Tôi biết gọi kẻ nguy hiểm này là gì đây
Trên đời này đôi khi tồn tại những mối nhân duyên đáng sợ. Chẳng hạn như mỗi khi bạn học chung lớp với một đứa nào đấy thì lại được ngồi cùng bàn với chính đứa ấy, bao nhiêu năm vẫn không dứt ra được. Đó chính là định mệnh, định mệnh, định mệnh đấy! Dù không phải là thiên định mà là nhân định nhưng ý giáo viên thì còn hơn cả ý trời nên vẫn không ai dám chống đối, lủi thủi dọn về ở chung bàn với nhau để chờ tiết của của cô chủ nhiệm đi qua rồi mới dám nhảy lung tung.
Cơ mà tôi thông minh đáng yêu thế này thì có ai không muốn chung bàn được chứ!!?
Thế nên tôi cũng có rất nhiều mối duyên định mệnh đáng kể ra đây, rất nhiều, rất nhiều đó. Tuy nhiên tôi quyết định dành phần này để kể về hai tình nhân bé nhỏ của tôi, Chó Đen và Cú.
Chó Đen là đứa vô cùng chua ngoa đanh đá không kém mấy bác bán rau, bán cá ngoài chợ. Hễ động đến nó thì bất kể là ai cũng bị nó chửi cho tới nơi tới chốn, nếu thấy chưa đủ thì nó sẽ đào mộ cả bốn đời tổ tiên nhà người ta ra để nói chuyện, nghe chói tai đến không chịu được. Còn nếu gặp đứa nào quá đáng, nó liền rủ tôi nói xấu đứa ấy. Đương nhiên chỉ có mình nó nói còn tôi thì chăm chú nhìn nó. Lúc nó nói, môi lúc nào cũng dẩu lên, miệng thì không ngừng hoạt động, mắt liếc ngang liếc dọc, nói đến sùi cả bọt mép, trông mà không nhịn được cười. Khi nói xấu kẻ khác, nó có thể nói liên tục, lôi hết tất cả thói hư tật xấu của người ta ra, chán rồi thì nói đến tóc tai, ngoại hình..., nói đến không dứt ra được. Tôi thương hại đứa bị nó nói liền tìm cách lảng sang chuyện khác cũng không được. Cái đứa kia kể ra cũng thật xấu số...
Hắc Cẩu trước đây cũng được tính là một đứa thông minh, ngoan ngoãn, thân thiện, là học trò cưng của giáo viên . Tóm lại là nó đã đạt đến chuẩn mực "con nhà người ta". Nhưng sao khi có dịp ngồi gần con Mun, được Mun giáo dục theo hướng giết chết tài năng, nó đã sa đà vào nghiện ngập, chết nhầm là lạc trôi vào thế giới ảo, quay mông lại với hiện thực và trở nên lười biếng, lười đến mức bản thân nó cũng thấy sợ chính mình. Từ món hàng cao cấp hiếm có khó tìm, nó đã bị đại hạ giá trở thành hàng bình dân bán ngoài chợ.Thật đáng thương!
Có một hôm thầy giáo ra đề bài văn nghị luận xã hội đại ý là hành trang vào đời. Như thường lệ, lớp tôi lại bơ đi cái đề của thầy để buôn chuyện, quyết tâm câu giờ đến hết tiết. Riêng nhóm chúng tôi vì ngồi gần bàn gáo viên nhất, chỉ cần ngẩng đầu lên là mặt đối mặt với thầy giáo, bốn mắt nhìn nhau ngượng không sao tả được nên phải cắm mặt vào làm đề thỉnh thoảng còn quay ra hỏi nhau ra vẻ ta đây là học sinh chăm chỉ. Muốn ''vào đời'' thì cần phải có kiến thức này, sức khỏe này, kĩ năng sống và đạo đức tốt này,... Trong khi chúng tôi đang ngồi say sưa cãi nhau xem đâu mới là thứ quan trọng nhất và vì sao thì Chó Đen mở vở nháp ra viết đúng một dòng duy nhất "bánh mì, trứng, sữa'' rồi gấp vở lại ngồi kể chuyện ma.
Con người này thật sự đã hết thuốc chữa rồi!
Tôi từng nghe thiên hạ đồn đại rằng trước đây Chó Đen cũng trắng trẻo, sáng sủa như ai nhưng cứ đúng mười hai giờ trưa nó lại thò mặt ra đường chơi tiện thể phơi nắng để bổ sung Vitamin D. Tới cuối cùng người thì chẳng thấy cao lên mà da thì đen đến mức khó tả. Chốt lại thì ai cũng có một thời "trẻ trâu" đáng nhớ.
Chính vì nó đen nên "tự thân sinh tình" lấy cái bút danh mĩ miều là Hắc Tuyết, tuyết đen. Chính xác hơn là tuyết bẩn. Cái bút danh này được đặt dựa theo tên con cún nhà cu Shin trong truyện tranh. Con cún trắng tinh nên gọi là Bạch tuyết. Còn nó đen nên gọi là Hắc Tuyết. Chung quy lại nó vẫn là một cặp với con cún trắng. Làm bạn với cún thì chỉ có cún mà thôi.
Hắc Cẩu rất thích mặc đồ đen. Mó mặc như vậy chính là để ban đêm ra đường không thấy người. Nghe cũng thích thật!
Lần đầu thấy nó diện một bộ đen từ đầu tới chân tôi ngứa mát không chịu được liền dọa nó: " Mày đã đen rồi lại còn mặc bộ đồ đen, đi đến đâu cũng hấp thụ ánh sáng mặt trời bảo sao không trắng lên được."
Nó hơi đơ một lát rồi hỏi lại tôi với vẻ nghi ngờ: "Thật không vậy?"
Tôi chẳng biết làm gì đành thuận theo thế sự, không nặng, không nhẹ ừ một tiếng. Kẻ này không chỉ đen mà còn dễ tin người đến mức đáng thương, thật tội nghiệp!
Sau lần ấy mỗi khi nó diện bộ đồ đậm tính Hắc bang đến lớp đều vui vẻ vung một câu: " Tao chính là lỗ đen hút nắng của cái lớp này!". Ngay buổi sáng hôm ấy trời đang trong xanh, nắng vàng đẹp mượt bỗng nổi gió ào ào, mây đen, mây xám kéo về từng đống, sấm chớp đùng đùng, cả không gian sầm tối. Và sau đó là nước đổ xuống ào ào, mưa lớn như thể ngày nào cũng nắng, hôm nay mới có dịp được mưa nên phải trút cho đã vậy.
Con người này thật quá nguy hiểm!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro