An Lan bằng ánh mắt nóng rực, hỏi anh: “Tiểu Lan,cậu có ghét Trình Úc không?”

Lâm An Lan đương nhiên không ghét Trình Úc, nhưng Tưởng Húc đang tức giận vì Trình Úc cướp mất đại ngôn của gã, nên anh cũng không muốn bây giờ lại khiến Tưởng Húc tức giận, bởi vậy anh chỉ nói: "Bình thường."
              
Lúc Tưởng Húc nghe thấy câu này, gã nháy mắt cảm thấy an tâm.

Lâm An Lan không thích Trình Úc, gã biết anh không có hứng thú kết bạn, cũng chưa từng có tiếp xúc sâu sắc với Trình Úc, nói trắng ra thì hắn chỉ là bạn cùng lớp, không thể nói được thích hay không thích được.

Tưởng Húc đến gần hỏi anh, “Cậu có muốn không bao giờ gặp lại hắn trong tương lai không?" 

"Bây giờ cũng giống vậy mà."

"Không giống vậy. " Tưởng Húc nói, "Bây giờ chúng ta vẫn có thể nghe thấy tên hắn, thỉnh thoảng mình vẫn có thể nhìn thấy hắn trên TV."
              
"Vậy cậu muốn làm gì?" Tiểu Lan bối rối hỏi.

Tưởng Húc khẽ mỉm cười nói: "Tiểu Lan, cậu đi gặp hắn đi. Hắn hẳn là thích cậu, luôn quan tâm đến cậu. Đi gặp hắn đi, sau đó giả vờ nhận lấy tình yêu của hắn, giả làm bạn trai của hắn, để hắn đưa cậu đến gặp ba mẹ hắn. Khi cậu gặp Trình Phong, Trình Phong nhất định sẽ không cho phép hai người ở cùng nhau. Đến lúc đó, ông ấy sẽ để ý đến từng hành động của Trình Úc." 

Lâm An Lan nghe những lời gã nói,trong lòng một mảng lạnh lẽo.

Anh ngơ ngác nhìn Tưởng Húc, tay anh gần như không thể cầm được chiếc cốc.
             
Tưởng Húc vẫn đang nói tiếp: "Mình biết tạm thời sẽ khiến  cậu  chịu ấm ức, nhưng một thời gian ngắn thôi, cậu gặp Trình Phong xong, hắn sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt chúng ta nữa." 

"Còn nữa không?" Lâm An Lan bình tĩnh nói.

Tưởng Húc suy nghĩ một chút: "A, nhà Trình Úc hình như ở tầng 16 của biệt thự Bạch Hoa trên đường Bạch Hoa. Mình đã kiểm tra trước rồi,có lẽ hắn vẫn chưa chuyển đi đâu."
              
____________________🖤.___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro