Chương 72:
Vẻ mặt của Kiều Mộc Mộc sợ hãi, bên ngoài nguy hiểm như vậy, ra ngoài nhất định sẽ chết.
"Để chuột lang phát huy tác dụng của nó một chút, tìm kiếm dấu vết của sương mù đen đi."
Quý Hủ vừa nói vừa quay đầu lại nói với người đàn ông bên cạnh: "Cho em một quả táo."
Người đàn ông vẻ mặt rét lạnh, mở khóa kéo ba lô, từ bên trong lấy ra một quả táo tươi.
Chuột lang dị hóa vừa nghe đến chữ quả táo liền ngừng giả vờ làm tượng mà quay cái đầu to nhìn chằm chằm quả táo trong tay Quý Hủ bằng một đôi mắt đen tròn.
Quý Hủ ngồi xổm xuống, cầm một quả táo dụ chuột lang tới: "Muốn ăn không? Dẫn bọn ta đi, quả táo này sẽ là của ngươi."
Mức độ dị hóa của loài chuột lang này không cao, ít nhất nó không giống như trâu dị hóa có thể nói được tiếng người, cũng không thể đứng thẳng lên đi, chỉ có kích thước lớn hơn, đầu óc thông minh hơn những con chuột lang bình thường chút thôi.
Chuột lang bị cám dỗ rất nhiều, nhảy ra khỏi vòng tay của Kiều Mộc Mộc, đôi chân ngắn ngủn trên mặt đất muốn đi tới nhưng lại sợ đến gần, nó chỉ có thể nghiêng người về phía trước để ngửi mùi thơm của táo càng nhiều càng tốt.
Ực, tiếng nuốt nước bọt rõ ràng, chuột lang dường như sợ hãi, nhảy dựng lên lao về phía quả táo, sợ rằng quả táo sẽ bị người khác giật mất nếu tới muộn.
Kể từ khi tận thế, chuột lang chưa bao giờ ngửi thấy mùi rau quả tươi, quá đói nên chỉ có thể ăn mọi thứ, bây giờ làm sao một con thú cưng dị hóa có thể chịu đựng được dụ hoặc của một quả táo tươi to như vậy?
Không chỉ chuột lang háu ăn táo mà người trong hầm trú ẩn cũng rất thèm, người lớn có thể nhịn được nhưng trẻ con lại không nhịn được, tiếng nuốt nước miếng nối tiếp nhau vang lên, chuột lang ôm táo lén lút chạy vào sát tường, quay lưng lại với mọi người bắt đầu gặm táo, lông khắp người run lên vì thức ăn ngon.
Kiều Mộc Mộc mấy lần muốn nói chuyện, nhưng vẫn là nhịn lại, Heo Heo đã quá lâu không ăn rau củ trái cây, chuột lang không có khả năng cưỡng lại nhu cầu ăn uống.
Quên đi, cũng đã ăn hết rồi, bên ngoài dù có nguy hiểm đến đâu cũng chỉ có thể dẫn người đến đó.
Một nửa quả táo nhanh chóng được ăn hết, chuột lang một chân ôm nửa còn lại, tiến về phía Kiều Mộc Mộc, đứng thẳng, đưa nửa quả táo còn lại cho Kiều Mộc Mộc, trong miệng phát ra âm thanh ùng ục, mời Kiều Mộc Mộc ăn.
Quý Hủ vốn tưởng rằng chuột lang sẽ ăn hết một mình, nhưng không ngờ nó lại biết để lại một nửa cho cậu chủ nhỏ của mình.
Nhìn những người khác, tuy rằng đều rất thèm, nhưng không có người mở miệng xin, cũng không có tranh giành, người lớn và trẻ con đều giống nhau, bọn họ đều giữ điểm mấu chốt của mình.
Trong ngày tận thế như thế này, những người bị bỏ rơi đầu tiên thường là người già và trẻ em, nhưng trong nơi trú ẩn này có cả người già, trẻ em, phụ nữ còn nhiều hơn nam giới, là nhóm người yếu thế dễ bị tổn thương, không có cách nào để sống sót. Điều là ngoài ý muốn chạy trốn đến đây rồi được bà Ông thu nhận để họ có một nơi để ở.
Mặc dù Quý Hủ không vui vì bị bà Ông thử, nhưng cậu có thể hiểu được, nếu không có sự thận trọng này, họ thực sự sẽ không còn sống đến bây giờ.
Quý Hủ nhìn bà Ông vẫn đang cắt giấy, rồi nhìn cậu thiếu niên đang xúc động đến trào nước mắt, cả hai người đều có khả năng dị hóa đặc biệt, một người là chất xúc tác, một người là trấn an, cả hai đều là những khả năng rất hữu ích.
Quý Hủ nhìn mấy đứa nhỏ dơ bẩn trong phòng ngủ, tổng cộng có ba đứa, nhỏ nhất nhìn qua so với Ô Ô còn nhỏ hơn, hai đứa còn lại chỉ mới mấy tuổi, được mấy cô gái gầy gò bảo vệ, trên mặt đều mang theo biểu cảm cảnh giác nhìn Quý Hủ.
Quý Hủ đang quan sát bọn trẻ, bà Ông cũng bình tĩnh quan sát Quý Hủ: "Mấy đứa nhỏ là được nhặt về, ba mẹ và người thân của chúng đều không còn nữa. Những người chạy trốn chung cũng đã bỏ rơi chúng, nên chúng tôi đã đem về."
"Khả năng của tôi có hạn, chỗ ở mà tôi có thể cung cấp cũng có hạn. Chúng tôi đều đang vật lộn để tồn tại, có thể sống được này nào hay ngày đó, cũng không dám nghĩ đến tương lai. Có trẻ con mới có được tương lai, nếu tất cả con người không còn mấy đứa nhỏ, thời khắc diệt vong của con người cũng không còn xa."
Quý Hủ nhìn bà Ông, bà lão vẫn cúi đầu cắt giấy, như đang nói với chính mình, bà dường như không có ý cầu xin gì, nhưng bà đã nói hết những gì mình muốn nói.
Người lớn có thể chật vật để sinh tồn, nhưng trẻ em không có khả năng tự bảo vệ mình, bà Ông hy vọng họ có thể đưa bọn trẻ đi, cho chúng một con đường sống sót.
Việc tìm kiếm Tịnh Hoa của Quý Hủ còn đang dang dở, hiện tại cậu sẽ không quay lại, cũng không thể mang theo ba đứa nhỏ lên đường.
Quý Hủ không hề tỏ thái độ gì, cậu nhìn một người một sủng vật, chú chuột lang dâng lên nửa quả táo, cậu thiếu niên chỉ cắn một miếng, chỉ một miếng này thôi đã ngon đến mức suýt khóc, chính là mùi vị này, đã vô số lần cậu nhớ đến mùi vị của táo, không ngờ tới còn có cơ hội nếm thử.
Cậu bé không nói gì, chỉ dụ chuột lang ăn hết táo còn lại.
Cậu thiếu niên đứng dậy, đi đến chiếc giường nhỏ nơi mình ngủ, thu dọn đồ đạc.
Chàng thanh niên báo ra tên họ của mình, anh tên Thu Quân Văn, "Mộc Mộc vẫn còn nhỏ, nếu ra ngoài một mình có thể sẽ gây rắc rối cho các cậu, có thể đưa tôi đi cùng không? Tôi cũng là một người dị hóa, tôi sẽ chăm sóc cho Mộc Mộc."
Quý Hủ cự tuyệt: "Không cần, anh cùng Mộc Mộc đều không cần đi, tôi mời chính là Heo Heo, chỉ cần tìm cho tôi một sợi dây xích là được."
Sẵn sàng đi chết Kiều Mộc Mộc: "..."
Thu Quân Văn lo lắng cho Kiều Mộc Mộc quyết định mạo hiểm đi theo: "..."
Quý Hủ: "Nhân tiện nói cho tôi biết địa chỉ cụ thể đi, chúng tôi sẽ tự đưa Heo Heo tới đó."
Tần Nghiễn An không thể bay cùng những người khác mà phải đi bộ đến đó, khi gặp nguy hiểm anh còn phải bảo vệ họ, không bằng mang theo thú cưng đến đó sẽ càng bớt lo hơn. Chuột lang quả thực đã biến lớn, nhưng cũng không đến mức biến thái.
Khi gặp nguy hiểm, Quý Hủ ôm nó tương đương với ôm một con mèo lớn, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hành động.
Kiều Mộc Mộc thực sự muốn khóc khi nghe họ sắp đưa Heo Heo đi.
Đối với cậu bé, Heo Heo là người thân nhất trong gia đình, chỉ có Heo Heo mới đồng hành cùng cậu sau khi tận thế, cậu có thể sống sót cho đến bây giờ đều là nhờ Heo Heo, không thể để Heo Heo đi mạo hiểm còn mình thì trốn ở đây.
"Tôi... tôi dẫn các anh đi, Heo Heo rất nhát gan, sẽ sợ hãi, không thể không có tôi được, tôi phải đi theo."
Quý Hủ nhìn chuột lang sau khi ăn táo xong thì yên lặng như gà, "Heo Heo, biểu hiện của ngươi không tệ, còn có rau tươi, ngươi có đi không?"
Con chuột lang giả tượng lập tức động đậy, di chuyển đôi chân ngắn ngủn sát mặt đất rồi chạy về phía cửa trước, nó dám không đi hay sao?
Hơi thở dã thú nguy hiểm đã khiến chân nó mềm nhũn, sao dám trái lệnh, hơn nữa còn có rau tươi để ăn, chuyến đi này cũng không lỗ.
Kiều Mộc Mộc: "..."
Quý Hủ nhướng mày: "Heo Heo nói một mình cũng được, cho tôi một sợi dây xích."
Kiều Mộc Mộc: "..."
Kiều Mộc Mộc oa một tiếng khóc lớn, Heo Heo của cậu, Heo Heo do cậu tự tay nuôi lớn, đã bị một quả táo lừa đi rồi, vậy mà thực sự muốn ném cậu lại để đi theo người khác.
Heo Heo quay lại nhìn cậu chủ nhỏ đang khóc, làm sao biết được trong lòng Heo Heo cũng có nổi khổ mà, căn bản là do không dám cãi lời.
Quý Hủ nói: "Yên tâm, chờ tôi không cần nữa, sẽ đưa Heo Heo trở về, bảo đảm nó sẽ còn sống."
Kiều Mộc Mộc nghe được lời cam đoan này, không biết nên khóc hay cười nữa.
Thu Quân Văn mang dây xích chó đến đưa cho Quý Hủ.
Lông của Heo Heo quá trắng, trắng đến mức quăng trong tuyết thì Quý Hủ dù có cố gắng cũng không thể tìm thấy, vì vậy tốt nhất là buộc nó lại.
Heo Heo rất ngoan ngoãn, tùy ý Quý Hủ đùa nghịch mình, không phản kháng chút nào.
Kiều Mộc Mộc khóc ròng: "Heo Heo không phải chó, không thể trói như thế này."
Quý Hủ cầm sợi dây nói: "Heo Heo chó, đi thôi."
Chân ngắn của Heo Heo chạy về phía cửa, khi cửa an toàn mở ra, nó chạy ra ngoài mà không thèm quay đầu lại.
Kiều Mộc Mộc: "..."
Kiều Mộc Mộc ũ rũ, Heo Heo đã thay đổi, không còn là Heo Heo tri kỷ của cậu nữa rồi.
Khoảnh khắc cánh cửa an toàn được đóng lại, nơi trú ẩn dưới lòng đất vốn ẩm ướt và tối tăm bắt đầu thay đổi.
Những lối đi thấp và hẹp trở nên cao và rộng rãi, mặt đất tối tăm và ẩm ướt trở nên cứng và bằng phẳng, nơi trú ẩn dưới lòng đất ngột ngạt ẩm ướt bỗng trở nên rộng rãi và khô ráo.
Không gian rộng hơn, hô hấp cũng trở nên dễ dàng hơn.
Mọi người đều cảm nhận được thay đổi xung quanh, giọng nói già nua của bà Ông vang lên: "Mộc Mộc, đến đốt lửa đi."
Kiều Mộc Mộc lau nước mắt, mò mẫm đi xuống tầng hầm nhà bà Ông, lấy lò than ra, đốt xăng đặc bên trong, căn hầm tối tăm dưới lòng đất lập tức sáng sủa.
Những thay đổi của nơi trú ẩn cũng hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người.
Sàn và tường nhẵn bóng, không gian trở nên rộng rãi hơn, cửa sổ thông gió cũng nhỏ và ẩn, tốt hơn nhiều so với nơi trú ẩn dưới lòng đất mà Heo Heo đào ra trước đó, nơi này trông giống như một nơi trú ẩn dưới lòng đất thực sự, không phải là một hang động lọt gió khắp nơi nữa.
Mọi người từ phòng ngủ đi ra, nhìn về phía nơi trú ẩn cao lớn rộng rãi, trên mặt mọi người đều tràn đầy kinh ngạc.
Những nếp nhăn trên mặt bà Ông đã dịu đi rất nhiều, bọn họ thực sự rất mạnh, nếu có thể đợi đến khi hai người họ quay lại, có lẽ họ sẽ có một tương lai khác.
Heo Heo chó chạy từ đống đổ nát ra, lập tức chìm trong tuyết, bơi về phía trước trong làn tuyết trắng dày đặc.
Quý Hủ đành phải bế Heo Heo tròn vo lên, mang nó đi về phía trước.
Tần Nghiễn An mang theo Quý Hủ bay đến vị trí mà Kiều Mộc Mộc đã đề cập, tốc độ bay rất nhanh, hai người đáp xuống mặt đất, vừa đến nơi, Heo Heo bắt đầu kêu lên, cảnh giác nhìn xung quanh.
Không cần Heo Heo phải nhắc nhở, chỉ cần nhìn những phương tiện bị vứt bỏ chất đống ở đây cũng có thể biết được Phạm Bảo đã bỏ chạy tới đây, năng lực dị hóa của hắn ta là có thể hấp thụ những phương tiện bị bỏ lại, mà nơi tụ tập này hoàn toàn được làm từ những chiếc xe bị vứt bỏ.
Nơi tụ tập lúc này gần như bị tuyết bao phủ hoàn toàn, tĩnh mịch như một ngôi mộ cô đơn.
Heo Heo không ngừng kêu ré lên, vặn vẹo trong ngực Quý Hủ, không biết muốn làm gì, Quý Hủ chỉ có thể buông nó xuống.
Heo Heo một bên kêu chi chi, một bên lội nhanh trong tuyết, hướng về một hướng.
Quý Hủ và Tần Nghiễn An đi theo, Heo Heo lội đến một ngôi nhà, chổng mông lên đào một cái hố, rõ ràng là muốn thông qua đó đi vào.
Quý Hủ vội vàng kéo Heo Heo chó trở về: "Đi qua cửa chính, không được đào hố."
Cho dù có đào hố thì cậu và Tần Nghiễn An cũng không thể đi theo, không thể chui qua được.
Heo Heo dường như hiểu ra, ngừng đào, chạy vào căn nhà bỏ hoang, dừng lại ở một vị trí, bắt đầu nhai sàn dưới chân, vẫn muốn chui xuống lòng đất.
Tần Nghiễn An bước tới, đẩy con chuột lang lông xù sang một bên, móng vuốt màu đen xuất hiện, chỉ với một đòn, trên sàn xuất hiện một cái lỗ lớn.
Heo Heo đứng ở cửa hang kêu chi chi với bọn họ, bên dưới rõ ràng có thứ gì đó.
Tần Nghiễn An không cảm nhận được bất kỳ sinh vật sống nào.
Quý Hủ dùng đèn pin soi rõ thì phát hiện phía dưới có một nhà kho, bên trong chất rất nhiều vật tư, bao gạo và bột mì chất cao ngất ngưởng, đây rõ ràng là nơi mà nhóm Phạm Bảo giấu vật tư.
Heo Heo đứng thẳng với ánh mắt cầu khích lệ, cầu khen ngợi.
Quý Hủ bất lực, bọn họ tới đây là để tìm Tịnh Hoa, không phải truy tìm bảo vật hay vật tư, nhưng đã gặp phải rồi, cũng không có lý do gì để cự tuyệt, bởi vì hiện tại không thể mang đi, nên đã phải niêm phong nó lại, chờ khi nào rời đi thì di chuyển nó.
Quý Hủ không dám cho nó thêm táo, lo lắng trong thời gian ngắn ăn nhiều hoa quả như vậy sẽ đau bụng, cậu chỉ hái một quả nho trong ba lô làm phần thưởng, tiểu gia hỏa nhận lấy trái cây, vui vẻ rúc rích.
Quý Hủ ôm Heo Heo khi tuần tra tòa nhà, dường như mọi người cứ như vậy biến mất, thậm chí không để lại một vết máu nào.
Họ đi đến nhà kho nơi Kiều Mộc Mộc nói là nơi giam giữ nô lệ, cánh cửa rơi dưới đất, nhà kho bừa bộn, có vết máu thấm xuống sàn bê tông. Đủ để tưởng tượng những người bị giam giữ ở đây hoảng loạn tuyệt vọng đến mức nào khi thủy triều đen xuất hiện.
Tần Nghiễn An đi vòng quanh nhà kho, dừng lại ở một bức tường, bất động.
"Phát hiện cái gì à?" Quý Hủ ôm Heo Heo đi tới.
Tần Nghiễn An chỉ vào vết nứt ở góc tường cho Quý Hủ xem: "Mầm nhỏ."
Quý Hủ cũng nhìn thấy vết nứt có màu xanh nhạt quả thực là một cây con nhỏ.
Có lẽ trước đây lúa mì đã được cất giữ trong kho này, mầm cây mọc ra từ vết nứt là cây lúa mì, chắc hẳn là thủy triều đen đã đi qua và thanh lọc vật chất tối trong đất ở nơi này, nếu không thì cây con sẽ không có màu xanh mà có màu đen.
Tần Nghiễn An đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài nhà kho.
Quý Hủ nhận thấy anh có điểm gì đó kỳ lạ: "Sao vậy..."
Tần Nghiễn An ra hiệu cậu im lặng, dùng giọng hơi nói: "Có người tới."
Hết chương 72.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro