Búp bê sứ.
Pandora thật sự là một đứa trẻ.
Một đứa trẻ bị kẹt trong cơ thể người phụ nữ.
Nàng công tước yêu kiều với mái tóc vàng và đôi mắt xanh trong, ở cái tuối đáng ra phải làm một người vợ đoan trang lại kéo tay gã chồng già đi xem từng tiệm đồ chơi, để tìm cái con búp bê sứ với vệt hồng trên má và đôi mắt nhạt nhòa.
Chồng nàng, Reginald. Gần như chiều chuộng người vợ này đến mức không tình nguyện đi theo nàng ta cả đoạn đường. Bất kì cửa tiệm nào đều rẽ qua, từ những nơi xa hoa đến cả trong khu ổ chuột rách nát. Cầm từng con búp bê lên mà chỉ đổi lại tiếng thở dài hờn dỗi.
"Chẳng con nào giống Natalie. Em sẽ chưa về nếu không tìm thấy nó đâu."
"Được rồi, Pandora. Nhìn quanh một lần nữa xem có gì em thích không."
Gã chồng khoanh tay trước nàng vợ trẻ, trước khi mắt lão nhìn vào cặp gấu bông.
Bọn nó như là một cặp, hoặc một cặp của hai thế giới. Cô gấu màu hồng với chiếc vương miện nhỏ trên đầu, sự sung túc và giàu sang. Cái màu hồng mềm mại cùng với khuy mắt bằng đá, màu đá quý ưa thích của Pandora.
Còn con gấu còn lại, gã hơi lặng đi. Nó xơ xác với cái màu nâu kẻ sọc. Mắt bằng cúc áo với chất vải rẻ tiền. Loại gấu bông mà lũ trẻ nghèo may mắn sẽ có được, hoặc không.
Hai con gấu được đặt gần nhau, cô tiểu thư và đứa trẻ đầu đường xó chợ. Reginald thuận tay cầm lấy cái thứ màu kẻ nâu, soi xét cái đường may ẩu và một vài vệt bùn lem. Sự trầm ngâm của gã đã bị Pandora nhìn thấy.
Vị phu nhân hiếm khi chấp nhận khi cái im lặng của người chồng không phải do nàng gây ra. Nhưng nhanh chóng, sự chú ý của nàng lại rơi vào cục màu hồng kia. Nó lấp lánh như món quà bất ngờ.
"Reginald, em muốn mua hai đứa này. Chúng thật hợp nhau phải không."
"Reginald, ngài?"
Nàng nghiêng đầu hỏi gã trai già vẫn đang nhìn chằm chằm vào vô định. Đôi mắt xanh kia dường như kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ xa xăm. Tiếng "ừ" đấy thốt ra bất ngờ, hơn là ngượng gạo trong tính huống đấy.
"Ngài ổn không?"
"Ừ. Ta ổn. Em lấy đi."
Sự chiều chuộng bất lực đấy dường như đã là thói quen khi gã ở với nàng. Hoặc là một thói quen từ cái đêm Hạ Chí đó.
Gã thở dài, cầm lấy gói quà mà đựng thứ đồ chơi cho trẻ con đó, cũng như nhìn lại cô vợ trẻ con như chắc chắn lần cuối rằng nàng đã quên đi mất Natalie. Rồi đưa nàng về lâu đài lặng im đó.
"Reginald, ý em là. Đường về còn rất xa."
Tiếng thỏ thẻ êm nhẹ đó sượt qua tai lão, tiếp đến là một nụ hôn dính trên môi. Pandora luôn biết cách tạo ra những bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Gã cũng ngao ngán, vẻ đẹp ngây thơ của nàng như bao biện cho cả một tính cách.
"Được rồi, Pandora... ."
"Được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro