Chương 95: (1)
Vẻ mặt của mọi người đều thay đổi, bọn họ hét lên bỏ chạy vào tứ tán, giờ phút này không ai quan tâm việc ai là con người ai là quái vật thị huyết nữa, điều quan trọng nhất bây giờ là sống sót khỏi miệng quái vật.
Ngay cả những người dị hóa cũng không ngoại lệ, bọn họ chạy trốn cùng những người bình thường, không hề có ý định chiến đấu.
Cũng có những người dị hóa ở lại, nhưng chỉ có một số ít.
Trong khoảnh khắc cực kỳ hỗn loạn này, những kẻ thị huyết vẫn không chịu bỏ cuộc, không thể đụng tới nhóm người Quý Hủ, chỉ có thể nhân cơ hội đánh lén đám người Đậu Thận Vinh.
Quý Hủ đã chán ngán những kẻ thị huyết này, không cần phải nhắc nhở, dường như Đậu Thận Vinh đã sớm đề phòng, trùy băng ngưng tụ từ tinh thần lực lại bắn ra.
Người dị hóa đi theo Đậu Thận Vinh đã đỏ bừng mặt vì hận thù, cho dù có chết dưới miệng quái vật, trước khi chết cũng phải kéo thêm vài kẻ thị huyết làm đệm lưng!
Trong lúc nhất thời, không ai để ý đến con quái vật, tất cả đều bắt đầu chiến đấu với những kẻ thị huyết. Họ không thể phân biệt được ai là kẻ thị huyết nên chỉ có thể xem những người tấn công mình là kẻ thị huyết mà chiến đấu, không chết không ngừng.
Quý Hủ đi vòng quanh trong pháo đài hình trụ nhỏ, thay đổi vài cửa sổ thông gió trước khi tìm đúng hướng, nhìn rõ thứ đang lao vào căn cứ Hy Vọng là cái gì.
Tất cả những gì cậu có thể nói là nó thực sự là một con quái vật, đen sì đến mức khó có thể nhìn rõ hình dáng bên ngoài của nó, trông rất luộm thuộm, to lớn, có bốn chân, chạy cực kỳ nhanh.
Con quái vật lao vào căn cứ, phá hủy tất cả các tòa nhà cản đường, khi gặp những người sống sót đang chạy trốn, một thứ giống như móng vuốt đen tóm lấy, nhấc lên rồi ném vào một cái hố đen nhìn giống như là miệng.
Con quái vật lao thẳng về phía dinh thự của thành chủ, như thể nó đang thực sự hướng tới nhóm người của Quý Hủ.
Đậu Thận Vinh đánh lui những kẻ thị huyết, đối mặt với con quái vật khổng lồ. Dù có chết, anh cũng phải đánh trúng con quái vật này, trả thù cho con gái mình, anh không thể cứ như thế này chết đi mà không làm được gì cho con gái.
Tinh thần lực của anh nhanh chóng phóng thích, ngưng tụ một khối băng cực lớn trong không khí, cho dù có dùng hết tinh thần lực, không thể giết chết quái vật, anh vẫn muốn làm nó bị thương!
Trên xe địa hình, Nghê Lệnh Hi đang hôn mê đột nhiên tỉnh lại, dường như nghe thấy tiếng con gái gọi mình.
Nghê Lệnh Hi mở mắt ra, nhìn qua cửa sổ xe thì thấy con quái vật khổng lồ đang lao tới.
Đầu óc choáng váng của Nghê Lệnh Hi lập tức tỉnh táo, hai mắt như muốn nứt ra, cô cầm lấy con dao lớn bên cạnh lao xuống.
"Trả mạng cho con gái tao!!!"
Tinh thần lực của Đậu Thận Vinh đã tiêu hao đến cực hạn khi con quái vật khổng lồ lao tới trong phạm vi, trùy băng khổng lồ bay ra, đánh thẳng vào đầu con quái vật!
Quý Hủ và một nhóm người dị hóa trơ mắt nhìn trùy băng khổng lồ đập vào đầu con quái vật, con quái vật vẫn không bị gì, nhưng trùy băng khổng lồ vỡ vụn văng tung tóe, thậm chí không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho nó.
Đậu Thận Vinh vốn đã đoán trước rằng mình không thể giết được con quái vật này, cho dù có cố gắng hết sức, hy sinh cả mạng sống của mình, vẫn không thể giết được nó.
Anh nhắm chặt mắt, lại mở ra, đuổi theo người vợ lao ra, ôm lấy cô, kéo cô lại.
Nghê Lệnh Hi điên cuồng vùng vẫy: "Thả tôi ra! Tôi muốn giết nó! Thả ra! Đậu Thận Vinh, tên khốn kiếp nhà anh! Anh không thể cứu được con gái mình, cũng không thể giết chết quái vật, anh còn là đàn ông không!!!"
Quý Hủ không còn có thể ôm chặt tiểu Đọa Biến Thú trong ngực rồi, nó cào mạnh đến mức áo khoác của Quý Hủ bị cào rách. Đây là tiểu Đọa Biến Thú đã tự khắc chế rồi, nếu không nhất định Quý Hủ sẽ bị thương.
Quý Hủ nhanh chóng phong hóa pháo đài hình trụ nhỏ, thả nó ra ngoài.
Tiểu Đọa Biến Thú bay lên không trung, nhanh chóng tăng kích thước, những kẻ thị huyết vẫn đang dây dưa chiến đấu, gần như theo bản năng rút lui, tất cả đều bật ra xa, rời khỏi phạm vi bao phủ của Đọa Biến Thú.
Những người dị hóa mất đi mục tiêu liền nhìn lên, lập tức choáng váng tại chỗ, sau đó nhìn con quái vật khổng lồ đang lao về phía mình, rồi nhìn con quái vật khổng lồ trên không trung, giờ phút này đại não của mọi người đều trống rỗng, không thể cử động, đều rơi vào trạng thái chờ chết.
Đáng tiếc không thể giết thêm mấy con quái vật thị huyết nữa, sắp chết trong miệng hai con quái vật này rồi.
Đọa Biến Thú thậm chí còn không nhìn những kẻ thị huyết và đám người dị hóa, nó nhìn chằm chằm vào con quái vật khổng lồ với đôi mắt thẳng đứng màu vàng, gầm lên!
Con quái vật khổng lồ đang lao về phía trước đột nhiên khựng lại, đánh sập một tòa nhà, vững vàng dừng lại. Màn sương đen quấn quanh cơ thể nó ngừng đập, đóng băng thành nhiều hình dạng khác nhau.
Sau đó mọi người nhìn thấy con quái vật khổng lồ vừa mới điên cuồng lao về phía mình quay đầu chạy về phía sau mà không hề nhìn lại, không hề do dự bỏ chạy, tấm lưng to lớn lộ ra vẻ chật vật.
Vút một tiếng Đọa Biến Thú đã đuổi theo, đến trước vồ lấy con quái vật khổng lồ đang chạy trốn!
Hai con quái vật to lớn ngang nhau quấn lấy nhau chiến đấu, khiến tòa nhà sụp đổ, đất đá bay tứ tung. Đừng nói đến việc tham gia vào một trận chiến như vậy, dù đến gần cũng có thể vô tình bị thương hoặc tử vong.
Con quái vật với khuôn mặt mơ hồ, hoàn toàn không nhình rõ nguyên hình, chắc hẳn là một đọa biến vật. Con người không có cách nào đối phó với một con quái vật như vậy, trừ khi có sự trợ giúp của thạch anh thì mới có thể giết chết nó.
Thông thường, khi gặp phải đọa biến vật hoặc đọa biến thú, con người đều chủ động né tránh, không thể đối đầu trực diện, chỉ có thể giảm thiểu thương vong.
Quý Hủ nghĩ rằng mình có thể phải liều mạng chiến đấu với con đọa biến vật này để giành lấy thạch anh ở thành phố Hải Tân. Cậu cũng chỉ nghĩ giống như diệt trừ vật dị hóa ăn mòn trước đó, ném cho nó một quả cầu thạch anh để giải quyết, cũng không muốn cho Đọa Biến Thú chiến đấu.
Quý Hủ sợ Đọa Biến Thú sẽ nảy ra hung tính, mất kiểm soát, đó là kết quả mà cậu không muốn thấy nhất.
Nếu là nghiền áp, Quý Hủ có thể mặc kệ, chỉ cần không gây ra mối đe dọa nào cho Đọa Biến Thú. Một khi là ngang sức, sẽ rất nguy hiểm khi chúng phải chiến đấu để giành lấy mạng sống.
Quý Hủ chạy về phía một chiếc xe tải hạng trung, mở cửa bước vào: "Đuổi theo!"
Trì Ánh không dám trì hoãn, lập tức khởi động xe tải, đuổi theo hai con quái vật đang chiến đấu với nhau.
Nghê Lệnh Hi không còn gục xuống khóc lóc nữa, khi nhìn thấy xe tải của Quý Hủ đang đuổi theo, cô và Đậu Thận Vinh cũng nhanh chóng lên xe địa hình, đuổi theo hai con quái vật.
Hai người vừa lo lắng vừa kích động, họ muốn nhìn thấy con quái vật khổng lồ bị giết, khi sức mạnh của con người không thể làm được điều đó, thì chỉ có thể đặt hy vọng vào một con quái vật khác.
Chỉ cần có thể giết được con quái vật này thì như thế nào cũng được.
Những người khác vừa nhìn thấy đội trưởng Đậu đi theo, họ cũng lên xe đuổi theo.
Chiếc xe tải không thể đến quá gần, những mảnh vụn trên tường văng vào xe tải rầm rầm, càng không cần nói đến những chiếc xe địa hình da giòn phía sau, không muốn dừng cũng không được.
Quý Hủ rút từ trong ba lô ra một quả cầu thạch anh cỡ nắm tay, dùng cửa xe chặn những viên đá sỏi bay vào, vẫy tay hét lớn về phía Đọa Biến Thú.
"Anh! Tần Nghiễn An! Trở lại đón em!"
Đọa Biến Thú đang chiến đấu, phân tâm liếc nhìn xe tải hạng trung, đọa biến vật bị kẹp dưới móng vuốt của nó chớp lấy cơ hội, ném ra một vật thể hình thoi màu đen dài bằng cánh tay, trông giống như một hòn đá, lại giống một viên tinh thạch màu đen vào xe tải.
Trì Ánh trong xe sợ hãi đến mức suýt nhảy ra khỏi xe để chạy trốn, anh không nghi ngờ gì, một viên tinh thạch to lớn như vậy khẳng định có thể tiêu diệt xe tải chỉ bằng một đòn.
Đọa Biến Thú gầm lên giận dữ, đuổi theo vật thể hình thoi, cắn nó thành từng mảnh khiến các tinh thạch màu đen bay khắp nơi.
Sương đen bay ngưng tụ trong không trung thành những khuôn mặt méo mó, miệng há hốc như đang điên cuồng gào thét, sương đen nhanh chóng bị Đọa Biến Thú hút vào trong miệng.
Mọi người trong xe nghe thấy những tiếng hét chói tai, đó là những tiếng la hét và gào rú kinh hoàng của vô số người, đánh vào sâu trong đầu mọi người, tầm nhìn mờ đi, ngay sau đó cơn đau đầu nhức nhối kéo đến. Nhưng giây tiếp theo mọi âm thanh dường như biến mất, giống như trước đó chưa hề phát sinh ra chuyện gì.
Quý Hủ nhảy ra khỏi xe, chạy về phía Đọa Biến Thú.
Đọa Biến Thú quay đầu nhìn đọa biến vật đã chạy trốn, muốn đuổi theo, lại quay đầu nhìn Quý Hủ đang chạy tới, nhe răng giận dữ, chớp mắt tới trước mặt Quý Hủ, bất đắc dĩ tiếp đất, mang theo Quý Hủ, rồi lại đuổi theo đọa biến vật.
Quý Hủ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Đọa Biến Thú chịu mang theo cậu, sẽ không cùng đọa biến vật chiến đấu nữa, nó sẽ cẩn thận lo lắng làm cậu bị thương, sẽ kiềm chế thiên tính bạo ngược muốn giết chóc của mình.
Quý Hủ chạm vào lớp vảy lạnh lẽo và cứng rắn của Đọa Biến Thú, mỗi chiếc vảy đen trên cơ thể của đại gia hỏa đều đang tỏ ra vẻ khó chịu, đối mặt với sự trấn an của Quý Hủ không có chút nào cảm kích, còn phun khí, hiển nhiên tức giận không nhẹ.
"Ngoan nào, em dùng cầu thạch anh giết chết nó, anh đừng cùng nó đánh nhau, rất nguy hiểm." Quý Hủ dỗ dành.
Không biết từ ngữ nào đã kích thích tới Đọa Biến Thú, nó gầm lên giận dữ, đọa biến vật chạy trốn càng nhanh hơn nữa, nó đã lao ra xa khỏi căn cứ Hy Vọng, chạy thẳng về phía thành phố Hải Tân.
Tốc độ của đọa biến vật kém xa so với Đọa Biến Thú, rất nhanh đã bị đuổi kịp.
Quý Hủ ném quả cầu thạch anh đã chuẩn bị từ trước, đọa biến vật đang chạy trốn vẫy bàn chân to của nó, cố gắng đập quả cầu thạch anh trở lại.
"Chạy!" Quý Hủ lớn tiếng nhắc nhở, Đọa Biến Thú đột nhiên tăng tốc, rời khỏi hiện trường.
Khoảnh khắc móng vuốt lớn của đọa biến vật chạm vào quả cầu thạch anh, năng lượng thạch anh được kích hoạt, một năng lượng kinh hoàng nhanh chóng quét qua, Quý Hủ đang nằm trên lưng Đọa Biến Thú bị trượt tay không nắm được gai xương nên bị năng lượng thạch anh ném bay đi, từ không trung rơi xuống.
Đọa Biến Thú quay người lại gầm lên, xung lực năng lượng dâng trào bùng phát thành một khoảng trống, Đọa Biến Thú bay xuống, bắt lấy Quý Hủ, mang theo cậu rơi xuống đất.
Đọa Biến Thú gọn gàng nới lỏng móng vuốt đem Quý Hủ vứt xuống đất, còn nó thì trượt ra ngoài vài mét trước khi dừng lại.
Đọa Biến Thú cách Quý Hủ không xa, giận dữ đập bàn chân to xuống đất, nhe hết răng nanh ra, gầm nhẹ về hướng Quý Hủ, khiến tai Quý Hủ cũng muốn ù đi.
Quý Hủ: "..."
Quý Hủ vỗ vỗ cái mông sắp bị mài rách của mình, lộ ra nụ cười xấu hổ: "À, không phải là không có việc gì à?"
"Gào——!" Đọa Biến Thú gầm gừ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro