Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 110

Cơm nước đã chuẩn bị xong, Trình Úc giúp anh bưng bát đĩa đồ ăn ra ngoài.

Lâm An Lan múc cháo đặt trước mặt hắn.

“Anh ăn đi, em đi trước.”

Trình Úc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, “Em...em không ăn cùng anh sao?”

“Em không ăn.” Lâm An Lan nhẹ giọng nói: “Anh ăn xong thì đi ngủ sớm đi.”

Trình Úc nhất thời không muốn ăn nữa.

Hắn im lặng đứng đó,không tiếng động bày tỏ cảm xúc của mình.
                
“Chúng ta cùng nhau ăn đi.” Trình Úc nhỏ giọng nói: “Đã lâu rồi anh không được ăn tối với em.”

Thực ra cũng không lâu lắm, Lâm An Lan nghĩ, bọn họ chỉ mới xa nhau có mấy ngày, còn chưa đầy mười ngày,chưa nói tới đã lâu.

Trình Úc xoay người đi vào phòng bếp, lấy một cái bát, múc cho anh một bát cháo, đặt ở phía đối diện anh, "Ăn xong thì đi, cũng đến giờ ăn rồi."

Lâm An Lan không còn cách nào khác chỉ đành ngồi xuống ăn cùng hắn.

Đồ ăn là do anh nấu, đương nhiên hợp khẩu vị của anh, Lâm An Lan cúi đầu ăn cháo, không biết nên nói gì.
               
Trình Úc lại biết nên nói cái gì, hắn nói: “Đã lâu rồi không được ăn ngon như vậy.”

Lâm An Lan ngước mắt liếc hắn một cái, thầm nghĩ hắn thật là biết nói ngọt mà.

Chỉ là đồ ăn nhà mà hắn cũng thấy ăn rất ngon, "Vậy anh ăn nhiều chút đi."

"Ừm." Trình Úc mỉm cười với anh.

Hắn có nụ cười rất đẹp, có lẽ là do hắn còn đang ốm, gương mặt còn tái nhợt,nên có vẻ ngây thơ thanh thuần, giống như một đứa trẻ vậy.

Lâm An Lan nhìn ánh sáng trong mắt hắn, trầm tư hồi lâu, nhỏ giọng nói với hắn: "Trình Úc, em đã khôi phục trí nhớ rồi."
               
Nụ cười của Trình Úc lập tức biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc và bất an.

Hắn ngơ ngác nhìn anh, toàn thân cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

“Cho nên, em còn đang suy nghĩ,” Lâm An Lan nói với hắn, “Em còn chưa nghĩ thông suốt.”

Trình Úc bất giác gật đầu, vội vàng cúi đầu, giấu đi vẻ bất an không dám nhìn anh.

Hắn không ngờ Lâm An Lan đã khôi phục trí nhớ, đối với hắn Lâm An Lan khôi phục trí nhớ và Lâm An Lan mất trí nhớ không giống nhau.

Hắn dám thừa nhận sai lầm của mình với Lâm An Lan, người đã mất trí nhớ, hy vọng anh sẽ tha thứ cho mình, bởi vì hắn biết trong những ngày tháng họ bên nhau Lâm An Lan đã yêu hắn.
               
Nhưng hắn còn chẳng dám nhìn thẳng vào Lâm An Lan đã khôi phục trí nhớ, huống chi là hy vọng anh sẽ tha thứ cho hắn. Bởi vì hắn biết Lâm An Lan trước khi mất trí nhớ không hề yêu hắn, ít nhất ở phương điện tình yêu anh không thích hắn.

Hai người mới ở bên nhau có năm tháng, Lâm An Lan đã tránh mặt hắn tám năm, hai người so sánh, năm tháng dường như không đáng kể, không đủ để hắn cảm thấy mình có thể lay động được tâm trí Lâm An Lan.

Hơn nữa, hắn là ở trên cơ sở lừa gạt,là hắn đê tiện gạt lấy năm tháng của Lâm An Lan.

“Xin lỗi em.” Hắn cúi đầu, “Là anh ích kỷ, xin lỗi em.”
               
Lâm An Lan thấy hắn sắp đem mặt mình vùi vào bát cháo, lại cười nhẹ nói: “Anh đã xin lỗi rất nhiều lần rồi.Em cũng đã nhận rồi nên anh không cần phải xin lỗi nữa đâu.”

Trình Úc lúc này mới dám ngẩng đầu nhìn anh, liền thấy anh đang thản nhiên uống cháo với vẻ mặt bình tĩnh.

“Em có hận anh không?” Hắn hỏi.

Lâm An Lan đã từng nghe Trác Tư Á hỏi câu hỏi này trước đây.

Câu trả lời của anh lúc đó là anh không hận mấy, câu trả lời của anh bây giờ vẫn vậy.
               
"Không hận mấy." Anh nói: "Như em đã nói, chuyện này cả hai chúng ta đều phải chịu trách nhiệm. Em đã sai ở chỗ không nên chủ động xuất hiện để dụ đỗ tư tâm và ích kỷ của anh. Còn anh cũng sai vì sự ích kỷ và ham muốn của anh đã thực sự lừa em. Vậy nên dù em là nguyên nhân dẫn đến chuyện này,còn anh là nguyên nhân chính, nhưng suy cho cùng, anh có trách nhiệm lớn hơn nên em không thể nghĩ anh không sai chút nào được, nhưng nói đến hận, em không thể nói như." 

Hận loại cảm giác này, quá nghiêm trọng,quá xa xỉ. Lâm An Lan không muốn áp đặt loại cảm giác này lên mình. Hồi nhỏ anh rất hận mẹ mình, nhưng sau này anh sống rất hạnh phúc ở nhà ba mẹ Lâm nên anh đã xóa bỏ hận thù của mình với mẹ mình.
               
Anh không muốn dành thêm tình cảm cho đối phương,giao tất cả tình cảm của mình cho ba mẹ nuôi, cả đời anh chỉ có một người mẹ duy nhất, đó chính là mẹ Lâm, còn mẹ ruột của anh thì không tồn tại, thậm chí còn chẳng cần nhớ người kia trông như thế nào.

Bà đã bỏ rơi anh rồi, sao bà xứng đáng được anh hận sâu sắc như vậy chứ.

Không để ý mới là cách đáp trả tốt nhất cho bà ta.

Cho nên anh sẽ không hận Trình Úc, hơn nữa Trình Úc thật sự không có gì đáng phải hận.
               
Trong những ngày anh mất trí nhớ anh đã sống rất hạnh phúc, Trình Úc đã cố gắng hết sức đối xử tốt với anh. Nếu trước khi anh mất trí nhớ đã có người mình thích, hoặc nếu anh có đối phó Trình Úc vì người khác thì có thể anh sẽ hận hắn, nhưng anh không có gì.

Anh không thích ai, cũng không ghét Trình Úc, như vậy mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều, hơn nữa Trình Úc còn dạy anh về tình yêu.

Cuối cùng anh cũng có sự khao khát và hiểu biết về tình yêu, thay vì mắc kẹt trong lâu đài của chính mình,không có bất kỳ kỳ vọng nào vào tình yêu, không chấp nhận sự bày tỏ tình yêu của người khác và không chủ động yêu người khác.
               
Trình Úc bây giờ đã trở thành một người rất quan trọng đối với anh.

Trên đời này có ba loại tình cảm chân thành nhất, khó quên nhất: tình thân, tình bạn và tình yêu, trong ba tình cảm này, tình thân là bẩm sinh, máu mủ tình thâm, đáng tin cậy nhất cũng dễ có được nhất.

Mối quan hệ gia đình của Lâm An Lan khó khăn hơn những người khác một chút, nhưng may mắn thay anh đã đạt được nên anh rất tôn trọng và yêu thương ba mẹ nuôi, là những người anh yêu thương nhất trong lòng.
             
Tình bạn và tình yêu là những cảm xúc mà con người có được từ sự tương tác giữa các cá nhân, hai tình cảm này không có quan hệ huyết thống nên cần được con người tích cực duy trì, và vì chúng sinh ra trong sự tương tác giữa các cá nhân nên nhiều khi, người bạn, người yêu đầu tiên trở thành một sự tồn tại rất quan trọng đối với bản thân.

Tưởng Húc là người bạn đầu tiên của Lâm An Lan, là người bạn đã cùng anh vượt qua thời gian và trải qua nhiều thăng trầm, vì vậy gã đã từng rất quan trọng với anh, Lâm An Lan đã rất tin tưởng gã.

Về phần Trình Úc, Trình Úc là người đầu tiên Lâm An Lan thích, cũng là người đầu tiên dạy anh về tình yêu, cho nên Trình Úc đương nhiên trở thành người quan trọng nhất của Lâm An Lan trong lĩnh vực tình yêu này.
               
Anh giống như một người vừa đặt chân lên một lãnh thổ mới, vừa bối rối vừa khao khát lãnh thổ chưa biết, anh do dự trên lãnh thổ này, không biết có nên tiến về phía trước hay không.

Nhưng may mắn thay, anh có được một người yêu tốt, một người đàn ông sẵn sàng kiên nhẫn chờ đợi và luôn yêu thương anh.

Cho nên Lâm An Lan còn có thời gian suy nghĩ, có thời gian suy nghĩ rõ ràng.

Tất nhiên, trước đó anh phải đảm bảo rằng bạn trai mình sẽ không quá sợ hãi,lo sợ và bất an.
               
"Thật ra em phải nên hận anh." Anh nhìn Trình Úc nói, "Dù sao thì anh cũng thật sự đã lừa em. Anh thật dũng cảm,chưa từng có ai dám lừa em như thế này đâu.Anh biết đấy, em rất ghét bị lừa gạt. Em không thích bị lừa gạt, nhất là anh còn uy hiếp người khác không được nói cho em biết em bị lừa." 

Nói đến đây, anh không khỏi nhìn về phía Trình Úc, "Sao trước đây em không nhận ra anh vậy nhỉ,còn dám đem vợ con người ta ra uy hiếp. Anh so với em nghĩ còn lợi hại hơn rất nhiều nha."
               
Trình Úc:……

Trình Úc cúi đầu xin lỗi: "Anh sai rồi."

"Đương nhiên là anh sai rồi, lỗi của anh rất nghiêm trọng."

Đầu của Trình Úc càng cúi thấp hơn.

“Nhưng cũng rất kỳ quái.” Lâm An Lan nói, “Em biết rất rõ là anh sai, nhưng cũng không thể trách anh quá nhiều.”

Trình Úc kinh ngạc nhìn anh.

Lâm An Lan cúi đầu nhìn cháo trong bát, dùng thìa chậm rãi khuấy.

"Ngày em đi, em buồn vì bị lừa hơn là tức giận. Em buồn vì anh lừa gạt em. Em cảm thấy anh không nên lừa em, nhưng nếu anh không lừa em thì sao em hiểu được anh là người thế nào chứ? Anh có nên làm vậy hay là không đây?"
               
"Càng thích anh, em càng tức giận càng buồn. Lúc đó em chưa lấy lại được trí nhớ nên rất bối rối.Em không biết em có nên tha thứ cho anh hay không. Em không có tư cách tha thứ cho anh khi mất trí nhớ, cho nên em lựa chọn rời đi. Em muốn bình tĩnh suy nghĩ chuyện này."

Trình Úc yên lặng nghe không nói gì.

"Sau này em khôi phục trí nhớ, kỳ thực sau khi khôi phục trí nhớ, em cảm thấy thoải mái hơn trước rất nhiều, ít nhất em có trí nhớ hoàn chỉnh, sẽ không còn băn khoăn 'có nên làm vậy hãy không’ liệu ‘mình có tư cách hay không’, em có quyền làm chủ mọi chuyện,em cảm thấy kỳ thật thoải mái hơn rất nhiều."
               
"Anh cũng rất may mắn." Anh ngước mắt lên nhìn Trình Úc, "Trước khi mất trí nhớ, em không thích người khác, em không có bạn trai hay bạn gái,thậm chí còn không có tình cảm với người khác. Mặc dù em tránh mặt anh, nhưng đó là vì ba anh và Tưởng Húc không liên quan gì đến anh, huống chi là ghét bạn. Dưới trường hợp này, anh vô tình trở thành mối tình đầu của em."

Lâm An Lan nhớ tới lúc họ đang ghi hình chương trình game show, anh từng nói hắn là mối tình đầu của mình.

Tuy nguồn gốc không chính xác nhưng hắn quả thực là mối tình đầu của anh, nhưng khoảng cách giữa họ quá dài, tám năm trước, Trình Úc yêu anh, tám năm sau, anh cuối cùng cũng yêu Trình Úc.

Dù là mối tình đầu của nhau nhưng 8 năm đã trôi qua, họ đã qua hai giai đoạn thiếu niên và thanh niên.
               
“Em đã cố tìm ra khuyết điểm của anh, lỗi lầm của anh, để có thể ghét anh nhiều hơn một chút, nhưng em tìm mãi không thấy.”

Lâm An Lan nhìn anh, “Anh rất tốt.”

Anh nói, "Anh là một người tốt, một người yêu tốt, một người bạn trai tốt."

"Anh rất vui khi được em thích, nên trong khoảng thời gian bị mất trí nhớ kia, em cũng rất vui vẻ. Dù bị lừa nhưng em thực sự rất hạnh phúc.Những ngày tháng đó đầy ắp kỷ niệm vui vẻ hạnh phúc. Em không tìm thấy khuyết điểm hay sai lầm nào ở anh, cũng không tìm được lý do nào khác để khiến em ghét anh, ngoại trừ ngay từ lúc đầu anh lừa em,còn lại không có. "

Anh nghĩ, nếu như lúc đó mình không đến gặp Trình Úc, anh một đường đivề nhà mình, hoặc là đi gặp Tưởng Húc, sau đó có thể sẽ vượt qua thời kỳ mất trí nhớ một cách bình yên thuận lợi, nhưng có lẽ sẽ không dễ chịu và thoải mái như vậy.
               
Trình Úc mang đến cho anh không chỉ tình yêu mà còn mang lại cảm giác an toàn, nên tuy mất trí nhớ nhưng anh không sợ bất cứ điều gì, anh biết khi gặp khó khăn anh có thể tìm đến Trình Úc, khi gặp phải nghi vấn, anh sẽ có thể hỏi Trình Úc. Anh cũng có thể hỏi Trình Úc về những điều anh muốn biết nhưng chưa biết.

Trình Úc biết tất cả mọi thứ, mọi thứ về anh và mọi thứ về những người khác, hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì miễn là điều anh muốn.
               
Anh không ngốc, nếu Trình Úc không phải quá đáng tin cậy từ đầu đến cuối, nếu Trình Úc không phải từ đầu đến cuối đều tràn đầy tình cảm, dịu dàng và ân cần với anh, thì làm sao anh có thể không bao giờ nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người họ?

Cách tốt nhất để lừa ai đó là nói sự thật và mọi việc bạn làm đều là sự thật.

Khi mọi thứ đều là sự thật thì không có thứ gọi là biểu hiện giả dối nữa.
               
____________________🖤.___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro