Chương 53:
Nếu Quý Hủ chấp nhận lời đề nghị miễn phí của Kỳ gia, Kỳ gia sẽ có kế hoạch kết giao thêm, nhưng Quý Hủ đã từ chối, điều này buộc Kỳ gia phải thực hiện kế hoạch khác.
Mặc dù biết nhóm của Quý Hủ có thể sẽ không tiếp nhận chỗ ở và bữa ăn của căn cứ, nhưng Kỳ Bách Ninh vẫn phải chủ động đề xuất sự sắp xếp mà căn cứ đưa ra cho bọn họ, Kỳ gia cần phải cho Quý Hủ biết rằng bọn họ không có ý xấu mà là chân thành muốn kết bạn.
Quý Hủ cảm ơn lòng tốt của Kỳ gia, nhưng không nhận lời mời ăn tối hay chỗ ở, bọn họ ở lại trong nhà xe, sẽ chỉ làm phiền căn cứ trong một đêm.
Ở lại trong căn cứ, không cần dùng tường phòng hộ che chắn, so với kiến trúc bình thường trong căn cứ, nhà xe được tinh thần lực tăng cường hết lần này đến lần khác sẽ an toàn hơn, Quý Hủ không có gì phải lo lắng.
Căn cứ đông người phức tạp, Quý Hủ cũng không có đặc biệt chuẩn bị gì, chỉ ăn chút bánh mì và thịt kho rồi cứ như vậy đi nghỉ ngơi.
Đêm nay là một đêm yên bình, ngoại trừ một vài vụ náo loạn trong đêm, khi đội tuần tra giết những cuồng thi muốn trèo tường thì không có nhiều nguy hiểm.
Những con quái vật không đe dọa căn cứ, nhưng những người sống sót bên ngoài thì có.
Sáng sớm bốn người còn đang ngủ trên nhà xe thì bị tiếng động ồn ào quen thuộc đánh thức, Trình Mạch đang ngái ngủ mở rèm ra, nhìn thấy trước cửa căn cứ có rất nhiều người tụ tập, giống như bọn họ đang tranh cãi chuyện gì đó.
Quý Hủ đi ra khỏi phòng ngủ chính, đi vào phòng tắm rửa mặt để cho hoàn toàn tỉnh táo, rồi cùng với đám người Trình Mạch xuống xe, đi về phía cửa vào căn cứ.
Quý Hủ và Mạc Lâm Tự đều tay không đi ra, trong khi Trình Mạch và Trì Ánh mỗi người đều mang trên lưng một đoạn chân đốt, đây là vũ khí của hai người, cho đến nay vẫn sử dụng không thấy có nhược điểm gì, không có vũ khí nào có thể cắt đứt được đoạn chân đốt này.
Càng đến gần cửa căn cứ, càng dễ nghe thấy tiếng tranh cãi ở cửa.
Khi những người ở căn cứ khu Đông Khẩu nhìn thấy bốn người Quý Hủ đang tiến tới, họ đều im lặng tránh sang một bên.
Tối hôm qua khi họ đến căn cứ thì trời đã tối sầm, người ở căn cứ không thể nhìn rõ bộ dáng của bốn người, hôm nay khi nhìn thấy họ, tất cả đều hâm mộ, chỉ có một trong bốn người là gầy, rõ ràng là do ăn không ít khổ, trong khi ba người còn lại đều trắng nõn sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề, ngay cả giày cũng sạch, nhìn bọn họ có chút lạc lõng trong lúc tận thế tàn khốc và tuyệt vọng này, như thể họ vẫn đang sống trong một thời đại hòa bình.
"Hai chiếc xe đó rõ ràng là do chúng tôi phát hiện ra trước! Hơn nữa địa điểm cũng là ở trong khu Hải Điện của chúng tôi! Người ở căn cứ ở khu Đông Khẩu này nửa đường chặn xe, hôm nay còn không cho chúng tôi gặp chủ sở hữu, các người đang có ý đồ gì?! Không lẽ người đã bị các người bắt giữ sao?!"
Ngoài cổng truyền đến một câu hỏi tức giận, giọng nói nghe quen quen, chính là người nói chuyện với Quý Hủ ngày hôm qua.
Kỳ Bách Ninh không hề tức giận, bình tĩnh nói: "Quý tiên sinh và nhóm của cậu ấy đang nghỉ ngơi tại căn cứ Kỳ gia của chúng tôi, bọn họ còn chưa dậy, không phải là tôi muốn ngăn cản các người, có chuyện gì thì cứ đợi người dậy rồi lại nói."
"Mấy giờ rồi mà còn ngủ hả? Chẳng lẽ các người đây là đang muốn kéo dài thời gian?" Có người cười lạnh.
"Việc kinh doanh của Kỳ gia cũng không liên quan gì đến sản xuất, chiếm hai chiếc xe cũng không có ý nghĩa gì, tốt hơn là giao những chiếc xe đó cho một căn cứ có khả năng nghiên cứu và chế tạo, cái này cũng là một chuyện tốt cho thành phố Vân Hải, đúng không?"
"Các người định giao xe của tôi cho căn cứ nào để nghiên cứu và chế tạo?"
Cuộc tranh cãi đột ngột dừng lại, cả ba làn người trong ngoài cửa đều nhìn về phía bốn người đang bước tới.
Ánh mắt Quý Hủ rơi vào người đang nói, là một thanh niên vẻ mặt kiêu ngạo, trong tận thế còn có thể có dã tâm như vậy, xem ra thế lực đằng sau hắn khá mạnh, rất tự tin.
Quý Hủ lần lượt liếc nhìn mọi người đang có mặt: "Các người định đưa xe của tôi cho ai?"
Thanh niên ngạo mạn nhìn thấy chỉ có bốn người, lập tức cười lớn: "Phàn gia chúng tôi muốn mượn xe của cậu để nghiên cứu một thứ có ích cho nhân loại, chắc cậu sẽ không từ chối đâu nhỉ?"
Quý Hủ nhìn Kỳ Bách Ninh: "Phàn gia nào?"
Kỳ Bách Ninh nói: "Phàn gia đã thành lập căn cứ khu Kim Minh, trước tận thế bọn họ tham gia kinh doanh sản xuất xe, có trong tay một thương hiệu xe. Sau khi tận thế, họ cũng đang nghiên cứu về phương tiện giao thông, một nửa số xe chạy bằng hơi nước ở thành phố Vân Hải là của Phàn gia bọn họ."
Quý Hủ nhướng mày, quả thực có đủ thực lực để kiêu ngạo, trong mạt thế mọi thứ đều thiếu thốn, muốn nghiên cứu cũng không dễ dàng.
Điều mà Quý Hủ quan tâm chính là nửa còn lại đến từ đâu, nhân tài ở thành phố Vân Hải dày đặc như vậy sao?
Kỳ Bách Ninh có chút do dự: "Nửa còn lại là đến từ Vinh Thị..."
Kỳ Bách Ninh vốn không muốn nhắc đến Vinh Thị, người đứng đầu Vinh Thị là Phàn Châu, cũng như ông chủ thực sự xuất hiện sau đó đều không phải là người bình thường. Phàn Châu vốn là người tính tình bất thường, khó đoán, lại còn điên cuồng làm mọi việc không quan tâm đến hậu quả, không ngờ ông chủ đứng sau anh ta còn điên hơn cả Phàn Châu.
Phàn gia là người đầu tiên phát minh ra xe chạy bằng hơi nước, giá mỗi chiếc xe hơi nước đắt đến mức nực cười, nhưng vẫn có rất nhiều người có thế lực mua, Phàn gia ở thành phố Vân Hải trở thành thế lực nổi bật không gì sánh được, bọn họ rất đắc ý về điều đó.
Phàn gia muốn sử dụng xe hơi nước để giành được nhiều tiếng nói hơn ở thành phố Vân Hải, tập hợp các lực lượng khác và biến Phàn gia trở thành một thế lực độc nhất, kết quả là nửa tháng sau, Vinh Thị cũng cho ra mắt một xe hơi nước, mà giá cả trực tiếp rẻ hơn một nửa so với Phàn gia, chất liệu xe lại tốt hơn Phàn gia, là cố tình kích động, nhắm vào Phàn gia.
Các thế lực lớn nhỏ đặt hàng với Phàn gia đều hủy đơn hàng rồi đi mua xe hơi nước của Vinh Thị, ông chủ Vinh Thị có điên hay không không quan trọng, miễn là mua được xe với giá rẻ.
Phàn gia đầu tư rất nhiều vào vật liệu và nhân công để chế tạo xe hơi nước, dù rẻ đến đâu cũng không thể rẻ hơn giá của Vinh Thị, thời gian sản xuất cũng lâu, mặt khác Vinh Thị không có áp lực gì về mặt giá cả. Họ bán xe hơi nước như thể chỉ đang chơi đùa theo ý thích, sau khi tất cả các đơn đặt hàng từ Phàn gia bị lấy đi và Vinh Thị vận chuyển hàng hóa thành công, họ lại ném xe hơi nước sang một bên, dường như không còn hứng thú với việc sản xuất xe hơi nước.
Chỉ cần Phàn gia dám bán xe chạy bằng hơi nước thì Vinh Thị có thể cung cấp cho họ mấy lô xe chạy bằng hơi nước nguyên liệu mới, Phàn gia rất căm hận Vinh Thị, lúc trước họ cùng nhau chèn ép Vinh Thị, Phàn gia so với bất kỳ ai khác thì càng kích động hưng phấn hơn, phát động các cuộc tấn công lén lút, bao vây gây chia rẽ, dùng mọi thủ đoạn có thể nghĩ ra, chỉ hy vọng Vinh Thị sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thành phố Vân Hải.
Đáng tiếc lăn qua lộn lại lâu như vậy, Vinh Thị vẫn đứng sừng sững lại còn có thêm một ông chủ đứng sau vô cùng đáng sợ.
Để ngăn cản Quý Hủ vô tình khiêu khích nhóm người điên của Vinh Thị, Kỳ Bách Ninh có lòng nhắc nhở: "Không thể chọc vào Vinh Thị, đây là nơi tụ tập của những kẻ mất trí, một khi đã bị nhắm tới thì chưa chết sẽ không ngừng lại... Đúng rồi, hôm qua lão trâu tấn công cậu chính là con trâu đầu đàn của Vinh Thị, bọn họ có một đàn trâu dị hóa, sức mạnh rất đáng sợ, nhất định đừng chọc vào bọn họ."
Quý Hủ trong lòng chợt động: "Một đàn trâu dị hóa sao? Có bao nhiêu con?"
Quý Hủ không hề ngạc nhiên khi thành phố Vân Hải đã biết về sự "dị hóa", ngay cả thị trấn Bạch Loan cũng có những kẻ thị huyết, không tin ở thành phố Vân Hải không có những thứ này, chỉ cần bắt được một kẻ thị huyết, sẽ biết một ít tin tức về tận thế.
Thành phố Thanh Giang từng có nhiều tên gọi khác nhau đối với "dị hóa" và "xâm lấn", nhưng chỉ sau khi có được thông tin từ những kẻ thị huyết, chúng mới dần dần được thống nhất.
Kỳ Bách Ninh nói: "Có hơn chục con, bình thường chỉ có một số ít đi ra ngoài làm thú cưỡi, còn lại đều ở lại căn cứ Vinh Thị canh giữ cửa thành."
Những con vật dị hóa không có họ hàng, càng khó thuần hóa hơn, trâu dị hóa to lớn, thực lực lại mạnh mẽ, da dày đến nỗi ngay cả những cuồng thi cũng không thể cắn xuyên qua được, có thể thuần hóa được một con trâu dị hóa đã rất đáng sợ, vậy mà lại còn có thể là một đàn, ai có bản lĩnh lớn như vậy chứ?
Nhịp tim của Quý Hủ đập nhanh hơn, cậu mới chỉ nhìn thấy một người có năng lực này!
Quý Hủ không để ý, khi Vinh Thị được nhắc đi nhắc lại, sắc mặt người Phàn gia càng ngày càng u ám, sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào Tần Nghiễn An: "Có thể trong Vinh Thị có người mà tôi đang tìm kiếm..."
Quý Hủ còn chưa nói xong thì đã bị kéo về phía sau, trước mặt cậu có mấy cái xúc tu màu xám hung ác vặn vẹo tấn công tới... Trì Ánh biến mất khỏi chỗ đang đứng, khi xuất hiện trở lại, anh đã đứng trước mặt kẻ tấn công, đoạn chân đốt sắc nhọn đâm mạnh vào vai kẻ đó!
Người trẻ tuổi kiêu ngạo hét lên, những xúc tu tấn công Quý Hủ buông thõng trên mặt đất, vẫn còn vặn vẹo.
Người trong căn cứ Phàn gia đều kinh hãi: "Nhị thiếu gia!"
Trì Ánh trở lại bên cạnh Quý Hủ, chân đốt trong tay vẫn đang rỉ máu, lão Tần chỉ có một đứa em trai là Quý Hủ, lão Tần không có ở đây, dù có thế nào cũng không thể để Quý Hủ xảy ra chuyện gì.
Phàn Tịnh quằn quại trên mặt đất, vai phải bị đâm một lỗ, mép vết thương bị răng cưa xé toạc, máu điên cuồng phun ra, muốn che lại cũng không được.
Sắc mặt hắn vặn vẹo vì đau đớn, dùng hết sức hét to: "Giết bọn chúng!"
Kỳ Bách Ninh tức giận nói: "Phàn Tịnh! Anh muốn ở căn cứ khu Đông Khẩu của tôi động thủ sao?!"
Phàn Tịnh bị đau đến mất lý trí: "Nếu mày dám bảo vệ bọn chúng, Phàn gia sẽ thu thập luôn cả căn cứ khu Đông Khẩu của mày!"
Phàn Tịnh giận dữ gầm lên: "Giết chúng! Ai dám giúp đỡ, cứ giết hết!"
Những kẻ dị hóa của Phàn gia không nói một lời lao về phía bốn người Quý Hủ!
Những người sống sót trong căn cứ khu Hải Điện đã bước sang một bên, không muốn dính vào tranh chấp như vậy.
Căn cứ khu Hải Điện không đưa ra bất kỳ thông báo nào về việc phát hiện hai chiếc xe bên ngoài, càng ít người biết về nó thì càng tốt. Họ chỉ muốn đưa hai chiếc xe này về căn cứ của mình càng sớm càng tốt, tuy nhiên, khi họ đến căn cứ khu Đông Khẩu thì Phàn gia cũng đã ở đó, hiển nhiên đã nhận được tin tức.
Lúc này Phàn gia trực tiếp ra tay, sau khi tiêu diệt mấy người ngoài này, Bùi gia ở khu Hải Điện dù thế nào cũng phải lấy được một trong hai chiếc xe, vậy là đủ rồi.
Sắc mặt Kỳ Bách Ninh tái nhợt, người trong căn cứ đều đang canh giữ bên cạnh anh ta, chỉ chờ mệnh lệnh. Kỳ gia tuy rằng lâm vào cảnh khốn cùng, nhưng cũng không phải là không có thực lực chiến đấu, không thể để Phàn gia ức hiếp như thế này!
Không đợi Kỳ Bách Ninh đưa ra quyết định, những người trong căn cứ Phàn gia lao về phía bọn họ, liền đụng phải mấy con côn trùng bay nhỏ đang nhanh chóng bay ngang qua, tốc độ nhanh như đạn xuyên qua cơ thể của bọn họ, ngay lập tức hạ gục mấy người trong đó.
Còn mấy người khác đã lao tới gần, Trình Mạch gầm lên, thân trên nhanh chóng bành trướng biến hình, đầu người biến thành đầu sói, lông đen mọc nhanh trên da, cơ bắp trên cánh tay phồng lên, bàn tay biến thành móng vuốt sắc nhọn, một móng vuốt chụp ra là máu bắn tung tóe, răng nanh dày đặc trong miệng, phát ra những tiếng gầm giận dữ!
Quý Hủ: "..."
Vậy mà thực sự là người sói chứ không phải cẩu này.
Trì Ánh đứng cạnh Quý Hủ cũng kinh ngạc, anh chưa bao giờ biết Trình Mạch lúc toàn lực lại có bộ dáng như thế này, chỉ là... cũng khá hung hãn.
Toàn thân Trình Mạch đầy máu, từng tế bào đều đang gào thét muốn đánh giết! Giống như được tiêm máu gà, Trình Mạch nhảy lên cao lao vào đám người đang xông về phía mình, giống như một con sói nhảy vào đàn cừu, móng vuốt sắc nhọn của cậu vung ra những dư ảnh, người liên tục ngã xuống, cũng có những người dị hóa tương tự muốn đối đầu trực diện với Trình Mạch, nhưng cuối cùng lại bị một móng vuốt hạ gục.
Chỉ trong vài hơi thở sau khi chiến đấu bắt đầu, mọi người trong căn cứ Phàn gia đều đổ rạp, không biết còn sống hay đã chết.
Phàn Tịnh đang được người nâng đỡ, hai mắt đỏ bừng hận ý: "Ném bom lửa!"
Kỳ Bách Ninh cũng tức giận không kém: "Phàn Tịnh! Sao mày dám!"
Nếu chặn lối vào của căn cứ khu Đông Khẩu rồi ném bom lửa, căn cứ chắc chắn sẽ không giữ được, căn cứ mà rất nhiều người đã tốn rất nhiều công sức xây dựng sẽ bị phá hủy trong một ngày, đây là Phàn gia giẫm thẳng lên mặt Kỳ gia!
Người của Phàn gia cũng có chút do dự, ném bom lửa vào cửa căn cứ chính là tuyên chiến, chẳng lẽ Phàn gia và Kỳ gia sắp khai chiến sao? Khi mà cuộc sống của mọi người đều khó khăn trong tận thế này sao?
"Nhị thiếu gia..."
Có người muốn thuyết phục, nhưng vừa mở miệng liền bị Phàn Tịnh ngăn lại: "Còn chưa hành động!"
Người trong căn cứ Phàn gia nghiến răng nghiến lợi, quay người chạy về phía xe, bọn họ đều biết tính tình của nhị thiếu gia này, càng không cho phép làm việc gì đó thì hắn lại càng muốn làm, bọn họ không thể ngăn cản được, bọn họ chỉ có thể chấp hành, huống chi là nhị thiếu gia còn bị thương, căn cứ Phàn gia mất đi nhiều người như vậy, chuyện này nhất định sẽ không yên được.
Nghĩ đến đây, những người ở căn cứ Phàn gia không còn do dự nữa, họ lấy những quả cầu đen từ trong xe ra, đốt lửa rồi ném về phía những người đang tụ tập ở lối vào căn cứ.
"Lưới!" Kỳ Bách Ninh hét lớn.
Người dân trong căn cứ khu Đông Khẩu sẽ không ngồi yên chờ chết, đây là căn cứ mà họ đã dày công xây dựng, không thể bị phá hủy, họ dùng tốc độ nhanh nhất để mở tấm lưới lớn, đón những quả bom lửa rơi xuống, vung tấm lưới lớn lên, rồi ném bom lửa trở về phía người Phàn gia.
Một túi bom lửa bị ném trở lại với một tiếng nổ lớn, giống như một quả bom không đủ uy lực, tia lửa bắn tung tóe khắp nơi.
Người của căn cứ Phàn gia không ngừng đốt bom lửa ném vào căn cứ khu Đông Khẩu, một số quả bom lửa mắc vào lưới rồi bị ném trở lại, còn một số không mắc vào lưới rơi xuống đất, bom lửa phát nổ, ngay lập tức tia lửa bắt đầu cháy ở bất cứ nơi nào chúng chạm tới.
Người của căn cứ khu Đông Khẩu đã lui trở về căn cứ, vẫn đang bị bom lửa truy đuổi, người của căn cứ khu Đông Khẩu ném bom lửa có lưới vào xe của Phàn gia, lần đầu nếu không bắn trúng mục tiêu, họ sẽ ném thêm vài lần nữa, thế nào cũng có thể ném chính xác.
Hai tiếng nổ vang lên, hai chiếc xe hơi nước do Phàn gia lái tới thực sự đã nổ tung, những quả bom lửa trong xe cùng nhau bốc cháy, nổ tung ra một đám tia lửa điện lớn, những người ở căn cứ Phàn gia không thể tránh kịp thời đã bị thiệt mạng, vụ nổ này khiến nhiều người bị thương.
Phàn Tịnh bị lôi lên xe hơi nước, không ngừng la hét không chịu rời đi, nói căn cứ Kỳ gia cứ chờ đó, che chở cho người bên ngoài, khiến Phàn gia mất đi nhiều người như vậy, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu!
Người dân ở căn cứ khu Đông Khẩu phớt lờ những tiếng kêu gào đó, nhanh chóng đóng cửa kim loại lại, những người ở căn cứ đang bận rộn dập lửa, không thể chịu đựng được việc tiếp tục bị trôi dạt khắp nơi, dù thế nào cũng phải cứu căn cứ.
Những người ở căn cứ khu Hải Điện đang theo dõi toàn bộ quá trình cũng không ở lại lâu nữa, lập tức lên xe hơi nước rời đi để báo cáo lại là Phàn gia và Kỳ gia có thể sẽ xảy ra chiến tranh, sự phân chia quyền lực ở thành phố Vân Hải sắp được cải tổ lại lần nữa rồi.
Khi ngọn lửa được dập tắt, những bức tường vốn đã đổ nát của căn cứ lại càng cháy đen, có một bức tường bị đốt cháy và sụp đổ, để lộ những chiếc xe bỏ hoang chắn ngang bên ngoài. Vẻ mặt của những người sống sót đều là chết lặng, tiếp tục dọn dẹp căn cứ hỗn loạn.
Trình Mạch đã trở lại hình người, trên quần áo có vết máu, vẻ mặt áy náy đứng ở sau lưng Quý Hủ, nhìn mọi người ở căn cứ yên lặng dọn dẹp đống bừa bộn, trong lòng Trình Mạch cảm thấy rất bất an, thường xuyên nhìn về phía vẻ mặt vô cảm của Quý Hủ.
Sắc mặt của Kỳ Bách Ninh rất khó coi đi tới: "Các cậu không sao chứ?"
"Không sao đâu, căn cứ thế nào rồi?" Quý Hủ không ngờ sự việc lại phát triển như thế này.
Phàn gia đang để mắt tới xe của cậu, cậu biết sớm muộn gì cũng sẽ ra tay, không ngờ là một lời không hợp liền ngay cả căn cứ của Kỳ gia cũng bị dính vào, Quý Hủ không thể hiểu được hành động này, thực lực của Phàn gia sâu như vậy sao, hoàn toàn không hề sợ phải khai chiến với một căn cứ khác hả?
Kỳ Bách Ninh vẻ mặt đầy cay đắng: "Chỉ cần lau chùi lại sửa chữa là được, chỉ cần người không sao, cũng xem như không có tổn thất gì."
Quý Hủ đối với tình hình trong thành phố Vân Hải này không nắm được nhiều: "Việc này rốt cuộc sẽ giải quyết như thế nào? Căn cứ sẽ khai chiến sao?"
Kỳ Bách Ninh càng thêm chua xót, nếu căn cứ thật sự phải đánh một trận, cũng chỉ có thể làm theo.
"Thành thật mà nói, Kỳ gia đã chịu tổn thất nặng nề trong những ngày tận thế này, Kỳ gia của chúng tôi khởi đầu bằng đồ trang sức, có tài sản phong phú, nhưng sau khi tận thế, chúng tôi chẳng là gì cả, cũng không có sức cạnh tranh như một số căn cứ lớn khác, nếu muốn phát triển thì phải tìm lối thoát mới."
"Tôi vốn muốn mời mọi người tới căn cứ để tìm hiểu thêm về xe, chúng tôi ở thành phố Vân Hải cũng độc lập phát minh những chiếc xe cải tiến với vật liệu mới, nhưng công nghệ này chủ yếu nằm trong tay Vinh Thị, Vinh Thị và Phàn gia đều đang nghiên cứu xe. Hiện tại vẫn chưa có kết quả, Phàn gia đang cố gắng hết sức để vượt qua Vinh Thị, họ là những người đầu tiên phát minh xe cải tiến, nhưng sau đó cậu lại lái xe tới, chắc chắn họ đã phát điên rồi."
Kỳ Bách Ninh dừng lại rồi nói tiếp: "Tôi có thể hỏi về nguồn gốc của chiếc xe không? Đó là khả năng phục hồi những chiếc xe bị bỏ hay là được phát minh độc lập?"
Quý Hủ hiểu ý của Kỳ Bách Ninh, Kỳ gia cũng muốn tham gia vào việc kinh doanh xe, đáng tiếc là họ chưa bao giờ đặt chân vào lĩnh vực này và không có mối quan hệ nào, họ muốn hỏi Quý Hủ về tình hình.
Quý Hủ lắc đầu: "Tôi chỉ có mấy chiếc xe thành phẩm, không thể kinh doanh xe cộ được."
Kỳ Bách Ninh đã sớm đoán được kết quả này, muốn bắt đầu từ vật liệu trong tận thế nghiên cứu phát minh, dùng vật liệu mới chế tạo ra xe cải tiến, làm sao có thể dễ dàng như vậy được, không làm được thì cũng là bình thường.
Nếu nói không hề thất vọng là giả nhưng Kỳ Bách Ninh cũng không có biện pháp nào khác: "Khoảng ba ngày nữa sẽ có kết quả về người mà các cậu muốn tìm."
Quý Hủ cảm thấy mình không thể đợi được ba ngày, cậu đã đem tên Tần Nghiễn An nói cho Kỳ gia biết, bọn họ cũng chưa từng nghe nói tới người này.
Quý Hủ đành phải hỏi thêm một câu nữa: "Có biết ai đã đem đàn trâu dị hóa về không?"
"Ông chủ thực sự của Vinh Thị." Mọi người ở thành phố Vân Hải đều biết câu trả lời này.
Ông chủ của Vinh Thị sao? Chẳng lẽ là cậu đã đoán sai à?
Quý Hủ do dự nói: "Anh nhìn thấy ông chủ này chưa? Hình dáng như thế nào? Có đặc điểm gì nổi bật không?"
"Tôi chưa từng gặp qua, nhưng cũng nghe được rất nhiều lời đồn đại, người này đột nhiên xuất hiện tại thành phố Vân Hải sau hơn một tháng tận thế, nghe nói có thể bay, thỉnh thoảng sẽ phát điên, thực lực rất mạnh, không thể chọc vào, người nào chọc đến đều sẽ chết."
Kỳ Bách Ninh chưa từng tận mắt nhìn thấy, phần lớn đều là nghe đồn, tuy nhiên, bức tường của căn cứ Hạ gia bị phá hủy là sự thật, đến giờ vẫn không ai biết bức tường cao lớn kiên cố như vậy lại bị phá hủy như thế nào.
Trái tim Quý Hủ đập điên cuồng, Trì Ánh và Trình Mạch cũng rất kích động, thời gian và đặc điểm đều phù hợp, rất có thể chính là Tần Nghiễn An.
Quý Hủ cố gắng kiềm chế sự sốt ruột của mình: "Căn cứ Vinh Thị ở đâu? Tôi muốn đi xem thử."
Kỳ Bách Ninh nhất thời không kịp phản ứng: "Ở khu Mẫn Hoang... người đó chính là người cậu đang tìm sao?!"
Kỳ Bách Ninh sửng sốt, không thể nào lại trùng hợp như vậy chứ? Không thể tạo quan hệ trong việc kinh doanh xe nhưng lại có thể tạo mối quan hệ với ông chủ của Vinh Thị sao?
"Tôi cũng chưa xác định được, trước tiên cứ đi nhìn thử một chút."
Quý Hủ đã dẫn người ra xe, đi được mấy bước liền dừng lại, quay lại hỏi Kỳ Bách Ninh: "Kỳ gia kinh doanh trang sức, vậy anh có thạch anh tự nhiên không?"
Khi họ gặp nhau lần đầu tiên, Kỳ Bách Ninh đã phát hiện ra trên người Quý Hủ có rất nhiều thạch anh, có vẻ như rất yêu thích.
"Có, nhưng không nhiều lắm..."
Quý Hủ xua tay đi thẳng về phía nhà xe: "Thạch anh tự nhiên có bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu, chỉ cần anh cho tôi đủ thạch anh, tôi có thể xây một bức tường cho căn cứ của anh."
Kỳ Bách Ninh sửng sốt tại chỗ, anh ta nghi ngờ mình nghe nhầm.
Lúc Quý Hủ lái nhà xe đi tới, Kỳ Bách Ninh vẫn còn ngơ ngác đứng đó.
Quý Hủ kéo cửa sổ xe xuống, chọn một bức tường có kích thước và tỷ lệ tương tự trong thế giới ý thức rồi ném nó ra ngoài, mặt đất rung chuyển, bức tường cao năm tầng lầu từ không trung hiện ra, khiến mọi người trong căn cứ đều chấn kinh.
Nhà xe khởi động, Quý Hủ lưu lại một câu: "Chuẩn bị sẵn thạch anh đi, lúc sau tôi sẽ tới lấy."
Hết chương 53.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro