Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 97: (2)

Quý Hủ thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy tòa nhà gần rìa nhất vẫn đang bị nén lại, cậu biết Nghê Thiếu Ngu nhất định ở gần đây, nên cậu co giò chạy như điên hướng bên đó, cậu rất có hứng thú với năng lực của Nghê Thiếu Ngu, mà kẻ thị huyết có năng lực như vậy, tuyệt đối không thể để nó trốn thoát!

Đậu Thận Vinh vốn đang chiến đấu với những kẻ thị huyết xông trước vào căn cứ, những năng lượng tinh thần băng của anh bay khắp nơi, những viên thạch anh lần lượt được ném ra ngoài, nhưng hầu hết đều rơi xuống đất.

Đậu Thận Vinh không bỏ cuộc, vừa chiến đấu vừa cố gắng kích hoạt năng lượng thạch anh.

Quý Hủ chạy tới, ném khẩu súng hơi trong túi cho anh: "Đi đi! Đừng chết!"

Đậu Thận Vinh ném cây băng trong tay ra, đỡ lấy khẩu súng hơi ném về phía mình, rút ​​ra một cái, đoàng!

Động tác sắc bén gọn gàng, tất cả đều nhằm vào đầu của kẻ thị huyết, mỗi phát bắn đều là một cái đầu, tất cả đều nổ tung từ giữa lông mày, kỹ thuật rất điêu luyện.

Đậu Thận Vinh biết đây là loại súng hơi mới được nghiên cứu, chỉ cần có không khí thì không cần lo hết đạn.

Quý Hủ chỉ có thể nghe thấy những tiếng vang liên tục ở phía sau trong khi chạy như điên. Tất cả những kẻ thị huyết hoặc những cuồng thi cao cấp chặn đường đều bị cậu dùng thạch anh tiễn đi.

Nghê Thiếu Ngu đang chống tay vào tường, nhìn thấy Quý Hủ đang tiến về phía mình, liền hét lên: "Che chắn cho tôi!"

Tất cả những kẻ thị huyết gần đó đều lao về phía này, một số kẻ thị huyết đứng đằng sau Nghê Thiếu Ngu, bảo vệ nó một cách chặt chẽ, những người sống sót không còn đường nào khác, đã từ trên lầu nhảy ra khỏi cửa sổ.

Quý Hủ đang chạy như điên, đột nhiên cúi xuống, nhặt một hòn đá, dùng hết sức ném về phía trước.

"Tránh ra!" Nghê Thiếu Ngu cho rằng đó là thạch anh, nó không thèm để ý đến việc nghiền nát tòa nhà nữa mà nhanh chóng cùng mấy kẻ thị huyết khác vọt ra ngoài.

Điều Quý Hủ muốn là sự khác biệt về thời gian này, khoảng cách quá xa, cho dù cậu có thể ném thạch anh đi thì cũng không thể kích hoạt nó một cách suôn sẻ, không nghĩ tới một hòn đá cũng có thể hù dọa bọn chúng.

Khi kẻ thị huyết nhận ra mình đã bị lừa, đang định tiếp tục, lại nhìn thấy Quý Hủ ném thứ gì đó, lần này bọn chúng không tránh, trước khi bọn chúng kịp nhìn rõ đó là cái gì, siêu thạch anh từ trong không trung đã được kích hoạt.

Những cây kim năng lượng vàng bay khắp nơi, Quý Hủ cầm cây dù màu đen lao tới. Khi năng lượng biến mất, cậu nhìn thấy những kẻ thị huyết lao về phía trước, tất cả đều nằm trên mặt đất.

Quý Hủ vọt tới phụ cận, thở hổn hển vì kiệt sức, động tác của cậu không dừng lại, phong ấn những kẻ thị huyết bị cắt xẻo này vào trong hộp, chỉ để lại Nghê Thiếu Ngu vẫn đang bò trên mặt đất.

Phần giữa của cơ thể Nghê Thiếu Ngu đã biến mất, chỉ còn lại hai chân và vùng phía trên ngực, tuy rách nát nhưng vẫn tính như còn nguyên vẹn.

Quý Hủ nhìn Nghê Thiếu Ngu dùng cả hai tay bò về phía trước, sau đó nhìn đôi chân không nhúc nhích của nó, đoán xem nguồn sức mạnh ẩn giấu ở đâu.

Quý Hủ rút con dao găm từ cán dù ra, đi về phía đầu Nghê Thiếu Ngu, cậu đoán là nguồn sức mạnh nằm ở đầu.

Quý Hủ vung dao chém đứt đầu nó, nhìn cái đầu lăn lộn trên mặt đất, đúng như dự đoán, cánh tay đã tách ra khỏi cổ không hề cử động, chỉ có cái đầu vẫn ngoan cố chống cự.

Đầu của Nghê Thiếu Ngu đột nhiên hét lên: "Chị! Chị ơi, cứu em! Chị!"

Cái đầu lăn nhanh về phía một người phụ nữ, Quý Hủ đi mấy bước đuổi theo, bắt lại cái đầu đang chạy trốn.

Nghê Lệnh Hi đang chiến đấu bỗng dừng lại, nhìn Nghê Thiếu Ngu chỉ còn một cái đầu, đôi mắt cô càng mở to hơn.

"Chị ơi, cứu em với! Em là Nghê Thiếu Ngu, em thực sự là Nghê Thiếu Ngu!" Kẻ thị huyết hét lên cầu cứu với Nghê Lệnh Hi bằng giọng nói quen thuộc.

Con dao găm của Quý Hủ đâm vào cái đầu đang gào thét: "Câm miệng! Nếu đúng là Nghê Thiếu Ngu, đầu tiên giả vờ là một cái đầu chết thử xem!"

Nghê Thiếu Ngu nhìn thoáng qua Nghê Lệnh Hi đang đi theo mình, mở miệng nở một cười méo mó nói: "Chị, em thực sự là Nghê Thiếu Ngu, cho dù có làm xét nghiệm di truyền thì em vẫn là em trai ruột Nghê Thiếu Ngu của chị. Có người đối xử với em trai chị như vậy, chị không đau lòng sao? Hắn đem em trai chị cắt thành từng mảnh, chị không thấy tội lỗi sao? Chị không chăm sóc tốt cho em, không sợ sau khi chết cha mẹ sẽ trách chị sao?"

Quý Hủ thả xuống một cái hình chữ nhật nhỏ, đem cái đầu phong kín vào bên trong.

Nghê Thiếu Ngu vẫn đang kêu gào ở bên trong, phát ra giọng nói khàn khàn: "Nhân loại các ngươi thật đạo đức giả, phải xét nghiệm ADN để xác định người thân chứ, tao là Nghê Thiếu Ngu, sao tụi mày không nhận ra tao? Chỉ là tao nuốt chửng ý thức của Nghê Thiếu Ngu, khiến hắn tồn tại dưới một hình thức khác, tại sao không nhận ra tao? Đây chính là cái gọi là tình cảm gia đình mà con người tụi mày không thể buông bỏ sao?"

Quý Hủ nhìn về phía Nghê Lệnh Hi đang ngẩn ngơ, nước mắt đầm đìa: "Em trai cô đã chết từ lâu rồi, khi ý thức của cậu ta biến mất, người điều khiển cơ thể này đã không còn là em trai của cô nữa."

Đầu người vẫn liên tục kêu gào: " Không có biến mất, ý thức của Nghê Thiếu Ngu thực sự đã dung hợp với tao! Tao là em trai của mày!"

Một tiếng thét chói tai truyền đến từ không trung, bốn con quái vật bay đều bị xé nát thành từng mảnh, thứ khống chế bốn con quái vật bay bằng bốn ống năng lượng trong suốt, trực tiếp lôi ra được một con cá lớn ‒‒ thành chủ Lộ Thừa Nguyên!

Những ống năng lượng trong suốt đó kéo dài ra từ đầu của Lộ Thừa Nguyên, lúc này, những ống năng lượng đó đã bị Đọa Biến Thú tóm lấy, trên không trung Lộ Thừa Nguyên điên cuồng giãy giụa la hét thảm thiết.

Một kẻ thị huyết muốn cứu Lộ Thừa Nguyên, nó nhảy lên cao, cắt đứt ống năng lượng trong suốt đang bị Đọa Biến Thú bắt giữ, Lộ Thừa Nguyên từ trên trời rớt xuống.

Ống năng lượng trong suốt tiêu tán trong không trung, một hình ảnh mờ ảo xuất hiện trong không khí. Đó là một thành phố khổng lồ có hình dáng độc đáo, có rất nhiều bóng người dày đặc đang lắc lư bên trong, hình ảnh chợt lóe rồi biến mất, nhiều người cố gắng nhìn cho rõ bộ dáng.

Ví dụ như Quý Hủ, hay chẳng hạn như Đậu Thận Vinh.

Sau cú sốc, Quý Hủ hét lên: "Anh! Bắt lấy Lộ Thừa Nguyên! Đầu của nó rất quan trọng!"

Đọa Biến Thú sà xuống, tất cả những kẻ thị huyết đều phát điên lao về phía Lộ Thừa Nguyên, ngay cả Nghê Thiếu Ngu đang bị nhốt trong hộp niêm phong cũng liên tục va đập, la hét, gần như là phát điên.

Quý Hủ ném chiếc hộp phong ấn xuống đất, đá mạnh, lắc lắc đầu người bên trong, sau đó lạnh lùng nói: "Lộ Thừa Nguyên là ai? Nó là thủ lĩnh của mày sao? Tao nhìn thấy một thành phố rất lớn, đây chính là thành phố của những kẻ thị huyết bọn mày hả?"

Đột nhiên Nghê Thiếu Ngu phát ra tiếng hét chói tay.

Quý Hủ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Đọa Biến Thú đã nhào xuống, nghiền nát hết đám thị huyết đang xông lên. Lộ Thừa Nguyên bị Đoạ Biến Thú bắt được, móng vuốt xé nát thân thể nó, chỉ chừa lại một cái đầu.

Khi Đoạ Biến Thú bay tới đậu lên vai Quý Hủ, nó lại biến thành hình dạng nhỏ nhất, đầu của Lộ Thừa Nguyên rơi xuống đất.

Cái hộp mà Quý Hủ phong ấn trước đó, tiếng thét của Nghê Thiếu Ngu đột nhiên dừng lại, trở nên hoàn toàn im lặng.

Quý Hủ đá đá Lộ Thừa Nguyên còn đang giả chết: "Đầu mày có thể liên lạc với những kẻ thị huyết khác sao?"

Đây không phải lần đầu tiên Quý Hủ gặp phải kẻ thị huyết, nhưng kẻ thị huyết ở thành phố Thanh Giang không có loại năng lực này.

Khi một tên gặp nạn, tất cả những kẻ thị huyết đều tụ tập lại để bảo vệ, chỉ có Lộ Thừa Nguyên mới có đãi ngộ này, cũng chỉ có nó mới có thể ra lệnh cho tất cả những kẻ thị huyết. Ống năng lượng trong suốt cũng có thể điều khiển quái vật dị hóa, thậm chí có thể thu hút những đọa biến vật, khả năng thị huyết này rất đặc biệt.

Giọng của Lộ Thừa Nguyên nghe có vẻ bình tĩnh: "Đây là thế giới của chúng tao, những người thị huyết cuối cùng sẽ trở thành người thống trị, còn con người sẽ trở thành thức ăn."

Quý Hủ lơ đễnh hỏi: "Phải không, bọn mày lợi hại như vậy, còn mưu tính với thạch anh làm gì?"

Lộ Thừa Nguyên bình tĩnh trả lời: "Mục đích của việc khống chế thạch anh là để con người bớt đau khổ hơn. Cũng giống như con người chăn nuôi gia súc dê bò, chúng luôn muốn dùng sừng để chọc tức những người chăn nuôi, để bọn chúng an phận một chút thì nhất định phải cưa bỏ sừng, khiến bọn chúng ngoan ngoãn làm thức ăn, chờ bị ăn."

"Chúng tao hiểu rõ muốn phát triển bền vững, sẽ không thể một lần ăn thịt toàn bộ con người, phải chừa lại thời gian để bọn mày sinh sôi."

Quý Hủ lạnh lùng nói: " Bớt nằm mơ lại đi, những kẻ thị huyết sớm muộn gì cũng bị tiêu diệt."

Lộ Thừa Nguyên: "Chỉ cần còn có con người thì sẽ có những người thị huyết, con người sẽ không bị tiêu diệt, thì những người thị huyết sẽ không bị tiêu diệt. Bọn mày không biết mình đang đối mặt với loại thế giới nào đâu, chỉ có những người thị huyết như bọn tao mới có thể thích nghi với thế giới hiện tại."

"Vật chất tối có mặt ở khắp mọi nơi, ăn mòn con người bình thường trong mọi khoảnh khắc. Những cuồng thi, cuồng thi cấp một, cuồng thi cấp hai, cấp ba, nhiều loại hình thái cuồng thi, quái vật vặn vẹo xấu xí, quái vật dị hóa, đọa biến vật quỷ quyệt khó lường, những đọa biến thú tàn bạo thích giết chóc, còn có những nơi bị xâm lấn mà con người như tụi mày không thể tưởng tượng được."

Người bình thường cuối cùng sẽ trở thành cuồng thi hoặc người dị hóa, những người dị hóa cuối cùng sẽ tiến vào trạng thái dị hóa hoàn toàn. Kết quả khi dị hóa hoàn toàn thất bại sẽ là những vật dị hóa, hoặc sẽ thành công lên bờ rồi trở thành những dị hóa hoàn mỹ... Đây là món ăn ngon nhất, rất hiếm có, người thị huyết cấp độ càng cao thì càng thích ăn, bọn tao cũng rất mong chờ tụi mày trở thành một dị hóa hoàn mỹ..."

"Mày có thể đếm xem có bao nhiêu người đã thành công đạt được dị hóa hoàn mỹ, bao nhiêu đã trở thành những con quái vật dị hóa? Mày đã tính ra tỷ lệ này chưa? Con người còn chỗ để đấu tranh sao?"

Quý Hủ không còn gì để nói, bởi vì con người sống một cuộc sống khó khăn, so với những kẻ thị huyết, con người trở thành con mồi của tất cả các bên.

"Quái vật như tụi mày sẽ không bao giờ hiểu được sự kiên trì và bền bỉ của con người, giống như quái vật sẽ không bao giờ sở hữu được cảm xúc và tinh thần của con người cho dù có cải trang giống con người đến mức nào đi nữa."

Đậu Thận Vinh kiên quyết sẽ không bị quái vật ảnh hưởng, cũng sẽ không để quái vật ảnh hưởng đến người khác.

Hết chương 97.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro