Chương 92: (1)
Ba chiếc xe tải đang chạy như điên thì bị một đoàn xe bất ngờ xuất hiện bao vây, đoàn xe đã bóp còi ra hiệu cho ba chiếc xe tải dừng lại.
Quý Hủ vừa nhìn thấy đoàn xe xa lạ đang đến gần, lập tức nói: "Bảo bối, chui vào trong ngực em đi, nhớ yên lặng đừng gây ra tiếng động."
Suy cho cùng, Đọa Biến Thú không phải là một dị hóa hoàn toàn bình thường, chưa kể không ai có thể mang theo một dị hóa hoàn toàn như thế này, những người quen thuộc thì không nói, nhưng Quý Hủ phải cảnh giác khi đối mặt với những người hoàn toàn xa lạ.
Tiểu Đọa Biến Thú chui vào trong quần áo của Quý Hủ.
Quý Hủ mặc một chiếc áo khoác rộng rãi, một chiếc túi thắt lưng chứa đầy thạch anh không bao giờ rời khỏi cơ thể. Bây giờ quần áo mỏng hơn, Quý Hủ treo một chiếc túi trên ngực để mở, tiểu Đọa Biến Thú vừa vặn có thể chui vào, sau khi ngủ cũng sẽ không rơi ra khỏi quần áo.
Xe tải của Quý Hủ bấm còi, ra hiệu cho hai xe tải còn lại cũng dừng lại, xem họ muốn làm gì.
Quý Hủ đã đưa cho mỗi người một khẩu súng hơi, Quý Hủ cất vào túi, Trình Mạch và bốn người đều đeo trên lưng. Họ mặc áo khoác để che lại một chút, nếu có ai không có mắt dám tấn công, bọn họ cũng sẽ cho đối phương nếm đủ.
Những chiếc xe bên ngoài rõ ràng cũng đã được sửa đổi, có lẽ chỉ thay đổi nguồn năng lượng, lớp vỏ bên ngoài vẫn giống như những chiếc xe địa hình trước khi tận thế, trông rất cũ kỹ, tệ hơn nhiều so với những chiếc xe được cải tiến bằng vật liệu mới do Vinh Thị sản xuất.
Một số người bước xuống khỏi xe địa hình, họ mang theo dao lớn và cung tên trên lưng, một số người cầm giáo và vũ khí không rõ nguồn gốc. Có lẽ chúng là những thứ được lấy từ những con quái vật dị hóa, vừa nhìn thấy liền biết không dễ chọc.
Mấy người đi tới xe tải của Quý Hủ, dùng sức gõ cửa kính xe: "Xuống xe!"
Quý Hủ hạ cửa kính xe xuống độ rộng bằng hai ngón tay hỏi lại: "Có việc gì?"
Người đàn ông ngoài xe thô bạo hét lên: "Các người vừa vào thành phố Hải Tân đúng không?"
Quý Hủ ngạc nhiên, câu hỏi đầu tiên lại không phải hỏi danh tính và họ đến từ đâu, mà là lại hỏi liệu họ có vào thành phố Hải Tân hay không, chẳng lẽ cái này còn quan trọng hơn việc có người lạ đến trên một chiếc xe cải tiến?
Quý Hủ: "Đúng vậy, có chuyện gì sao?"
Vẻ mặt người đàn ông nhất thời vặn vẹo: "Các người vào đó làm gì? Xuống xe! Chúng tôi muốn lục soát xe!"
Quý Hủ: "..."
Quý Hủ nghi ngờ tai mình có vấn đề, tận thế đã lâu như vậy, vẫn còn có người ngang ngược như thế, lục soát xe? Là bọn họ điên hay chính mình điên rồi?
Sự thật nói cho Quý Hủ lỗ tai của cậu không có vấn đề gì, bởi vì người bên ngoài không thể chờ đợi được nữa, có người trực tiếp dùng giáo đâm vào xe, nhưng lại không xuyên qua được, tiếp tục đâm.
Những người khác lấy dao rựa ra và định chém vào.
Ánh mắt Quý Hủ lạnh lùng, một tay mở cửa xe, dùng hết sức đẩy ra, khiến người ngoài cửa bị đụng chảy máu mũi, loạng choạng lùi lại.
Quý Hủ từ trên xe bước xuống, mấy người tụ tập bên ngoài nhanh chóng lấy ra vũ khí, chuẩn bị lao tới, Quý Hủ giơ súng hơi lên, chĩa thẳng vào đầu một người.
"Nếu còn dám di chuyển nữa, sẽ cho đầu các người nở hoa."
Trình Mạch vốn đã tức giận vì hành động đập xe, khi nhìn thấy Quý ca của cậu đã hành động thì lập tức cầm súng hơi lao ra ngoài. Ba người còn lại cũng theo sau, mỗi người cầm một khẩu súng hơi trên tay, tất cả đều nhắm vào người bên ngoài xe.
Đám người ngang ngược chặn xe đều im lặng.
Người đàn ông bị chảy máu mũi hung tợn nói: "Dùng cái thứ này để hù dọa ai hả?! Đã là tận thế, súng cũng đã trở thành sắt vụn, mẹ kiếp..."
"Đoàng!"
Quý Hủ bắn một phát lên không trung: "Sắt vụn? Hay là dùng đầu của anh xem thử súng của tôi có phải là sắt vụn không?"
Người đàn ông:"......"
Cuối cùng cũng có người bước xuống từ chiếc xe địa hình nằm ngay trước đầu xe tải, trên xe rõ ràng có năm người, nhưng khi xuống xe chỉ còn lại bốn người.
Là một khả năng dị hóa tàng hình.
Quý Hủ nheo mắt lại, cẩn thận cảm nhận sự dao động của năng lượng. Thông thường, khi những người dị hóa tàng hình sử dụng khả năng của mình, thì bất cứ người nào nếu cũng là người dị hóa về tinh thần, tinh thần lực không thấp nếu thả ra đều có thể nắm bắt được những biến động năng lượng.
Cho nên Quý Hủ ngả người ra sau để tránh những dao động năng lượng đập vào cổ, cậu không nổ súng mà vung súng hơi, cậu đã quen với việc sử dụng gậy bóng chày, chỉ cần là gậy thì có thể dùng nó để quất bất cứ lúc nào.
Rầm một tiếng, một người trong suốt bị ném lên xe, người vô hình dần dần xuất hiện, là một người phụ nữ.
Cô ta vô hình, nhưng không thực sự biến mất, chỉ cần bắt giữ được vị trí, thì vẫn có thể giết được.
Không nói một lời, Quý Hủ chĩa súng vào cô ta.
"Đừng bắn!" Một người đàn ông có thân hình cân đối, vòng eo thẳng tắp cuối cùng cũng lên tiếng.
Quý Hủ vừa nhìn thấy phong thái bình tĩnh của anh ta liền biết anh ta là lão đại của những người này, có đủ thực lực để tự tin.
Người đàn ông này có nét đẹp và khuôn mặt chính trực, Quý Hủ chú ý đến tư thế bước đi của anh ta, đều là gót chân chạm đất trước, rất đều đặn.
Quý Hủ đang quan sát anh ta, người đàn ông này cũng đang quan sát Quý Hủ.
Quý Hủ trời sinh đã có khuôn mặt dịu dàng, nhìn rất non trẻ, giống như một học sinh trung học, bị rất nhiều người vây quanh, nhưng trong mắt cậu không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại cực kỳ bình tĩnh, ra tay cũng rất gọn gàng sạch sẽ. Nếu vừa rồi không phải cậu chỉ dùng báng súng thì người phụ nữ này đã ngã xuống rồi.
Người đàn ông đứng cách Quý Hủ vài bước nói: "Xin chào, tôi là Đậu Thận Vinh đến từ Căn cứ Hy Vọng, chắc các cậu không phải là người dân thành phố Hải Tân? Từ đâu đến đây?"
Quý Hủ có cảm giác "đây là quá trình bình thường": "Đúng là chúng tôi không phải người địa phương, chúng tôi đến từ một nơi rất xa. Hành vi của các người cũng khá là hống hách, xe từ bên ngoài nào cũng phải bị lục soát sao?"
Người đàn ông bịt mũi lại lên tiếng: "Khi các người vào thành phố Hải Tân, bắt buộc phải lục soát! Ai biết các người có trộm thạch anh hay không?"
Quý Hủ: "..."
Nếu mấy người này đang tìm kiếm thạch anh, thì quả thật là khó nói rồi, ngay cả khi họ không vào thành phố Hải Tân, trên người và trong xe của Quý Hủ vẫn sẽ có thạch anh.
Quý Hủ duỗi tay ra, vòng tay thạch anh quấn quanh cổ tay trượt xuống.
Mọi người có mặt: "..."
"Thật kiêu ngạo! Vậy mà hắn lại dám đeo thạch anh trên cổ tay!"
"Hắn thật sự không sợ chết!"
"Trên tay nhiều như vậy, trong xe nhất định còn nhiều hơn, nhất định phải khám xét!"
Trình Mạch không nghe nổi nữa, hét lên: "Các người bị gì vậy! Trên thế giới này toàn bộ thạch anh đều là của nhà các người hay gì?!"
Người đàn ông: "Chúng tôi không thể chạm vào những viên thạch anh ở thành phố Hải Tân!"
Trình Mạch: "Mắt nào của các người thấy thạch anh này là của thành phố Hải Tân các người?!"
Người đàn ông: "Dù là không phải thạch anh của thành phố Hải Tân cũng không thể mang đi! Ở thành phố Hải Tân này cấm thạch anh! Chỉ cần có thạch anh thì phải đưa đến thành phố Hải Tân! Tốt nhất là các người nên ngoan ngoãn giao nộp đừng ép chúng tôi ra tay!"
Trình Mạch: "Tôi nhổ vào! Một đám vô sỉ!"
Người đàn ông:"......"
Người đàn ông tức giận đến mức bốc khói: "Đội trưởng! Trong xe của bọn họ nhất định có thạch anh! Phải xét xe!"
Quý Hủ nhìn Đậu Thận Vinh.
Đậu Thận Vinh: "Thật sự không thể chạm vào thạch anh ở thành phố Hải Tân, những thạch anh ở đó nếu lấy đi sẽ dẫn đến họa sát thân. Nếu thật sự đã lấy đi, xin hãy lập tức đưa trở về."
Quý Hủ kinh ngạc: "Là tai họa chí mạng gì?"
Đậu Thận Vinh: "Có một con quái vật rất đáng sợ đang ẩn nấp ở thành phố Hải Tân. Bất cứ ai chạm vào thạch anh sẽ bị truy lùng. Trong trường hợp nghiêm trọng, nó cũng sẽ ảnh hưởng đến căn cứ, lúc đầu ở thành phố Hải Tân có rất nhiều căn cứ, nhưng sau đó tất cả đều bị phá hủy, có rất nhiều người đã thiệt mạng."
"Chúng tôi đã nhận được lời cảnh báo, chọn một địa điểm cách xa thành phố Hải Tân để xây dựng thành phố. Chúng tôi mỗi ngày sẽ cử người tuần tra gần thành phố Hải Tân, ngăn cản bất cứ ai chạm vào thạch anh, quái vật sẽ không ra tay giết người. Đây là sự thực kể từ khi thành lập căn cứ Hy vọng, chưa từng bị tấn công, an ổn tới bây giờ."
Quý Hủ ngạc nhiên, cậu chưa bao giờ nghe nói đến chuyện như vậy: "Ý anh là, quái vật ở thành phố Hải Tân đang canh giữ thạch anh, không cho phép bất cứ ai chạm vào nó, ai chạm vào nó sẽ chết?"
Đậu Thận Vinh gật đầu: "Đúng vậy."
Quý Hủ: "..."
Nếu đúng như vậy thì cậu ngàn dặm xa xôi đến tận đây để làm gì?
Quý Hủ không tin: "Thạch anh của chúng tôi cũng không thể lấy đi sao?"
Những viên thạch anh trong hai nhà kho đó được đổi lấy từ việc cậu xây dựng căn cứ cho Kỳ Bách Ninh. Vì chúng được trao đổi nên nếu con quái vật dám tranh giành những viên thạch anh với cậu, Quý Hủ nhất định sẽ liều mạng với nó.
Lần ra ngoài này cậu có mang theo một vài quả cầu thạch anh, nếu không có tác dụng thì cậu sẽ ném cầu thạch anh.
Đậu Thận Vinh: "Không thể nói lý với quái vật, tất cả thạch anh trong thành phố Hải Tân đều thuộc về quái vật, thạch anh cá nhân cũng không ngoại lệ. Nếu không giao ra, quái vật sẽ tới tìm thạch anh, quái vật rất mạnh. Cho dù cậu có súng, cũng không thể đánh bại nó."
Quý Hủ cười nhạo: "Thật xin lỗi, của tôi là của tôi, không ai có thể bắt tôi giao ra, huống chi là lý do quá đáng như vậy. Nếu có thể, cứ để con quái vật đó đến tìm tôi, hôm nay tôi sẽ ở đây cắm trại!"
Trong nước không có nhiều khu vực sản xuất thạch anh chất lượng cao. Nếu quái vật chiếm giữ thạch anh ở thành phố Hải Tân, không ai có thể chạm vào chúng, điều này tương đương với việc trực tiếp làm suy yếu hiệu quả chiến đấu của nhân loại.
Sức mạnh của năng lượng thạch anh là rất rõ ràng, làm sao có thể để một sức mạnh chiến đấu mạnh mẽ như vậy bị một con quái vật điều khiển, phải tìm cách tiêu diệt con quái vật đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro