Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52:

Quý Hủ nhìn quả cầu lửa màu đen với tia lửa tung ra khắp bầu trời, đúng là một đồ vật mới lạ, tác dụng của nó hẳn là tương tự như bom xăng mà cậu mang tới.

Quý Hủ chưa từng trải qua sức mạnh của quả cầu đen, nhưng cậu biết là bom xăng do Bạch Đình Nham chế tạo ra rất hiệu quả, ngoài việc đốt cháy, nó còn có thể phát nổ khiến các mảnh thủy tinh bắn tung tóe, đồng thời cũng có sát thương nhất định.

Tuy nhiên, sát thương chính của bom xăng và súng phun lửa đối với quái vật dị hóa vẫn là đốt cháy, các mảnh thủy tinh ít có tác dụng tấn công với cuồng thi, chưa kể thân thể quái dị và quái vật dị hóa, tốt nhất vẫn là nên sử dụng thạch anh.

Thành phố Vân Hải lớn hơn và phồn hoa hơn thành phố Thanh Giang, dân số cũng đông đúc hơn, ở đây chắc chắn có rất nhiều thạch anh, sau khi tìm thấy Tần Nghiễn An, họ có thể tìm kiếm trong thành phố Vân Hải và chuyển tất cả các thạch anh tìm được về thị trấn Bạch Loan.

Quý Hủ đang suy nghĩ chuyện này chuyện kia, hai phe phái bên ngoài xe cũng đã thương lượng xong, có người tới gõ cửa kính xe, Quý Hủ hạ kính xe xuống một chút chỉ đủ để có thể nghe thấy tiếng nói bên ngoài.

Người bên ngoài giới thiệu nhà mình: "Xin chào, tôi đến từ căn cứ khu Hải Điện, mọi người đến từ bên ngoài à?"

Quý Hủ nhìn đám người bên ngoài, trong tay bọn họ cầm các loại vũ khí, không ngừng ném quả cầu đen, ngăn cản đám cuồng thi lao tới đây, tạo thành một bức tường bảo vệ, cho người bên trong có thời gian nói chuyện.

Quý Hủ gật đầu: "Có chuyện gì sao?"

Người bên ngoài xe yên lặng quan sát Quý Hủ và Mạc Lâm Tự, so với sự non nớt của Quý Hủ, họ cảnh giác với Mạc Lâm Tự ở ghế phụ hơn vì Mạc Lâm Tự trông già dặn và giàu kinh nghiệm hơn.

Người bên ngoài tiếp tục nói: "Mọi người có thể di chuyển phía bên ngoài thành phố Vân Hải, tốt nhất không nên đi vào trung tâm thành phố, bên trong rất nguy hiểm, trời cũng sắp tối, thành phố Vân Hải vào ban đêm rất nguy hiểm. Căn cứ khu Hải Điện có tường cao bảo vệ rất an toàn, các cậu có muốn về căn cứ của chúng tôi nghỉ qua đêm không?"

Trong lòng Quý Hủ chợt động, có tường vây bảo vệ căn cứ, chẳng lẽ ở đây có người dị hóa có năng lực tương tự như mình?

Quý Hủ tuy tò mò nhưng sẽ không vô cớ cùng người khác đến căn cứ xa lạ, hai chiếc xe của cậu chính là một kho báu di động.

Mạc Lâm Tự hỏi: "Tất cả những người sống sót ở khu Hải Điện đều ở căn cứ của anh à?"

Người bên ngoài xe trả lời: "Trong căn cứ của chúng tôi quả thực có rất nhiều người sống sót từ khu Hải Điện."

Trong thành phố Vân Hải có nhiều thế lực lớn nhỏ như vậy, không có khả năng những người sống sót ở khu nào thì sẽ ở trong căn cứ khu đó, khi họ chọn căn cứ thì căn cứ cũng đang chọn họ.

Quý Hủ không quan tâm Mạc Lâm Tự đang nghĩ gì, nếu anh ta muốn đến căn cứ khu Hải Điện để tìm gia đình, Quý Hủ sẽ để anh ta đi, cậu đã hoàn trả ân cứu mạng mà mình đã nhận được ở kiếp trước.

Quý Hủ hỏi Mạc Lâm Tự: "Anh muốn đi căn cứ của bọn họ sao?"

Mạc Lâm Tự cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, Mạc Lâm Tự không biết cha mẹ mình có còn sống không và nếu có thì họ ở đâu, nếu bây giờ rời đi để tìm cha mẹ, Mạc Lâm Tự sẽ phải hành động một mình. Tại thành phố Vân Hải nguy hiểm này, không còn cách nào khác là phải tìm một thế lực để gia nhập, ngay cả chính mình muốn sống sót cũng thật miễn cưỡng, làm sao có đủ sức lực để đi tìm cha mẹ?

Sau khi suy nghĩ Mạc Lâm Tự nói với những người bên ngoài xe tên và địa chỉ nhà ban đầu của cha mẹ mình, đồng thời hỏi liệu hai người này có ở căn cứ khu Hải Điện hay không. Không còn nghi ngờ gì nữa, đã nhận được một câu trả lời không chắc chắn, với dân số đông như vậy trong căn cứ, không có khả năng quen biết tất cả mọi người.

Quý Hủ đã biết câu trả lời của Mạc Lâm Tự, anh ta không muốn rời đi một mình.

Quý Hủ nói: "Xin hỏi, ở thành phố Vân Hải có người tên là Tần Nghiễn An không?"

Quý Hủ chỉ thuận miệng hỏi thử thôi, tuy rằng thực lực của Tần Nghiễn An rất mạnh, nhưng nếu không muốn bại lộ, người khác có lẽ sẽ không biết anh là ai.

Người bên ngoài xe lại lắc đầu: "Tôi chưa từng nghe nói đến cái tên này, các cậu đến thành phố Vân Hải tìm người à?"

Quý Hủ: "Đúng vậy, nếu biết tung tích của ba người này, xin hãy thông báo một chút, chúng tôi sẽ cảm tạ. Chúng tôi sẽ không đi căn cứ, hiện tại chúng tôi có nơi phải đi, trong khoảng thời gian này sẽ ở lại thành phố Vân Hải."

Quý Hủ nói xong liền khởi động xe, những người đang chờ ở vòng trong đều bước lên phía trước, chặn ở phía trước xe.

Quý Hủ nhướng mày: "Đây là ép buộc mời sao?"

Một người khác đi tới, một thanh niên dung mạo tuấn tú, trên mặt mang theo nụ cười, ánh mắt rơi vào thạch anh trên ngón tay và cổ tay Quý Hủ.

"Xin chào, tôi là Kỳ Bách Ninh đến từ Kỳ gia ở căn cứ khu Đông Khẩu, Kỳ gia của chúng tôi có một cơ sở tìm người và thu thập tình báo ở thành phố Vân Hải, nếu các cậu muốn tìm người, có thể đến căn cứ của chúng tôi để đặt đơn, hẳn là sẽ sớm có kết quả thôi."

Quý Hủ không ngờ rằng ở thành phố Vân Hải lại có công việc như vậy, trong thời kỳ tận thế hỗn loạn có thể tìm người và thu thập tình báo là điều tuyệt đối không thể xảy ra nếu không có sức mạnh và mối quan hệ. Mặc kệ là có tìm được hay không, Quý Hủ vẫn quyết định thử một lần.

Quý Hủ: "Đã vậy thì chúng tôi sẽ đi đến căn cứ khu Đông Khẩu."

Vẻ mặt của người đàn ông đến từ khu Hải Điện vô cùng tức giận, lái xe vòng một vòng lớn chỉ vì muốn đưa hai chiếc xe về căn cứ, nhưng lại không mời được, thậm chí còn may váy cưới cho căn cứ khu Đông Khẩu, làm sao có thể cam lòng chứ?

Người ở căn cứ khu Hải Điện lại lên tiếng: "Có thể các cậu không biết, hiện tại chỉ có căn cứ khu Hải Điện và căn cứ khu Triều Lộc là an toàn nhất ở thành phố Vân Hải, bởi vì chỉ có hai căn cứ của chúng tôi là có tường cao, những căn cứ khác... các cậu có chắc là muốn đến khu Đông Khẩu không?"

Ánh mắt Kỳ Bách Ninh trở nên lạnh lùng, hai bên cùng lúc phát hiện ra sự hiện diện của xe bên ngoài, chỉ vì nơi này vẫn thuộc khu Hải Điện nên đành phải chừa mặt mũi cho căn cứ khu Hải Điện, để bọn họ đi nói chuyện trước. Căn cứ bọn họ không thể mời người, còn muốn phá hư lời mời của người khác, thật sự là đáng ghét.

Kỳ gia vốn là một gia tộc lâu đời ở thành phố Vân Hải, ngang hàng với hai nhà Bùi gia và Lạc gia, tận thế đã ảnh hưởng rất lớn đến Kỳ gia, Kỳ gia đã từng dựa vào trang sức để lập nghiệp, rất nhiều chuỗi cửa hàng trên khắp đất nước, có thể coi là một gia tộc giàu có thực sự trong thời bình.

Nhưng tận thế đến đã gần như hủy hoại toàn bộ.

Kinh doanh trang sức cũng giống như kinh doanh bất động sản, sau tận thế đều sẽ trở nên vô dụng, may mắn là không phải toàn bộ hoạt động kinh doanh của Kỳ gia đều là kinh doanh trang sức, còn có một số ngành nghề khác nên không bị phá sản như những nhà phát triển bất động sản đó.

Sau tận thế, Kỳ gia chỉ có thể miễn cưỡng duy trì dựa vào danh tiếng trước đây ở thành phố Vân Hải, Hạ gia và Phàn gia chỉ mới gia nhập vào cái gọi là gia tộc lớn này, thời kỳ hòa bình thậm chí còn không xứng xách dép cho Bùi, Lạc và Kỳ gia, hiện giờ lại có thể đứng trước Kỳ gia, ngay cả Vinh Thị đột nhiên xuất hiện cũng phải làm Kỳ gia tránh xa.

Kỳ gia thật vất vả mới gặp một lần có thể thay đổi tình thế, tuyệt đối không thể nào để căn cứ của khu Hải Điện phá hủy được.

Kỳ Bách Ninh còn chưa kịp nói chuyện, ánh mắt Quý Hủ đã quét qua: "Anh cảm thấy chúng tôi cần tường vây cao lớn sao?"

Người ở căn cứ khu Hải Điện sửng sốt trong giây lát, sao có thể không cần chứ? Nếu không có sự bảo vệ của bức tường cao, ban đêm họ thậm chí còn không thể ngủ ngon, ai lại không muốn vào căn cứ có tường vây hả?

Quý Hủ lạnh lùng nói: "Tránh ra."

Kỳ Bách Ninh cười nói: "Chúng tôi sẽ chỉ đường cho các cậu."

Kỳ Bách Ninh dẫn người của mình rời đi trước, đi đến con đường mà anh đã lao tới trước đó, ngay sau đó Kỳ Bách Ninh đưa người của mình trở về, cùng lúc đó còn có một chiếc xe hình dáng kỳ lạ, đầu xe to hơn, thân xe dài hơn, hình dáng tổng thể giống như máy kéo nông nghiệp, những người mà Kỳ Bách Ninh đưa theo đều ngồi trên mui xe, nó chạy qua, ống khói phía trước máy kéo vẫn đang bốc khói.

Bốn người Quý Hủ đều bị sốc, thành phố Vân Hải là thành phố thần kỳ gì vậy? Không chỉ có lão trâu dị hóa chạy quanh thành phố, những hỏa cầu đen ném khắp bầu trời mà còn có những phương tiện mới lạ và độc đáo như vậy!

Họ mới bị mắc kẹt ở thành phố Thanh Giang hơn ba tháng, tại sao lại cảm thấy như mình hoàn toàn bị tách rời khỏi thế giới vậy?

Kỳ Bách Ninh ở trong xe hô: "Theo tôi."

Quý Hủ khởi động nhà xe, không muốn nói nhảm với người ở căn cứ khu Hải Điện, nếu lại chặn đường, chính là tìm chết.

Khi nhà xe lao ra ngoài, người chắn đường phải tránh đi trừ khi bọn họ muốn chết.

Sau khi hai chiếc xe chạy đi, người ở căn cứ khu Hải Điện nhận ra có điều gì đó không đúng, họ tận mắt chứng kiến ​​lão trâu của Vinh Thị tấn công hai chiếc xe, lão trâu khỏe như một ngọn núi nhỏ, có thể đánh sập cả một tòa nhà, sừng của nó lại càng cứng và sắc hơn, sau khi lão trâu va vào xe lâu như vậy tại sao trên thân xe không hề để lại dấu vết gì, cái này không hợp lý.

Chính vì nhìn thấy con trâu của Vinh Thị ở đây nên họ đã đậu xe hơi nước xa ra để tránh bị lão trâu một đầu đâm nát, thời nay xe hơi nước tự lái rất quý giá, người bình thường căn bản không đủ tiền mua, có thể sờ tới được đều là căn cứ thế lực lớn.

Điều quan trọng là nó rất đắt, rất mỏng manh và không an toàn, tốc độ không thể so sánh với xe thật, mặc dù vậy, xe hơi nước vẫn là phương tiện di chuyển tốt nhất trong tận thế ngoài những động vật dị hóa.

Nhà xe và xe tải hạng trung từ từ tiến về trước theo phía sau chiếc xe xình xịch độc đáo.

Trì Ánh và Trình Mạch thừa nhận mình chưa trải việc đời, đối với những chiếc xe đang chạy xình xịch xình xịch lại còn đang bốc khói hiếm lạ này, suốt dọc đường đều nhìn chằm chằm vào xe của người khác, xe và những cuồng thi phía trước xe đều bị hai người trực tiếp phớt lờ.

Trên đường về căn cứ ở khu Đông Khẩu, xe hơi nước dừng lại nhiều lần, nguyên nhân là do xác cuồng thi bị kẹt dưới gầm xe, khiến xe không thể lái được, phải có người xuống xe kéo ra ngoài mới có thể tiếp tục lái.

Trì Ánh và Trình Mạch: "..."

Trên đầu hai người đều xuất hiện vạch đen, càng nhìn càng mất hứng thú với chiếc xe hơi nước này.

Đây là một chiếc xe đồ chơi, tốc độ giống như một chiếc xe điện ba bánh, người ngồi trên xe không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào, có người đứng ở đầu xe dọn dẹp những cuồng thi chắn đường, họ hoàn toàn tin tưởng rằng nếu có vài cuồng thi chặn đường cùng một lúc, chắc chắn có thể khiến xe bị dừng lại.

Quý Hủ chỉ là ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy nó, nhưng sau đó đã bình tĩnh lại ngay, đời trước cậu chưa bao giờ nhìn thấy loại xe này, chắc hẳn đây là thời kỳ chuyển tiếp đối với những chiếc xe cải tiến bằng vật liệu mới. Loại xe này đi trong thành phố còn khó chứ đừng nói đến việc đi xa, nếu không có người dị hóa cường đại đi theo xe, cũng không cần tới cuồng thi cao cấp, chỉ cần một thân thể quái dị cũng có thể phá hủy một chiếc xe.

Căn cứ khu Đông Khẩu được xây dựng ở rìa ngoài cùng của khu Đông Khẩu, cách xa khu đô thị. Mép ngoài của căn cứ là khu vực chặn bao gồm các vòng tròn của các chiếc xe bị bỏ, tổng cộng có mười vòng tròn, mỗi vòng tăng dần chiều cao bằng một chiếc xe.

Phía sau khu vực vòng xe là một bức tường, không cao lắm, nhìn bằng mắt thì chỉ cao bốn năm mét, màu sắc và hình dáng của bức tường không giống nhau, trông giống như những bức tường được tháo dỡ từ nơi khác được ghép vào đây để làm thành một bức tường vây. Nó đổ nát tồi tàn, cổng chính được tháo dỡ từ đâu đó, cánh cửa kim loại tuy không đẹp lắm và có thể cũng không chắc chắn lắm nhưng dù sao nó vẫn là một cánh cửa.

Nhìn thấy căn cứ như vậy, Trì Ánh và Trình Mạch đều im lặng, căn cứ đầu tiên họ nhìn thấy sau tận thế là căn cứ trồng trọt do Quý Hủ xây dựng, tường, cổng và tòa nhà ở căn cứ đều rất đẹp rất khí chất, mà mấu chốt là nó còn rất kiên cố, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một căn cứ đổ nát như vậy.

Mạc Lâm Tự đã quen với điều này, bởi vì anh ta cũng đã trốn thoát khỏi một căn cứ đổ nát như vậy, những căn cứ như thị trấn Bạch Loan mới là không bình thường, anh ta đã quen với việc nhìn thấy ngày tận thế xám xịt và đổ nát, khi bất ngờ nhìn thấy căn cứ của thị trấn Bạch Loan, ngay cả sự tuyệt vọng cũng đều bị cuốn trôi.

Những người sống sót ở đó mỗi người đều có công việc, nhà cửa và cánh đồng riêng, tinh thần diện mạo của họ khác với những người sống sót bên ngoài, họ sống với niềm hy vọng, không giống như những người sống sót bên ngoài ngoại trừ chết lặng thì chính là tuyệt vọng, họ không nhìn thấy bất kỳ hy vọng hay tương lai nào.

Căn cứ khu Đông Khẩu vốn là một khu dân cư, nhưng bây giờ đã được rào lại và xây dựng thành căn cứ, hàng rào trông không đủ kiên cố nhưng bên trong lại có rất nhiều người tuần tra. Các đội tuần tra dọc theo hàng rào, nếu phát hiện ra điều gì không đúng, họ sẽ thổi còi ngay lập tức báo động cho người dân ở căn cứ đề cao cảnh giác.

Trong căn cứ có rất nhiều người sống sót, ngoại trừ đội tuần tra, những người sống sót khác cũng không nhàn rỗi, ngay cả trẻ em mấy tuổi cũng đang gánh gạch và sửa chữa những tòa nhà hư hỏng để nhiều người trong căn cứ có nhà ở.

Khi nhà xe và xe tải hạng trung chạy vào căn cứ, thu hút vô số ánh mắt, khi nhìn thấy những phương tiện quen thuộc như vậy, trong mắt nhiều người cảm thấy mờ mịt và hoài niệm, chỉ hơn ba tháng, họ gần như quên mất cách sống trong thời bình, thật sự quá nhớ sự yên bình đó.

Kỳ Bách Ninh nhảy xuống xe, đợi bốn người Quý Hủ xuống.

Quý Hủ và Trì Ánh khóa xe, đi theo Kỳ Bách Ninh đến tòa nhà thấp hình tròn, bầu trời đã tối đen, nhưng bên trong tòa nhà thấp hình tròn lại rất sáng, chắc chắn đã được bật điện, còn về việc nguồn điện từ đâu mà ra, thậm chí còn có cả xe chạy bằng hơi nước, việc tạo ra năng lượng bằng hơi nước không khó.

Mấy người bước vào tòa nhà thấp hình tròn, quả nhiên nhìn thấy một chiếc máy lớn ở tầng một.

Từ việc họ sử dụng những quả cầu đen, Quý Hủ đoán rằng chắc chắn họ đã phát hiện ra công dụng của xăng rắn, mặc dù xăng và dầu diesel trở nên rắn chắc nhưng nó không ảnh hưởng gì đến quá trình đốt cháy của chúng thậm chí còn cháy lâu hơn, trong mùa đông lạnh giá, dựa vào việc nhặt xăng rắn từ những chiếc xe bị bỏ, hai hoặc ba khối là có thể cháy suốt đêm, vừa sáng lại ấm áp.

Khi Quý Hủ rời đi, cậu đã nói với ban quản lý về việc này, có thể thu thập xăng rắn từ những chiếc xe bị bỏ lại và để dành cho mùa đông, đương nhiên cũng không quên báo cho Bạch Đình Nham và Lương Sóc, khi dọn dẹp những chiếc xe bị bỏ lại, họ có thể giữ lại xăng rắn, đây là một thứ tốt.

Quý Hủ không biết thành phố Thanh Giang có ai phát hiện ra rằng xăng rắn có thể sử dụng hay không, những người sống sót ở thành phố Vân Hải đã phát triển việc sử dụng xăng rắn và đi đầu trong tận thế rồi.

Kỳ Bách Ninh dẫn đám người Quý Hủ đến gặp người quản lý căn cứ, những trưởng bối của Kỳ gia, Kỳ Bách Ninh giới thiệu họ và giải thích mục đích của nhóm Quý Hủ.

Những trưởng bối của Kỳ gia đã biết bốn người Quý Hủ đến bằng một chiếc nhà xe và một chiếc xe tải hạng trung, họ cũng biết là Kỳ Bách Ninh sẽ đưa nhóm Quý Hủ trở về nên hào phóng nói rằng Kỳ gia sẽ đưa ra kết quả ngay khi có thể, còn bày tỏ rằng họ muốn kết bạn với Quý Hủ, đề nghị miễn phí cho Quý Hủ nhưng đã bị từ chối.

Không nên nợ ân tình, ở tận thế lại càng không nên, Quý Hủ không thiếu phí đặt đơn này nên cứ tuân theo quy định mà thôi.

Cần tìm ba người, mỗi người có 100 cân lương thực, gạo hoặc bột mì đều được, trả trước một nửa, nửa còn lại khi tìm thấy người sẽ trả. Mặc kệ là sống hay chết, miễn là thông tin chính xác, dù chỉ là tìm được địa điểm thì cũng xem như đã tìm được người, người đặt đơn có thể dựa theo địa chỉ để tìm người, nếu cần Kỳ gia đưa người về sẽ phải trả thêm phí.

Khoản phí này đối với Quý Hủ có thể chấp nhận được, nhưng không hẳn là dành cho những người sống sót bình thường, khoản phí này vẫn tương đối đắt.

Vì không có quy định về mức độ ăn mòn nên Quý Hủ cũng tùy theo tình huống mà giao dịch những loại lương thực có thể tìm thấy ở bên ngoài, trong chuyến đi này cậu đã chuẩn bị sẵn một ít trong xe, chính là để giao dịch bên ngoài. Lương thực sạch không thể dễ dàng lấy ra được, tránh thu hút tai họa.

Quý Hủ lập tức mang theo đám người Trình Mạch trở lại xe tải hạng trung, mang về ba bao gạo, mỗi bao nặng năm mươi cân.

Hết chương 52.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro