Chương 99: (1)
Không có cái đầu không yên phận, đoàn xe lên đường bình thường, không có cuộc tấn công quy mô lớn nào, nhưng thỉnh thoảng vẫn có quái vật dị hóa lao ra tấn công đoàn xe, Lộ Thừa Nguyên cứ im lặng chết đi như vậy.
Dưới sự ép buộc kép của Quý Hủ và Đọa Biến Thú, Nghê Thiếu Ngu đã nói ra khả năng của Lộ Thừa Nguyên, giống với những gì Quý Hủ đã đoán, kẻ thị huyết gọi khả năng này là "cộng não", có thể tiếp nhận thông tin từ Thị huyết Cự thành, cũng có thể phản hồi tin tức, còn có thể âm thầm chuyển lệnh cho tất cả những kẻ thị huyết trong phạm vi của nó.
Những kẻ thị huyết có khả năng này thường là người đứng đầu một phương, vai trò chính của chúng là tiếp nhận và đưa ra chỉ thị, bản thân chúng sức mạnh có hạn, cần được bảo vệ bởi những kẻ thị huyết mạnh hơn.
Nói đến đi cùng để bảo vệ, Quý Hủ nhớ tới bên người Lộ Thừa Nguyên quả thật đã thiếu đi hai kẻ thị huyết cường đại, theo Đậu Thận Vinh nói, hai kẻ đó là thân tín của Lộ Thừa Nguyên, một tên là Đàm Vũ Thanh, kẻ còn lại là Diệp Lăng.
Năng lực thị huyết của Đàm Vũ Thanh là "mưa đen", có tính ăn mòn và có khả năng lực tăng nhanh tốc độ dị hóa. Mưa đen còn có năng lực hạn chế, khi bị mắc kẹt trong mưa đen thì rất khó từ trong đó thoát ra.
Nếu Đậu Thận Vinh không phải là một dị hóa hoàn hảo, anh đã chết dưới tay Đàm Vũ Thanh.
Khả năng của người phụ nữ thị huyết Diệp Lăng là "sự quyến rũ", ở căn cứ Hy Vọng đã có rất nhiều người đàn ông quan hệ với Diệp Lăng, thực sự có khả năng mê hoặc người khác, chính vì vậy mới không có ai sẽ hoài nghi, thật ra năng lực thật sự của nó chính là "ác mộng".
Nó có thể khiến nhiều người như vậy cùng lúc rơi vào ác mộng, điều đó cho thấy sức mạnh của nó lớn đến mức nào.
Đàm Vũ Thanh và Diệp Lăng không chết ở căn cứ Hy Vọng, Quý Hủ khó có thể không nghĩ đến hai kẻ thị huyết này, có lẽ bọn chúng vẫn đang bí mật đi theo gây rắc rối trên đường.
Trong thời gian nghỉ ngơi, Quý Hủ tự mình đi ra ngoài cùng với Đọa Biến Thú để tìm kiếm những kẻ thị huyết đang theo dõi. Đáng tiếc, khắp nơi đều có những cuồng thi và quái vật dị hóa, rất khó tìm thấy những kẻ thị huyết kia.
Vài ngày sau, trời mưa to, hai mét phía trước xe không còn thấy rõ nữa, Quý Hủ đành phải chậm rãi tiến về phía trước, tìm chỗ đất cao để có thể cắm trại, bên ngoài xe đã trở thành một đầm lầy, không thể nhìn thấy chỗ nào cao.
Tiểu Đọa Biến Thú không để ý đến sự ngăn cản của Quý Hủ, nhất quyết bay ra ngoài để dò đường, phải mất mười phút, tiểu Đọa Biến Thú mới bay trở lại.
Quý Hủ vội vàng hạ cửa sổ xuống, thả tiểu Đọa Biến Thú vào trong, cửa sổ vừa mở ra, rất nhiều nước mưa đã tràn vào xe. Quý Hủ vội vàng đóng cửa sổ lại, quần áo đều đã ướt sủng.
Tiểu Đọa Biến Thú vào trong xe đã ngao ngao kêu to, móng vuốt nhỏ không ngừng múa may, thỉnh thoảng chỉ về phía trước, có vẻ rất vội vàng. Quý Hủ không biết phía trước là cái gì, chỉ có thể dừng xe, bấm còi để ngăn xe phía sau tông vào mình.
Tiểu Đọa Biến Thú ướt đẫm khắp người, ở trên đùi Quý Hủ nhảy liên tục, gấp đến mức gần như muốn tự mình lái xe, không cho Quý Hủ dừng lại, yêu cầu cậu tiếp tục lái đi, nhưng không phải về phía trước mà theo một phương hướng vuông góc.
Chuyện này căn bản là không thể được, ngoại trừ con đường này, hai bên đều là đồng ruộng, một khi xe tải rơi vào thì cũng đừng nghĩ tới bò lên.
Nhưng rất nhanh, Quý Hủ không còn có thể do dự được nữa, bởi vì cậu nhìn thấy trước mặt mình, trong màn mưa dày đặc xuất hiện một bóng đen to khổng lồ, hướng về phía này chạy tới. Không nói một lời, Quý Hủ trực tiếp nhấn giữ còi để cảnh báo các xe phía sau có nguy hiểm phía trước, mau lùi lại!
Nghe thấy tiếng xe phía sau đã rời đi, Quý Hủ lập tức lùi xe lại, cậu đã có thể nhìn rõ hình dáng của thứ to lớn đó!
Ba chiếc xe tải hạng trung nhanh chóng lùi lại dọc theo con đường mà họ vừa xuất phát, rút lui về vị trí có thể rẽ rồi phóng nhanh sang hướng khác mà không chút do dự, nhiều lần bị lệch khỏi đường, rơi xuống bùn, lại mạnh mẽ bò lên tiếp tục chạy.
Một đường chạy như điên được mấy chục cây số, tìm được một vị trí có tầm nhìn rộng, nước không quá sâu, Quý Hủ thả xuống bức tường bảo vệ hình lục giác. Ba chiếc xe miễn cưỡng ở bên trong để tránh mưa, trong tường phòng hộ nước chưa tới bắp chân bọn họ, ở bên ngoài sâu hơn.
Mưa quá lớn nên bọn họ không thể đi ra ngoài được, đành phải ngồi trong xe đợi mưa tạnh, cứ như vậy đã đợi suốt mấy ngày liền.
Mưa lớn đã tạnh sau hai ngày, sau đó lại tiếp tục mưa nhẹ, nhưng mà nước bên ngoài quá sâu, phải đợi đến khi nước cạn thì ba chiếc xe mới tiếp tục lên đường.
Đoàn xe lại lái về hướng muốn đi, bên ngoài trời vẫn còn mưa nhẹ, tầm nhìn vẫn tính là trống trãi, tiểu Đọa Biến Thú vỗ vỗ nhẹ vào vô lăng, ý bảo Quý Hủ chuyển hướng, đừng đi bên đó.
Nhưng đây mới chính là hướng đi đúng, nếu họ đi vuông góc thì hướng đi đó là hoàn toàn sai rồi, hơn nữa, bọn họ đã cách xa khu vực nguy hiểm hàng chục km nên sinh vật khổng lồ kia không thể đuổi theo chặn họ lại được.
Nhưng hoá ra thứ đang cản trở bọn họ không phải là quái vật mà là một vết nứt vực sâu không thể vượt qua!
Quý Hủ và bốn người bạn đồng hành của cậu đều chết lặng, cầm dù đứng trên rìa vách đá, nhìn sương mù đen cuồn cuộn dưới vực thẳm, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng gầm của quái vật từ trong sương đen không thấy đáy của vực sâu truyền đến, khiến người nghe đều phải phát run.
Tiểu Đọa Biến Thú đứng trên vai Quý Hủ ngao ngao kêu gào, thúc giục Quý Hủ rời đi nhanh chóng, không được ở lại đây lâu.
Quý Hủ lập tức xoay người: "Lên xe! Trước tiên lùi lại đi!"
Trong vực sâu nhất định có rất nhiều quái vật đáng sợ, cái bóng đen khổng lồ trong cơn mưa lớn ngày đó chắc chắn đã bò lên từ vực sâu này, đó là lý do tại sao tiểu Đọa Biến Thú lại hối thúc cậu nhanh chóng rời đi như vậy.
Trước khi quái vật dưới vực thẳm leo lên, ba chiếc xe nhanh chóng rời đi, không dám lại gần vết nứt vực sâu nữa.
Trong lòng Quý Hủ nặng trĩu, cậu đoán trước được hành trình sẽ gian khổ và nguy hiểm, nhưng không ngờ mối nguy hiểm lớn nhất lại không phải đến từ quái vật khó lường, mà là từ vết nứt vực sâu kéo dài đến nơi không xác định.
Vết nứt hoàn toàn ngăn cách hai hướng đông tây, nếu Nhân loại Cự Thành thực sự nằm ở hướng Kinh Lĩnh, không phải họ không sẵn lòng đến đây để giải cứu những người sống sót mà chỉ đơn giản là họ không thể vượt qua.
Đây có phải là lý do thực sự khiến Lộ Thừa Nguyên nói rằng bọn họ không thể đến được Nhân loại Cự Thành?
Lộ Thừa Nguyên cũng đề cập tới "nơi xâm lấn", cho đến nay Quý Hủ vẫn chưa gặp phải địa điểm xâm lấn thực sự nào, không biết vết nứt vực sâu này có được tính đến hay không.
Tâm tình của mọi người rất nặng nề, Quý Hủ tạm thời không muốn suy nghĩ, đi theo sự hướng dẫn của tiểu Đọa Biến Thú, lái xe về phương hướng song song với vết nứt vực sâu. Họ không biết nếu cứ đi về phía trước như vậy liệu bọn họ có lái xe thẳng xuống biển hay không nữa.
Nhưng nếu bảo cứ như thế này quay trở lại, tất cả mọi người đều không cam lòng, mọi người đã nỗ lực rất nhiều để đến được đây, nhưng đường đi của bọn họ lại bị một vết nứt vực sâu chặn lại.
Sau vài ngày trầm lắng, cả nhóm lại vui lên vì nhận thấy những rắc rối đeo bám dọc đường đã biến mất. Không biết là chúng bị lạc hay là bị quái vật khác ăn rồi, cuộc hành trình đến đây lại khá suôn sẻ, nhưng họ không biết rằng mình sẽ đi tới đâu.
Ngày hôm đó, Đọa Biến Thú bay ra ngoài dò đường trở về, lại ngao ngao kêu to, hai mắt đặc biệt sáng ngời, có thể cảm giác được tâm tình của tiểu gia hỏa rất tốt, đi theo hướng tiểu Đọa Biến Thú chỉ, tiến về phía trước.
Quý Hủ rất nhanh liền biết vì sao tâm tình của tiểu Đọa Biến Thú lại tốt như vậy, bởi vì nó đã tìm được điểm cuối của vết nứt vực sâu!
...
Ba chiếc xe tải hạng trung đậu cạnh nhau trong vùng hoang dã, nhìn chùm ánh sáng đỏ tươi chiếu thẳng lên bầu trời phía trước, vẻ mặt trống rỗng.
Vết nứt vực sâu quả thực đã biến mất, nhưng thứ nối liền với phần cuối của vực thẳm lại là một bức màn ánh sáng đỏ tươi như vậy, lần này kéo dài về phía trước, không ai biết được nó lan tràn đến địa phương nào, một thành phố phía trước đã bị bao phủ hoàn toàn trong màu đỏ tươi.
Quý Hủ chỉ có thể nghĩ ra bốn chữ: địa điểm xâm lấn.
Cảnh tượng kỳ lạ như vậy, ngoại trừ một cuộc xâm lấn toàn diện, không có quái vật nào có khả năng như vậy, giống như vết nứt vực sâu, nó không thể được tạo ra bởi một loại quái vật nào đó.
Trình Mạch kinh hãi nói: "Cái màn ánh sáng màu đỏ kia, tiến vào có chết người không?"
Ánh mắt Trì Ánh cũng đờ đẫn: "Chắc hẳn là vậy rồi, bằng không vì sao không nhìn thấy một người sống nào?"
Vẻ mặt Mạnh Bắc Trạch ngơ ngác: "Không biết xe tải hạng trung có thể phòng thủ được không?"
Thu Quân Văn lại mang vẻ mặt mệt mỏi: "Chúng ta chỉ có thể đi qua nơi này, nếu không thật sự sẽ lao xuống biển mất thôi."
Thực sự bọn họ chỉ có thể đi qua đây, xe tải không thể bay qua vết nứt vực sâu, cũng không thể bơi qua biển, nên bọn họ chỉ có thể xuyên qua bức màn ánh sáng màu đỏ tươi này thôi.
Để an toàn hơn, Quý Hủ gia cố ba chiếc xe tải hạng trung thêm vài lần trước khi tiến vào màn sáng đỏ tươi, đồng thời cẩn thận dặn dò bốn người không được mở cửa sổ cũng như không được xuống xe, nếu có việc thì sử dụng loa nhỏ hoặc trực tiếp dùng loa trên xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro