Chương 80:
Căn cứ Minh Nhật nằm ở đây, chạy không được, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra gia đình Mạnh Trọng.
Quý Hủ nói: "Trước tiên cứ rời đi đã."
Xe tải nhẹ không có tắt máy, Tần Nghiễn An trực tiếp lùi xe rời đi.
Người thủ vệ đi tới nhìn thấy chiếc xe tải nhẹ rời đi liền đuổi theo vài bước, sau khi nhìn chiếc xe tải đi xa, anh ta quay lại hỏi người thủ vệ đến trước: "Trong xe là ai? Đến đây làm gì? Ở thành phố Thanh Giang của chúng ta không có chiếc xe tải như vậy đúng không?"
Thủ vệ đến trước không dám giấu giếm, anh ta biết rất rõ thủ lĩnh hiện tại là một nhân vật tàn nhẫn, nếu dám nói dối thì mạng của anh ta sẽ không còn.
Người thủ vệ đến trước thành thật nói: "Nói là Mạnh thủ lĩnh... cháu trai của Mạnh Trọng, đến đây tìm người thân, cậu ta cũng biết Mạnh Trọng có xe thương vụ, chắc là nói thật."
Ánh mắt của người thủ vệ không mấy tốt: "Đã đến đây tìm người thân, tại sao lại đột nhiên rời đi? Không phải anh đã nói điều không nên nói đó chứ?"
Người thủ vệ đến trước vội vàng nói: "Cậu ấy hỏi tôi xem Mạnh Trọng có ở căn cứ không, tôi nói không có, bọn họ đã rời đi rồi, sau đó thì xe tải cũng rời đi, tôi thật sự không có nói gì thừa thải."
Tên thủ vệ không biết có tin hay không chỉ nói: "Đi giải thích với thủ lĩnh đi, chiếc xe tải đã đưa tới trước mặt lại bị anh thả đi."
...
Trong ngày tuyết rơi như vậy không dễ tìm được người, lúc rời đi xe của Mạnh Trọng chắc là không thể lấy đi được, bọn họ chắc chắn không thể đi xa, có lẽ vẫn còn ở phía Tây thành phố.
Nếu muốn tìm người, chỉ có thể dựa vào Tần Nghiễn An cảm giác nổi sợ hãi dao động, tìm kiếm khắp nơi ở khu phía Tây.
Bên ngoài gió tuyết càng ngày càng lớn, bầu trời càng ngày càng tối, Quý Hủ không muốn Tần Nghiễn An thả cánh dơi ra, cũng không có ý định quay lại nhà xe nên định ngủ tạm qua đêm trong xe tải.
Khoang xe tải nhẹ vốn đã được gia cố bằng tinh thần lực, có tác dụng ngăn lạnh giữ ấm rất tốt, hơn nữa khi đi họ còn mang theo mấy chiếc chăn bông dày, đốt mấy bếp lò để đốt suốt đêm, cũng không quá khó khăn, có thể có một giấc ngủ ngon.
Trong khoang xe tải nhẹ này Quý Hủ mở một cửa sổ nhỏ để thông gió, ngủ trong khoang không lo bị ngột ngạt.
Trong xe có hai tấm nệm lớn xếp chồng lên nhau, ban đêm ngủ trải phẳng ra, mỗi người đều đắp một chiếc chăn lớn, không hề cảm thấy lạnh, ngủ rất thoải mái.
Điều tệ nhất là không có không gian riêng tư, mấy người nằm trên hai tấm nệm lớn, Ôn Tiêu và Khúc Huỳnh ngủ gần bếp nhất để giữ ấm, trong khi Mạc Lâm Tự, Trì Ánh và Trình Mạch ngủ ở gần vị trí đuôi xe.
Năm người nằm trên hai tấm nệm lớn là vừa vặn, nếu thêm Quý Hủ và Tần Nghiễn An thì không gian sẽ không đủ.
Tần Nghiễn An nhìn thấy họ đang ngủ, lập tức đưa Quý Hủ trở lại phòng điều khiển để ngủ.
Bên ngoài trời tối lại còn có tuyết lớn, Quý Hủ không thể để Tần Nghiễn An đưa mình về, cậu lấy hai chiếc chăn bông dày và một cái bếp, đồng thời đóng một chiếc giường gắn vào tường tại chỗ.
Để giữ ấm, giường được kê cách xa mặt đất, bốn hướng khép kín, chỉ chừa lại một đầu để trèo lên giường, bếp lò cũng được đặt ở cuối giường để truyền hơi ấm.
Hai chiếc chăn bông dày, cái này đắp lên cái kia, thoải mái hơn nhiều so với việc cuộn tròn trong xe cả đêm.
Điều kiện rất đơn giản, nước ở trong xe cũng có hạn, chỉ đủ để rửa sơ mặt mũi, có mấy bếp lò nên không thiếu nước nóng.
Quý Hủ rửa mặt đánh răng, cùng Tần Nghiễn An ngâm chân, sau đó thoải mái leo lên giường tự chế chuẩn bị nghỉ ngơi.
Hiện tại có chăn bông dày, thoải mái hơn nhiều so với việc ngủ trong một chiếc túi ngủ đơn.
Quý Hủ leo lên giường, chăn đã được bếp lửa sưởi ấm, cậu nhanh chóng cởi áo khoác và quần, chỉ mặc áo trong chui vào chăn.
Tấm ván giường quá cứng, dù có chăn cũng vẫn cứng, Quý Hủ xoay xoay người dưới chăn, cố gắng tìm một tư thế thoải mái.
Một lúc lâu không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì, Quý Hủ ngồi dậy, thấy Tần Nghiễn An vẫn đứng trong tuyết nhìn mình, cậu vỗ vỗ nhẹ chăn nói: "Mau vào ngủ, giường này cứng quá."
Tâm tình của Tần Nghiễn An đặc biệt phức tạp, không ngờ trong tình huống này lại ngủ cùng với Hủ Hủ, nhìn bộ dáng của Hủ Hủ, dường như không có chút suy nghĩ gì, thật sự chỉ là đơn thuần muốn ngủ.
Người đàn ông lên giường, nằm thẳng bên cạnh Quý Hủ.
Quý Hủ dùng đôi mắt đen trắng trong suốt nhìn anh: "Có phải rất cứng không?"
Tần Nghiễn An: "... Không sao đâu."
Nhắm mắt lại, gạt bỏ những suy nghĩ xao lãng trong đầu, tập trung vào giấc ngủ.
Nhưng người bên cạnh vẫn trằn trọc, mỗi lần cử động là từng cơn gió lạnh lùa vào trong chăn, người đàn ông nằm bất động, cho đến khi một bàn chân như tảng băng giẫm lên bắp chân anh, cơ thể người đàn ông căng thẳng nhưng rất nhanh lại thả lỏng.
Anh đưa tay chụp tới, kéo người đang quay tới quay lui vào trong lòng: "Được rồi, ngủ trên người anh liền không bị cấn nữa."
Quý Hủ: "..."
Quý Hủ ngước mắt lên, nhìn đường quai hàm rõ nét của người đàn ông, đưa tay chạm vào.
Bàn tay quậy phá nhanh chóng bị bắt lại, đầu ngón tay bị hôn lên, ấm áp mềm mại, như hôn lên đầu trái tim Quý Hủ, khiến trái tim cậu tê dại, co rúm lại.
Quý Hủ ngẩng đầu hôn lên quai hàm của người đàn ông tuấn tú một cách nhẹ nhàng, dịu dàng.
Người đàn ông mở mắt ra, những bóng lửa nhảy múa trong con ngươi nhợt nhạt, thần kinh căng thẳng bị kéo căng đến cực hạn.
Quý Hủ cười với anh rồi nói: "Ngủ đi."
Người đàn ông nhắm mắt lại, bình tĩnh... căn bản là anh không thể bình tỉnh được, tên nhóc xấu xa này rõ ràng là cố ý, anh nắm lấy chiếc cằm thanh tú nâng lên, ấn xuống một nụ hôn nóng bỏng.
Mãi đến khi người đàn ông chủ động kết thúc nụ hôn, anh mới dùng tay ôm chặt thiếu niên vào trong người mình, ôm thật chặt: "Ngủ đi, đừng quậy nữa."
Nếu còn tiếp tục quậy, vậy đêm nay em không cần ngủ nữa.
Quý Hủ bình ổn hơi thở, cảm thấy mình đã mất hết mặt mũi, đều là lần đầu tiên yêu đương, kỹ năng của người đàn ông này sao có thể giỏi như vậy chứ, cậu hoàn toàn không có khả năng phản kháng.
Thiếu niên không phục đá đá chân, đôi chân phá phách của cậu nhanh chóng bị đè xuống, không cử động được nữa.
"Ngủ đi." Giọng nói có chút khàn khàn.
Quý Hủ oán giận cắn vào vai người đàn ông.
Người đàn ông ôm gáy cậu nói: "Đừng cắn, nếu không sẽ bị đau răng."
Nếu vảy lộ ra, hàm răng nhỏ của Quý Hủ sẽ gãy.
...
Trong gió lạnh và tuyết rơi dày đặc, một bóng người cao lớn khoác chiếc áo khoác bông rộng lớn, đôi mắt đờ đẫn bước từng bước về phía một tòa nhà ở trung tâm thành phố như một con rối.
Trong bóng tối, xuất hiện từng đôi mắt đỏ như máu, mùi tanh nồng nặc.
Bóng dáng cao lớn xé toạc quần áo vải bông trên người, lộ ra thân hình gầy gò, người đàn ông dang rộng hai tay, giọng nói kỳ quái: "Nào, ta cho ngươi thân thể bằng xương bằng thịt này, đến ăn thịt ta đi."
Một bóng đen lướt qua, vai của người cao lớn lập tức biến mất, máu bắn tung tóe, một cánh tay rơi xuống đất, cơ thể run rẩy vì đau đớn dữ dội, nhưng vẻ mặt của người đàn ông cao lớn lại rất thích thú, lắc lư để đứng vững.
"Mày chỉ dám dùng đầu phụ đi ăn cơm sao? Đồ phế vật!"
Đôi mắt đỏ như máu dường như đang tức giận, đôi mắt đỏ như máu cao và lớn nhất đột nhiên xuất hiện, cắn đứt đầu người đàn ông cao lớn, tuy nhiên, khi miệng há to, một xúc tua màu đỏ bất ngờ lao vào cổ họng con quái vật. Xúc tua phân nhánh ra vô số sợi tơ, siết chặt cổ họng quái vật, sợi tơ giống như những cây kim nhỏ dày đặc, đâm sâu vào máu thịt, nhanh chóng hướng về trung tâm não của quái vật...
...
Nhóm của Quý Hủ đã tìm kiếm toàn bộ phía Tây thành phố, không bỏ qua nơi nào có dao động cảm xúc, đáng tiếc, những người sống sót bên ngoài đều không phải là gia đình của Mạnh Trọng.
Cứ như vậy một đường tìm kiếm đến phía Bắc, Quý Hủ đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, cậu hỏi Tần Nghiễn An: "Anh còn nhớ lúc mới tận thế, trạm xăng mà chúng ta đã đi qua ở phía Bắc không? Ở đó có cảm xúc dao động không?"
Trạm xăng và cửa hàng tiện lợi bên đó đã bị Quý Hủ phong kín, nằm ở ngoại ô phía Bắc thành phố, có khi nào Mạnh Trọng trốn về địa bàn của mình không?
Tần Nghiễn An hạ cửa sổ xuống, cẩn thận cảm nhận rồi nhìn Quý Hủ với vẻ mặt kỳ lạ.
"Sao rồi? Bên đó có ai không?" Quý Hủ vội vàng hỏi.
Người đàn ông cố ý trêu cậu, nhưng hướng xe đã đi về phía Bắc: "Hôn anh đi, anh sẽ nói cho em biết."
Quý Hủ buồn cười, nhìn hướng chạy của chiếc xe tải nhẹ, cậu đã biết đáp án, nhưng vẫn cúi người hôn hôn lên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.
Người đàn ông hài lòng, nhưng không lái chiếc xe tải nhẹ đến trạm xăng phong kín mà đến một chỗ dân cư cách trạm xăng không xa.
Từ xa có thể nhìn thấy một bức tường quen thuộc, giống như bức tường đất của căn cứ Minh Nhật, rõ ràng là tác phẩm của gia đình Mạnh Trọng. Theo lời kể của thủ vệ kia, không chỉ gia đình Mạnh Trọng trốn thoát vào thời điểm đó mà cả những người đi theo họ cũng trốn thoát.
Xe tải nhẹ dừng trước cổng, cánh cổng kim loại đóng chặt, Quý Hủ ăn mặc chỉnh tề, đeo túi xách rồi cầm dù đen xuống xe, nhanh chóng bước tới gõ cửa.
Tần Nghiễn An đi theo cậu, anh sẽ không để Quý Hủ cách anh quá xa, để tránh trường hợp cứu viện không kịp.
Cánh cửa kim loại bị gõ bang bang, nhưng không có ai trả lời.
Quý Hủ đành phải kêu lên: "Chú Mạnh, chú Mạnh có ở đây không?"
Những người bên trong, ai nấy đều cầm vũ khí trên tay, tràn ra cửa sổ, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cửa.
Khi có tiếng xe đến gần, họ biết có người đang đến, kể từ khi trốn thoát khỏi căn cứ Hồng Hà, họ vẫn luôn bị đuổi giết, chỉ sau khi trốn thoát đến đây họ mới có được vài ngày sống yên bình, không ngờ lại bị tìm thấy một lần nữa.
Người ngoài cửa đang gọi chú Mạnh, thủ lĩnh của họ đúng là họ Mạnh, không biết có phải đang tìm thủ lĩnh không, mọi người đều nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh lò than.
Người đàn ông gầy gò, râu ria đầy mặt, chính là Mạnh Trọng mà Quý Hủ đang tìm kiếm.
Đứng cạnh Mạnh Trọng còn có một thanh niên cũng gầy gò, chính là con trai Mạnh Bắc Trạch của Mạnh Trọng, anh nhẹ giọng hỏi ba mình: "Cậu ấy có phải là người quen của ba không?"
Bọn họ bây giờ giống như chó nhà có tang, trốn tránh khắp nơi, chỉ một chút biến động nhỏ cũng khiến bọn họ càng thêm cảnh giác, hiện tại muốn chạy trốn cũng khó khăn, trực tiếp bị ngăn ở nơi này.
Mạnh Trọng cảm thấy giọng nói này có chút quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai, nửa năm mạt thế còn dài hơn mười năm bình thường.
Ngày nay, ngay cả những người bạn đã là bạn nhiều năm cũng không đáng tin cậy chứ đừng nói đến những người chỉ là quen biết.
Quý Hủ ở ngoài cổng kéo khăn quàng cổ và khẩu trang xuống, giọng nói trở nên rõ ràng hơn: "Chú Mạnh, cháu là Quý Hủ, chú có nhớ cháu không?"
Vẻ mặt của Mạnh Trọng thay đổi khi nhớ ra cậu là ai.
Sau khi tận thế tới, ông cũng muốn đi tìm Quý Hủ, không vì lý do gì khác ngoài việc ông nhớ ra cậu đã tích trữ xăng dầu trước khi tận thế, trên đường đầy xe bỏ hoang, nhưng chỉ có xe thương vụ của nhà ông là có thể lái được.
Ông nghi ngờ Quý Hủ đã làm gì đó, khi họ trốn đến phía Bắc thành phố, vốn dĩ ông muốn đến cửa hàng tiện lợi ở trạm xăng của mình để tìm một ít đồ ăn, nhưng phát hiện ra rằng trạm xăng và cửa hàng tiện lợi đã bị phong kín, chất liệu tương tự như xi măng, nhưng khi kiểm tra kỹ hơn thì phát hiện ra rằng đó không phải là xi măng, đây rõ ràng là một năng lực dị hóa.
Ở phía Tây thành phố có một số trạm xăng như vậy, trạm xăng kín không thể sử dụng được, xăng dầu trong trạm xăng không niêm phong có thể sử dụng được, nhưng trong thùng nhiên liệu của các phương tiện bỏ hoang thì đã đông đặc lại.
Xăng dầu trong trạm xăng còn nguyên vẹn, giống như chiếc xe nguyên vẹn của bọn họ, trái ngược với ngày tận thế, mọi thứ đáng lẽ phải bị phá hủy, nhưng chỉ có trạm xăng và xe của họ là nguyên vẹn, điều này khiến Mạnh Trọng phải suy nghĩ.
Trong lòng ông đầy rẫy những câu hỏi không có câu trả lời, nhưng ông không ngờ rằng Quý Hủ, người mà ông đang nghĩ đến, lại thực sự tìm đến.
Mạnh Trọng cầm một cây giáo dài đứng dậy: "Đi, chúng ta ra ngoài xem thử."
"Lão Mạnh." Một giọng nói khàn khàn từ bên cạnh truyền đến.
Nằm trên ghế sô pha gần lò than là một người phụ nữ hốc hác, hốc mắt trũng sâu, vừa mở miệng đã ho dữ dội, như muốn ho ra cả tim phổi.
Mạnh Bắc Trạch ngồi xổm xuống trấn an người phụ nữ: "Mẹ yên tâm, con sẽ bảo vệ cho ba."
Người phụ nữ nắm chặt tay con trai mình: "Nếu... nếu những người đó đuổi tới, đừng lo cho mẹ, mọi người cứ chạy đi..."
Mạnh Bắc Trạch nắm chặt cây giáo dài trong tay: "Mẹ cứ nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ nhiều, bọn con đi một chút sẽ trở lại."
Làm sao anh có thể bỏ mẹ mình lại để chạy trốn một mình chứ, cho dù có chết, anh và ba cũng sẽ không từ bỏ mẹ.
Mạnh Trọng dẫn một đám người ra khỏi nhà, bước vào trong tuyết, đi về phía cánh cổng kim loại.
Thứ đầu tiên mở ra không phải là cánh cổng kim loại mà là một cánh cửa vuông nhỏ trên cổng, nhìn ra ngoài qua ô cửa nhỏ, chỉ thấy có hai người đang đứng ngoài cửa, cách đó vài bước là một chiếc xe tải màu đỏ đang đậu.
Một nhóm người thở phào nhẹ nhõm, không phải Chu Toại Hành, bọn họ cũng không có loại xe tải này, chỉ cần loại bỏ khả năng này, mọi người đã có thể không khẩn trương như vậy.
Mạnh Trọng mở cánh cửa kim loại ra, nhìn hai người ở ngoài cửa... ngoài chiều cao và dáng người vượt trội, ngay cả khuôn mặt của hai người ở bên ngoài cũng không nhìn thấy được, chỉ lộ ra một đôi mắt, hai người quấn mình rất kín.
Mạnh Trọng đã gầy đi rất nhiều, Quý Hủ đã chuẩn bị tinh thần nên liếc mắt vẫn nhận ra: "Chú Mạnh, chú còn nhớ cháu không?"
Mạnh Trọng gật đầu: "Nhớ kỹ, cháu là con trai của Quý Hướng Du, Quý Hủ."
Quý Hủ liên tục gật đầu, thấy bọn họ phòng bị như vậy, cậu cũng không có vội vàng tiến lên, trước cửa xuất hiện hơn mười người, không biết trong nhà có còn người hay không, nhìn tình trạng của bọn họ có thể thấy chắc hẳn không quá tốt.
Quý Hủ nói: "Sau khi tận thế, cháu có đến trạm xăng tìm chú Mạnh, khi đó trạm xăng và cửa hàng tiện lợi đã bị một nhóm kẻ xấu chiếm giữ, rất nhiều người sống sót đã bị bắt, giam trong cửa hàng tiện lợi. Trong cơn tức giận, cháu đã phong kín cây xăng và cửa hàng tiện lợi, muốn đợi đến khi tìm được chú Mạnh rồi mới giải phong."
Mạnh Trọng sửng sốt, ông không ngờ rằng trong tận thế, khi mọi người đều gặp nguy hiểm, Quý Hủ lại thực sự đến tìm ông.
Quý Hủ nói thêm: "Mấy ngày trước, cháu lấy được một chiếc xe hơi nước từ bên ngoài đến, đem bán cho Liêu Vũ ở căn cứ Đông Thành. Từ thủ lĩnh Liêu Vũ cho biết ở căn cứ Minh Nhật cũng có một chiếc xe nên cháu nghi ngờ có thể là xe của chú Mạnh, lúc này mới đi tìm."
"Đến nơi chúng cháu mới biết được chú Mạnh không còn ở căn cứ nữa, chúng cháu đi dọc theo phía Tây thành phố tìm tới phía Bắc, nghĩ đến trạm xăng và cửa hàng tiện lợi ở đây rồi đến thử vận may. Không ngờ lại tìm thấy bức tường giống với căn cứ Minh Nhật nên đến gõ cửa."
Mạnh Trọng im lặng nghe, chờ Quý Hủ nói xong mới nói: "Cháu... tìm chú có việc gì sao?"
Quý Hủ liếc nhìn bức tường đất nói: "Vốn là cháu lo lắng chú Mạnh gặp nguy hiểm, muốn đưa chú về căn cứ của cháu, nhưng bây giờ xem ra cháu lo lắng quá mức, chú Mạnh có năng lực xây dựng căn cứ của riêng mình."
Bọn họ biết Quý Hủ không phải người của Chu Toại Hành, lại chỉ có hai người, bên cạnh Mạnh Trọng có hơn mười người, bọn họ cho là an toàn hơn. Bên ngoài quá lạnh không thể nói chuyện nên Quý Hủ và Tần Nghiễn An được mời vào nhà riêng.
Có người đốt lò than, trong hang băng cuối cùng cũng có chút ấm áp, Quý Hủ và Tần Nghiễn An ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha, trong khi đám người Mạnh Trọng đứng hoặc ngồi ở đối diện.
Hết chương 80.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro