Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 108

"Chắc anh ấy đang ở nhà. Em nghe Hoa tổng nói bọn họ đến nhà anh ấy xem anh ấy."

Lâm An Lan gật đầu, nhưng đột nhiên nhận ra gì đó, nhìn Tạ Huy.

Anh cẩn thận nhìn kỹ người trước mặt, cẩn thận đến mức Tạ Huy im lặng cúi đầu, không dám nhìn anh.

"Sao cậu quen biết Hoa Vinh?"

"Em gặp phải một số chuyện, anh ấy đã giúp em,còn giúp em chấm dứt hợp đồng, hiện tại anh là ông chủ của em." Tạ Huy đáp.
              
Nhưng tại sao anh ấy lại phải giúp cậu? Lâm An Lan tự hỏi trong lòng.

“Sao đột nhiên cậu không hóa trang nữa vậy?” Anh hỏi.

Tạ Huy không hiểu sao anh lại hỏi như vậy, thành thật nói: “Em không cố ý muốn cọ nhiệt của anh. Nhưng người đại diện của em nghĩ làm như vậy sẽ tạo được đề tài nên mới bắt em hóa trang như vậy. Em có phản đối nhưng em lại không có quyền lên tiếng. Xin lỗi Lâm ca, em sẽ không tái phạm nữa đâu."

Cậu chân thành cúi đầu Lâm An Lan, thành khẩn nhìn anh.
            
Lâm An Lan cũng không để ý chuyện này, điều anh quan tâm là: “Vậy trước khi Hoa Vinh giúp cậu, cậu vẫn hóa trang như cũ đúng không?”

Tạ Huy nhất thời không phản ứng kịp, gật đầu: “Em sẽ không làm vậy nữa."

Vậy thì đúng rồi, Lâm An Lan nghĩ, với dáng vẻ kia của cậu ta,Hoa Vinh là bạn của Trình Úc nhìn thấy bạn mình bị tình yêu mà đau khổ, khó tránh khỏi muốn làm gì đó.

Đó là lý do tại sao hắn lại giúp Tạ Huy.

Chuyện này liền có lý.

“Tôi biết rồi.” Anh nói.
              
"Anh có đi gặp anh ấy không vậy?" Tạ Huy thấp giọng hỏi anh: "Đi sao?"

"Anh ấy thực sự rất nhớ anh. Ngay cả lúc say anh ấy cũng gọi tên anh. Anh đến gặp anh ấy đi mà."

“Cậu rất để ý đến anh ấy?” Lâm An Lan hỏi.

Câu hỏi này được hỏi rất bình tĩnh,giọng điệu không chút gợn sóng, nhưng Tạ Huy nhạy cảm nghe được ẩn ý, ​​nhanh chóng giải thích: “Em chỉ đang chuyển lời nhắn của Hoa tổng thôi. Hoa tổng và những người khác rất quan tâm đến Trình ca, hy vọng anh có thể đến xem anh ấy, nên em cũng hy vọng anh đi."
              
"Trình ca và em cũng chưa nói được mấy câu, bọn em không thân, không hề thân."

Cậu chỉ cảm thấy Trình Úc rất tốt. Mà Hoa Vinh giúp cậu, kỳ thật nói thẳng ra cũng là vì Trình Úc, nếu như Trình Úc không phải đang không vui, lúc đó cậu lại có chút giống Lâm An Lan, Hoa Vinh có lẽ sẽ không giúp cậu.

Cậu bởi vì Trình Úc không cần, cũng không cần phải đi bồi những người khác, nên cậu cũng hy vọng Trình Úc có thể vui vẻ.

"Hoa tổng nhờ em thuyết phục anh, hi vọng có thể có được đáp án khẳng định từ anh." Cậu đổ hết mọi chuyện lên đầu Hoa Vinh, vội vàng phủi sạch quan hệ giữa mình với Trình Úc. "Hoa tổng và em có quen thuộc hơn một chút."
              
Mặc dù Hoa Vinh không nói ra, nhưng có lẽ Hoa Vinh cũng muốn Lâm An Lan đến, cho nên cậu cũng không phải là nói dối.

Lâm An Lan khẽ gật đầu, không nói thêm nữa.

Anh biết tình cảm của Trình Úc dành cho mình, như Tạ Huy ,những người khác yêu mà không được có thể dùng cậu ta làm vật thấy thế, hoặc chỉ dùng cậu ta như một chiếc bình hoa để nhìn vật nhớ người, nhưng Trình Úc sẽ không.

Trình Úc quá thích anh, tình cảm của hắn rất chân thành, cho dù Hoa Vinh có ý định này, Trình Úc cũng sẽ không đồng ý.
             
Tạ Huy chắc chắn là biết ơn hắn - vì hắn buồn nên Hoa Vinh mới giúp đỡ cậu ta, nhưng Trình Úc không nhận cậu ta, nên cậu ta nhận được lợi ích miễn phí, cũng bởi vậy nên cũng mong anh có thể tự mình đến.

"Nói cho Hoa Vinh biết, cảm ơn đã nói cho tôi biết chuyện này."

Tạ Huy lắc đầu, "Vậy em không quấy rầy anh nữa, em đi chụp tạp chí."

"Đi đi."

Lâm An Lan nhìn cậu xoay người đi về hướng cậu ấy đến. Lúc cậu ta đến, bên cạnh cậu không có ai, có vẻ như hợp đồng của cậu ấy đã được chấm dứt, vẫn chưa tìm được công ty quản lý mới nên không có người đại diện hay trợ lý đi cùng.
             
Nhưng, ngữ khí của cậu ấy bây giờ thật ra vui vẻ hơn trước đây rất nhiều.

Có thể coi là rất may mắn.

Anh quay người bước vào xe, đóng cửa lại.

Trác Tư Á lên xe cùng anh,mặt không biểu cảm nhìn anh.

Lâm An Lan đeo tai nghe lên, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt đầu nghe nhạc.

Tài xế khởi động xe, hỏi Trác Á: “Về nhà Lâm ca sao?”

Trác Á cẩn thận quan sát vẻ mặt Lâm An Lan, thấy anh không nói gì, liền đáp: “Ừm.”
             
Hắn còn tưởng Lâm An Lan sẽ đi đến nhà Trình Úc nữa chứ?

Chắc là không đi?

Trác Tư Á có chút bối rối.

Xe từ từ lái ra khỏi bãi đậu xe, Tạ Huy vừa bước vào thang máy,vừa trả lời Hoa Vinh trên WeChat: 【Tôi đã nói với Lâm ca rồi, anh ấy nói cảm ơn vì đã nói cho anh ấy biết. 】

Hoa Vinh không quan tâm đến chuyện này, hắn càng quan tâm quyết định của đối phương hơn:    【 Cậu ấy sẽ đến sao? 】

Tạ Huy suy nghĩ một lúc rồi nói với hắn: 【Tôi nghĩ anh ấy sẽ đến. Anh ấy cũng rất quan tâm đến Trình ca mà.】
             
【Thật sao? 】Hoa Vinh không tin lắm.

Tạ Huy nghĩ đến câu anh đã hỏi mình, "Cậu rất quan tâm đến anh ấy", nghiêm túc trả lời: 【Ừm. 】

Nếu anh ấy không quan tâm Trình Úc, vậy anh ấy sẽ không hỏi mình vấn đề này, có lẽ anh ấy cũng rất quan tâm Trình Úc, nhưng lại anh ấy giấu đi.

【Thật mà. 】 Cậu trả lời.

Lâm An Lan nhìn xe ra khỏi bãi đậu xe, lái xe về phía trước, trong lòng lại tràn ngập lời Tạ Huy vừa nói.

Trình Úc bị bệnh, anh ấy thật sự bị bệnh.
             
Anh mới đi có mấy ngày mà sao hắn lại bệnh rồi?

Lâm An Lan nghĩ đến vẻ mặt Trình Úc ngày mình rời đi, hắn buồn bã nhìn anh, trong mắt tràn đầy đau khổ, hỏi anh: “An An, em gọi anh là gì?” 

Hắn hỏi anh: “Em sẽ không quay về nữa đúng không?"

Giọng hắn đầy tuyệt vọng, mong manh đến mức tưởng chừng như vừa chạm vào là lập tức vỡ tan.

Lâm An Lan rũ mắt xuống, bất giác thở dài.
             
Rõ ràng anh mới là nạn nhân trong tình yêu của Trình Úc, là người bị hắn lừa gạt, nhưng Trình Úc lại trông giống nạn nhân hơn anh nhiều.

Giống như bị cướp đi tài sản duy nhất của mình, hắn rất đáng thương và đau khổ,khiến người ta không thể trách hắn, bởi vì hắn đã quá đau khổ rồi.

Lâm An Lan bất mãn với việc hắn lừa gạt anh, nhưng anh cũng không thể trách hắn được.

Anh ở cùng Trình Úc nửa năm, cảm nhận được nỗi lo được lo mất của hắn, xem tranh của Trình Úc, xem qua những bức ảnh hắn chụp, gần như nửa cuộc đời hắn đều dành cho mình, tất cả tình yêu đều dành cho mình.
             
Hắn thoạt nhìn như đang sống một cuộc sống vô tư tự tại, nhưng ở đâu đó anh không thể nhìn thấy, lại âm thầm chụp hình anh, tập vẽ anh.

Trình Úc rất ngoan.

Hắn thật sự rất thích anh.

Bởi vậy anh nói "Tôi không muốn cùng chung khung hình với anh",Trình Úc cũng chưa bao giờ cùng chung khung hình với anh.

Anh nói: "Chúng ta không phải là bạn", Trình Úc cũng không bao giờ làm phiền anh.

Hắn sẽ không bao giờ làm anh khó xử,luôn tôn trọng từng lời anh nói, cho dù trong lòng hắn thích muốn nổi điên cũng sẽ ngoan ngoãn đứng sang một bên, im lặng nhìn.
             
Không quấy rầy, không dây dưa, không tạo áp lực.

Với thân phận của Trình Úc, nếu muốn đứng chung khung hình với anh, hắn sẽ luôn có cách, nhưng hắn không làm vậy, không làm gì cả. Mãi đến năm ngoái, anh làm mất ký ức của mình, ở bên hắn, hắn mới thận trọng hỏi anh liệu anh có để ý nếu họ ghi hình cùng một chương trình,liệu anh có sẵn lòng đóng vai Cố Thư Vũ không.

Bây giờ nghĩ lại, Trình Úc cố chấp muốn đóng vai Cảnh Hoán, có lẽ là vì anh ấy cũng giống như Cảnh Hoán, đều ở vị trí yêu thầm,đều ngưỡng mộ đối phương.

Cho nên hắn muốn đóng Cảnh Hoán,nên mới nói không thể đóng Cố Thư Vũ.
             
Lâm An Lan thở dài, cảm thấy hắn thật hiếm có, anh nghĩ nếu mình là Trình Úc, có lẽ sẽ nguyện ý đóng vai Cố Thư Vũ hơn, anh thích đối phương nhiều năm như vậy, hiếm có cơ hội được người mình thích ở trong phim thích mình. Quá tốt.

Nhưng, nếu anh là Trình Úc, anh sẽ không bao giờ thích ai đó tám năm.

Anh thậm chí còn không sẵn sàng chủ động tiếp cận hay thích đối phương chứ đừng nói đến thích đến 8 năm sau.

Vì lẽ đó, anh khẳng định không có khả năng là Trình Úc, với tính cách như anh, sao có thể là Trình Úc chứ?
             
Lâm An Lan cảm thấy kỳ lạ, thậm chí còn thấy kỳ diệu, trong một gia đình như Trình Úc, ba hắn nuôi tình nhân, mẹ hắn mất sớm, thậm chí hắn còn nhìn thấy con ngoài giá thú của bà mình, nhưng hắn vẫn tin vào tình yêu, vẫn có khả năng yêu, cho dù đối phương không thích mình, hắn cũng có thể kiên trì, chân thành yêu đối phương mà không hề oán giận.

Hắn giống như một bông hoa quỳnh nở rộ trong đêm, dù trời đêm có bao nhiêu tối thì hắn rực rỡ như vậy. Vẻ đẹp thuần khiết, hoàn hảo của hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi màn đêm, thay vào đó nó trở thành nền cho hắn.

Hầu hết mọi người trên thế giới này đều giống như anh hoặc Tưởng Húc, bước vào màn đêm và hòa vào màn đêm.
             
Họ gặp bất hạnh, lại khao khát được yêu thương nên đứng ở thế bị động, chờ đợi người khác chủ động đến gần.

Nhưng Trình Úc thì khác, hắn xuyên qua màn đêm, biến mình thành ánh sáng, để có thể chiếu sáng người khác.

Sao anh có thể là Trình Úc được?

Anh không bao giờ có thể là Trình Úc, anh sẽ không bao giờ có được sức mạnh và ý chí của Trình Úc.

Anh chỉ có thể là Lâm An Lan, Lâm An Lan lý trí và bình thường.

Nhưng, càng bình thường thì bạn càng hâm mộ với những con người phi thường đó.
             
Bạn càng ít có thể là ánh sáng thì bạn càng thưởng thức những người có ánh sáng.

Lâm An Lan ở trên cửa sổ xe thở một hơi, giơ tay lên, chậm rãi vẽ một bông hoa nhỏ lên trên cửa sổ xe.

“Chúng ta đến nhà Trình Úc đi.” Anh nói, “Biệt thự Bạch Hoa trên đường Bạch Hoa.”

Trác Tư Á kinh ngạc quay đầu nhìn anh, liền thấy Lâm An Lan đang nhìn qua cửa sổ xe.

Hắn muốn hỏi gì đó, nhưng lại không hỏi, chậm rãi thu ánh mắt lại.
             
Lâm An Lan nhìn bông hoa trên cửa sổ xe nhanh chóng biến mất, như chưa từng tồn tại, anh lại thở ra một hơi, vẽ một bông hoa mới.

Trình Úc thích gì ở anh?

Khi mất trí nhớ, mỗi lần anh hỏi hắn đều nói thích mọi thứ ở anh, hắn nói anh rất tốt và đáng được yêu thích, nhưng liệu hắn có thực sự hiểu anh không?

Anh có thực sự tốt không?

Khi anh còn nhỏ, mẹ anh nghĩ anh thật ngoan,gọi anh là con yêu, nhưng cuối cùng, bà lại bỏ anh trước cửa trại trẻ mồ côi.
             
Khi anh lớn hơn chút, Tưởng Húc cũng thấy anh tốt, họ đã biết nhau hơn mười năm, lớn lên cùng nhau, nhưng cuối cùng Tưởng Húc lại muốn anh làm bạn trai giả của Trình Úc để có được tình phụ tử mà gã muốn.

Dường như từ đầu đến cuối, người duy nhất cảm thấy anh rất tốt và yêu thương anh chỉ có ba mẹ nuôi của anh.

Nhưng trên đời này thật sự có người như ba mẹ nuôi của mình nữa sao?

Trên thực tế, Trình Úc chưa bao giờ tiếp xúc với con người thật của anh, dù trước khi mất trí nhớ sống trong ảo tưởng hay sau khi mất trí nhớ không còn là nhân cách chân thật nhất của anh, thì thực ra hắn cũng chưa từng tiếp xúc với con người thật của anh.
             
Cho nên, sau khi tiếp xúc với anh, sẽ không phải cũng sẽ cảm thấy anh không tốt, quay lưng lại với anh như mẹ anh hay Tưởng Húc sao?

Lâm An Lan không chắc chắn, nếu như trên đời này ngay cả ba mẹ của bạn cũng bỏ rơi bạn, thì còn có chuyện gì không thể xảy ra chứ?

Tình yêu là thứ hư vô mờ mịt nhất. Bao nhiêu người yêu rồi lại chia tay, rồi lại yêu. Khi yêu thì nhiệt tình nhưng khi chia tay thì chán nản. Nhiệt tình là thật, chán nản cũng là thật, đây là tình yêu, cũng là tình cảm của con người.

Sao anh có thể đảm bảo mình sẽ không bị chán chứ?
            
____________________🖤.___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro