Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nhân sinh có 37 điều hy vọng (Thượng)

Tác giả: Phong Mật Dữu Tử Trà

1. Hắn hy vọng có thể chơi game.
Cha vẫn luôn quở trách bọn họ, người không có nghị lực, sẽ chẳng làm nên trò trống gì. Vì muốn bồi dưỡng hai đứa con trai, cha mỗi ngày đều phải tự làm gương tốt, lúc chạy huấn luyện dã ngoại cũng có quy luật và nghỉ ngơi hay lúc ăn và lúc ngủ cũng không được nói chuyện hận không thể dùng thước đo đo đạc mỗi một tấc thời gian, cặp song sinh đau đớn muốn chết.
Hắn không phục sự đánh giá này, lại không cách nào phản bác được.
Chơi đàn piano, học cách vẽ tranh, điểm số trên lớp học, kết quả không có giống nhau mà cứ kiên trì dần đi xuống. Em trai ngu ngốc còn có thể ngồi nghiêm chỉnh mỗi ngày không ngừng nghỉ mà viết mấy cái chữ, hắn thì không thể. Thầy cô đều khen hắn có thiên phú, mẹ mừng rỡ như điên, hắn cũng không tỏ ý kiến.
Cha thống hận việc hắn không tiến bộ thêm chút nào, mỗi cái ánh mắt đều tràn ngập hận sắt không thành thép. Đây là chuyện mà cha mẹ thường phạm sai lầm, khi bọn hắn ở trong giai đoạn cuộc sống tốt nhất, gặt hái thành công, liền quên mất bản thân đã từng non nớt vụng về.
Không có hạt giống nào có thể trong một đêm đã nở rộ thành đóa hoa.
Nhớ lời cha nói, tuổi nhỏ hắn cũng đã từng nghĩ, có lẽ chính mình trong tương lai thật sẽ chẳng làm nên được trò trống gì.
Tương lai, tựa như mặt trời giấu ở phía sau đám mây đen, theo thời gian sẽ dần đi ra, một đứa trẻ tự tôn đã nghĩ vậy.
Vì thế hắn lấy chẳng hề thèm che dấu đi sự trào phúng từ trong nội tâm, đối kháng với thế giới thêm chi cho bản thân áp lực, ngoan cố mà không vì bất luận kẻ nào, chuyện gì, vật gì mà tự thay đổi đi hình dạng của mình.
Bởi vì hắn thực kiêu ngạo.
Hắn còn nhỏ như vậy, cũng đã thực kiêu ngạo. Bạn ngồi cùng bàn giơ di động lên hô to gọi nhỏ mà nói, thao tác này, quá thần thánh! Hắn chỉ nhàn nhạt xem qua một cái, nói, cái này à, tôi cũng làm được.
Bạn ngồi cùng bàn không tin, cùng hắn đánh đố nếu ở trong vòng 3 ngày làm được, liền giúp hắn làm bài tập một tuần.
Ba ngày sau cơ thể rắn rắn chiếm toàn bộ màn hình, bạn ngồi cùng bàn lạy ngũ thể đầu địa [1], nguyện ý làm bài tập cho hắn một tháng.
Hắn vẫn chưa nói rằng đây là lần đầu tiên hắn chơi game. Hắn cũng chưa nói rằng, ba ngày này hắn chỉ ngủ tổng cộng 5 giờ đồng hồ. Hắn càng sẽ không nói, sau khi thành công rồi hắn buồn bã cũng mất mát, chỉ cảm thấy màn hình quá nhỏ, còn chơi không đủ.
Hắn rốt cuộc cũng biết phản bác lại cha như thế nào—— có nghị lực cùng với tự mình trách móc nặng nề, có nghị lực rồi liền có thêm hứng thú.
Hắn thích chơi game.
Một năm kia khi Diệp Tu mười tuổi, hắn đã biết chính mình trong tương lai muốn làm cái gì.

[1] Ngũ thể đầu địa là năm vóc (hai tay, hai chân, đầu), là cách lạy thể hiện lòng tôn kính nhất.

2.
Hắn hy vọng tự do.
Nhà phú quý, bối cảnh thâm hậu, không cần lo lắng áo cơm, phụ nghiêm mẫu từ... Cuộc sống như vậy, trọn vẹn đầy đủ, nếu còn ngại thiếu thứ gì, thì đó là nhân tâm khổ không đủ.
Nhưng hắn thực sự cảm thấy không tự do.
Trăm năm Quốc Khánh hồi Trung học, trường mời đến rất nhiều nhân vật nổi tiếng. Các đại nhân vật cùng chụp ảnh chung để kỷ niệm, khẳng khái chỉ trích, mẹ trên danh nghĩa gia trưởng sẽ xử lý công việc, cũng được mời tham dự. Thấy hàng hoa trên sân khấu, có cảm giác như, sẽ trở về thông báo cha bọn nhỏ, đổi đến một câu.
Tương lai của hai thằng nhóc thúi có một nửa thành tựu của người nhà, sẽ không làm Diệp gia mất mặt.
Anh em sinh đôi nói rằng điều này thật kinh khủng.
Hắn sợ tới mức nửa đêm không ngủ được.
Mười bốn tuổi đến bốn mươi tuổi, khuôn mẫu cuộc sống sớm đã được lập ra, chỉ cần từng bước đi theo hướng đó. Những con người thanh lịch, cuộc trò chuyện thành công, minh bạch có thể đến tận vài thập niên sau này của chính mình, tương lai như thế, có người sẽ tuyệt vọng khủng bố.
Hắn có ý niệm rời nhà trốn đi.
Hắn làm việc cẩn thận, từng bước một tính toán chu đáo, hôm nay thu xếp quần áo, ngày mai mang cái đèn pin, rương hành lý dưới giường chính là sự tự do mà một thiếu niên có thể mặc sức tưởng tượng.
Bỗng nhiên có một ngày, rương hành lý không thấy đâu.
Đi theo tìm rương hành lý cũng không thấy, còn có anh trai Diệp Tu.
Anh trai biết rõ cái rương hành lý bí mật này, còn nhanh chân đến trước mượn gió bẻ măng, hắn sinh khí, tức giận, lại không ngừng được mà lo lắng. Cha tức giận lôi đình, ở trong phòng khách mắng to muốn cùng mẹ đi báo nguy tìm người, nhưng một thằng nghiệt tử mê chơi game thì cần cái gì phải đi tìm, chờ đến lúc cùng đường, chẳng sợ mà phải chạy về nhà, cũng tuyệt không mở cửa cho hắn!
Hắn biết, chính mình rốt cuộc cũng vô pháp theo đuổi tự do. Ở thời điểm muốn chạy ra ngoài, lại lạc hậu một bước so với anh trai, Diệp Thu không cam lòng, lại không thể tha thứ.
Bởi vì cái hắn muốn chính là sự tự do. Diệp Tu muốn lại là lý tưởng.
Tự do không có phương hướng. Lý tưởng có.
Anh trai hỗn trướng, đem em hại thảm như vậy, thất bại rồi liền không thèm nhận anh làm anh em nữa! Vô số mỗi đêm khi đang vật lộn với việc học, Diệp Thu không khỏi âm thầm cắn răng.

3.
Cô hy vọng có một ngôi nhà.
Cha mẹ chết sớm để lại hai đứa nhỏ, một đứa mới ba tuổi, còn một là đứa bé còn chưa cai sữa, họ hàng phương xa tuyên bố chặt đứt quan hệ, chỉ có thể đưa vào cô nhi viện. Trời cao may mắn, vô tai vô bệnh qua đi mười năm, một hộ gia đình không có con cái tới nhận nuôi, nhìn trúng anh trai vừa thanh tú lại thông minh.
Gia cảnh người nhận nuôi không coi là giàu có, vô lực với gánh nặng hai đứa nhỏ, cự tuyệt không muốn cùng lúc mang đi cả anh em hai người.
Cô nhịn xuống không bật khóc, bởi vì giáo viên cô nhi viện nói, ca ca có nhà mới, mới có thể có được một tương lai tốt.
Trước một ngày làm thủ tục nhận nuôi, anh trai đem cô từ trên giường lay tỉnh, cầm giấy chứng minh thân phận của bọn họ cùng các văn kiện hộ khẩu, đôi mắt sáng lấp lánh mà nói, chúng ta hiện tại có thể đi rồi.
Cùng anh trai tay trong tay, đứng ở đầu đường còn chưa tan dần đám sương kia, cô tính trẻ con hỏi, anh trai, chúng ta đi đâu thế?
Đi đến quán Internet nhé, anh bán hai cái hào, kiếm được tiền thuê nhà, sau đó chúng ta liền có ngôi nhà mới. Tô Mộc Thu trả lời.
Bọn họ có được một ngôi nhà đầu tiên. Một căn nhà hai gian phòng nhỏ, buồng vệ sinh và phòng bếp cùng xài chung với ba người, tường ngăn rất mỏng, bên ngoài lại ồn ào. Chủ nhà thiện tâm, miễn tiền nước, tiền thuê nhà toàn dựa vào anh trai ở quán Internet chơi game kiếm được.
Quán Internet chính là ngôi nhà thứ hai, vì nó nuôi sống hai anh em. Cô thường làm cơm mang cho anh trai của mình, bồi anh trai vượt qua ban ngày cùng đêm tối.
Một hôm, cô ở trong quán Internet nhìn thấy một thiếu niên xa lạ. Thiếu niên kia rất lợi hại, đánh bại anh trai rất nhiều lần, đang muốn tái chiến, mới phát hiện bọn họ so với nhau còn muốn nghèo hơn.
Không bằng hai người về nhà chơi đi?
Cô bỗng nhiên đề nghị.
Tô Mộc Tranh vẫn luôn cảm thấy, đó là một câu quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Hai người sống nương tựa lẫn nhau, ba người liền là nâng đỡ lẫn nhau.
Cuối cùng cô cũng được như ước nguyện.

4,
Hắn hy vọng có tiền.
Iphone, đôi giày thời thượng, cơ hội đi du lịch để nhìn thấy thế giới, thiếu niên mười bảy tuổi chưa bao giờ có cơ hội được thử qua. Đối với khái niệm về tiền, đều sẽ tương đương thành tiền thuê nhà, tiền cơm cùng học phí. Một năm trước trong nhà nhiều cái chỉ ăn cơm lao động, thật lâu chưa động vào thẻ ngân hàng mới tiết kiệm được một chút, nhưng bọn họ vẫn nghèo như cũ.
Lần trước đưa Mộc Tranh đi mua văn phòng phẩm, chúng tôi ở trước tủ kính thấy một cái váy liền, đặc biệt rất đẹp bạn có biết không, màu vàng đặc biệt đẹp, giống... giống như trứng gà vừa mới được chiên xong! Mộc Tranh mặc vào nhất định rất xinh đẹp, em ấy nhìn chằm chằm thật lâu.
Thiếu niên hưng phấn nói xong, cuối cùng thở dài, chính là quá đắt, xem đi xem lại cũng thấy đắt.
Bạn hắn ngồi ngậm thuốc lá, thỉnh thoảng nhìn màn hình, nhìn xem một người khác đang chơi game.
Mặc trứng gà chiên lên người sẽ ra cái dạng gì, nhìn sẽ ra sao? Bất quá Mộc Tranh thích, vậy thì mua. Cậu bạn nói, không phải mua không nổi, cùng trang bị bạc không sai biệt lắm, còn không cần phải nâng cấp.
Mua nổi còn không bằng mua không nổi, Mộc Tranh lại không phải ngươi cái này đại thiếu gia, thật mua nhất định bức ta lui rớt. Hắn vạn phần thống khổ mà nhìn cái thẻ ngân hàng, hận không thể biến thành lão gà mái cần cù chăm chỉ, liền ở chỗ này tung ra mấy cái Kim Đản Đản (quả trứng vàng) tới.
Thẻ ngân hàng lù lù bất động hiện lên ở trong ánh mắt tha thiết, thiếu niên oán hận hướng trên ghế bò lăn ra, hét lớn, a a a, thực sự muốn có tiền!
Diệp Tu đem khói nhả ra, suy nghĩ chu đáo mà nói, nếu cậu không mua cái trứng chiên kia, vậy thì mua áo thun cho tôi đi, hai cái cũng được.
Cút!
Trông thấy vậy, chủ quán hăng hái chào hàng đưa cho hắn một cái váy, anh có thể chọn váy màu trứng gà này cho Mộc Tranh, tôi nhìn thấy không tồi đâu.
Hắn không tình nguyện mà bò dậy, không tình nguyện mà xem xong, không tình nguyện mà thừa nhận ánh mắt tên gia hỏa này cũng không tệ lắm. Sắc áo vàng tươi đáng yêu, hai hình quả cam lớn xinh xinh làm túi đựng tiền, còn mang theo mũ choàng.
Diệp Tu được đến tân áo thun, hắn khẳng khái mà phân một kiện cấp ra tiền tô mộc thu. Tô Mộc Tranh đặc biệt yêu thích chiếc váy mới này của mình, liên tục mấy ngày đi học đều mặc nó, khen diệp tu hảo vài lần. Cái này làm cho tô mộc thu rất là ghen ghét, vì trở về muội muội trong lòng NO.1, cuối tuần khi hắn xuất huyết nhiều, điểm hai cái cả nhà thùng.
Bọn họ mặc bộ đồ mới, đem đĩa gà bày lên bàn, lấy camera chụp một tấm ảnh chụp chung.
Tô Mộc Thu đem ảnh chụp đặt trên thành mặt bàn, trong đầu viết xuống một loạt chữ "Tiền" dày đặc tự khích lệ chính mình.
Vinh quang mà hắn luôn tin chờ kia một ngày sẽ đến. Hắn yên lặng cầu nguyện, hy vọng khi đó váy trứng gà chiên xinh đẹp vẫn còn ở đó.

5,
Hắn hy vọng công thành danh toại.
Tốt nghiệp Cao trung không thi đậu đại học, người trong nhà gửi tiền đưa vào chuyên khoa tuyến, đọc sách ba năm trời, phát hiện vẫn không thể tìm được việc làm, chỉ có thể đến tạm quán Internet mà hắn vẫn luôn xem thường.
Làm một việc mới hiểu thêm một việc, làm được mấy năm, nhận ra đến quán Internet kiếm tiền thật không ít. Vài năm sau, hắn cũng có thể ngẩng cao mặt trước bạn học Cao trung, bôn ba với SOHO, mỗi ngày ăn cơm cùng nhóm bạn cùng trường vô tư nở nụ cười, nói câu, không bằng mọi người cùng cố gắng, thu nhập hàng tháng cũng lên tới mười vạn, miễn cưỡng xem như là không lo ăn uống đi.
Các bạn học không chút nào che dấu vẻ cực kỳ hâm mộ làm hắn cảm thấy mỹ mãn. Chính là lại qua đi thêm vài năm, trong đám bọn họ có người thu nhập năm hơn trăm vạn, có người là phó giáo sư, gây dựng sự nghiệp thành công, hắn vẫn là ông chủ quán Internet.
Thẳng đến ngày Vinh Quang đến.
Hắn thích game, càng thích bằng game mà bày ra khả năng của bản thân. Nếu như may mắn, người chơi càng ngày càng nhiều, nói không chừng nó sẽ giống như Ma thú tranh bá, LOL, DoTA giống nhau, có được lực ảnh hưởng phạm vi toàn thế giới, thành lập liên minh chuyên nghiệp.
Trong quán Internet có hai gã có thể nói là thiếu niên thiên tài, Nhất Diệp Chi Thu cùng Thu Mộc Tô, ở trong Vinh Quang thanh danh hiển hách, nổi danh trên bảng kỷ lục phó bản. Hắn cảm thấy đây là cơ hội ông trời ban cho, từ ông chủ quán Internet biến thành ông chủ chiến đội, đạt được thắng lợi, công thành danh toại, ở trước mặt người khác ngẩng đầu ưỡn ngực.
Đào Hiên thoả thuê mãn nguyện.

6,
Hắn hy vọng có một phần hồi ức không phải tiếc nuối.
Rất ít người có thể ở đáp ứng sự lựa chọn tốt nhất trong dòng chảy thời gian, nhận được lời mời tham gia chiến đội, trừ bỏ cao hứng ra, càng nhiều hơn là thổn thức.
Cậu biết mà, tôi đánh không được bao lâu. Hắn ở trên QQ nói.
Đối phương nhanh chóng nhắn lại: Cho nên mới phải nắm chặt thời gian, đồng chí lão Ngô à, quán quân không đợi người đâu.
Không thể nắm được quán quân?
Không đúng, quán quân kia chính là vì chúng tôi mà chuẩn bị.
Tự tin hư vậy?
Đấu trường 1V1, đem tên xếp hạng thứ nhất niệm tận mấy lần, lại đi đấu trường 2V2, đem tên tổ hợp đứng đầu kia niệm tiếp mấy lần, có tự tin không?
Hắn nhìn hai cái tên quen thuộc trên giao diện Vinh Quang, nở nụ cười.
Có đủ điên cuồng... Hắn nhẹ giọng nói nhỏ, lại suy nghĩ hồi lâu.
Một thời gian không trả lời lại, đối phương lại gửi lại đây một câu, hết hạn báo danh còn nửa tháng, anh có thể suy nghĩ.
Không cần nghĩ, hắn đem lời mời kia cùng do dự ném vào thùng rác, nói, lão đối thủ chờ Nhất Diệp Chi Thu cùng Khí Trùng Vân Thủy đâu, giúp tôi báo danh.
Quyết định vừa ra, giống như dỡ xuống mấy trăm cân gánh nặng, toàn thân hắn nhẹ nhàng.
Nhiệt tình yêu thương trò chơi này, như một người bạn, cộng sự tin cậy, chẳng sợ phải tiếp tục chờ thời gian, hắn đã may mắn tìm được sự lựa chọn tốt nhất cho chính mình rồi.
Phải bắt được tổng quán quân. Ngô Tuyết Phong nói.
Tất nhiên. Diệp Tu trả lời.

7,
Hắn hy vọng thắng tên kia.
Từ khi Vinh Quang vận hành cho đến bây giờ, cũng đã mở ra một số dịch vụ mới, số lượng người chơi đã nhiều hơn trước, Thần Chi Lĩnh Vực xuất hiện khiến không ít người chơi hứng thú, kích thích các cao thủ game đi khiêu chiến.
Hiện tại bảng xếp hạng đấu trường so với trước kia càng thêm kịch liệt, đối đầu tổng thể cũng dễ nhìn thấy hơn. Bộ phận thắng suất vượt qua 95% người chơi PVP video, điểm đánh tùy tùy tiện tiện là có thể phá mười vạn.
Xếp hạng nhất trên bảng đấu trường, từ khi mở đến bây giờ vẫn luôn treo một tên ——
"Nhất Diệp Chi Thu", tỉ lệ thắng 99.9%, 24397 trận.
Đây là một con số đáng sợ gần với trăm phần trăm tỉ lệ thắng, Nhất Diệp Chi Thu mạnh đến làm cho người ta phải tuyệt vọng, vì vậy cho nên các cao thủ đã đem việc thắng hắn một trận thành một loại vinh dự. Nhưng mà trải qua thống kê diễn đàn, số người có thể làm được điều này cũng ít đến làm cho người ta tuyệt vọng, bọn họ cho rằng, tỉ lệ thắng của Nhất Diệp Chi Thu nếu có lên thêm nữa, cũng nhất định vẫn là 9.
Mà cái 0.001% này xuất hiện trên người theo sát ở sau "Nhất Diệp Chi Thu", "Đại Mạc Cô Yên", tỉ lệ thắng 99.8%.
Nghe nói Vinh Quang ra mắt không sau bao lâu, hai gã cao thủ này liền hăng hái phân tranh, bọn họ đến đấu trường đánh, dã ngoại đánh, hiệp hội chiến đánh... Đánh không biết bao nhiêu trận, hai bên có thắng có bại, dù vậy Nhất Diệp Chi Thu vẫn luôn thắng được nhiều hơn.
Hắn hừ nhẹ ra tiếng, nhấp thoát khỏi trò chơi.
Có lẽ về sau, hắn sẽ không ở trong Vinh Quang mà gặp lại đối thủ khó chơi này nữa. Bọn họ đều sẽ bước lên sân khấu lớn hơn, cùng nhau tranh đoạt thắng bại trong giải đấu, mọi chuyện sẽ tiếp tục ở đó.
Nhất định phải thắng nhiều hơn Nhất Diệp Chi Thu, một lần, hai lần, ba lần... Đem những lần gì đã mất tìm trở về. Hàn Văn thanh nghĩ.

8,
Hắn đã lâu rồi không thấy em trai gọi điện tới.
Chứng minh thư của em anh lấy, trong nhà không có trộm vào đâu, đừng sợ.
Diệp Thu ở bên kia cắn răng ra tiếng, có thể so với tiếng Tiểu Điểm nhai nghiến răng, anh trai hỗn đản em nhìn vào liền biết là anh rồi, trở về cũng không thèm nhìn mặt em cùng ba mẹ! Làm bộ như em vào nhà, còn trộm chứng minh thư của em!
Không phải trộm, là mượn. Diệp Tu nghiêm túc làm sáng tỏ. Nếu không phải sổ hộ khẩu cấp khóa, không có chứng minh thư lại không thể báo danh, anh cũng không đến mức bí quá làm liều mà, lúc bảo vệ gọi lại anh thiếu chút nữa lộ tẩy đấy em biết không.
Vậy anh cũng không thể... Không thể...
Thừa dịp em trai còn đang nghẹn lời, rốt cuộc có cái gì gọi là "Không thể". Hắn lại nói, vừa lúc, nếu em rảnh rỗi muốn đi làm lại, thì giúp anh làm một cái thẻ luôn, thẻ này của em anh liền để lại.
Anh còn muốn tiếp tục dùng tên của em à!
Hắn nói lời thấm thía, đi báo danh, Vinh Quang công bố qua, tổng không thể đi nói ta không cẩn thận lấy sai đệ đệ thân phận chứng đi. Huống chi một thân phận chứng muốn làm mấy tháng, ta đi ra ngoài thi đấu ngồi xe trụ khách sạn cũng đắc dụng.
Vô sỉ!
Không khác sự ta treo, đường dài một phút đồng hồ vài mao, không thể lãng phí.
Chờ một chút, ngươi...... Ngươi thật không tính toán đã trở lại?
Hắn cười, ngươi ca văn không được võ không xong chỉ biết chơi game, liền tính hiện tại tưởng trở về, ta ba vui thu sao?
Diệp thu không nói.
Chờ lấy thượng mấy cái tổng quán quân, ta lại trở về.
Diệp thu khí cười, nghe ngươi nói, tổng quán quân giống như nhiều dễ dàng dường như, ngươi muốn không bắt được đâu?
Vậy ngươi đến ở ba mẹ trước mặt tẫn hiếu rốt cuộc, hắn ca ha hả cười, cũng khá tốt.
Ngươi sẽ không mượn cơ hội cố ý không trở về nhà đi?
Đệ đệ là càng ngày càng choáng váng, diệp tu có điểm lo lắng. Hắn lại không phải vì cùng ba mẹ đối nghịch mới rời nhà trốn đi.
Ngươi còn cầm đi ta hành lý!
Vô pháp còn, phía trước không có tiền, liền cái rương đều cấp bán lạp.
Diệp thu trầm mặc một lát. Ngươi mấy năm nay...... Có phải hay không quá thật sự khổ?
Còn hành, hiện tại ta đều sẽ nấu mì gói, còn sẽ xào trứng gà, sinh hoạt khẳng định so ngươi cường! Diệp tu tự hào mà nói.
Điện thoại bên kia diệp thu dâng lên một trận mãnh liệt hâm mộ.
Hắn muốn tự do, khát khao quá lại chưa bao giờ thực hiện.
Diệp tu lý tưởng đã là trở thành sự thật, cũng có tiếp theo cái mục tiêu.

9,
Hắn hy vọng thắng được tổng quán quân.
Không phải vì cùng người chết người sống ước định, không phải vì cùng đối thủ nhóm thống khoái đầm đìa mà giao phong, càng không phải vì được đến cha mẹ gia đình tán thành.
Gần bởi vì, quán quân liền ở nơi đó, đám người đi nâng lên.
Đương nó xuất hiện khi, có thể cho ngươi quên mặt khác hết thảy, nguyện ý trả giá sở hữu đi đuổi theo.
Hơn nữa, hắn hiện tại là chức nghiệp tuyển thủ.
Chức nghiệp tuyển thủ, nên lấy tổng quán quân vì mục tiêu, vẫn luôn thắng đi xuống liền thành lạp, nghe tới cảm giác đặc hảo. Diệp tu đối chính mình nói.

10,
Hành nghề dư đến chức nghiệp, thoạt nhìn giống như chỉ là tổ một cái cố định đội, mỗi tuần đi cùng cố định đối thủ giao phong, sau lưng sở ẩn chứa áp lực lại hoàn toàn không giống nhau.
Đào hiên từ mặt khác điện cạnh league chiến đội tìm tới xuất ngũ tuyển thủ, kiên trì rèn luyện, số liệu phân tích, chiến thuật hội nghị cùng bảo trì cạnh kỹ trạng thái...... Hắn cùng các đồng bạn phát hiện, đã từng tản mạn ngủ đến tự nhiên tỉnh, thức đêm suốt đêm đều đã đi xa, trạch nam sinh hoạt trở nên quy luật. Không hề là bằng hứng thú cùng thiên phú chơi một hồi nói đi là đi trò chơi, mọi người bị bỏ vào một cái gọi là "Chức nghiệp liên minh" khung, biệt biệt nữu nữu mà làm chính mình trở nên "Chức nghiệp".
Thi đấu đến tháng thứ ba, gia thế đi rồi một cái hậu bị đội viên. Nhìn không thấy lên sân khấu hy vọng, ít ỏi tiền lương cùng khó lường tương lai, làm tràn ngập ảo tưởng người trẻ tuổi cuối cùng hỏng mất. Làm đội trưởng hắn đi nói chuyện khi, đối phương oán giận nhiều nhất, là mỗi ngày không gián đoạn thời gian dài buồn tẻ huấn luyện.
Kia cái gì tốc độ tay huấn luyện a chuẩn xác suất huấn luyện bản đồ huấn luyện a rốt cuộc có cái gì ý nghĩa? Người trẻ tuổi ngoài miệng vừa mới trường ra một ít chòm râu, đầy mặt quật cường mà nói, ta tốc độ tay 420, đấu trường thắng suất 95.7%, có cái gì hảo huấn luyện, không cho ta lên sân khấu, quang lãng phí ta thời gian!
Hắn nghĩ nghĩ nói, mỗi người đều làm cơ sở huấn luyện, bao gồm ta. Ngươi hỏi vì cái gì, ta chỉ có thể nói cho ngươi, bởi vì chúng ta hiện tại không hề là người chơi bình thường, mà là chức nghiệp tuyển thủ.
Một nghìn tiếng đồng hồ đổ mồ hôi, một phút đồng hồ huy hoàng, đây là thi đấu chức nghiệp.
Người trẻ tuổi hoàn toàn vô pháp tiếp thu, cuối cùng vẫn là căm giận nhiên rời đi.
Hắn cũng không có giữ lại. Mở ra huấn luyện phần mềm, một góc nhớ kỹ hắn mỗi tuần cơ sở huấn luyện thời gian, tổng hoà vượt qua những người khác gấp hai còn nhiều.
Từ nay về sau hắn rốt cuộc chưa từng nghe qua người trẻ tuổi tên, phảng phất bờ biển ngàn vạn đóa bọt sóng chi nhất, đem đường ven biển ảo giác vì chung điểm, rốt cuộc ở trên bờ cát mất đi tung tích.
Hắn nhớ tới khi còn nhỏ những cái đó hà khắc quân sự hóa huấn luyện, cuộc đời lần đầu tiên, diệp sửa chữa giải phụ thân.
Hứng thú quyết định ngươi từ nơi nào bắt đầu, nghị lực quyết định ngươi ở nơi nào kết thúc.

11,
Không ai biết, ban đầu thời điểm, diệp tu cũng sẽ sợ hãi.
League chuyên nghiệp ngắn lại đối thủ nhóm khoảng cách, bởi vì lần lượt kịch liệt giao phong, sở hữu kỹ chiến thuật đều bị phóng đại lặp đi lặp lại nghiên cứu. Trải qua hệ thống khoa học huấn luyện, không tốt thói quen bị sửa đúng, chân chính mũi nhọn dần dần lộ ra, các tuyển thủ từng ngày nhanh chóng trưởng thành.
Vinh quang trước nay đều không phải một người trò chơi.
Diệp tu cảm giác đối thủ nhóm ở dần dần bách cận, các đồng đội sẽ phạm như vậy như vậy sai lầm, chính mình cũng sẽ phạm như vậy như vậy sai lầm, cái này làm cho hắn lo âu không thôi, còn không thể biểu hiện bên ngoài. Hắn biết tất cả mọi người đều ở trộm mà chú ý chính mình, nhìn đến "Diệp thu" vẫn là như vậy không chê vào đâu được cường đại, bọn họ liền sẽ an tâm.
Chúng ta có đấu thần một diệp chi thu, nhất định sẽ thắng! Sở hữu gia thế đội viên bao gồm người ủng hộ đều như vậy tưởng.
Áp lực cùng tin cậy, như là một đôi hỗ trợ lẫn nhau song sinh tử, áp lực mang đến tin cậy, tin cậy mang đến áp lực, như thế tuần hoàn rồi sau đó trở thành một loại không hề lý do tự tin.
"Diệp thu" là tự tin ngọn nguồn, hắn cần thiết cường đại, bởi vì hắn là đội trưởng, phải đối thành tích phụ trách, phải đối đồng đội phụ trách, phải đối chiến đội phụ trách.
Gấp gáp cảm áp bức hắn, thúc giục hắn, xua đuổi hắn, làm hắn không thể không hoa càng nhiều thời gian đi quan khán ghi hình, đi tự hỏi chiến thuật, đi đem hết toàn lực tăng lên chính mình cùng đội ngũ.
Hắn cũng không có cảm thấy được này trong quá trình sinh ra thong thả thay đổi.
Đương "Đấu thần" cái này danh hiệu ở trên sân thi đấu kích khởi từng đợt hoan hô, đương đối thủ nhóm bắt đầu khổ tâm nghiên cứu như thế nào khắc chế hắn cùng hắn chiến thuật, đương một diệp chi thu đứng ở vinh quang thượng trăm tuyển thủ trước nhất đầu —— hắn mới rốt cuộc phát hiện, chính mình đã so quá khứ càng cường đại.
Diệp tu đối sở hữu ưu tú đối thủ nhóm đầy cõi lòng lòng biết ơn.
Hắn thích bọn họ, tôn trọng bọn họ, chỉ cần có cơ hội, liền sẽ không lưu tình chút nào mà đánh bại bọn họ, là những người này toàn lực ứng phó, làm hắn vĩnh không thể dừng lại về phía trước bước chân.
Ra sức chạy vội, thấy nhưng siêu việt cực hạn, sau đó không bao giờ sẽ sợ hãi.

12,
Ngô núi tuyết giơ lên tổng quán quân cúp thời điểm, diệp tu có điểm ghen ghét.
Chỉ có một chút điểm.
Các đồng đội cư nhiên có thể trước sờ đến cúp, tuy nói vừa thấy chính là mạ vàng, còn làm được đặc biệt ngốc đại thô, kia cũng là vinh quang league chuyên nghiệp sử thượng đệ nhất cái, trong đời hắn cái thứ nhất tổng quán quân.
Chỉ có lúc này, hắn mới như là một cái chân chính mười tám tuổi thiếu niên, tan mất làm đối thủ nhóm thống hận thong dong giảo hoạt, hiển lộ ra ngẫu nhiên thiên chân tính trẻ con.
Các đồng đội ùa vào phòng nghỉ, ríu ra ríu rít hồ ngôn loạn ngữ, có người đem cúp nhét vào hắn trong lòng ngực, lại có ai một tiếng ồn ào, bọn họ ba chân bốn cẳng bắt lấy tuổi trẻ đội trưởng, đem hắn cử lên.
"Cẩn thận cúp, đừng quăng ngã!"
Đây là gia thế đội trưởng diệp thu lần đầu tiên tổng quán quân cảm nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #tcct