Chương 76:
Theo quan điểm của Quý Hủ, xe chạy bằng hơi nước là phương tiện di chuyển cuối cùng nên lựa chọn thay cho đi bộ, thay vì nghiên cứu loại xe này, không bằng nên tập trung vào việc sửa đổi các phương tiện bị ăn mòn.
Thành phố Thanh Giang có xăng và dầu diesel, chỉ cần động cơ có thể sử dụng bình thường, bọn họ sẽ không lo hết xe, về sau cũng dễ dàng sửa đổi nguồn điện, năng lượng tinh thạch sẽ là nguồn năng lượng chính trong tương lai.
Tất nhiên, nếu thực sự không thể sửa chữa được động cơ thì việc sản xuất xe hơi nước không phải là không thể, thành phố Thanh Giang đang rất cần các phương tiện thay cho đi bộ.
Chỉ là bọn họ còn có việc khác phải làm, không thể cùng những người sống sót đi đến căn cứ Đông Thành được.
Quý Hủ bảo họ về trước, ngày mai cậu sẽ tự đến thăm căn cứ Đông Thành.
Đội trưởng do dự một chút: "Chiếc xe kia..."
Trong tay Quý Hủ có rất nhiều xe, tại căn cứ Vinh Thị lại có dòng sản xuất ổn định, cậu thực sự không để ý đến chiếc xe chạy bằng hơi nước độc đáo như vậy. "Đó là xe chạy bằng hơi nước, mọi người có thể lái về trước, ngày mai tôi sẽ tới để nói chuyện với Liêu Vũ."
Đội trưởng yên tâm hơn, anh ta thật sự sợ Quý Hủ sẽ trực tiếp lái xe rời đi, sau này sẽ không thể gặp được nữa. Sau tận thế, mọi người đều bị mắc kẹt trong thành phố Thanh Giang do thiếu phương tiện đi lại, không biết thế giới bên ngoài đã trở thành như thế nào, chỉ cần có xe là có thể ra khỏi thành phố Thanh Giang, nhìn xem thế giới bên ngoài.
Hai người cùng nhau đi theo những người sống sót trở về, trên đường đi cậu gọi một tiếng "Heo Heo", con chuột lang dị hóa trốn trong hang lập tức nhảy ra, hưng phấn bấu chặt quần áo của Quý Hủ leo lên, kêu gừ gừ cọ cọ vào Quý Hủ, những người sống sót nhìn thấy đều rất ngạc nhiên.
Bọn họ đương nhiên biết sự tồn tại của động vật dị hóa, thủ lĩnh của bọn họ có một con heo dị hóa, biết nói, đặt biệt rất thích nói, lại rất hung dữ, khi cùng nhau đi ra ngoài có thể va chạm với đám cuồng thi.
Một nhóm người lên xe hơi nước tham quan kết cấu bên trong, ở tận thế, khi không có tiêu chuẩn về mẫu mã phương tiện, đem xe chế tạo thành bất cứ thứ gì họ muốn, miễn là không ảnh hưởng đến công dụng của nó là được.
Không gian bên trong xe không hề nhỏ, ánh sáng mờ ảo, thứ chiếm không gian lớn nhất chính là nồi hơi tự chế, nhiên liệu sử dụng quả nhiên là dầu đặc.
Trong số những người sống sót, không phải người ở căn cứ Đông Thành đều đứng dưới gầm xe, nghểnh cổ nhìn xung quanh, cũng muốn tranh thủ một chút nhìn thử, nhưng căn cứ Đông Thành là căn cứ lớn, nơi tụ tập và trú ẩn của bọn họ rất nhỏ bé, không có tự tin có thể khiêu chiến cùng căn cứ Đông Thành tranh đoạt.
Người ở căn cứ Đông Thành khởi động xe, quay trở lại căn cứ trước để thông báo tin tức cho họ.
Những người sống sót khác cũng lần lượt rời đi, bất kể có thể hay không, tin tức này nhất định phải truyền đạt đến lãnh đạo tương ứng của bọn họ, yêu cầu bọn họ tìm biện pháp, nếu nơi tập trung của bọn họ cũng có xe thì tốt quá.
Sau khi những người khác rời đi, Quý Hủ và Tần Nghiễn An đi đến nơi phong ấn máu thịt của kẻ thị huyết, những gì người dị hóa mặc áo da nói khi tiến vào trạng thái dị hóa hoàn toàn khiến họ rất lo lắng, liệu họ đã có thể giết nó trong một đòn chưa, không thể để những kẻ thị huyết này đánh trả.
Tuyết quá dày, những mảnh máu thịt bị tuyết, nước, đất bịt kín rồi chôn dưới lòng đất, hiện tại cần kiểm tra tình hình bên trong thì phải đào hình chữ nhật hoàn toàn khép kín ra. Đây không phải là công trình nhỏ, họ cũng không có công cụ.
Heo Heo ngẩng cái đầu to đầy lông, dùng mũi ngửi không khí, nhảy xuống khỏi vòng tay của Quý Hủ, ở trên tuyết ngửi một hồi rồi bắt đầu dùng đôi chân nhỏ đào tuyết, chẳng mấy chốc tạo thành một cái hố, toàn bộ cơ thể chuột đều đã chui vào sau đó lại chui ra từ phía bên kia.
Heo Heo vặn người, đôi mắt to tròn đen láy nhìn chằm chằm Quý Hủ, kêu chi chi gọi Quý Hủ lại đây.
Quý Hủ đang cùng Tần Nghiễn An thương lượng có nên về trước mang theo xẻng rồi mới quay lại không, nghe thấy tiếng Heo Heo kêu, quay lại thì nhìn thấy một con chuột lang chỉ lộ ra một cái đầu tròn.
Quý Hủ đi tới hỏi: "Tìm được cái gì?"
Heo Heo dùng cả bốn móng vuốt cùng nhau nhanh chóng đẩy đi lớp tuyết dày cản đường, trước mặt cậu hiện ra một cái lỗ đẫm máu dày như ngón tay.
Ý thức được đó là chuyện gì, sắc mặt Quý Hủ lập tức thay đổi.
Tần Nghiễn An cũng cau mày đi vòng quanh khu vực, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Bọn họ đều biết cái lỗ máu đó là gì, nhìn bề dày thì rất giống xúc tua của kẻ thị huyết kia, dưới tác động của siêu thạch anh, mặt đất đầy máu và thịt vụn, bọn họ không có thời gian kiểm tra kỹ xem có phải từng miếng thịt vụn đều đã được phong ấn chưa.
Cái lỗ máu ở đây đã cách xa trung tâm rồi, hoặc là bị văng lại đây, hoặc là xúc tua từ dưới tuyết chui ra, khả năng thứ hai cao hơn, vì hai bàn chân nhỏ của Heo Heo không ngừng rơi xuống, đuổi theo dấu máu, cho đến khi dấu máu hướng lên trên rồi biến mất.
Chỉ quanh đây thôi, có dấu chân người, mà lại còn có nhiều hơn một người.
Không cần thiết phải đào ra máu thịt bị phong ấn dưới lòng đất, bọn họ đã xác định rằng kẻ thị huyết có thể hút máu quả thực chưa chết, xúc tua máu hẳn chính là bộ phận bị vật chất tối thuần túy dị hóa tốt nhất, cũng chính là nguồn gốc sức mạnh kẻ thị huyết.
Chỉ cần nguồn sức mạnh của kẻ thị huyết vẫn còn, thì nó chưa thực sự chết và hoàn toàn có thể hồi sinh bằng cơ thể con người.
Với rất nhiều người đi qua đây như vậy, thật sự rất khó để xác định ai là kẻ bị chiếm xác.
Đối với tình hình hiện tại, chỉ có thể thận trọng hơn, kẻ thị huyết là kẻ có lòng hận thù rất sâu, sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện.
Quý Hủ đưa Heo Heo về, lấy đi chiếc hộp niêm phong Tịnh Hoa, trở lại nhà xe, cất hộp đã phong ấn cẩn thận vào kho hàng dưới đáy xe, lúc này mới coi như trút bỏ được một gánh nặng.
Vừa đi đã chính là mấy ngày liền, cả hai người đều rất mệt mỏi, ở trong lạnh lâu thì không cảm thấy lạnh, lúc trở về nhà xe ấm áp, tay chân Quý Hủ đều đau nhức và ngứa ngáy, đã bị tê cóng.
Sau khi thoải mái tắm nước nóng, Quý Hủ lấy thuốc ra bôi lên người mình.
Có tiếng gõ cửa phòng ngủ.
"Vào đi." Quý Hủ ngồi ở trên giường bôi thuốc lên ngón chân sưng đỏ của mình.
Tần Nghiễn An cũng tắm nước nóng, mặc quần áo ở nhà rộng rãi đi vào, anh muốn hỏi Quý Hủ muốn ăn gì, nhưng khi nhìn thấy chân Quý Hủ bị tê cóng, sắc mặt lập tức tối sầm.
"Sao em không nói là em bị tê cóng?"
Trên tay còn dính thuốc mỡ, Quý Hủ bẻ chân, bôi thuốc vào chỗ bị thương với tư thế vặn vẹo: "Bên ngoài không cảm thấy gì, chỉ trở về nơi ấm áp mới cảm thấy ngứa ngáy, không sao cả."
Cậu chỉ bị tê cóng ở tay chân, nghĩ đến những người sống sót chết cóng khi không có thức ăn và quần áo thì cái này có tính là gì đâu chứ.
Tần Nghiễn An vẻ mặt ủ rũ, tự trách mình không chăm sóc tốt cho cậu, quá bất cẩn rồi. Ngồi ở mép giường, anh lấy thuốc mỡ rồi nắm lấy cổ chân Quý Hủ kéo đến, Quý Hủ ngã xuống giường, xoay người nhìn người đàn ông bôi thuốc cho mình.
Chiếc giường lớn êm ái, ấm áp, mi mắt Quý Hủ càng ngày càng nặng, mấy ngày chạy loanh quanh này đều không có nghỉ ngơi tốt.
Có khi họ phải thức cả đêm, theo dõi chuyển động của chiếc xe, có khi họ có thể nghỉ ngơi, hai người lần lượt thay phiên nhau gác đêm, kể cả khi cuộn chặt mình trong túi ngủ, cái lạnh vẫn tràn ngập.
Nhiều lần lúc Quý Hủ tỉnh lại, cậu thấy mình luôn ở trong vòng tay của người đàn ông, anh sẽ ôm cả cậu với túi ngủ vào trong ngực để giữ ấm cho nhau.
Tần Nghiễn An bôi thuốc vào hai chân xong, quay người lại thì phát hiện Quý Hủ đã ngủ, lau tay, kéo chăn đắp cho cậu, để cậu nghỉ ngơi thật tốt.
Người đàn ông cúi xuống hôn lên trán người đang ngủ, chỉ mới mấy ngày, khuôn mặt trắng nõn của cậu đã gầy đi rất nhiều, ăn không ngon ngủ không ngon, quả thật vất vả rồi.
Người đàn ông ngồi trên thảm nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, nhiệt độ trên mắt cá chân của chàng trai vẫn ở trên đầu ngón tay, làn da mịn màng mềm mại, mắt cá chân lại thon thả đến mức có thể dễ dàng cầm bằng một tay.
Người đàn ông nghiêng người về phía trước, hôn hôn người đang ngủ một lần nữa, sau đó rời đi quay trở lại phòng ngủ của mình.
Quý Hủ ngủ thẳng đến ngày hôm sau, tỉnh dậy vì bị đói.
Cậu ngơ ngác ngồi trên giường một lúc, mới nhớ ra đã tìm được Tịnh Hoa, bọn họ đã trở về nhà xe, khó trách lại ngủ ngon lành như vậy.
Quý Hủ mở cửa phòng ngủ, mùi hương thơm ngát, Tần Nghiễn An đang chuẩn bị bữa sáng.
Quý Hủ chào hỏi rồi đi rửa mặt, khi cậu lại bước ra, bữa sáng đã bày sẵn trên bàn.
Heo Heo cũng được ăn bữa sáng là một miếng rau xà lách tươi, Heo Heo rất hào hứng vì đã lâu rồi nó chưa được ăn rau tươi.
Ăn sáng xong, hai người cảm thấy có chút lười biếng, ở lại khu vui chơi giải trí trên tầng hai của nhà xe, không muốn di chuyển, trong khoảng thời gian ấm áp và thoải mái như vậy, không ai muốn chạy ra ngoài.
Heo Heo vui đến quên trời đất, không ngừng nhảy múa trên tấm thảm mềm và dày, sau đó lăn lộn dưới chân Quý Hủ, thoải mái ngửa bụng lên, hoàn toàn quên mất chủ nhân thực sự của mình.
Quý Hủ nằm trên thảm đọc truyện tranh, đã lâu rồi không đọc, trước đây mỗi ngày mở mắt ra đều tràn ngập đủ loại chuyện vặt vãnh, mỗi ngày đều cố gắng sống sót, đâu còn sức lực để suy nghĩ về bất cứ điều gì khác, hôm nay hiếm khi cậu muốn đọc truyện tranh, cũng may có rất nhiều sách được giấu ở nhà, cậu đã đặt một ít trên nhà xe trước khi rời đi.
Tần Nghiễn An nhìn lướt qua truyện tranh với cảm xúc phức tạp, nếu không có tận thế, Quý Hủ hẳn là đang học năm thứ hai đại học, vẫn là cái tuổi vô tư hồn nhiên, nhưng bây giờ tay cậu nhuốm đầy máu, vẫn luôn đề phòng, cậu điềm tĩnh đến mức mọi người sẽ luôn quên mất tuổi thật của cậu.
Hôm nay họ phải đến căn cứ Đông Thành, hai người đợi đến ăn xong bữa trưa rồi mới lên đường.
Trước khi đến căn cứ Đông Thành, họ phải đến hầm trú ẩn dưới lòng đất để đưa trả Heo Heo trở về.
Khi rời đi, Heo Heo sợ hãi không dám nói không, nhưng khi quay về, lại không muốn rời đi, nó rất luyến tiếc... rau và trái cây.
Mấy ngày nay Heo Heo không trở lại, Kiều Mộc Mộc tưởng rằng Heo Heo sẽ không bao giờ quay lại nên cậu vẫn luôn lén lút một mình lau nước mắt.
Bây giờ Heo Heo đã trở lại, nhưng lại có chút mất tập trung, cả người chuột đều trông mong nhìn về phía cánh cửa an toàn đã đóng chặt, chờ đợi khi nào hai người kia sẽ lại đến đón nó.
Kiều Mộc Mộc: "???"
Thiếu niên lo lắng, có phải là trả nhằm thú rồi không.
Quý Hủ và Tần Nghiễn An vẫn đơn giản khi đi ra ngoài.
Tần Nghiễn An mang theo Quý Hủ bay đến gần căn cứ Đông Thành, sau khi hạ cánh, anh thu nhỏ đôi cánh dơi rồi giấu chúng trong chiếc áo choàng đen dày.
Quý Hủ xách túi, cầm cây dù màu đen, cùng người đàn ông đi đến căn cứ Đông Thành.
Căn cứ Đông Thành vẫn ở vị trí ban đầu, tường thành vẫn như cũ.
Liêu Vũ đã tiếp nhận rất nhiều người sống sót, họ chuyển gạch từ khu vực xây dựng gần đó rồi xây một bức tường nền, mặc dù nó không đủ cao cũng không đủ vững chắc nhưng điều quan trọng là có một nơi trú ẩn như vậy trong ngày tận thế, đây là điều mà nhiều người sống sót mơ ước.
Có những đội người sống sót ra ra vào vào cổng căn cứ, có không ít thủ vệ, lại có người tuần tra trên tường nên việc ra vào căn cứ rất nghiêm ngặt.
Nhìn thấy hai người đi bộ tới gần, đội trưởng Dư đang canh ở cửa mỉm cười, chủ động ra đón bọn họ.
"Thủ lĩnh đang đợi hai vị, mời đi theo tôi." Đội trưởng Dư dẫn người vào căn cứ mà không trải qua kiểm tra gì nên thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò của những người sống sót.
Hôm qua đội trưởng Dư lái một chiếc xe xấu xí trở về, cả căn cứ đều hưng phấn, mặc kệ xe xấu hay không, chỉ cần lái được thì đều là xe tốt.
Những người sống sót trong căn cứ theo xe đến tòa nhà nơi thủ lĩnh ở rồi mới rời đi.
Bọn họ đã sớm nghe nói ở thành phố Thanh Giang có xe có thể chạy bình thường, có người từng nghe thấy tiếng xe, lúc người của Triệu Đại Cương đang truy đuổi mấy kẻ phản bội, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy mấy chiếc xe tải lớn, trông đặc biệt uy nghiêm.
Những người đó đã giải cứu những kẻ phản bội của căn cứ Đông Thành, Triệu Đại Cương dẫn người của mình điên cuồng tìm kiếm rất lâu nhưng không có manh mối nào, những người trốn thoát trở về cho biết họ đều đã nhìn thấy.
Những người đứng đầu căn cứ Đông Thành cũng đang tìm kiếm những chiếc xe tải lớn đó, nhưng họ cũng không tìm thấy.
Chiếc xe họ lái về lần này tuy không phải là xe tải lớn nhưng có thể chở người và hàng hóa, họ đã rất hài lòng.
Người ngoài không biết chủ sở hữu cụ thể của chiếc xe này, họ chỉ cho rằng nó được căn cứ tìm về, không ai đứng ra giải thích với họ.
Hết chương 76.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro